Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
ĐIỀU ĐẦU TIÊN TÔI LÀM khi đi học về hôm qua là gọi Johns' Corner để kéo chiếc Ford của tôi đến dịch vụ của họ.  Sau đó, tôi nói chuyện với mẹ, hy vọng thuyết phục được bà rằng vụ đâm lốp xe chỉ là một trò đùa ngu ngốc. Bà ấy có vẻ không bị thuyết phục lắm, nhưng cũng chẳng thúc đẩy chủ đề. Mẹ tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi sẽ trả tiền để sửa nó.
     Thật đáng buồn là tôi sẽ không có cách nào khác. Bất cứ khi nào một số vấn đề về tiền được đưa ra, tôi cảm thấy không thoải mái và miễn cưỡng phải xin tiền vì bà ấy cứ liên tục nhắc nhở tôi rằng đó là tiền của bà ấy, không phải của chúng tôi. Với tốc độ này, quỹ đại học của tôi sẽ biến mất nếu cứ chi trả cho mọi thứ.
     Sau giờ học hôm nay, tôi về viện dưỡng lão trên xe buýt.  Melissa đã ở đó khi tôi đến, đứng cạnh xe của cô ấy. Lông mày của cô ấy hơi nhíu lại khi thấy tôi xuống xe.
     "Xe của cô đâu?" Cô ấy hỏi và bước cùng tôi trên đường đến lối vào.
     Làm sao tôi có thể nói với cô ấy sự thật mà không có vẻ như là một kẻ thất bại hoàn toàn? "Ừm, tôi có một số vấn đề với nó vì vậy tôi phải đưa nó đến dịch vụ xe hơi".
     "Ờ hớ. Nếu cô muốn, tôi có thể chở cô về nhà".
     "Ừm, sau giờ làm việc tôi sẽ gặp bạn cùng lớp của tôi, Jessica. Chúng tôi đi uống cà phê".
     "Ờ được rồi".
     Có lẽ tôi có thể mời Melissa đi cùng chúng tôi vì đó là một cơ hội tốt để hiểu cô ấy hơn. Hy vọng, Jessica sẽ nhớ điều này. "Vậy thì, sao cô không đến chỗ chúng tôi?"
     "Tôi? Với con gà Jessica đó và cô?"
     "Ừ".
     Cô ấy gãi cổ và nhìn đi chỗ khác, bất an, điều đó làm tôi ngạc nhiên vì tôi nghĩ Melissa tự tin 24/7. "Cảm ơn, nhưng tôi không muốn đưa cô ra ngoài—"
     "Đừng lo lắng, không có gì đâu. Thôi nào, nó sẽ rất vui".
     Một nụ cười rạng rỡ lan tỏa trên khuôn mặt cô ấy. "Được rồi, nếu cô chắc chắn".
     Một điều ngạc nhiên khác đang chờ tôi trong phòng khách, vì Jonathan đang nói chuyện với Adelaine, một góa phụ bảy mươi tuổi thích chơi Angry Birds trên iPhone của bà ấy. Bà ấy thực sự tuyệt vời vì sở thích của bà là sự pha trộn giữa cũ và mới. Bà ấy thích nghe nhạc cổ điển và xem phim đen trắng, nhưng bị cuốn hút vào các trò chơi trên iPhone. Hầu hết thời gian, bà ngồi một mình trong một góc, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại rồi gõ ngón tay khắp nơi.
     Hôm nay, bà ấy ở rất xa góc cô đơn đó, giữa cuộc trò chuyện im lặng với Jonathan, và tôi không thể không nhìn chằm chằm vào họ trong sự hoài nghi. Bà ấy trông hơi xấu hổ, nhưng làn da màu mun đen của che giấu bất kỳ sự ửng hồng tiềm năng nào. Tôi không biết thứ gì làm tôi ngạc nhiên hơn—là sự nhút nhát của bà ấy bên cạnh ông ấy hay sự thật là Jonathan đang mỉm cười.
     "Để ông ấy có thể mỉm cười", Melissa thì thầm với tôi khi chú ý đến họ cùng nhau. "Tôi nghĩ là ông ấy không có dây thần kinh cần thiết để mỉm cười! Ông ấy không bao giờ cười!"
     "Tôi mừng vì cuối cùng ông ấy cũng tìm được lý do để cười. Tôi đã lo là ông sẽ không thể quen với nơi này".
     "Họ trông dễ thương bằng cách nào đó. Nếu chúng ta quên đi thực tế rằng họ đã già, nhăn nheo và được trang trí với rất nhiều đồi mồi như phô mai Thụy Sĩ chứa đầy lỗ thủng—"
     "Melissa!" Tôi thì thầm mắng cô ấy. "Điều đó không tốt cho cô đâu. Để họ thấy một số sự tôn trọng nào".
     "Này, tôi đang cho họ thấy sự tôn trọng! Tôi trân trọng nghĩ rằng họ phù hợp với nhau vì cả hai đều quá già và xấu xí—"
     "Ôi, im đi", tôi ngắt lời cô ấy, bước đi.
     Tiếng cười của cô ấy theo tôi. "Được rồi được rồi! Tôi biết điều đó có nghĩa gì mà! Tôi xin lỗi!"
     Đến trưa, Melissa và tôi nghỉ ngơi rồi đi ra sân. Vài phút sau cuộc trò chuyện của chúng tôi, Mateo đến và Melissa nhíu mày nhìn tôi, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy. Tôi gần như rên rỉ.
     Tôi không quên tin nhắn của anh ta. Không có cách nào tôi có thể khi anh ta nói tôi trông dễ thương. Ôi. Anh ta chắc đã nói đùa. Tôi chắc chắn về điều đó.
     "Chào các cô gái", anh ta chào chúng tôi và làm tôi ngạc nhiên khi cúi xuống và thực sự hôn vào má tôi, sự tiếp xúc bất ngờ khiến tôi bối rối. Anh ta nháy mắt với tôi.
     Tôi liếc đi chỗ khác, má tôi nóng bừng. Anh ta hẳn là đang đùa. Bên cạnh đó, Melissa đã tuyên bố anh ta là một cầu thủ và theo như tôi thấy, anh ta không thiếu tự tin hay quyến rũ.
     "Tuần của các cô thế nào?" anh ta hỏi chúng tôi. Melissa trả lời anh ta theo cách dí dỏm thông thường, nhưng cổ họng tôi chỉ co thắt khi đến lượt mình trả lời.
     Không tốt. Tại sao tôi không thể nói bất cứ điều gì trước mặt anh ta cơ chứ? Tôi chắc mình trông buồn tẻ hoặc ngu ngốc với anh ta.
     "Ừm, mọi thứ đều tuyệt. Vui vẻ". Giọng tôi nghe như thể tôi là kẻ nghiện thuốc lá nặng.
     "Nói xem", anh ta bắt đầu và mím môi lại. "Tôi đã xúc phạm cô với tin nhắn của tôi hoặc một cái gì đó à?"
     Ôi không. Tôi hy vọng anh ta sẽ không đề cập đến nó.
     "Tin nhắn? Tin nhắn gì?" Melissa rất tò mò.
     "Cô không trả lời cả hai tin nhắn của tôi tối hôm đó, vì vậy tôi nghĩ rằng cô có thể giận tôi".
     Melissa nhướn mày nhìn tôi. "Cả hai?"
     "Phải", tôi trả lời cô ấy, bực mình.
     Vì tôi đã không trả lời tin nhắn đầu tiên của anh ta, nên  Mateo đã gửi thêm một tin khác hỏi tôi có ổn không. Tôi quá ngạc nhiên và lo lắng khi nhìn thấy những tin nhắn của anh ta do đó tôi đã khóc và không nhắn tin trả lời. Tôi chưa bao giờ nhận được một tin nhắn như vậy từ một chàng trai trước đây, vì vậy tôi không biết làm thế nào để hành động. Chơi an toàn và phớt lờ anh ta dường như là điều tốt nhất, đặc biệt là tôi không chắc anh ta có thực sự muốn nói gì không.
     "Mateo đã nhắn tin cho tôi vào Chủ nhật tuần trước. Tôi xin lỗi, Mateo, nhưng lúc đó tôi đang ngủ".
     Melissa tròn mắt. "Điển hình. Cô ấy đã như thế với tôi ngay từ đầu. Không thực sự dễ dàng, phải không?"
     Tôi nhún vai. "Tôi rất xin lỗi".
     "Vậy thì tại sao cô không nhắn tin lại cho tôi vào ngày hôm sau?" Anh ta hỏi, không quan tâm.
     Tôi đỏ mặt. Chết tiệt. "Ừm, tôi quên mất". Lý do dở tệ trong tất cả các lý do. Không, điều đó thậm chí không thể được gọi là một cái cớ. Nó giống như một lời nói dối to bự.  Tôi thực sự không có khả năng giao tiếp với các đồng nghiệp của mình.
     Anh ta khoanh tay trước ngực. "Được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không làm phiền cô nếu đó là một vấn đề lớn".
     Làm sao tôi có thể nói với anh ta rằng nhắn tin không phải là sở trường của tôi? Ngay từ khi còn học tiểu học, tôi đã là một kẻ ngang ngược, một kẻ cô độc kỳ lạ mà con trai không thấy hấp dẫn. Điều đó thực sự ăn mất sự tự tin của tôi, nhưng tôi không thể tiết lộ điều này cho Mateo và Melissa được. Tôi không muốn họ thương hại hay không thích vì có gì đó bất thường ở tôi.
     "Không sao đâu. Anh có thể gửi tin nhắn cho tôi nếu anh muốn, Mateo. Tôi sẽ... tôi sẽ nhắn tin lại cho anh".
     Khóe môi anh ta nhếch lên, nhưng rồi cau mày. "Dù sao thì, tôi đã tìm cô trên Facebook".
     Tôi nao núng. "Gì?"
     Tôi đã tìm thấy tài khoản của cô, nhưng tôi không nghĩ rằng đó thực sự là tài khoản của cô đâu. Anh ta dừng lại một giây, quan sát tôi cẩn thận. "Có vẻ như ai đó đã tạo cho cô một tài khoản giả".
     "Ái chà! Có thật không?" Melissa mở to miệng nhìn anh ta, rồi nhìn tôi. "Điều đó có đúng không? Cô biết gì về chuyện này không?"
     Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bỏng rát nơi má. Tôi không biết mình xấu hổ hay tức giận hơn.
     "Anh đã thấy gì?" Giọng tôi phát ra sắc nét hơn dự định.
     "Không có gì nhiều—"
     "Anh đã thấy gì?" Tôi nhắc lại to hơn. Cả hai người họ há hốc miệng nhìn tôi. Tôi cũng ngạc nhiên trước phản ứng gay gắt của bản thân, nhưng tại thời điểm này tôi đã không quan tâm, trở nên tức giận nhiều hơn lần thứ hai.
     "Tôi thấy vài hình ảnh và video khó chịu. Tôi thậm chí còn tìm thấy một số bức ảnh với một chiếc lốp bị cắt trên Twitter..." Anh ta nheo mắt nhìn tôi. "Cô trông không sốc lắm".
     Tôi nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. "Đó là bởi vì tôi không tin".
     Họ nhìn chằm chằm vào tôi, chờ đợi thêm chi tiết, nhưng tôi không muốn cung cấp cho họ bất kỳ thứ gì khác nữa. Ngoài ra, nếu tôi bắt đầu nói về bắt nạt, tôi sẽ khóc, và không có cách nào để tôi cho phép mình khóc trước mặt họ.
     "Chuyện gì đang xảy ra vậy, Sarah? Tại sao họ lại đăng những hình ảnh và video đó?"
     "Anh nghĩ gì, Mateo?" Tôi cáu kỉnh nhìn anh ta. "Một số người rất muốn và thích hành hạ người khác. Không khó để hiểu điều đó".
     "Cô có báo cáo chúng không?"
     "Báo cáo điều gì với ai?"
     "Báo cáo những tài khoản đó và những người đứng sau chúng cho cảnh sát."
     "Không. Tôi không có".
     Họ đã không hiểu được nó, phải không? Họ không biết khó khăn đến mức nào mà một nạn nhân có thể nói to rằng họ bị bắt nạt và làm cho thủ phạm được biết đến. Đối với vài người—đặc biệt là những người từng có kinh nghiệm bắt nạt—nó nghe có vẻ dễ dàng, nhưng tất cả những gì tôi muốn là sống một cuộc sống bình thường, không làm phức tạp thêm. Tiết lộ điều này không chỉ khó khăn, mà còn gây chết người.
     Nếu tôi đến cảnh sát, chuyện gì sẽ xảy ra? Họ sẽ xóa những hồ sơ đó, trừng phạt những kẻ đứng sau, và vì chúng là trẻ vị thành niên, hình phạt của chúng sẽ nghiêm trọng đến mức nào chứ? Ngoài ra, thật dễ dàng để tạo một tài khoản mới nếu tài khoản cũ bị chấm dứt. Bắt nạt trên mạng không thể được kiểm soát, đặc biệt là khi mọi thứ đều ẩn danh.
      Rốt cuộc thì, báo cáo sẽ chỉ khiến tôi đau đầu hơn. Ai đảm bảo với tôi rằng họ sẽ không nhân đôi con số bắt nạt nếu tôi báo cáo cho cảnh sát? Tôi sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi về sự trả thù của họ và sự trả thù của Hayden là quá đủ đối với tôi.
     Tôi đã không tin bất cứ ai, và tôi không thể tin cảnh sát.
     Sao tâm trí tôi lại rối loạn thế này?
     Tôi đứng dậy, tuyệt vọng bước đi. "Anh không có quyền tìm kiếm tôi".
     Mateo thu mình lại, cái nhíu mày ngày càng sâu hơn. "Gì cơ? Cô nghiêm túc chứ?" Cái cách anh ta nhìn khiến tôi nhận ra mình đã phản ứng thái quá, nhưng đã quá muộn để lấy lại lời.
     "Tại sao lại không, Sarah? Lần cuối cùng tôi kiểm tra, việc tìm kiếm ai đó trên Facebook là hoàn toàn hợp pháp và bình thường. Tôi muốn nói chuyện với cô. Đó có phải là một tội ác không?"
     "Tại sao?"
     ""Tại sao" của cô là ý gì?"
     "Tại sao anh muốn nói chuyện nhiều hơn với tôi?"
     Melissa đánh vào trán mình như thể tôi đã nói điều gì đó hoàn toàn ngu ngốc. Mateo chuyển ánh mắt sang một bên, trông không thoải mái.
     "Này, hai người. Nếu muốn, tôi có thể vào trong và—" Melissa bắt đầu.
     "Không, không sao. Tôi có thể nói điều này trước mặt cậu", anh ta trả lời và đối mặt với tôi. "Tôi thích cô. Chỉ đơn giản như vậy thôi".
     Ái chà. Một cơn đau bất ngờ tràn ngập đập vào ngực tôi, và lần đầu tiên, tôi bị bỏ lại không nói nên lời. Anh ta nói nó thật đơn giản, nhưng thích ai đó không bao giờ đơn giản cả, và tôi không biết phải phản ứng thế nào.
     Anh ta có nghiêm túc không? Tôi đã nghiên cứu bất kỳ dấu hiệu nào trên khuôn mặt của anh ta cho thấy đang đùa, nhưng tôi chẳng tìm ra.
     Tôi phải nói gì đây? Tôi ghét cảm giác tự ti này. Tại sao anh ta thích tôi? Có nhiều cô gái xinh đẹp hơn ngoài kia, tất cả họ đều nói nhiều và quyến rũ hơn tôi. Tất cả những gì tôi từng làm trước mặt Mateo là đỏ mặt và hành động lúng túng.  Trừ khi anh ta thích những cô gái kỳ lạ, và tôi không hiểu tại sao anh ta lại thích tôi.
     "Tôi... tôi thực sự không biết phải nói gì, Mateo". Đây là một câu trả lời tốt, tôi biết.
     Anh ta nhún vai và cố gắng mỉm cười. "Ừ, đó là một câu trả lời đủ rõ ràng".
     Ôi không. Tôi đã không muốn làm tổn thương anh ta. "Không, thực sự... Cảm ơn anh, Mateo. Tôi... Chúa ơi, tôi đã khiến mọi thứ tồi tệ hơn".
     "Này, không sao đâu". Anh ta giơ hai tay lên đầu hàng và mỉm cười, nhưng rõ ràng nụ cười là giả tạo. "Tôi hiểu mà. Cô không cần phải nói bất cứ điều gì. Tôi nghĩ tôi nên đi ngay bây giờ. Hẹn gặp lại vào ngày mai, có lẽ?"
     "Mateo..." Tôi không biết phải nói hay làm gì để khiến anh ta ở lại, vì tôi không muốn anh ta rời đi như thế này. Tôi nên cho anh ta một câu trả lời chính xác hơn hoặc thân thiện hơn.
     Tôi cảm thấy mình như một nhân vật phản diện.
     "Đừng lo", anh ta nói và rời đi trước khi tôi có thể phát biểu bất cứ điều gì khác.
     Bực bội, tôi quay lại ánh mắt của Melissa. "Tôi phải nói gì đây?" Tôi đưa tay vuốt tóc bực tức.
     "Đừng tự làm khó bản thân. Không sao đâu".
     "Vậy ư?"
     "Ừ, bởi vì theo như tôi thấy, cô không thích Mateo, phải không? Vì vậy, đừng ép buộc bản thân phải ở bên cậu ấy".
     "Chà, anh ta dễ thương".
     Cô ấy cười toe toét. "Dễ thương? Thật dễ thương? Quá dễ thương hay siêu dễ thương?"
     Tôi cười thầm, lại bối rối. "Dễ xương".
     "Hừm. Không đủ"dễ xương" để cho cậu ấy một cơ hội à?"
     Tôi thở dài. "Tôi không biết, Melissa. Tôi... tôi không thực sự ổn với các chàng trai".
     "Có thật không? Tôi chắc là cô không đến nỗi tệ. Cô không phải là một trinh nữ, đúng không?" Tôi nhìn đi chỗ khác, quá xấu hổ để nói bất cứ điều gì. "Phải. Được rồi, tốt, điều đó không tệ. Không có gì. Mặc dù mọi người đều có quan hệ tình dục từ khi còn nhỏ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô cũng phải như vậy. Không sao miễn cô thấy ổn".
     Cô ấy làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn nữa. "Melissa, cô không giỏi cổ vũ".
     "Nè! Tôi thực sự nghĩ thế đấy! Thà làm trinh nữ còn hơn làm tình với một anh chàng không xứng đáng với điều đó".
     "Ồ. Điều đó đã xảy ra với cô à?"
     Nỗi buồn thoáng qua mặt cô ấy và tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. "Cũng khá. Nhưng đó sẽ là một câu chuyện ở một thời điểm khác. Dù sao thì, tôi chắc chắn Mateo không quan tâm liệu một cô gái còn trinh hay không. Cậu ấy là một trong những người tốt đấy, và tôi nghĩ cô có thể tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy sẽ không lừa cô hay đại loại như thế. Nói về những trò đùa, mấy tài khoản giả của cô là chuyện gì?"
     Tôi đã hy vọng cô ấy sẽ bỏ qua đó, nhưng tôi không may mắn như vậy. "Đó là một câu chuyện dài. Tôi sẽ kể với cô mọi thứ sau một ly cà phê sau, được chứ?"

JESSICA, MELISSA, VÀ TÔI đã đến Starbucks tại một trung tâm mua sắm mới mở. Jessica rất tuyệt khi tôi mời Melissa theo, tôi cũng rất vui vì họ đã có một khởi đầu tốt.
     "Vậy, tài khoản giả?" Melissa thăm dò.
     Với một tiếng thở dài, tôi bồn chồn với đôi tay của mình.  Thật không dễ để thừa nhận với một người rất tự tin và dễ gần đến mức tôi là mục tiêu bắt nạt. Cô ấy có lẽ không bao giờ bị bắt nạt trong cuộc sống của mình.
     "Các bạn cùng lớp của tôi đặc biệt không thích tôi. Vài người trong số họ rất xấu và thích bắt nạt, ngoại tuyến hoặc trực tuyến".
     "Cái đó ghê thật. Tại sao cô không báo cáo chuyện đó?"
     Tôi liếc ngang. "Tôi đã đến cảnh sát một lần. Nó kết thúc chả tốt đẹp gì". Tôi nói với họ về cú đấm của Josh và kết quả. "Đối với những tài khoản xã hội đó, tôi đã báo cáo chúng nhiều lần, nhưng thật vô nghĩa vì các tài khoản mới liên tục xuất hiện. Không ai có thể ngăn chặn những điều đó xảy ra bởi vì ngay cả khi cô ngăn chặn một người, vẫn luôn có những người khác".
     "Đúng, nhưng dù sao cũng nên làm gì đó. Tuy vậy, tôi đã chứng kiến ​​những điều tương tự trong trường học của mình, nên tôi biết không thể ngăn chặn nó. Thật ra, tôi đang cố gắng ngăn những kẻ bắt nạt làm tổn thương một số nạn nhân, nhưng tôi không thể luôn ở đó để bảo vệ họ".
     "Wow", Jessica nói, sự ngưỡng mộ rõ ràng trong giọng điệu của cô. "Cô thật tuyệt vời. Thật dũng cảm và có thể bảo vệ những người cần giúp đỡ... cô là một người tuyệt vời".
     Melissa nhăn mặt. "Không nhiều lắm. Anh trai tôi là một trong những kẻ bắt nạt đó, và vì tôi không thể nói với anh ấy về điều đó, điều tối thiểu tôi có thể làm là sửa chữa thiệt hại".
     "Vì sao anh trai của cô và cô lại khác nhau như vậy?"
     Cô ấy nhún vai. "Tôi thực sự không biết. Như tôi đã nói với cô, mẹ tôi chiều chuộng anh ấy. Anh ấy luôn có được những gì mình muốn, nhưng nó không bao giờ là đủ. Vài năm trước, anh ấy đã gặp một số bạn mới và anh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho việc ra ngoài. Vào thời điểm đó, anh ấy đã chuyển sang ma túy và trở nên tồi tệ hơn, trở nên hung hăng".
     "Có đúng là anh ta đi chơi với một số người từ trường chúng tôi không?"
     "Đúng. Tôi đã thấy vài người trong số họ đôi lần, nhưng tôi không biết rõ lắm".
     "Tin hay không, tôi nghe nói Blake, Hayden, Josh và Masen có liên quan đến một số hoạt động kỳ lạ", Jessica nói.
     "Giống như một băng đảng à?" Tôi hỏi và cô ấy gật đầu.
     Có một tin đồn cũ rằng Hayden và bạn bè của anh ta ở trong một băng đảng, nhưng tôi chưa bao giờ chú ý đến nó vì nó chưa bao giờ được chứng minh. Tôi biết Hayden và Blake đã đến thăm những nơi tăm tối, và đôi khi tôi thậm chí có thể nghe họ nói về vài trận đấu và cuộc đua trong sân của Hayden, nhưng tôi không biết đó là gì. Vì vậy, khi Mateo đề cập rằng một số học sinh của Enfield là một phần của một nhóm giống như băng đảng, anh ta đã khiến tôi đặt câu hỏi liệu tin đồn đó có phải là sự thật không.
     "Tôi nghe một số cô gái trong phòng vệ sinh nói về những trận đánh giữa Hayden và một số kẻ lớn tuổi hơn", Jessica nói. "Có vẻ như họ đang đánh nhau ở đâu đó và đặt cược vào những trận đấu".
     "Steven cũng đánh nhau trong những trận đấu, và tôi ghét nó. Hầu như mỗi cuối tuần anh ấy đều bầm dập mà về nhà".
     "Họ đã bao giờ bị trả giá chưa?" Tôi hỏi.
     "Không phải là tôi nghe được". Melissa chắp tay hào hứng. "Dù sao thì, Steven sẽ tổ chức một bữa tiệc vào tối thứ Sáu tuần sau, và cô được còn hơn là chào đón". Cô ấy có vẻ phấn khích chân thành.
     "Cô có chắc chắn là mời chúng tôi không? Anh trai của cô không biết chúng tôi mà".
     Melissa tròn mắt. "Đó hoàn toàn không phải là vấn đề. Luôn có rất nhiều người trong các bữa tiệc của Steven, và nhiều người trong số họ thậm chí không biết anh ấy. Bên cạnh đó, cô là bạn của tôi. Thôi nào, nó sẽ rất vui mà. Nhậu nhẹt say sưa, những anh chàng dễ thương và nhạc nhẽo".
     "Còn bố mẹ cô thì sao?"
     "Họ sẽ đi nghỉ cuối tuần ở cabin của chúng tôi trên núi. Thỉnh thoảng họ làm điều đó và Steven không bao giờ bỏ lỡ cơ hội lấp đầy ngôi nhà trống của chúng tôi với vô số khách khứa và rượu chè".
     Tôi nhìn Jessica, tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì. Nghe có vẻ thú vị và vui vẻ, và vì Melissa đến từ Somalia, tôi không phải lo lắng về các bạn cùng lớp. Thật tuyệt khi được tồn tại trong số những người không coi tôi là kẻ thua cuộc hoàn toàn, vì một sự thay đổi.
     Như thể không thật.
     "Tôi muốn đến. Còn bồ thì sao, Jessica?"
     "Mình cũng muốn đi".
     "Tuyệt quá! Vậy, quyết định rồi nhé! Bây giờ tất cả những gì tôi phải làm là mời Mateo".
     Trái tim tôi nhảy lên vì lời của Melissa. Cô ấy có nghiêm túc không? "Đợi đã, cái gì?"
     Cô ấy cười khúc khích. "Gì? Tôi cũng phải mời cậu ấy! Đó sẽ là một cơ hội hoàn hảo để hai người đến với nhau".
     Giờ thì cô ấy là gì đây? Người mai mối? Không, tôi chưa sẵn sàng kết nối với Mateo. Tôi không thực sự nghĩ rằng mình sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào, không phải là thứ tôi muốn.
     "Làm ơn, Melissa, đừng làm thế. Tôi không nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt—"
     "Suỵt", cô ngắt lời tôi. "Cô không cần phải ở bên cậu ấy nếu không muốn, ngớ ngẩn, nhưng cái gì đến cũng phải đến thôi. Hai người trông thật dễ thương, tôi phải nói thế".
     "Không đời nào".
     "Không, nghiêm túc. Thật ngọt ngào khi cậu ấy tỏ tình với cô".
     Đôi mắt của Jessica mở to. "Chờ đã? Có người tỏ tình với bồ á? Tại sao bồ không kể với mình?"
     "Nó xảy ra sáng nay. Và nó không quan trọng..."
     "Không quan trọng?" Melissa ré lên. "Sao không quan trọng khi một trong những người nổi tiếng nhất ở Rawenwood High nói rằng cậu ấy thích cô chứ?"
     "Một trong những người nổi tiếng?" Jessica thắc mắc. "Anh ta là ai?"
     Tôi liếc qua lại giữa họ, cơn đau đầu gõ cửa. Điều này sẽ không dễ để giải thích...
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro