Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
     HIỆN TẠI
     Hayden luôn là một kẻ thao túng tốt. Anh ta là một bậc thầy trong trò chơi tinh thần của riêng mình, gợi lên nỗi sợ hãi của tôi và nuôi dưỡng nó. Anh ta luôn chơi đúng động tác, điều này gây ra sự bất an và khủng bố nơi tôi, mà thậm chí không gây ra nỗi đau thể xác.
     Anh ta đã để tôi một mình tại khu rừng đó trong đêm mà không có cách nào trở về nhà, và đó là một bước quá xa nữa.  Quá nhiều bước quá xa. Làm thế nào một con người có thể làm những việc như vậy mà không quan tâm đến hậu quả?
     Tôi sợ hãi khi không thể nghe thấy tiếng xe của Hayden nữa, bị bỏ rơi giữa sự im lặng kỳ lạ. Bầu trời gần như đã đen thui, khiến việc đi bộ trở nên khó khăn khi không có đèn pin. Vì không có ánh sáng hoặc sự hiện diện của người khác, tôi cảm thấy như mình đang bị theo dõi, điều đó làm tôi rùng mình, và tôi không thể chống lại cảm giác đó.
     May mắn thay, đã có tín hiệu internet, vì vậy tôi đã cố hết sức để không hoảng sợ, tập trung vào việc ra khỏi khu rừng đó bằng bản đồ trực tuyến. Tôi sẽ đi xe Uber để về nhà, từ chối nghĩ về khoản phí mà Uber lấy đi từ quỹ đại học của tôi.
     Trước sự nhẹ nhõm to lớn, Hayden đã không xuất hiện trong các lớp học ngày hôm nay, vì vậy tôi không phải lo lắng về việc gặp anh ta sau thất bại đêm qua. Tôi đã có một thời gian khó khăn để đối phó với nó, đẩy bộ nhớ sang một bên bởi vì tôi sợ mình có thể sụp đổ nếu tôi nhớ về nó nữa.  Tôi đã không muốn nhớ cách anh ta chơi với tâm trí và cảm xúc của tôi bằng cách lừa dối cùng hành vi hiếp dâm sai lầm của anh ta. Thật vô cùng xấu xí.
     Anh ta muốn gì ở tôi?
     Điện thoại của tôi phát ra tiếng bíp, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ ảm đạm, thông báo cho tôi về tin nhắn mới của Melissa.
     [Cô có snapchat không?]
     Tôi tròn mắt. Cô ấy quá kiên trì. Cô ấy đã bắt đầu nhắn tin cho tôi khoảng một giờ trước và vẫn tiếp tục gửi cho tôi kể từ đó.
     Tôi đã hoàn tất việc vẽ bản vẽ mới nhất của mình khi cô ấy gửi cho tôi tin nhắn đầu tiên.
     [CHÀO! Là tôi nè, Kẻ Quấy Rối].
     Thật ư? Ai lại sử dụng từ [kẻ quấy rối] những ngày này chứ? Thậm chí nó có còn tồn tại trong từ điển không?
     [Cô nhớ tôi không?]
     [Này, tôi biết bây giờ cô đang đảo mắt đấy. ĐỪNG. Cô sẽ mù mất thôi].
     Cô ấy tiếp tục spam tôi với những tin nhắn, khiến tôi càng lo lắng hơn. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về câu trả lời của mình như thể đang cố viết một bài nghiên cứu khoa học về các lỗ đen, tạo ra một thông điệp khá đáng thương.
     [Chào! Cô khỏe không?]
     Tình huống này là xứng đáng không chỉ một mà là hai lòng bàn tay. Thanh danh khiến tôi chống xã hội.
     [Tôi thấy khủng khiếp và đau lòng].
     Tôi cau mày. Đã xảy ra chuyện gì?
     [Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?]
     [Cô đã không nhắn tin cho tôi trong 2 ngày!]
     Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của cô ấy. Tôi thở phào, xấu hổ vì đã bỏ lỡ trò đùa ngay từ đầu. Sự thiếu kinh nghiệm của tôi dẫn đến những tương tác xã hội vụng về.
     [Vì vậy, tôi kiên nhẫn chờ đợi cô đến với cảm xúc và việc thừa nhận rằng cô nhớ tôi].
     [Nhưng sự thôi thúc làm phiền tôi khiến tôi gửi tin nhắn cho cô trước].
     [Xin chào? Có ai ở đây không?]
     Tôi mỉm cười với ý muốn của mình. Cô ấy thực sự phải buồn chán lắm.
     [Yep, tôi đây. Đọc thư rác của cô trên điện thoại của tôi].
     [Thật mỉa mai, phải không? Điều đó thật tốt. Tôi nghe nói các nhà khoa học đã chứng minh rằng những người mỉa mai có cơ hội sống lâu hơn 97% so với phần còn lại của thế giới].
     Tôi bật cười. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy ổn. Bên trong tôi ấm áp. Cho dù cô ấy là người như thế nào đi nữa, thì Melissa thực sự đang cố gắng làm bạn với tôi.
     Tôi ngưỡng mộ những người có thể kết bạn dễ dàng. Melissa là tất cả những gì tôi không có. Cô ấy dễ gần, thoải mái và vui vẻ, nó khiến tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại làm phiền tôi. Rốt cuộc, tôi là một cô gái dè dặt không có kỹ năng xã hội.
     Tôi trả lời tin nhắn cuối cùng của cô ấy. [Không, tôi không có Snapchat. Thật nhàm chán].
     Tôi không thể thừa nhận với cô ấy rằng lý do không có bất kỳ tài khoản xã hội cá nhân nào là vì tôi muốn tránh bị các bạn cùng lớp đe doạ trực tuyến. Tài khoản nghệ thuật Instagram và YouTube của tôi không chứa ảnh hoặc tên thật của tôi, vì vậy không ai biết người đứng sau tài khoản của tôi.
     [Thật ư? Nhàm chán? Cô hẳn phải đến từ hành tinh khác].
     Tôi hầu như không có thời gian để đọc tin nhắn của cô ấy trước khi cô ấy gửi một tin nhắn khác nữa. [Cô có Instagram không?]
     Tại sao cô ấy cứ cố chấp như vậy?
     [Không].
     [Tại sao?]
     [Bởi vì].
     [Cô có Facebook không?]
     Ôi Chúa ơi.
     [Cô có biết Internet là gì không?]
     Tôi vừa định gửi cho cô ấy một cái cớ thì nghe thấy tiếng cửa sập. Tôi nhảy lên, để điện thoại trên giường và chạy xuống cầu thang. Tôi ngạc nhiên khi mẹ về nhà vì lẽ ra bà ấy phải làm ca đêm.
     Ngay khi tôi trèo xuống nấc thang cuối cùng, một tiếng va chạm lớn phát ra từ nhà bếp, và tất cả các giác quan của tôi đều ở trạng thái cảnh giác cao độ. Sợ hãi với những gì có thể nhìn thấy, tôi vào bếp nhanh như chớp và thấy mẹ tôi bị bao quanh bởi những mảnh vỡ. Máu tôi đông cứng.
     "Mẹ?"
     Mascara của bà ấy chảy xuống, đôi mắt đỏ ngầu khi nhìn qua tôi. Bà ấy lắc lư, đứng ở một góc khá lạ, điều đó cho thấy bà say đến mức nào.
     "Mày muốn gì?" Bà ấy cười nhạo tôi.
     Tôi ghét bà ấy như thế này. Tôi ghét khi bà ấy trở nên hung hăng và coi thường mọi người cùng mọi thứ.
     "M-mẹ có ổn không?"
     "Tất nhiên là tao không ổn".
     Một cái gì đó đã xảy ra với công việc của bà ấy. "Tại sao mẹ không đi làm?"
     Bà ấy xoay người và mở cái tủ trên cùng nhét đầy rượu. Giật lấy một chai rượu bourbon, bà ấy mở nó ra đầy thô bạo và nốc một ngụm. Tôi phát ốm khi thấy mẹ mình làm điều này với bản thân. Bà ấy thậm chí không quan tâm đến việc con gái mình đang nhìn mẹ đi đến giá và luôn làm hỏng nó.
     Tôi đã ném rượu của bà ấy đi rất nhiều lần trước đó, nhưng chẳng có gì khác biệt. Chúng tôi luôn kết thúc bằng một cuộc chiến, nhưng tôi không bao giờ có thể đưa ra quan điểm của mình, và bất chấp mọi lời cầu xin của tôi, bà ấy vẫn tiếp tục mua nó mà không hề cố gắng dừng lại. Đó là điều làm tôi đau lòng nhất. Bà ấy không bao giờ cố gắng ngừng uống rượu. Bà ấy chẳng hề quan tâm rằng tôi đau đớn như thế này. Tôi cần một người mẹ, không phải kẻ lạ mặt giận dữ, vô tâm này.
     "Công việc của mẹ có ổn không?" Bà ấy không trả lời hay đối mặt với tôi, uống một ngụm nữa từ cái chai. "Mẹ ơi, có chuyện gì xảy ra trong công việc ạ?"
     Bà ấy đập cái chai xuống quầy và xoay người về phía tôi, đôi mắt tràn đầy sự thù địch.
     "Mày có im mồm đi không?!" Bà ấy hét lên. "Bây giờ tao không thể chịu nổi giọng nói của mày!"
     "Sao mẹ có thể mong đợi con im lặng?! Mẹ vừa xuất hiện ở đây và say rượu! Ngừng làm điều đó với chính mình đi!"
     Tôi lướt qua và với lấy cái chai, nhưng bà ấy chộp lấy nó cùng lúc và kéo mạnh. Tôi kéo nó lại, cố giật nó ra khỏi bà ấy, nhưng bà ấy quá mạnh. "Đưa con cái chai!"
     "Không! Tránh xa tao ra!"
     Tôi vuột mất cái chai, và bà ấy giật nó ra, đẩy tôi mạnh vào quầy bếp. "Tao làm gì không liên quan tới mày!"
     "Mẹ là mẹ của con!" Tôi gầm lên. "Mẹ luôn phí thời gian và còn chả quan tâm đến con! Đừng làm thế nữa! Đừng hủy hoại cả hai chúng ta!"
     Bà ấy tát tôi, và nỗi đau làm mờ tâm trí. Tôi nhìn bà ấy với hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm và nhe răng, cơn giận của tôi tăng lên nhanh chóng. Tôi muốn đánh mẹ của tôi. Tôi muốn khiến bà ấy thấy nỗi đau như tôi thấy khi ơ cạnh bà ấy, cả về cảm xúc và thể xác.
     "Mày không được phép nói với tao như thế!" Bà ấy cố gắng đẩy tôi lần nữa, nhưng tôi nắm lấy cổ tay bà ấy, tự vệ.
      "Đừng có chạm vào con nữa, thưa mẹ! Đủ rồi!" Tôi buông bà ấy ra và lùi lại một bước. "Con phát ốm và mệt mỏi với mẹ! Con xấu hổ khi nói về mẹ với bất cứ ai. Con xấu hổ khi có mẹ là mẹ của con—"
     Bà ấy tát tôi hai lần, cắt đứt với tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt giận dữ của bà ấy, kinh hoàng bởi cường độ thù hận. Bà ấy đã không ngần ngại khi tát tôi. Bà ấy đã làm cho môi tôi nứt nẻ khi nó va chạm với răng, và tôi có thể nếm được vị máu trên môi, cảm thấy tan nát. Điều này sẽ không bao giờ kết thúc. Không bao giờ.
     "Cút đi!" Tôi lùi lại, tiếng hét của bà ấy xuyên qua tai tôi. "Cút ra khỏi tầm mắt tao!"
     Tôi phóng ra khỏi bếp, vội vã chạy trốn bà ấy và cảm giác ngột ngạt này. Nó lan ra bên trong—bóng tối, sự khắc khoải này—và tôi không thể ở cùng nhà với bà ấy được nữa. Tôi cần phải chạy trốn.
     Tôi chộp lấy đôi giày và áo khoác, nhưng tôi không đi được xa, vì ngay khi tôi chạy ra ngoài hiên, bà ấy đã đuổi theo tôi. "Mày đi đâu? Quay lại đây, con khốn!"
     Tôi quay gót để đối mặt với bà ấy và thấy bà ấy lao vào tôi với chai bourbon trên tay. Tôi lảo đảo lùi về phía sau, khiếp sợ bà ấy.
     "Mày không được phép rời khỏi nhà muộn thế này! Mày sẽ đi đến phòng của mày và ở đó. Mày nghe tao nói không?!" Bà ấy hét rất to đến nỗi tôi chắc chắn tất cả những ngôi nhà lân cận xung quanh chúng tôi đều có thể nghe thấy. Đây không phải là lần đầu tiên bà ấy tạo ra cảnh thế này, nhưng thực tế là đó không làm cho tình huống này bớt tủi nhục.
     "Không! Con không thể đứng cùng một chỗ với mẹ nữa. Con đi đây!"
     Tôi quay lại và bước vài bước, hầu như không nhận thấy Hayden và Blake nhìn chúng tôi từ sân của anh ta, khi cái chai cách tôi vài inch, rơi xuống cạnh chân tôi trên mặt đất.  Tôi nhảy sang một bên, ngáp dài và nhìn bà ấy kinh hoàng.  Tôi không thể tin rằng mẹ tôi đã ném một cái chai vào tôi. Không không không.
     "Nếu mày bỏ đi, mày sẽ không còn là con gái của tao nữa, Sarah!" Bà ấy thốt ra những lời độc ác đó, chắc chắn không phải lần đầu tiên.
     Điều này luôn luôn đau đớn. Mọi thứ thật đau đớn khi bà ấy đóng những tập phim hung hăng, và tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi liếc nhìn Hayden, kẻ đang theo dõi, và tôi càng cảm thấy nhục nhã hơn vì anh ta phải chứng kiến ​​điều này. Anh ta muốn điều này. Anh ta say sưa trong việc này. Tôi không thể chịu đựng việc bây giờ anh ta còn có nhiều đạn hơn để tấn công tôi.
     Mẹ tôi không bao giờ có ý đe dọa này, nhưng điều đó không thành vấn đề. Dù có say hay không, bà ấy chẳng có quyền tấn công tôi dưới sự giả vờ không thể kiểm soát bản thân. Không có gì biện minh cho lời nói đáng ghét và bạo lực.
     "Con không quan tâm", tôi vặn lại và chạy trốn nhanh nhất có thể.

TÔI KHÔNG THỂ CHỊU NỔI. DÙ tôi có chạy nhanh đến đâu, cố gắng thoát khỏi lũ quỷ đó, nó cũng vô dụng. Chúng luôn ở bên cạnh tôi, bám lấy tôi, ấn móng vuốt của chúng vào tôi, khiến tôi chảy máu đầm đìa. Tôi không muốn quay lại đó. Tôi không muốn bị mắc kẹt khi sống kiểu này nữa.
     Tôi không biết mình đã chạy được bao lâu khi nghe tiếng xe máy gần mình từ phía sau. Nó dừng lại trước mặt tôi, và tôi dừng lại khi thấy Hayden, người đã tháo mũ bảo hiểm và rời khỏi chiếc Kawasaki của mình. Anh ta làm gì ở đây?
     Anh ta tiến về phía tôi, nhưng tôi phóng theo hướng tôi đến trước khi anh ta có thể đến gần hơn nữa. Thật không may, cuộc trốn thoát của tôi chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn vì anh ta dễ dàng bắt gặp tôi và quay tôi lại để đối mặt với anh ta.
     "Cô nghĩ mình đang đi đâu vậy?"
     "Hãy để tôi đi!"
     "Cô đang thực sự có kế hoạch chạy trốn đấy à?"
     "Và nếu đúng thì thế nào? Đó không phải là việc chết tiệt của anh". Tôi quằn quại chống lại anh ta để giải phóng bản thân, nhưng sự kìm kẹp của anh ta vẫn vững chắc như mọi khi.
     "Cô thực sự không có khả năng nhận thức một số thứ vào cái đầu ngu ngốc đó của mình nhỉ. Tất cả mọi thứ về cô đều là việc của tôi. Cô không được thực hiện bất kỳ động thái nào mà tôi không biết về nó".
     Tôi trợn mắt. "Anh không phải là Chúa".
     "Không, tôi chỉ sở hữu cô thôi".
     "Anh không sở hữu tôi!"
     "Tôi có nên nhắc cô về đêm qua không?"
     Tôi căng thẳng, ngay lập tức chán ghét ký ức về những lần chạm và hôn của anh ta. "Anh không cần phải nhắc tôi. Tôi nhớ rất rõ. Đặc biệt là khoảnh khắc khi anh bỏ mặc tôi một mình mà không có cách nào trở về nhà".
     Tay anh ta thực sự nới lỏng sự kìm kẹp với tôi, và tôi đã sử dụng cơ hội này để đẩy anh ta ra. Anh ta chỉ học tôi, tìm kiếm thứ gì đó trong mắt tôi. Tôi tự hỏi nếu đó là sự hối tiếc tôi thấy ở anh ta.
     Không, điều đó là không thể. Mày đang ảo tưởng, Sarah.  Tại sao anh ta lại cảm thấy một chút hối hận khi làm mọi thứ với ý định hại mày? Bên cạnh đó, anh ta đã vượt qua ranh giới quá nhiều lần.
     Và khiến tôi ngạc nhiên, anh ta đưa tay ra và chạm vào môi dưới của tôi bằng ngón trỏ. Tôi nhăn mặt, nhìn anh ta như một con mồi đang theo dõi kẻ săn mồi của nó, mong chờ điều tồi tệ nhất. Ngón tay anh ta di chuyển tinh tế trên môi tôi, cù tôi, và tôi nhìn chằm chằm lại, kinh ngạc. Tôi muốn di chuyển, nhưng tôi không thể.
     "Anh đang làm gì đấy?" Tôi thì thầm, thậm chí không chớp mắt khi đọc những cảm xúc thô thiển trong mắt anh ta—bất an và hoang mang.
     Tôi đã cố đọc mọi dấu hiệu để biết cuộc tấn công sẽ đến từ đâu. Đây là một trò chơi của anh ta, và anh ta hẳn đang diễn. Tôi biết mình cần phải tránh xa anh ta ra, vậy tại sao tôi vẫn đứng tại chỗ?
     "Cô có máu trên môi".
     Không suy nghĩ, tôi đưa lưỡi ra để liếm chỗ đó, phản ứng thường thấy mỗi khi tôi làm đau môi, và bắt lấy ngón tay của anh ta với nó. Cả hai chúng tôi căng thẳng cùng một lúc, ánh mắt của chúng tôi khóa vào nhau, và tôi đỏ mặt.
     Cái quái gì vậy, Sarah? Sao mày có thể không suy nghĩ như vậy?
     Tôi có thể biến mất không? Như, bây giờ?
     Mắt anh ta dán chặt vào miệng tôi, không chớp mắt khi lướt ngón tay trên đó. Sự đụng chạm của anh ta là rất thân mật, và tôi tự hỏi liệu mình có đang tưởng tượng ra mọi thứ không. Anh ta chưa bao giờ chạm vào tôi như thế này trước đây. Tôi không muốn di chuyển, và đó là điều làm tôi sợ nhất.
     "Tại sao anh lại làm thế? Kế hoạch của anh là gì?" Tôi nghi ngờ hỏi. Những câu hỏi của tôi rõ ràng đã bật một số công tắc trong anh ta vì anh ta buông tay ra và nhìn tôi, bối rối.
     "Cô sẽ quay lại và về nhà".
     "Tôi cau mày. "Cái gì? Không!"
     "Phải. Ngay bây giờ".
     "Tôi không cần nghe lời anh. Tôi không biết tại sao tôi ở chỗ nào lại làm phiền anh, nhưng tôi không có ý định quay lại ngôi nhà đó".
     "Vậy thì, tôi sẽ đưa cô lên xe của tôi và đưa cô trở về nhà. Cô có muốn như thế không?"
     Anh ta với lấy tôi, nhưng tôi né và lùi lại. "Đừng chạm vào tôi!"
     "Đừng hành động như một đứa trẻ hư hỏng và về nhà đi".
     "Tại sao anh làm vậy?"
     "Bởi vì".
     "Vì sao?"
     Anh ta nhướng mày. "Bởi vì tôi có thể. Cũng giống như mọi thứ khác tôi làm khi nói đến cô".
     "Anh đang nói dối".
    Tôi dự đoán anh ta sẽ bực mình hoặc la mắng tôi, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn trống rỗng. "Hãy coi đó là một sự báo thù".
     Tất nhiên. Anh ta đã hứa đêm qua rằng sẽ có hậu quả nếu tôi kết bạn với Jessica.
     "Cô còn chờ gì nữa? Về nhà".
     Tôi đã từ bỏ việc cố gắng để lý luận với anh ta. Nếu tôi không vâng lời, anh ta sẽ đưa tôi lên xe và đẩy tôi đi ngược lại ý muốn của tôi hoặc đi theo tôi, và tôi không có ý định khiêu khích anh ta.  Tôi quay lại và bắt đầu chạy nước rút trở về nhà.
     "Sarah!"
     Tôi dừng lại và nhìn anh qua vai.
     "Tôi không muốn cô ở bất cứ nơi nào gần mộ Kayden, ngày mai. Cô hiểu rồi đấy? Cô bị cấm thực hiện ngay cả một bước chết tiệt trong nghĩa trang đó".

TÔI BIẾT ANH TA SẼ NÓI thứ gì đó thế này. Tôi biết anh ta sẽ cấm tôi đến thăm mộ của Kay, giống như anh ta đã làm vào ngày giỗ đầu tiên của cậu ấy. Tuy nhiên, lần đầu tiên tôi đã không vâng lời anh ta và đến thăm mộ của Kay. Ngày hôm sau, Hayden đập phá tủ đồ của tôi, đốt đồ đạc của tôi trong sân trường trước mặt mọi người và bắt đầu một tin đồn về việc tôi là một kẻ móc nối, mời tất cả học sinh nam sử dụng "dịch vụ" của tôi một cách tự do.
     Tin đồn đặc biệt đó không chỉ nhục nhã mà còn mỉa mai, khi xem xét thực tế rằng mọi người đều biết tôi là một trinh nữ.
     Năm nay? Ai biết Hayden có thể làm gì...
     Mẹ tôi đã bị bất tỉnh khi tôi trở về nhà tối qua. Bà ấy ngủ say đến nỗi không phản ứng khi tôi lắc vai đánh thức bà ấy dậy để đi ngủ. Tôi đắp chăn cho bà ấy, dọn dẹp mớ hỗn độn trong bếp và nhặt mảnh vỡ chai trong sân của chúng tôi.
     Quay trở lại phòng của mình, tôi tìm thấy một vài tin nhắn từ Melissa, nhưng không còn tâm trạng để nhắn tin nữa. Tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn nói rằng tôi đang ngủ trưa và thực sự mệt mỏi vì vậy tôi sẽ nhắn tin lại cho cô ấy vào ngày mai. Dù thế, tôi nghi ngờ rằng mình sẽ làm điều đó, nhưng vẫn không chắc nên cảm thấy thế nào về Melissa và thái độ thân thiện quá mức của cô ấy.
     Hôm nay thật khó khăn để tôi thức dậy. Ngày giỗ của Kayden khiến tôi nhớ lại sai lầm thay đổi cuộc đời mình, và cảm giác tội lỗi mà tôi đã kìm nén lại xuất hiện. Nhu cầu nói chuyện với cậu ấy quá mạnh mẽ, tạo ra một nỗi đau tràn ngập thể xác. Tôi nhớ tiếng cười của cậu ấy. Tôi nhớ việc nghe cậu ấy nói về thiên văn học và các ngôi sao. Làm thế nào tôi có thể mất một người quý giá như thế.
     Tại sao?
     Ở trường, học sinh gọi tôi là kẻ giết người trong nhiều tháng sau khi Kayden chết. Không có một ngày nào mà không có sự lăng mạ và ghét bỏ liên tục của họ, kết hợp với những cuộc tấn công tàn độc nhất của Hayden và Natalie. Mẹ tôi đã biến thành một người nghiện rượu nặng vào thời điểm đó và thậm chí còn chẳng dễ đối phó. Bà ấy sẽ đánh tôi, không nhớ đã làm gì khi bà ấy tỉnh táo, và sự rạn nứt giữa chúng tôi sớm biến thành một vực thẳm.
     Đó là khoảng thời gian đáng sợ và đen tối nhất trong cuộc đời tôi, nhưng tôi đã cố gắng tiếp tục và tập trung vào việc học với hy vọng trở thành một người tốt hơn, với một tương lai tốt đẹp phía trước. Tôi tự hứa với bản thân mình sẽ thoát khỏi mọi người, ngay cả mẹ tôi.
     Tôi cũng tự hứa với bản thân sẽ học chăm chỉ và vào đại học nghệ thuật Yale. Tôi muốn cho mọi người, chủ yếu là bản thân mình, thấy rằng một ngày nào đó tôi có thể trở thành ai, và mẹ tôi sẽ biết tôi không phải như bà thường gọi. Tôi có thể vào một trường đại học danh tiếng bất kể tỷ lệ chọi và tận dụng tối đa tài năng vẽ của mình.
     Chẳng mấy chốc, tôi gặt hái được thành quả từ sự quyết tâm của mình. Tôi không có cuộc sống xã hội, bị giam hãm trong phòng, nhưng điều đó cho phép tôi trở thành một sinh viên hạng A dễ dàng hơn, điều đó trở thành điểm sáng duy nhất trong cuộc sống học đường của tôi.
     Tôi vào trường, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.  Hôm nay tôi không có lớp học nào với Hayden, nhưng tôi sẽ không vượt qua anh ta để tránh đường trả thù chính xác theo những cách độc ác nhất. Anh ta có thể rất khó khăn ngày hôm nay, vì vậy tôi sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn để ở dưới radar của anh ta.
     Tôi hướng đến lớp toán, mặt ngày càng đỏ hơn dưới ánh mắt tò mò và lên án của một vài học sinh đã đi qua, điều này làm tăng thêm cảm giác tội lỗi trong tôi.
     Tôi lờ họ và bước vào lớp với ánh mắt nhìn xuống sàn, tập trung vào việc làm dịu hơi thở của mịn. Tôi chỉ có thể hy vọng Natalie và Christine sẽ không cho tôi một khoảng thời gian khó khăn trong quá trình tính toán.
     "Cô ta ở đây", ai đó thì thầm và bật cười khúc khích, khiến tôi ngừng theo dõi được.
     Khủng bố bám lấy tôi khi tôi ngước mắt lên và bắt gặp một tấm bảng đen. Ở đó, trên tất cả, là một từ chê bai được viết vô số lần với nhiều kích cỡ bằng một viên phấn trắng. Kẻ giết người.
     Nó đã bùng lên. Nó có mặt ở khắp nơi. Nó đang đâm tôi như một ngàn mũi kim trên khắp cơ thể, và tôi bắt đầu thở hổn hển, không biết gì về âm thanh và chuyển động xung quanh tôi khi thế giới mờ đi. Quá nhiều.
     "Cảm thấy thế nào, kẻ giết người?" Natalie thì thầm vào tai tôi, đứng ngay phía sau. Run rẩy chạy dọc sống lưng, mọi cơ bắp trên cơ thể tôi căng cứng. Tôi di chuyển để tránh xa cô ta, nhưng cô ta nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi lại, áp hai tay vào lưng tôi khi giữ tôi tại chỗ.
     "Chạy đi sẽ không cứu mày ngay bây giờ đâu". Giọng nói của cô ta lạnh buốt, tạo ra nỗi sợ hãi tồi tệ nhất trong tôi.
     Cô ta cắm móng tay dài vào cẳng tay tôi và tôi cắn vào môi để tôi không khóc vì đau đớn, từ chối cho cô ta biết cô ta đã làm tổn thương tôi đến mức nào. Tôi giật tay lại để giải thoát, nhưng Christine xuất hiện trước mặt và kẹp tay cô ta trên vai tôi, ngăn tôi di chuyển. Không.
     "Mày nghĩ mày đang đi đâu hả?" Christine hỏi với khuôn mặt nhạo báng. Tôi cần phải ra khỏi đây.
     "Hãy để tôi đi".
     "Mày muốn đi sớm vậy ư? Nhưng bọn tao chỉ mới bắt đầu vui vẻ", Christine nói, nắm chặt vai tôi và nỗi sợ hãi chiếm lấy. Tôi phải trốn thoát. Mọi người chỉ đứng đó, để Natalie và Christine thoát khỏi chuyện này, và điều đó thật kinh khủng. Không ai sẽ giúp tôi. Không một ai.
     "Hãy để tôi đi! Giáo viên của chúng ta sẽ ở đây bất cứ lúc nào—"
     "Và rồi chuyện gì xảy ra?" Natalie nói vào tai tôi. Tim tôi đập dữ dội, những hơi thở nông cạn không cho tôi đủ oxy. "Mày nghĩ rằng sẽ tạo sự khác biệt nào à? Mày nghĩ rằng bọ tao sẽ bị trừng phạt?" Cô ta vặn cổ tay tôi. Một tiếng xì xào thoát ra khỏi môi tôi.
     "Xin hãy để tôi đi!" Trái tim tôi... Nó đang đập quá nhanh.
     "Nếu có công lý thực sự trên thế giới này, mày sẽ bị trừng phạt từ lâu. Làm sao mày có thể ngủ ngon trong đêm khi biết ai đó chết vì mày?"
     Tôi định hét lên, nhưng rồi họ thả tôi ra, đẩy tôi xuống sàn trước khi họ bước đi. Tôi là một mớ hỗn độn, kẻ thất bại.
     Điều cuối cùng tôi nhớ được trước khi mình bị khuất phục trước bóng tối của mình là lao ra khỏi lớp, chạy vào nơi vô định.

TÔI NGỒI TRÊN MỘT CHIẾC GHẾ DÀI Ở sân trường, nhìn chằm chằm vào những vết xước màu đỏ tươi trên cẳng tay như một lời nhắc nhở xấu xa về sự tàn bạo của Natalie. Tôi đã mất dấu thời gian, đã dành hàng giờ trên băng ghế này. Tôi đã quá tê liệt để di chuyển chứ đừng nói đến việc bỏ qua các lớp học. Nước mắt tôi đã khô từ lâu, chỉ còn lại sự trống rỗng khi thức dậy.
     Tôi biết điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra hôm nay. Tôi biết tôi thậm chí không nên ra khỏi giường.
     Tôi đã bị trừng phạt đủ chưa? Tôi sẽ phải chịu đựng thêm bao nhiêu nữa cho đến khi công lý được thực hiện? Bao nhiêu nữa cho đến khi tôi có thể tha thứ cho mình và bước tiếp?
     "Tìm thấy bồ rồi!"
     Tôi liếc sang bên cạnh và thấy Jessica đi về phía tôi. Cô ấy đang mang hai túi đồ ăn trưa và chai nước cam với một nụ cười trên khuôn mặt. Đã đến giờ ăn trưa chưa?
     "Khi bồ nhắn tin cho mình về nơi này, ban đầu mình không chắc chính xác—" cô ấy dừng lại trước mặt tôi, cau mày khi nhận ra khuôn mặt của tôi. "Bồ có ổn không?"
     Tôi nhìn qua những học sinh chiếm các băng ghế khác dưới tán cây, khuôn mặt tươi cười của họ khi trò chuyện với bạn bè khác với cái nhíu mày kéo theo môi và lông mày của tôi. Thật là một ngày nắng đẹp, nhưng những tia nắng buông xuống ở sân sau với tông màu ấm áp đã không mang lại màu sắc cho sự u ám bên trong tôi.
     "Không hẳn vậy".
     Cô ấy cau mày và ngồi xuống bên tôi, đưa cho tôi một túi đồ ăn trưa và một chai nước trái cây. "Bồ không nói gì cả, nhưng mình mang cho bồ bữa trưa này".
     "Cảm ơn". Tôi nhận nó, nhưng không có ý định ăn. Tôi chỉ nên tìm một chút sức mạnh và về nhà.
     "Vậy chuyện gì đã xảy ra?" Cô ấy thở hổn hển và bắt lấy cổ tay tôi. "Sarah! Bồ bị thương!"
     "Không có gì". Tôi rút tay ra khỏi tay cô ấy, không quen với việc ai đó quan tâm đến tôi. "Nó hơi nhói chút thôi, nhưng không quá tệ".
     "Ai đã làm thế này với bồ?"
     "Là Natalie". Tôi đẩy khỏi cô ấy những gì xảy ra trước lớp toán. "Đừng lo lắng, chẳng là gì cả. Nó có thể đã tồi tệ hơn rất nhiều, kể từ ngày hôm nay".
     Cô ấy cau mày. "Ý bồ là gì?"
     Tôi định trả lời cô ấy, nhưng một cảm giác điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra đã cắt vào tôi.
     Tôi nhìn xung quanh, tìm kiếm bất kỳ cái nhìn thoáng qua nào về Hayden và bạn bè của anh ta. Nơi này cách xa phòng ăn trưa, nó yên tĩnh và thanh bình, nhưng vì một số lý do, điều này không làm tôi hài lòng.
     "Bồ đang bị hoang tưởng, Sarah".
     Tôi nhìn các học sinh trên băng ghế một lần nữa và phát hiện một anh chàng liếc nhìn tôi trước khi anh ta chú ý vào điện thoại của mình. Trông giống như anh ta đang nhắn tin cho ai đó.
     Tôi lắc đầu với chính mình. Tôi cần một sự phân tâm khỏi những suy nghĩ khó khăn này, vì vậy tôi quyết định nói với Jessica toàn bộ sự thật về Kayden.
     "Bồ biết đấy, mình từng có một người bạn tốt nhất ở đây".
     "Có thật không?"
     "Phải. Cậu ấy là người giỏi nhất. Tốt bụng và vui tính".
     "Bây giờ cậu ta đang ở đâu?"
     Ngực tôi đau nhói với những cảm xúc bị đè nén từ lâu. "Cậu... cậu ấy qua đời rồi".
     "Ồ". Đôi mắt cô ấy to như những vũng nước khi cô ấy nhìn tôi đầy thương cảm. "Mình xin lỗi".
     "Ừ. Vẫn còn khó chấp nhận cậu ấy đã biến mất. Hôm nay là ngày giỗ của cậu ấy".
     "Chúa ơi".
     Cô ấy che miệng bằng tay, tay kia nắm chặt túi đồ ăn trưa trên đùi, và tôi nhận ra rằng thời gian của tôi không ổn lắm.  Rốt cuộc, nói về một người bạn quá cố và bi kịch đằng sau cái chết của cậu ấy không phải là một chủ đề nên được nói đến trong bữa trưa.
     "Mình xin lỗi vì đã đề cập đến chuyện này".
     "Không sao đâu. Chuyện gì đã xảy ra?"
     Tôi thở dài, thấy khó khăn để chia sẻ câu chuyện đau khổ này. Cô ấy sẽ đánh giá tôi như những người khác ư? "Cậu ấy là anh em song sinh của Hayden Black".
     Cô ấy há hốc miệng nhìn tôi. "Cái gì?"
     "Đúng. Chính là chỗ đó, Hayden và mình là hàng xóm của nhau. Mình đã gặp Kayden, anh em sinh đôi của anh ta, vào ngày đầu tiên mình đến Enfield. Cậu ấy rất thân thiện ngay từ đầu, luôn rất ngọt ngào và hay giúp đỡ... Chẳng mấy chốc, bọn mình trở thành những người bạn thân nhất".
     "Hayden thì sao? Có phải anh ta cũng là bạn của bồ không?"
     "Không".Tôi cười cay đắng. "Anh ta là kẻ thù của mình từ ngày đầu. Mình không biết tại sao, nhưng anh ta luôn không thích mình".
     "Mình đoán anh ta không hài lòng về Kayden và tình bạn của bồ nên anh ta cảm thấy như vậy về bồ đấy".
     "Phải, và đó là một cách đánh giá thấp. Anh ta làm mọi thứ có thể để làm tổn thương mình. Dù sao thì... Kayden đã chết khi lao tới trước một chiếc ô tô để cứu Hayden khỏi bị đâm".
     "Ôi trời", một tiếng thì thầm buồn bã lướt qua môi cô ấy.
      Lúc này tôi cảm thấy được một cục u nặng nề trong cổ họng, và nước mắt bắt đầu trào ra. Tồi tệ hơn khi tôi kể về nó. Tôi đau lòng khi nói rằng cậu ấy chết vì tôi đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc.
     "Mình đã ở với họ tối hôm đó. Vụ tai nạn xảy ra vì mình". Tôi nuốt nước bọt, hy vọng làm rõ giọng nói khàn khàn.
     "Gì? Như thế nào?"
     "Mình đang băng qua đường mà chỉ ngó vào điện thoại. Mình đã nhìn cả hai chiều trước khi bắt đầu, nhưng vì sự chú ý của mình là trên điện thoại của khi đi trên đường, mình không thể thấy chiếc lúc đó..."
     Không. Đừng đánh mất chính mình trong nỗi đau. Không lập lại. Hít một hơi thật sâu.
     "Người lái xe đã lái quá nhanh. Anh ta nghiêng sang một bên để tránh mình, nhưng điều đó đã dẫn anh ta tới chỗ Hayden, người đang ở trên vỉa hè... Kayden nhảy xuống cứu anh ta trước khi bị va chạm. Cả hai đều bị tông, nhưng Kayden là người chịu đòn nhiều nhất".
     Tôi hít một hơi thật sâu, hầu như không thể nhìn vào mắt cô ấy và lau đi một giọt nước mắt đã chảy xuống má, nhớ lại khoảnh khắc Kay và Hayden rơi từ mui xe xuống nhựa đường chắc nịch.
     "Kayden chết tại chỗ".
     Jessica nắm lấy tay tôi. "Mình rất xin lỗi, Sarah".
     Tôi tìm kiếm khuôn mặt của cô ấy để thấy bất kỳ dấu vết buộc tội nào, nhưng tôi không tìm thấy, và phải mất một lúc để điều này chìm vào. Cô ấy không đổ lỗi cho tôi về cái chết của cậu ấy. Cô ấy thực sự từ bi, điều đó đã chạm đến phần sâu thẳm trong tôi, khao khát được ai đó hiểu và thông cảm.
     "Mình cứ nghĩ, nếu mình không ngu ngốc như thế—"
     "Đó không phải lỗi của bồ". Cô ấy siết chặt tay tôi. "Bồ không biết mà".
     "Nhưng cậu ấy sẽ không chết nếu mình cẩn thận hơn một chút. Nó ám ảnh mình. Mình khiến cuộc sống của Hayden gặp nguy hiểm và kết quả là Kayden buộc phải cứu anh ta".
     "Dù vậy, cậu ta vẫn là người chọn cứu anh trai mình". Cô ấy nói chính xác những gì bà Black nói với tôi sau vụ tai nạn.
     "Nhưng bọn họ là anh em sinh đôi. Tất nhiên cậu ấy sẽ cứu anh ta".
     "Nhưng cũng có những yếu tố khác để xem xét. Như tài xế đó. Bồ nói anh ta lái xe quá nhanh? Chuyện gì đã xảy ra với anh ta?"
     "Anh ta đang ở trong tù. Bị kết án sáu năm".
     "Chỉ sáu năm á?Đó là—" cô ấy đóng băng, và tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy. Blake, Masen và Josh đang tiến về phía chúng tôi.
     Ôi không. Không, không, không. Báo động reo lên trong đầu tôi, theo sau đó là sự thôi thúc kéo Jessica theo tôi và bỏ chạy.
     Họ vây quanh chúng tôi một cách đe dọa, thu hút sự chú ý của các học sinh xung quanh.
     "Mày nghĩ rằng mày có thể trốn tránh bọn tao sao, Sars?" Blake hỏi tôi với vẻ cau có trước khi anh ta cười nhạo Jessica. "Chơi bạn với Fats xấu xí? Hình mẫu cả. Cả hai đứa bây đều xấu xa bẩn thỉu".
     Anh ta giật lấy chai nước trái cây của Jessica, mở nó ra và rót nước trái cây lên người cô. Ôi Chúa ơi. Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng Masen ngay lập tức đẩy tôi ngã xuống, và túi đồ ăn trưa của tôi tuột khỏi tay rơi xuống đất.
     "Ngồi xuống, con chó cái", Masen rít lên với tôi.
     Josh ra hiệu cho Blake, người đã đập Jessica bằng iPhone của mình và cười khúc khích, tiếng cười của anh ta vang lên bên tai tôi. "Điều này sẽ lên mạng ngay lập tức".
     "Cô ta trông rất ướt át", Masen nhận xét, những lời nói của anh ta đầy ẩn ý tình dục, và một vài học sinh quan sát chúng tôi từ một khoảng cách ngắn cười. Nó quá hung tợn.
     Jessica đang run rẩy, nước mắt cô ấy trào ra. Không. Không còn nữa.
     "Để chúng tôi yên", tôi nói yếu ớt. Làm thế nào chúng tôi có thể thoát khỏi điều này? Tôi có thể làm gì để khiến họ dừng lại?
     "Mãi cho đến khi mày có được những gì mày xứng đáng", Josh đáp lại, đôi mắt nham hiểm của anh ta đâm vào tôi với sự thù hận vượt quá tầm hiểu biết. Anh ta cầm lấy ba lô của tôi.
     Tôi nhảy lên và cố gắng giật nó ra khỏi anh ta, nhưng Masen lại đẩy tôi xuống.
    "Ngồi xuống", anh cười khẩy vào tai tôi, thổi hơi vào đó.
    "Trả nó lại đây".
    Giọng nói cầu khẩn của tôi chẳng có tác dụng gì để thuyết phục Josh lắng nghe. Trên thực tế, nó thúc đẩy anh ta làm điều ngược lại. Anh ta mở ba lô của tôi và lật ngược nó lại, để tất cả đồ đạc rơi xuống đất.
     Anh ta vớ lấy quyển sổ phác thảo của tôi, như thể anh ta biết rằng trong tất cả các quyển vở của tôi, nó là thứ quý giá nhất vì chứa một số ghi chú và ý tưởng vẽ quan trọng nhất của tôi cho những bức vẽ mới. Tôi nhìn trong nỗi kinh hoàng khi anh bắt đầu xé các trang, xé chúng thành từng mảnh.
     "Không!" Tôi hét vào mặt anh ta và giật mạnh, nhưng Masen không cho tôi di chuyển, giữ cho tôi dán mắt vào băng ghế.
     Blake đang quay Josh, người đang ném những mảnh sổ tay đã bị hủy hoại của tôi lên không trung như hoa giấy, và nước mắt tôi chảy ra. Tất cả các ý tưởng của tôi đã biến mất. Biến mất mất mãi mãi.
     "Thứ này cũng lên mạng".
     Tôi cảm thấy như mình sẽ nôn bất cứ lúc nào. Tôi hy vọng bắt gặp ánh mắt của Jessica, nhưng cô ấy liên tục nhìn chằm chằm xuống đất, xấu hổ và kinh hoàng. Tôi chỉ muốn điều này kết thúc.
     Một tiếng thì thầm im bặt vang lên giữa một số học sinh, khuôn mặt tái nhợt của họ vẽ lên hiện thực nghiệt ngã của tôi. Một cô gái tóc vàng chỉ vào trường, liếc nhìn giữa chúng tôi và tòa nhà khi cô ấy cãi nhau với cô gái bên cạnh. Cô ta có vẻ rách nát.
     "Làm ơn, đừng thêm nữa", tôi cầu xin. "Anh đã làm đủ rồi".
     "Nó không bao giờ là đủ", Blake nói. "Mày biết ngày hôm nay. Mày phải trả giá cho những gì mày đã làm".
     Masen và Josh bế Jessica và tôi lên và vác chúng tôi qua vai như thể chúng tôi là hai bao tải khoai tây, khiến chúng tôi xuống cấp hơn nữa.
     "Thả tôi xuống", tôi hét lên với Josh, nhăn mặt vì đau trong bụng khi tôi đánh vào vai anh ta. Họ đưa chúng ta đi đâu bây giờ?!
     Phản ứng của anh ta là kẹp ngón tay quanh bắp chân tôi, siết chặt chúng. Nó sẽ để lại vết thâm.
     "Tiếp tục nói và tao sẽ đấm vỡ hàm của mày", anh ta nghiến răng để chỉ tôi có thể nghe thấy.
     Tôi xoay người sang một bên để xem họ đang đưa chúng tôi đi đâu và khóc khi nhìn thấy, hơi thở của tôi trở nên thất thường. Chúng tôi đang hướng đến những bãi rác gần đó.
     Điều này không xảy ra.
     "Nói cheese nào!" Blake đã bắn tôi.
     Tôi chỉ muốn chết.
     Blake bắt đầu tụng kinh, theo sau là một vài học sinh nữa, nhấn chìm tôi với sự khốn khổ và bóng tối. "Rác. Rác. Rác".
     "Đặt thùng rác tới nơi nó thuộc về!" Một anh chàng hét lên.
     "Mày nghe chưa, con chó cái? Một bãi rác là nơi mày thuộc về", Josh nói, giai điệu của một thứ gì đó loạn trí gợi lên nỗi sợ hãi mãnh liệt nhất trong tôi. "Tụi tao sẽ cắt mày thành từng khúc và ném mày đi thế nào đây?"
     Masen ném Jessica vào thùng rác trước, gợi lên nhiều tiếng cười từ một số người xem, nhưng lần này tôi không nghe rõ lắm. Điều duy nhất tôi nghe thấy là tiếng chuông liên tục vang lên trong tai tôi, và nó ngày càng to hơn. Tôi đã ở bên cạnh với nỗi kinh hoàng của mình.
     Trước khi tôi kịp khích lệ bản thân, Josh đã ném tôi vào thùng rác khác, và tôi đáp xuống giữa đống rác khác nhau, đập đầu vào nắp thùng. Tầm nhìn của tôi trở nên mờ nhạt khi trườn lên bằng chân, cố gắng tìm ra chỗ đứng giữa những túi rác tạo ra mùi hôi thối khủng khiếp. Tôi hầu như không thấy Blake chụp ảnh tôi trong khi cười với một vài học sinh khác, họ chỉa điện thoại vào Jessica và tôi. Tôi nhắm mắt, cảm thấy tê dại.
     Sao tất cả bọn họ lại tàn nhẫn như vậy? Nhân tính của họ ở đâu?
     Mọi thứ đều đau đớn—tan vỡ, suy nghĩ, nhìn thấy sự rộn ràng của họ trước nỗi đau của chúng tôi... Tôi ước cơ thể mình yếu đi để có thể ngất đi và thoát khỏi sự sỉ nhục này.
     "Dừng lại ngay lập tức!" Hiệu trưởng Anders vội vã đi về phía chúng tôi với hai giáo viên và cô gái tóc vàng từ bên cạnh, và mọi người chạy đi, cất điện thoại của họ. "Chuyện này quá vô nhân đạo! Mấy người có thấy xấu hổ không? Jones, Brown và Akers! Tôi muốn nhìn thấy tất cả các người trong văn phòng của tôi ngay bây giờ!"
     Mr. Xiong và Mr. Smith, giáo viên sinh học của tôi, đã tiếp cận để giúp chúng tôi. Mr. Xiong đón tôi từ bãi rác và giúp tôi ra ngoài. "Em cảm thấy thế nào, Sarah? Em có thể đi không?"
     Không, tôi cảm thấy yếu đuối, và tôi có thể ngất bất cứ phút giây nào. "Em ổn".
     "Em có muốn gặp y tá không?"
     "Không, em ổn. Cảm ơn thầy".
     "Tôi xin lỗi điều này đã xảy ra với các em", Hiệu trưởng Anders nói, nhưng bất chấp tất cả, nghe qua chả có vẻ lo lắng gì. Ông ta hình như muốn giải quyết tình huống này một cách nhanh chóng và bí mật nhất có thể. "Tôi đảm bảo thủ phạm sẽ bị trừng phạt thích đáng".
     Tôi muốn khịt mũi vì điều đó, hoàn toàn nghi ngờ, nhưng không có gì tôi làm hoặc nói sẽ thay đổi thực tế rằng một số người ở đây có đặc quyền và một số thì không.
     "Các em có thể đi đến cuối giờ không?" Anders hỏi Jessica và tôi, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì ông ta cũng không ép chúng tôi đến văn phòng của ông ta nữa.
     Jessica trông hoàn toàn lạc lối và không thể nói một lời.  Rõ ràng là cô ấy đã bị sốc và không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tôi không thể tự hiểu điều đó, nhưng tôi đã tìm được thứ gì đó trong tôi giúp tôi tỉnh táo trong việc này.
     Tôi choàng tay qua vai cô ấy, ngạc nhiên khi thấy cô ấy cảm thấy mong manh. Sự run rẩy của cô ấy đã khiến cô ấy đấu tranh nội tâm, vì vậy tôi siết chặt tay cô ấy để cho cô ấy biết rằng cô ấy không phải là một mình.
     "Nếu nó ổn với thầy, em muốn đưa Jessica đến chỗ cố vấn. Cô ấy không ổn".
     "Tôi hiểu. Được rồi, sau đó hai bạn được miễn học các tiết cuối". Ông ta đối mặt với Blake. "Chàng trai, đến văn phòng của tôi".
     Masen và Blake đi theo Anders cùng các giáo viên. Tôi không thể ngừng run rẩy, không muốn gì hơn là ở xa đây.  Tôi chỉ có thể hy vọng họ ít nhất sẽ bị giam giữ.
     Josh đến gần tôi, toát ra những rung cảm loạn trí làm tôi tê liệt, và đâm vào mặt tôi. Anh ta nắm lấy chỗ mà Natalie đã vặn vào sáng nay, cắt ngắn vòng tuần hoàn của tôi. Tôi thút thít trong nỗi đau tột cùng, sắp cầu xin anh buông tôi ra.
     "Chuyện này chưa kết thúc", anh ta gầm gừ. "Không lâu đâu".
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro