Trích đoạn 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thần bắt đầu lo sợ.

Cô như rơi vào khủng hoảng: "Tớ không được rồi, tớ thật sự nhìn thấy anh ấy là không nói được câu nào."

"Trời, lại phát tác nữa rồi." Ngải Nhã Nhã bất đắc dĩ che mặt.

Nhan Hàm thấy Trần Thần mang điệu bộ thế này, biết cô bạn thật sự không khoa trương. Trước đây các cô cũng từng cổ vũ Trần Thần hãy thổ lộ với Bùi Tri Lễ, dù không bày tỏ, quen biết tiếp xúc trước, cuối cùng rồi rút ngắn khoảng cách.

Nhưng cô nàng này quả thật quá thành thật, cô thực sự không dám, rất nhút nhát.

Nhan Hàm từng nhìn thấy, lúc Trần Thần trông thấy Bùi Tri Lễ, hai má sẽ nhuộm đỏ trong nháy mắt.

Vì thế Nhan Hàm hít sâu một hơi, nói: "Nếu không cậu đeo mặt nạ đi."

Cô vốn đang tức giận buột miệng.

Ai ngờ Trần Thần nghe xong, thế mà lập tức gật đầu: "Được đó, được đó, tớ thấy mặt nạ tốt đó."
Ba người còn lại: "..."

Trần Thần tỏ vẻ đặc biệt đáng thương nhìn các cô bạn: "Tớ thực sự rất sợ, vừa nhìn thấy khuôn mặt ánh mắt của anh ấy, tớ hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì."

"Ai sẽ thích một cô ngốc ngay cả nói cũng không biết nói chứ."

Được, Nhan Hàm mẹ nó quá mềm lòng.

Cô đứng dậy, nói thẳng: "Đi, tớ đưa cậu đi mua mặt nạ."

Hai người bên cạnh đều bị cô làm hết hồn, Nghê Cảnh Hề nhíu mày nói: "Cậu cảm thấy biện pháp này có tác dụng sao?"

Nhan Hàm bất đắc dĩ nói: "Bây giờ chỉ có thể liều một phen thôi, cho dù cuối cùng cậu ấy và Bùi Tri Lễ không yêu nhau, dù sao cũng phải để cậu ấy nói mấy câu với người ta."

[...]

Ngải Nhã Nhã bên cạnh nhìn cô, rốt cuộc thấp giọng nói: "Cậu ấy muốn con dã thú kia kìa."

Trần Thần vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi, tớ thấy bộ này hợp đó."

Bộ đồ dã thú này giống như loại trang phục con rối, lông lá toàn thân, một cái đầu to trông rất dày. Bộ quần áo như vậy mặc trên người, quả thật chẳng nhận ra là nam hay nữ.

Mọi người nhìn sang Trần Thần, cô đã bắt đầu nhờ nhân viên lấy xuống cái đầu dã thú.

Chờ khi cô đội nó lên đầu, Nhan Hàm bịt mắt lại, vì sao cô lại đưa ra lời đề nghị này.

Lúc Trần Thần hài lòng ôm lấy cái đầu kia, lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn các cô bạn, âm thanh nhỏ nhẹ cất lên: "Nếu chỉ có mình tớ ăn mặc thế này, có lẽ nào quá ngốc không."

"Không đâu." Nhan Hàm chẳng hề do dự nói.

Cô lại nhìn sang Nghê Cảnh Hề, nhưng Nghê đại nhân luôn công chính liêm minh lộ ra một nụ cười lạnh với cô: "Không đâu."

"Tớ xin các cậu đấy. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng tiếp cận anh Tri Lễ."

Nhan Hàm điềm tĩnh nói: "Không phải là lần cuối cùng. Tại hôn lễ của tớ, cậu còn có thể nhìn thấy anh ấy."

[...]

Mấy nam sinh quả thật tới rồi, chỉ là bọn họ không ngờ tới, vừa mở cửa ra, lại trông thấy một quái thú mặc đồ con rối, chính là cái loại đặc biệt nổi bật, nhìn thấy cô đứng ở sau cùng, giống như muốn che giấu bản thân, nhưng mọi người vẫn liếc một cái là thấy ngay.

Nghê Cảnh Hề mặc âu phục màu trắng, là giả trang của siêu đạo chích Kid, có cảm giác khí khái hào hùng lại xinh đẹp.

Ngải Nhã Nhã cũng mặc bộ trang phục của một nhân vật hoạt hình Nhật, cơ mà rất thông thường, không quá bất ngờ.

Thế nên mấy nam sinh đều nhìn về phía Trần Thần, đặc biệt Trình Tân Nam biết người của ký túc xá các cô, cậu ta nói ngay: "Đây là Trần Thần hay là Nhan Hàm?"

"Nhan Nhan ở trên lầu." Trong cái đầu dã thú phát ra một âm thanh ong ong.

Cao Nghiêu cảm thấy rất thú vị, cậu ta cười nói: "Các cô làm gì thế?"

"Cảm thấy chỉ trải qua lễ Giáng Sinh không thì nhàm chán quá, bọn tôi bỏ thêm mục hóa trang vào buổi tiệc." Ngải Nhã Nhã lập tức nói.

Bùi Tri Lễ ở một bên thì lại đầy hứng thú nhìn con dã thú lớn kia.

[...]

Sau khi bàn ăn được dọn xong xuôi, mọi người đi qua ngồi xuống. Bởi vì là bàn ăn dài, thế nên tám người vừa vặn đủ chỗ ngồi. Nhưng khi những người khác ngồi xuống trước, vẫn không ai nói gì, lại đặc biệt cách xa dã thú, một mình đứng một bên.

Không biết là mọi người cố ý hay là trùng hợp, đúng lúc bên cạnh Bùi Tri Lễ còn một chỗ trống.

Bùi Tri Lễ ngẩng đầu nhìn Trần Thần, cười hỏi: "Em đội cái này chắc là không thể ăn uống, nếu không em lấy ra đi?"

Đáy lòng Nhan Hàm thở dài một hơi, nếu cô bạn có thể lấy ra thì người này không phải Trần Thần.

Vì thế dưới ánh mắt của mọi người, Trần Thần mạnh mẽ ngồi trên ghế. Bởi vì quần áo của cô rất dài rộng, ngồi xuống như vậy, tự nhiên dồn nén không gian bên cạnh.

Bởi vì cô ngồi ở cuối bàn, bên kia không có ai, đương nhiên chỉ có thể chen chúc với Bùi Tri Lễ.

Nhan Hàm nhìn thấy trang phục dã thú của Trần Thần phủ lên cánh tay Bùi Tri Lễ.

Đương nhiên bản thân Trần Thần không cảm nhận được, thế là Nhan Hàm nhanh tay lẹ mắt chụp một tấm ảnh.

Bùi Dĩ Hằng xem hơi không hiểu, thản nhiên hỏi: "Cái này có gì đẹp mà chụp?"

"Anh không hiểu cái này đâu." Nhan Hàm khẽ nâng cằm, nhỏ giọng lại đắc ý nói, "Ngay cả nói chuyện Trần Thần cũng không dám nói với anh trai anh, nếu để cậu ấy biết, cậu ấy chạm phải cánh tay của anh Tri Lễ của cậu ấy, cậu ấy vui mừng đến điên mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro