Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*** Bản dịch thuộc về pthk90
TÔI KHÔNG NGẤT. TÔI KHÔNG THOÁT CHẾT. Tôi đã phải chịu đựng những người bạn cùng lớp cười nhạo mình và chụp những bức ảnh của tôi như thể tôi là một con vật trong sở thú. Tôi đứng dậy, trên bờ vực rời khỏi và bỏ qua lớp học, nhưng sau đó cô Roberts đến, và tôi phải giải thích những gì đã xảy ra. Mọi người chờ đợi tôi chộp lấy họ để họ có thể tặng cho tôi địa ngục sau này. Đã từng trải qua rồi. Tôi đã mất niềm tin vào giáo viên và ban giám hiệu nhà trường từ lâu.
     "Em đã không cẩn thận, nên em ngã. Chẳng có gì đặc biệt. Ghế bị hư".
     "Em có chắc là mình ổn không?"
     "Vâng".
     "Em có thể ở lại lớp học của tôi không?"
     Cho dù tôi muốn chạy trốn khỏi cái lỗ này bao nhiêu đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể. "Vâng, cô Roberts. Nó không phải một vấn đề lớn lắm".
     "Được rồi. Tôi sẽ gọi người gác cổng và bảo anh ta mang cho em chiếc ghế mới".
     Tôi không thể chờ đến khi kết thúc được.
     Sau lớp toán, tôi đi đến tủ đồ của mình để lấy sách cho lớp kế tiếp và dừng lại trong nỗi kinh hoàng khi thấy Hayden tựa vào nó với hai tay đút túi quần và một chân vắt chéo qua chân kia.
     Anh ta đã trở nên cơ bắp hơn trong hai tháng qua. Cánh tay của anh ta được bao bọc bằng cơ bắp, phình to qua chiếc áo đen bó sát. Chúng được mài giũa hoàn hảo và nổi bật giống như cơ bụng. Tôi đã theo dõi các thiết kế, hình dạng và từ ngữ khác nhau của những hình xăm mà anh ta bỏ lên cánh tay vào năm ngoái, nghĩ rằng chúng trông đẹp như thế nào với anh ta. Chúng tạo nên tổ hợp hoàn hảo "bad boy", cùng với đôi bông tai.
     Người nghệ sĩ trong tôi đánh giá cao những đường nét tuyệt vời trên khuôn mặt anh ta, ánh mắt sáng ngời mang đến chiều sâu bí ẩn, và cách bóng tối giúp sự sắc sảo che giấu sự xấu xí bên trong. Anh ta chắc chắn là chàng trai đẹp nhất ở East Willow High và là chàng trai độc ác nhất mà tôi từng gặp.
    Tôi cân nhắc đến việc chạy trốn, hy vọng anh ta không chú ý đến mình, nhưng không thể làm thế vì hai lý do.
     1) Tôi cần bảng vẽ và bút chì.
     2) Anh ta chú ý đến tôi.
     Tôi xấu hổ và sợ anh ta cùng một lúc, bụng tôi nặng nề khi đến gần tủ đồ của mình. Lần cuối cùng nói chuyện với anh ta, tôi đã làm một điều gì đó vượt ngoài tầm với—tôi đã thách thức và khiến cho anh ta trở nên ngốc nghếch trước toàn trường. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy anh ta, anh ta đã chụp những bức ảnh khỏa thân của tôi. Anh ta nhìn thấy cơ thể trần truồng của tôi, và nếu điều đó không đủ, anh ta đe dọa sẽ đăng ảnh của tôi lên mạng để mọi người cùng xem. Thật buồn nôn.
     Tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt anh ta. Tôi dừng cách anh ta vài bước, nhưng anh ta không di chuyển dù chỉ một inch, chặn hoàn toàn tủ đồ của tôi.
     "Hayden, làm ơn tránh ra để tôi có thể mở khóa?" Tôi đang nhìn đôi giày thể thao Nike màu đen của anh ta, âm thầm cầu xin anh ta di chuyển.
     Anh ta vẫy tay trước mắt tôi, cố gắng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi lướt ánh mắt của mình lên mặt anh ta và nhìn vào vị trí trên cái trán bị sẹo từ vụ tai nạn xe hơi. Một vết sẹo dài lúc này gần như vô hình, chỉ có thể nhận ra nếu ai đó biết về nó, nhưng nó vẫn lặng lẽ buộc tội tôi về sai lầm ngu ngốc.
     "Tôi đang ở đây". Anh ta chỉ ngón tay cái vào mình. "Nhìn vào tôi khi cô nói chuyện với tôi, cô hiểu không?"
     Tôi đỏ mặt, và tự nguyền rủa mình vì không thể ngăn chặn hoặc kiểm soát sự đỏ mặt mãn tính với hầu hết mọi thứ. Tôi không muốn anh ta thấy rằng anh ta đe dọa được tôi. Tôi không thể có lợi thế nếu anh ta biết rằng anh ta có thể ảnh hưởng đến tôi dễ dàng như vậy.
     Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen hun hút đang lườm mình. Hàm của anh ta siết chặt, môi mím thành một đường thẳng, đôi môi đầy đặn không chịu khuất phục.
     "Ừ, Hayden". Tôi muốn tránh đối đầu bằng mọi giá.
     "Tốt. Bây giờ, đưa cho tôi điện thoại của cô".
     Mắt tôi trợn lên, lạnh buốt tay chân. "Tại sao anh lại cần điện thoại của tôi?"
     "Điện thoại của cô. Ngay".
     "Tôi không muốn đưa anh điện thoại của tôi".
     Không có bất kỳ cảnh báo nào, anh ta giật điện thoại của tôi ra khỏi túi quần jean phía trước. Tôi thét lên, nhảy lùi lại, kinh hoàng bởi sự táo bạo của anh ta.
     "Mật khẩu là gì?"
     Tôi khoanh tay trước ngực và lùi lại vài bước. "Không. Trả lại điện thoại cho tôi".
     "Đưa tôi mật khẩu, hoặc tôi sẽ đập nó".
     Anh ta không thể nghiêm túc được ư. "Tôi sẽ không cung cấp cho anh mật khẩu đâu!"
     Tôi ngồi xổm xuống khi anh ta để điện thoại của tôi tuột khỏi tay và chạm đất. Nó rớt xuống sàn tan nát và lật sang một bên, kết thúc cách chúng tôi vài bước chân.
     Không. Anh ta không thể làm thế! Dù nó là loại rẻ tiền, tôi đã mua sau cái chết của Kay để thay thế cái điện thoại sau vụ tai nạn, thì nó cũng rất có giá trị đối với tôi vì tôi đã luu lại một số ý tưởng, ghi chú và ảnh nghệ thuật trong hai năm qua. Nó giống như nhật ký. Vật chứa những sở thích và ước mơ của tôi. Ngoài ra, tôi không đủ khả năng để mua một cái mới nữa.
     Một vài học sinh đi qua, liếc nhìn chúng tôi, nhưng tôi biết rõ hơn là mong đợi bất cứ điều gì từ họ ngoài sự tò mò bệnh hoạn. Lần nữa, tôi ước gì mình có máy ảnh, nhưng lại lần nữa, liệu chúng có tạo ra sự khác biệt nào ở nơi mục nát này không?
     Hayden nhấc chiếc LG của tôi lên khỏi sàn và trái tim tôi thắt lại khi nhìn thấy màn hình bị hỏng.
    Nó được bao phủ bởi một vết nứt như mạng nhện, thứ mà bây giờ đang âm thầm chế giễu tôi.
    "Ôi nhìn kìa. Nó vẫn hoạt động". Đôi mắt xuyên thấu của anh ta nhìn sâu vào mắt tôi, và cơn run rẩy chạy dọc sống lưng tôi. "Lần sau, nó sẽ không rơi nữa. Mà tôi sẽ ném nó đi. Vì vậy, tốt hơn là cô đưa cho tôi mật khẩu chết tiệt".
     Tôi thở ra một hơi run rẩy. "Mật khẩu là sinh nhật của tôi. Đó là 022—"
     "Tôi biết ngày sinh nhật của cô", anh ta ngắt lời và nhập bốn chữ số, mở khóa điện thoại.
     Tôi cố gắng phớt lờ cảm giác rung rinh trong bụng do lời nói của anh ta gây ra. Anh ta biết ngày sinh nhật của tôi... Tại sao anh ta lại quan tâm đến việc nhớ nó chứ?
     Anh ta tiếp tục vuốt và gõ ngón tay cái lên màn hình, và mỗi giây trôi qua lại càng thêm khó chịu.
     "Làm ơn, trả lại điện thoại cho tôi. Anh đang tìm cái gì vậy?"
     "Tôi đã đi được hai tháng. Quá nhiều thời gian để cô gặp mặt ai đó, và vì cô thật ngu ngốc, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô nghĩ rằng có thể đi chơi với họ".
     "Thánh thần ơi, anh thực sự nghĩ là anh có thể xâm phạm quyền riêng tư của tôi và quyết định tôi có thể đi chơi với ai hay hả? Anh không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi!"
    Hayden lao vào tôi và đẩy lưng tôi vào tủ khóa. Anh ta đập tay trái vào mặt tôi, làm tôi nao núng, và hơi thở của tôi trở nên gấp gáp. Tôi bị mắc kẹt, vượt qua căng thẳng vì cơ thể chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi có thể ngửi thấy mùi rêu phong của nước hoa hòa lẫn với mùi thuốc lá, và nó làm tôi mất tập trung.
     Anh ta ở quá gần. Tôi cố gắng nhìn xuống, nhưng anh ta không buông tôi ra, đẩy mặt tôi lên bằng ngón trỏ.
     "Cô cứ quên rằng cô không có tự do. Cô không thể thoát khỏi tôi hoặc không vâng lời tôi. Hãy nhớ những gì sẽ xảy ra nếu cô không vâng lời tôi và tin tôi đi, cô không muốn những bức ảnh đó kết thúc trên mạng đâu. Bên cạnh đó, đừng nghĩ rằng tôi đã quên mất những gì cô đã làm tại nhà ăn hai tháng trước. Cô sẽ trả giá cho điều đó".
     Tôi khó thở, trống ngực dồn dập. Tôi đã ghét anh ta. Tôi phải chịu đựng như thế này bao lâu nữa?
     Một năm nữa, Sarah, và sau đó mày sẽ kết thúc ở đại học. Mày sẽ thoát khỏi Hayden. Chỉ cần thêm một chút thôi...
     "Bây giờ, như tôi có thể thấy, cô không có liên hệ với thằng nào ở đây, và tốt nhất cô nên giữ mình như vậy. Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của mình cho họ".
     "Nếu anh nghĩ rằng đang lãng phí thời gian của mình cho tôi thì hãy ngừng hành hạ tôi đi! Tôi sẽ hoàn toàn tránh xa anh ra. Thậm chí anh sẽ không nhìn thấy tôi".
     "Không", anh ta cắt ngang tôi. "Nhớ lấy điều này nhé?" Anh ta chỉ vào trán của mình, và bụng tôi chùng xuống. "Khiến Kayden và tôi gặp tai nạn là lỗi của cô. Cô xứng đáng chịu đựng nó".
     Hơi thở của chúng tôi hòa lẫn, chỉ cách nhau vài inch. Tôi chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh ta, không thể rời mắt.
     "Trên thực tế, có lẽ tôi không nên trả lại điện thoại này cho cô". Anh ta nghiêng đầu sang một bên, nhìn vào thiết bị trong tay với đôi mắt nheo lại. "Cô không nên quen biết với bất cứ ai. Vì có thể cô sẽ gây ra một tai nạn xe hơi khác".
     Cổ họng tôi thắt lại, những vết sẹo cũ của tôi vỡ ra, và nó đau đớn hơn mọi thứ trên đời. "Làm ơn, dừng lại đi".
     "Dừng lại đi? Tôi hầu như còn chưa bắt đầu. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi cô hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo. Cô sẽ lạc lối, vô vọng và tan vỡ, và từng hơi thở sẽ khiến cô bị chảy máu. Thậm chí nó còn không phải là một phần của cảm giác mỗi ngày của tôi". Anh ta gõ nhẹ vào vết sẹo của mình. "Đó là công lý".
     Chúng tôi cứ nhìn chằm chằm vào nhau, không biết gì về những người xung quanh. Tôi không thể chuyển động.
     Một lát sau, anh ta kéo tôi ra, phá vỡ sợi dây đã giữ chúng tôi lại với nhau. Cuối cùng tôi cũng có thể giải phóng hơi thở của mình, và nắm đấm đang bóp chặt trái tim tôi đã nới lỏng sự kìm kẹp của nó.
     Anh ta nhét điện thoại vào tay tôi và sải bước đi.

TÔI TRỞ LẠI LỚP NGHỆ THUẬT và thấy nhẹ nhõm khi mà không có ai ở đây khiến tôi phải giữ khoảng cách. Đó là lớp học yêu thích nhất của tôi, và sau cuộc gặp gỡ với Hayden, tôi rất mừng khi có thể tập trung hoàn toàn vào việc học thay vì vào các bạn cùng lớp hoặc những suy nghĩ chán nản của mình.
     Mặc dù tôi rất thích lớp học này, nhưng đó là thử thách đối với tôi vì Mr. Xiong muốn chúng tôi thử nghiệm nhiều kỹ thuật khác nhau. Tôi thích phác họa và vẽ bằng màu nước cùng bút chì, nhưng tôi phải vật lộn với các vật liệu khác. Tôi thích vẽ người, cố gắng miêu tả chúng chân thực nhất có thể trong các bối cảnh khác nhau, nhưng Mr. Xiong luôn bảo chúng tôi vẽ thiên nhiên hoặc động vật.
     Lớp học thú vị trôi qua quá nhanh. Tôi kéo mình xuống hành lang dẫn đến nhà ăn, mong muốn một vòng xoáy định mệnh sẽ gửi Hayden cách xa ngôi trường này.
     Phòng ăn chật cứng học sinh khi tôi xếp hàng lấy đồ ăn trưa, một số trong số họ nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi có ba cái đầu. Tôi chắc chắn rằng bây giờ mùa thu của tôi đã trở thành virus. Nó làm tôi buồn nôn, và thực sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng tôi phải ăn một cái gì đó nếu muốn sống sót ngày hôm nay.
     Tôi đặt thức ăn của mình lên khay, cảm ơn vì không ai cố gắng làm bất cứ điều gì với tôi. Các học sinh cứ thì thầm và cười khúc khích, nhưng tôi đã quen với điều đó rồi. Họ luôn tạo ra phản ứng tương tự, điều này làm tăng thêm sự lo lắng xã hội của tôi, khiến tôi dễ bị quỷ dữ bên trong chiếm giữ, tự ti và tự tin cực kỳ thấp.
     Ít nhất tôi có thể vẫn đủ mạnh để đi đến bàn và ăn. Mặc dù ngồi một mình nuốt hơi đơn điệu, vẫn tốt hơn là bỏ bữa trưa.
     Ngay khi tôi ngồi xuống, đối mặt với phần còn lại của quán ăn, Hayden đến với Blake, Josh và Masen.  Như thường lệ, họ thu hút sự chú ý nhất, và tôi đã có thể thấy một số cô gái tăng tốc đến bàn của họ để cùng họ ăn trưa. Tôi cúi đầu xuống, hy vọng Hayden sẽ không nhớ nhìn tôi.
     Cuối cùng khi tôi có can đảm ngẩng đầu lên và tìm kiếm anh ta, tôi thấy anh ta ngồi ở bàn đã bị các cô gái vây quanh, nhìn thẳng vào tôi.
     Ôi không. Bụng tôi quặn lên, mặt tôi đỏ ửng và nóng bừng. Anh ta thậm chí không chớp mắt hoặc di chuyển một cơ bắp, nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ta đang nghĩ gì?
     Một số học sinh quanh nhà ăn bắt đầu thì thầm và chỉ vào thứ gì đó, và tôi quay đầu lại để xem họ đang nhìn gì. Một cô gái thấp bé, mũm mĩm, mặc quần jean và áo phông rủ xuống, đứng ở lối vào nhà ăn tự phục vụ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy trước đây. Cô ấy có mái tóc đẹp, dài, thẳng và màu cát. Cô ấy thật dễ thương.
     Blake đứng dậy và đi về phía cô, đôi mắt tàn nhẫn nhìn. Cả nhà ăn im lặng.
     "Chà, cô là một cái gì đó mới". Anh ta cười toe toét. "Cô tên là gì?"
     Cô ấy cúi đầu và đỏ mặt, cho đi sự bất an và ngại ngùng của mình. Sự rụt rè của cô ấy khiến cô ấy trở thành một đối tượng hoàn hảo để tra tấn và tôi có thể thấy Blake cảm nhận nó giống như cá mập có thể cảm nhận được máu. Tôi đã biết anh ta sẽ làm gì đó, nhưng cái gì?
     "J-Jessica", cô ấy đáp bằng giọng nhỏ xíu. Hai học sinh cười khi cô ấy lắp bắp.
     Blake thậm chí không chớp mắt. "Jessica gì?"
     "Jessica Metts".
     "Cái gì vậy? Tôi không nghe thấy gì cả. Jessica gì?"
     "J-Jessica Metts".
     "Ý cô là Jessica Fats?"
     Những tiếng cười nham hiểm len lỏi trong không khí, và tôi sợ hãi như thể mình là người đứng đó. Tôi đã trải qua sự tra tấn tương tự như vậy nhiều lần đến nỗi thấy kỳ lạ khi mình không phải là người trải nghiệm nó.
     Nụ cười giảo hoạt của Blake đã cho tôi cây leo. "Bởi vì cô rất béo, Jessie".
     Jessica trông như sắp rơi nước mắt. Cô ấy nhún vai, tạo ấn tượng rằng sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào. Tôi liếc Hayden và thấy anh ta nhìn họ mà không có biểu hiện gì trên khuôn mặt. Christine, người ngồi cạnh, vuốt tóc anh ta, nhưng anh ta thậm chí không chú ý đến cô ta. Nếu anh ta quyết định tham gia với Blake, họ sẽ hủy hoại Jessica và khiến cô ấy khiếp sợ nơi này trong suốt quãng đời còn lại ở trường.
    Jessica xoay tròn trên gót chân, sẵn sàng phóng đi, nhưng Blake nắm lấy cẳng tay và kéo cô ấy lại. "Cô đang đi đâu vậy, Jessie? Cô muốn bỏ lỡ bữa tiệc chào mừng của mình à?"
     Chúa ơi, không.
     "Tiệc chào mừng của tôi?" Giọng cô ấy rất mỏng, và tôi tò mò muốn biết đó là giọng nói tự nhiên của cô ấy hay cô ấy nói thế vì sợ.
     "Đúng". Anh ta nhìn các học sinh xung quanh họ. "Các bạn thì sao? Có muốn tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho Jessica không?" Mọi người đều rất thích làm những gì Blake nói, và điều đó thật đau lòng. Tôi cảm thấy như mình sắp khóc, sợ hãi thậm chí tưởng tượng những gì sẽ xảy ra trong vài giây.
     Một "bữa tiệc chào mừng" là phát minh của Hayden. "Chào hỏi" học sinh mới bằng cách ném thức ăn vào họ trong nhà ăn. Vài học sinh sẽ tham gia, vây quanh người đó và ném thức ăn. Giống như một số nghi thức rối rắm, đánh dấu khởi đầu của sự tồn tại đáng ghê tởm của học sinh ở East Willow High.
     Những người giám sát bữa trưa không quan tâm, và nhân viên quán ăn không can thiệp, vì Hayden có một sức mạnh ngu ngốc trong ngôi trường này khiến anh ta luôn tránh xa những hành động xấu của mình. Mẹ anh ta là một trong những ân nhân của trường này, vì vậy, nấp đằng sau một trong những học sinh được yêu thích nhất của East Willow High không được coi là thông minh.
    Anh ta và bạn bè của anh ta được bảo vệ cao, được phép tàn phá bất cứ khi nào họ thích và bắt nạt bất cứ ai họ muốn. Nhân viên nhà trường chưa bao giờ giúp tôi và giờ đây họ sẽ không giúp Jessica. Không phải khi chúng tôi không có bất kỳ quyền lực hay tiền bạc gì.
     Blake bước sang một bên và, như thể gợi ý, mọi người bắt đầu ném bữa trưa vào cô ấy. Những viên đạn thức ăn đầu tiên kết thúc ngay trên khuôn mặt. Cô ấy giơ tay bảo vệ, làm cho phần còn lại của cơ thể tiếp xúc với nhiều loại nước sốt, trái cây và rau quả. Nó cứ tiếp tục, với một số học sinh chụp ảnh nó, và thật kinh khủng khi xem cảnh này.
     Tuyệt không ai đi giúp. Cô ấy rên rỉ mỗi khi có thứ gì đó đánh vào mình, và tôi tự hỏi liệu cô ấy có bị tổn thương hay không. Tôi muốn giúp cô ấy, nhưng không thể. Tôi không thể đến đó. Tôi không thể làm gì cho cô ấy. Nếu tôi làm thế, tôi cũng sẽ trở thành mục tiêu và tôi không cần thêm bất kỳ sự quấy rối nào ngày hôm nay nữa.
     Sợ hãi và xấu hổ xoay tròn trong tôi, và toàn bộ cơ thể tôi như đang bốc cháy. Là adrenaline, đưa cơ thể tôi vào chế độ sinh tồn cho những gì sắp xảy ra tiếp theo.
     Tôi không thể đến đó... Làm ơn, ai đó giúp cô ấy đi.
     Tôi liếc Hayden và nhăn mặt khi mắt chúng tôi chạm nhau. Ngạc nhiên thay, anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng không có gì bình thường trong đôi mắt. Thay vào đó là lửa. Có một thử thách. Một cảm giác kỳ lạ tôi không thể gọi tên khuấy động nơi lồng ngực.
     Tôi đưa ánh mắt trở lại với Jessica, người lúc này hoàn toàn bị bao phủ trong nước sốt và thức ăn, gù lưng trên sàn nhà, khóc. Blake vẫn đứng cùng một chỗ, đôi môi anh ta nhếch lên trong một nụ cười tàn nhẫn khi quay phim cô ấy bằng điện thoại của mình. Có lẽ anh ta đã lên kế hoạch để biến nó thành video lan truyền tiếp theo của East Willow High.
     Việc ném thức ăn không dừng lại. Nó luôn tiếp tục cho đến khi nạn nhân bỏ chạy, nhưng Jessica trông thật yếu đuối và nhỏ bé trên sàn nhà đến nỗi tôi nghi ngờ cô ấy có bất kỳ sức mạnh nào để đứng dậy và trốn thoát hay không.
     Tôi không thể đến đó ...
     Ngực tôi thắt lại, một cơn đau thiêu đốt nó.
     Tôi sợ.
     Hơi thở bị kiềm hãm.
     Đừng như những người còn lại, Sarah. Đừng nhìn theo cách khác. Đừng hèn nhát.
     Ai đó đã ném một thùng sữa và nó rơi xuống trán Jessica. Thùng carton nổ tung khi tiếp xúc và sữa văng khắp mặt cô ấy. Một vệt máu nhỏ rỉ ra từ trán, trộn với sữa trên đường chảy xuống.
     Không. Điều này thật sai lầm. Chuyện này đang rối rắm. Tôi không muốn trở thành một phần của việc này. Tôi không muốn trở thành một kẻ hèn nhát.
    Tôi cần giúp cô ấy.
    Tôi nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình và dừng lại trước mặt cô ấy, mở rộng vòng tay, che chắn cho cô ấy khỏi Blake và hầu hết các học sinh xung quanh chúng tôi.
    Tôi đối mặt với anh ta. "Dừng lại đi!"
    "Cô đang làm cái quái gì thế?" Khuôn mặt của Blake mang thứ mặt nạ ngạc nhiên và giận dữ.
    "Chuyện này không ổn! Anh đang làm tổn thương cô ấy! Anh không thấy cô ấy chảy máu sao?!"
     Tôi nhìn qua vai để kiểm tra xem cô ấy có ổn không và bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của cô ấy. Khuôn mặt cô ấy trông kỳ cục, đầy máu, sữa và thức ăn, và tôi hy vọng vết thương của cô ấy không sâu. Cô cần gặp y tá nhanh hết sức có thể.
     "Bước sang một bên, con chó cái".
     "Không". Tôi run rẩy vì sợ hãi, chờ đợi một cuộc tấn công từ bất kỳ phía nào.
     Blake hành quân đến chỗ tôi và cúi xuống ngang đầu tôi một cách đe dọa. Đôi mắt xám băng giá của anh ta và sự nhạo báng xấu xa làm tôi sợ hãi, khiến tôi run rẩy không thể kiểm soát. "Cô sẽ hối tiếc điều này".
     Anh ta nắm lấy một lọn tóc của tôi và kéo nó về phía mình, tôi kêu lên đau đớn, tầm nhìn của tôi nhoè cùng nước mắt. Cơ thể chúng tôi va chạm nhanh chóng trước khi anh ta đẩy tôi xuống đất, thả những sợi tóc bị dứt ra khỏi tay anh ta. Anh ta đưa ra một dấu hiệu cho người khác ném thức ăn vào Jessica và tôi, nhưng mọi người dừng lại khi họ mở cửa.
     "Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Hiệu trưởng Anders lao về phía chúng tôi, nhận thấy Jessica và tôi trên sàn nhà. "Chúa ơi!" Ông ta cúi xuống cạnh Jessica và chạm vào vai cô ấy. Cô ấy vẫn vậy. Thật mong manh. "Em có ổn không?" Ông ta hỏi cô ấy, nhưng cô ấy không trả lời.  m thanh duy nhất phát ra từ cô ấy là tiếng khóc.
     "Cô ấy cần gặp y tá. Cô ấy đau", tôi nói với ông ta, đứng dậy.
     Ông ta giật nảy mình khi nhận thấy vết thương trên trán cô ấy. "Ai chịu trách nhiệm cho việc này?"  Không ai thốt ra một lời. Tôi lườm Blake, nhưng anh ta vừa nhìn chằm chằm lại, vừa thách cho tôi chộp lấy anh ta.
     May mắn thay, tôi không cần phải nói bất cứ điều gì vì dường như Anders đã kết nối các dấu chấm. "Jones, đến văn phòng của tôi".
     Nếu vẻ ngoài của Blake có thể giết người, hiệu trưởng của chúng tôi sẽ thành một đống tro trên sàn nhà. "Tại sao lại là tôi?"
     "Đừng chơi trò vô tội, Jones. Đây không phải là lần đầu tiên một cái gì đó như thế này xảy ra, và cậu luôn tham gia chúng".
     "Điều đó không đúng, Mr. Anders. Tôi chỉ tình cờ ở đây để cố gắng giúp các cô gái. Có đúng không?"  anh ta hỏi vài người bên cạnh và họ—hoàn thành sự ghê tởm của tôi—gật đầu.
     "Dù gì đi nữa, đến văn phòng của tôi, Jones. Ngay". Giọng ông ta chứng tỏ không còn chỗ để tranh luận, và tôi bắt đầu hả hê. "Em cũng vậy, Decker. Tôi muốn gặp em trong văn phòng của tôi bây giờ".
     Tôi để cái nhíu mày của mình hiện lên trên khuôn mặt. Tôi không thích âm thanh của nó, nhưng không thể thoát được. "Được rồi. Nhưng em có thể đưa Jessica đến y tá trước không?"
     "Có thể, nhưng nhanh lên". Ông ta hắng giọng trước khi nói với phần còn lại của nhà ăn, "Tại sao các em vẫn đứng đó? Tôi muốn mớ hỗn độn này được dọn dẹp ngay lập tức!"
     Tôi liếc nhìn Hayden. Anh ta đang ngả người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực, không chú ý đến ai ngoài tôi. Đôi mắt dữ tợn của anh ta phản ánh sự giận dữ và bất ngờ. Bất ngờ về điều gì? Tôi chắc chắn rằng anh ta giận tôi vì can thiệp và phản đối Blake, điều mà tôi sẽ phải xin lỗi sau này, còn gì trong tâm trí anh ta nữa?
    Với đôi má ửng hồng dần mờ đi, tôi giúp Jessica đứng dậy, cảm nhận được sự run rẩy của cô ấy. Cô ấy thấp hơn tôi, và vì một số lý do, tôi muốn ôm cô ấy và khiến nỗi đau của cô ấy biến mất.
    Tôi vòng tay qua vai cô ấy. "Cô có thể đi không?"
    "Được".
    "Được rồi. Chúng ta đi gặp y tá nào".
    Cô ấy chỉ gật đầu, để tôi đưa cô ấy ra khỏi nhà ăn. "Cô có quần áo dự phòng không?" Tôi hỏi cô ấy khi chúng tôi đến văn phòng y tá. Quần và áo sơ mi của cô ấy đã bị phá hỏng hoàn toàn. Cô ấy lắc đầu, chuyển động làm những thứ nhớt nhúa từ mái tóc ướt nhỏ giọt xuống sàn nhà.
    "Y tá sẽ cho cô một ít khăn để tự làm sạch, và tôi nghĩ cô ấy sẽ cho cô về nhà". Tôi nhìn đi chỗ khác. Tôi không biết phải nói gì với cô ấy để cô ấy cảm thấy tốt hơn vì tôi không bao giờ tốt với những lời động viên.
     Tôi chưa bao giờ tốt với việc kết bạn, thời gian.
     "Cảm ơn cô".
     Tôi quay sang đối mặt với ánh mắt của cô ấy. "Đừng bận tâm".
     "Nghiêm túc mà, cảm ơn cô. Những gì cô đã làm cho tôi ngoài đó... Tôi đã rất bối rối. Sợ hãi. Tôi không thể tin chuyện này lại xảy ra với tôi".
     "Tôi xin lỗi. Họ thật tồi tệ".
     Cô ấy lại lắc đầu, đưa tay ra để bắt tay. "Tôi cảm thấy kỳ lạ khi gặp cô như thế này nhưng ở đây... Tôi là Jessica Metts".
     Mỉm cười, tôi bắt tay cô ấy. "Sarah Decker. Bất chấp hoàn cảnh, rất vui được gặp cô".
     "Chuyện này... chuyện này có xảy ra nhiều không?"
     Không. Chuyện đó chỉ xảy ra với tôi và một vài người nữa bất hạnh khi bị tuyên bố là kẻ thua cuộc. "Không hẳn vậy. Đó là trò đùa ngu ngốc của họ. Họ gọi nó là "bữa tiệc chào mừng", nhưng như cô có thể thấy, nó không hề có ý chào đón chút nào". Tôi cau mày. Không chắc mình có nên nói cho cô ấy toàn bộ sự thật không.
     Cô ấy nhận thấy sự do dự của tôi. "Gì cơ?"
     Tôi đảo mắt. "Không có gì".
     "Làm ơn, cho tôi biết tất cả mọi thứ. Không sao đâu".
     "Cô có để ý họ cầm điện thoại và quay phim cô không?"
     Cô ấy căng thẳng, rõ ràng là nuốt nước bọt. "Vâng?"
     "Chà, có một số nhóm Facebook kín và hồ sơ trên Snapchat lẫn Instagram đăng nội dung bắt nạt từ East Willow High. Mọi người chia sẻ những bài đăng đó, thích, bình luận và... tôi thở dài. Làm memes".
     Jessica trông run rẩy. Cô ấy lắc lư, và tôi hầu như không kịp nắm lấy cô ấy, sợ cô ấy có thể ngất đi. Có lẽ tôi không nên kể với cô ấy điều đó. Quá nhiều để nói lúc này.
     "Hãy nhìn xem, tôi xin lỗi đã giữ cô ở đây. Cô thực sự cần gặp y tá bây giờ, được chứ? Làm ơn, nằm xuống và nghỉ ngơi, được không?"
     "Được rồi".
     "Chúng ta sẽ nói chuyện lại vào ngày mai".
     "Được rồi. Hẹn gặp lại".
     Tôi đợi cô ấy vào phòng y tá, miễn cưỡng đi cùng Blake tới văn phòng hiệu trưởng. Hít vài hơi thật sâu, tôi khua chân di chuyển, tự nói với mình một câu chẳng thể làm gì để giảm bớt nỗi sợ hãi tăng vọt của tôi.

VĂN PHÒNG CỦA ANDER rất nhỏ nhưng ngăn nắp. Nó có vài cái tủ, mấy cái kệ chứa đầy sách cùng giấy tờ, và bàn của ông ta, đã chiếm hết tất cả không gian có sẵn. Điều này tạo ra một mảnh đất màu mỡ ngột ngạt. Hai chiếc ghế được đặt đối diện với ông ta, và chúng gần nhau đến nỗi tôi cảm thấy như không gian cá nhân của mình bị xâm chiếm nặng nề khi ngồi cạnh Blake.
     Anders là một người đàn ông thấp bé, mũm mĩm ở độ tuổi năm mươi với một chỗ hói ở giữa đầu và những vệt màu nổi bật trên tóc cùng lông mày. Bộ ria mép của ông ta màu đen, và tôi đoán ông ta đã nhuộm nó. Ngoại hình của ông ta không hề truyền cảm hứng cho tôi, nhưng điều tôi đặc biệt không thích ở ông ta là sự tự tin thái quá. Ông ta hành động như thể sở hữu nơi này, quan tâm quá ít đến học sinh và quá nhiều về sức mạnh của bản thân cũng như hình ảnh "hoàn hảo" của trường chúng tôi.
     "Metts đã đi đến chỗ y tá trường chưa?"
     "Vâng, cô ấy ở đó rồi".
     "Tốt. Cô ấy thế nào rồi?"
     Có phải ông ta thực sự hỏi tôi chuyện đó không. "Cô ấy có lẽ đã ổn hơn rồi", tôi đáp. Blake khịt mũi.
     "Như tôi đã nói với Jones trước khi em đến, những sự cố như vậy là không thể chấp nhận được ở trường chúng ta. Tôi rất xin lỗi vì em đã phải trải qua điều đó".
     Không hề. Ông không bao giờ quan tâm. Đã bao nhiêu lần tôi ở đây với tư cách là nạn nhân của một trò chơi khăm độc ác và ông cứ giả vờ như thể không thực sự nhận thức được chuyện gì đang xảy ra? Tất cả những gì ông quan tâm là bản thân và danh tiếng của trường.
     "Thầy định sẽ làm gì đây?" Tôi hỏi ông ta, chán ngấy với việc chính quyền nhắm mắt làm ngơ trước những nạn nhân bị bắt nạt.
     "Im lặng, Sars", Blake gầm gừ, nhìn tôi như thể anh ta sẽ bóp cổ tôi.
     Anders phớt lờ trò đùa của Blake. "Tôi đảm bảo nó sẽ không xảy ra lần nữa".
     "Và làm sao thầy làm được điều đó?"
     "Cô thực sự có một cái mồm to đấy". Giọng của Blake chứa đựng sự giận dữ bị đè nén. Tôi liếc nhìn đôi bàn tay siết chặt của anh ta trên phần còn lại của cánh tay, những vết xước thô ráp trên đốt ngón tay giờ đã trắng.
     Tất cả mọi thứ anh ta làm là đe dọa tôi. Anh ta là đội trưởng đội bóng đá của chúng tôi, và anh ta có một cơ thể đầy cơ bắp kể từ khi tập luyện chăm chỉ. Anh ta hiếm khi mỉm cười; một khối băng luôn hiện diện trong mắt là mối đe dọa toàn diện.
     "Hãy im đi, Jones. Và em, Decker, cẩn thận miệng mồm. Đừng có thiếu tôn trọng hiệu trưởng của em".
     "Thầy sẽ trừng phạt bất cứ ai à?"
     "Bây giờ thì không".
     Bây giờ, không?
     Ôi Chúa ơi. Tôi giận dữ.
     Tôi thấy tức đến nỗi, lần đầu tiên, không thể kiểm soát bản thân. Tôi biết mình sẽ hối hận về sau, nhưng tôi cần phải lấy nó ra khỏi ngực ngay bây giờ.
     "Câu "bây giờ thì không" của thầy là có ý gì? Mọi người thực sự đã ném thức ăn vào cô gái đó và làm tổn thương cô ấy, và thầy không làm gì với nó ư?"
     "Jones đã đề cập rồi, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm—"
     "Một sự hiểu lầm?" Tôi hét lên, đứng dậy và chỉ vào Blake. "Anh ta bắt đầu tất cả những thứ lộn xộn đó! Anh ta bảo họ ném thức ăn vào cô ấy, và tất cả họ đều quay phim! Thầy không thể để anh ta thoát khỏi điều này được!"
     Blake nổi điên đến nỗi những mạch máu của anh ta thực sự nổi lên trên thái dương, đôi mắt anh ta tặng tôi một thông điệp rõ ràng: cô sẽ chết.
     "Bình tĩnh, Decker! Tôi cũng sẽ nói chuyện với Jessica Metts và cố gắng làm sáng tỏ mọi thứ, nhưng tôi sẽ không đẩy vấn đề này thêm nữa trước đó. Nếu Jessica và một số nhân chứng có thể xác nhận đó là Blake, người đã khởi động nó, dĩ nhiên cậu ta sẽ nhận một hình phạt thích đáng".
     Điều này thật khó tin. Tôi nhìn chằm chằm vào Anders trước, sau đó là Blake. Bố mẹ của Blake rất giàu có—đủ giàu để mua cách giúp Blake thoát khỏi rắc rối—và bố anh ta là thị trưởng. Trên hết, họ quyên góp cho East Willow High, giống như mẹ của Hayden. Nếu Blake bị trừng phạt, điều đó có thể phá hỏng tương lai tươi sáng người thừa kế của họ, vì vậy tất nhiên họ sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với anh ta.
     Tôi cảm thấy bị đánh bại. Hiệu trưởng Anders là một con rắn tham nhũng, ông ta sẽ không động một ngón tay chỉ để làm những gì đúng và bảo vệ học sinh của mình. Tôi đã phải đối mặt sâu sắc với sự không công bằng này.
    Ông ta đuổi chúng tôi đi một lúc sau đó, và chúng tôi rời khỏi văn phòng của ông ta trong sự im lặng. Ngay khi chúng tôi đi qua thư ký, đến góc nghiêng, Blake nắm lấy tôi và đẩy tôi vào tường trong một hành lang trống rỗng. Nỗi kinh hoàng bao trùm lấy tôi khi anh ta ấn cẳng tay vào cổ họng tôi, khiến tôi không thể thở được.
     "Mày không thể im lặng à, con chó cái! Không, mày phải cho tao biết". Áp lực của cẳng tay anh ta tăng lên, và nó trở nên đau đớn... "Mày đang gây rắc rối với sai người. Mày sẽ xin lỗi vì chuyện này". Anh ta buông tay và xông ra.
    Tôi thở hổn hển, trượt xuống tường. Tôi cảm thấy quá khổ sở.
    Đến khi nào mọi thứ mới kết thúc?
*** Bản dịch thuộc về pthk90

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro