Bụng Dạ Đen Tối - Chương 6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6

Edit: Danhyuen

Beta: Elvie Yuen

Tất nhiên Nhạc Mậu Mậu biết rõ Tịch Mục Á là dùng "quyền lực" để trói buộc cô, nhưng công việc vẫn là công việc, dù có âm mưu nhưng vẫn là công việc, là công việc nên phải tận sức hoàn thành.

Nhưng Nhạc Mậu Mậu vẫn tuân theo nguyên tắc "Cùng Sói Xám gặp mặt chi bằng không thấy", cho nên lần thứ hai này cô lại tiếp tục sử dụng email để trao đổi công việc với Tịch Mục Á.

Tịch Mục Á từ trước đến nay là người rất có kiên nhẫn, gọi điện thoại cho Nhạc Mậu Mậu.

Tính cách của Nhạc Mậu Mậu chính là: một khi đã cho là đúng, thì sẽ cố chấp đến cùng.

Như lúc trước cô cho rằng là do Tịch Mục Á, cho nên mới khiến cho bây giờ chẳng có người đàn ông nào bén mạng đến làm quen mình, đến cuối cùng cô chỉ có thể dùng cụm từ "thê thê thảm thảm vô cùg thê thảm" để hình dung hoàn cảnh của mình.

Lần này cô là không muốn thuận theo ý đồ của Tịch Mục Á, liên tiếp vài ngày sau vẫn kiên trì dùng email để bàn giao công việc, hơn nữa khi Tịch Mục Á gọi điện thoại còn giả bộ không có ở đó để không tiếp điện thoại, mà nếu có tiếp thì cũng tìm cách thoái thác để không phải đến văn phòng anh, khi không trốn được nữa thì cô buộc lòng phải gặp anh.

Tịch Mục Á cũng thuận theo cô, đánh du kích liên tiếp vài ngày. Chiến tranh du kích của hai người khiến mọi người trong phòng làm việc không thể không quan tâm đến, mỗi khi điện thoại trên bàn Nhạc Mậu Mậu vang lên, thì mọi người theo phản xạ có điều kiện đều vểnh lỗ tai lên mà nghe ngóng, bởi vì nhất định là Giám Đốc Tịch gọi tới đấy.

Hình như khi chiến tranh kháng Nhật thì chiến đấu đến tận 8 năm mới phân thắng bại, bởi thế nên Nhạc Mậu Mậu kiên trì không muốn nhận thua, mà trong từ điển của Tịch Mục Á cũng không có ba chữ "không thể nào".

Vì vậy hai người bọn họ, nhất quyết không ai chịu thua ai.

Thật ra, khi Tịch Mục Á trở lại Trung Quốc đã chuẩn bị phải trường kỳ chiến đấu rồi, cho nên cũng không hề lộ ra một tí gì là vội vàng xao động. Công việc thì vẫn như trước, nhưng khác ở chỗ là anh mỗi ngày đều tìm Nhạc Mậu Mậu để chơi trò chiến tranh du kích.

Nhạc Mậu Mậu đối với việc mỗi ngày phải hoàn thành công việc quả thực không thể thích ứng, vì vậy tinh thần ngày càng sa sút. Việc đồ đạc bị vứt bừa bãi thường xuyên phát sinh.

Nhạc Mậu Mậu lúc này không ngừng lục lọi trên bàn làm việc, một bên nói thầm: "Ly ơi, mày đâu rồi?" Tài liệu thì rơi vương vãi khắp nơi, Nhạc Mậu Mậu luống cuống tay chân muốn nhặt lên.

"Sao vậy?" Tiêu Nam nhìn Nhạc Mậu Mậu sắp phát điên lên, chị ân cần hỏi.

"Chị Nam, em tìm không thấy ly của em. Lạ thật, vừa rồi còn thấy nó ở đây mà! Sao bây giờ lại không thấy nữa?" Nhạc Mậu Mậu vừa tìm vừa trả lời.

Tiêu Nam nghĩ nghĩ, "Không phải vừa nãy em mới cầm ly đi rót nước ở phòng nghỉ sao? Không chừng cái ly nó còn nằm trong đó?"

Sau khi được Tiêu Nam nhắc nhở, Nhạc Mậu Mậu mới nghĩ đến vừa rồi hình như mình thật sự có đi rót nước.

Buông hết mọi thứ, cô lập tức chạy đến phòng nghỉ, chưa chạy được hai bước, cô quay đầu lại nói với Tiêu Nam, "Cảm ơn chị." Rồi hớt ha hớt hải chạy đi.

Tiêu Nam nhìn dáng vẻ hấp tấp của Nhạc Mậu Mậu, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đi đến phòng nghỉ, Nhạc Mậu Mậu phát hiện ly của mình vẫn còn trên mặt bàn, cà phê vẫn còn đầy, nhưng đã nguội lạnh từ đời nào.

Để chuyện cái ly bị mất qua một bên, một tiếng sau...

"AA.A.A..? Chìa khóa tủ của tôi đâu mất rồi?" Nhạc Mậu Mậu giựt giựt tóc.

Ba tiếng sau...

"Nhạc Mậu Mậu, cô không phải mới vừa nói đã gửi tài liệu qua email cho tôi sao, có thấy gì trong email đâu." Đồng nghiệp A thúc giục.

"A a a! Xin lỗi, tôi quên mất, bây giờ tôi sẽ gửi cho anh liền."

Năm tiếng sau cũng đã đến giờ tan sở.

Giữa trưa trời còn nắng chói chang, bây giờ thì lại mưa như trút nước. Nhạc Mậu Mậu đứng ở cửa ra vào của công ty nhìn mưa như trút, do dự một lúc... Cô vừa kiểm tra túi, phát hiện hôm nay không có mang theo dù. Cô cố gắng nhớ lại, hôm qua lúc trời tối xem được dự báo thời tiết sau đó lấy cây dù ra, rồi bỏ vào túi... A! Đúng, đúng là bỏ vào túi —— mà là cái túi bên cạnh. (=.=)

Nhạc Mậu Mậu lập tức lấy điện thoại ra, nhưng điện thoại không có phản ứng, màn hình đen kịt, điện thoại lại hết pin rồi.

Đúng rồi, ngày hôm qua cô lại quên sạc pin điện thoại...

Đã nghèo còn mắc cái eo! Nhạc Mậu Mậu chỉ có thể ngơ ngác đứng ở cửa công ty mà nghĩ biện pháp.

Một, mặc kệ mưa bão xông về nhà! Hai, đợi mưa tạnh rồi đi.

Nhạc Mậu Mậu suy nghĩ rất lâu, thấy bầu trời càng lúc càng xám xịt, đáng sợ hơn nữa là sấm chớp đùng đùng. Được rồi! Giờ chỉ có —— chờ đợi.

Ôi ôi ôi ôi! Nhạc Mậu Mậu rầu rĩ than vãn trong lòng.

Một con dê, hai con dê, ba con dê...

Nhạc Mậu Mậu chỉ có thể cúi đầu vừa đếm dê, vừa cầu nguyện sắp Chúa cứu thế xuất hiện, ít nhất có thể dẫn cô đến nhà ga.

Ồ? Phía trước có đôi giày da màu đen sáng loáng.

Nhạc Mậu Mậu lòng tràn đầy hi vọng ngẩng lên. Hơ! Hi vọng tan vỡ, mặt mũi cô bí xị, cô nhìn thấy người không muốn nhìn thấy nhất —— Tịch Mục Á.

Anh vẫn mặc bộ âu phục phẳng phiu, tay cầm cây dù, đôi mắt sâu và đen giờ phút này chính chằm chằm vào cô.

Hừ! Cái người đáng ghét này... Nhạc Mậu Mậu thầm mắng một câu sau đó lại cúi đầu.

Tịch Mục Á có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Em không mang dù sao?"

"Hứ !" Cô cúi đầu, không để ý tới.

"Anh đưa em về." Giọng nói kiên định nghe như mệnh lệnh.

"Ai thèm!"

Tịch Mục Á ngẩn người, "Trốn anh thế còn chưa đủ sao?"

Nhạc Mậu Mậu nghe giọng điệu vô sỉ, nén giận nói, "Ai trốn anh chứ! Làm như hay ho lắm vậy!"

"Em cứ cúi đầu xuống đất xem như không nhìn thấy anh, vậy không phải trốn chứ là gì?"

"Tôi không thích thấy mặt anh!" Nhạc Mậu Mậu tiếp tục mạnh miệng.

"Anh cũng đâu làm thịt em, sợ anh làm gì em sao?" Tịch Mục Á là người kiên nhẫn, từ từ khích tướng. Anh biết rõ cô nhóc này tính tình dễ xúc động sẽ trúng chiêu ngay thôi.

Quả nhiên, Nhạc Mậu Mậu nổi bão: "Ai sợ anh chứ!"

"Anh chỉ là muốn tiễn cấp dưới một đoạn, nhưng vị cấp dưới này lại sợ anh, trốn anh, anh phải làm sao bây giờ nhỉ!" Tiếng nói trầm thấp phối hợp với giọng điệu dịu dàng, từng bước một đưa Cô Bé Quàng Khăn Đỏ sập bẫy.

"Tôi đồng ý, tôi có gì phải sợ... Đi thì đi." Nhạc Mậu Mậu ngẩng đầu ưỡn ngực, gào lên, "Sức lao động miễn phí ngu gì mà không dùng." Sau đó lại nhẹ nhàng nói thầm một câu như vậy.

Nghe thấy câu nói thầm, Tịch Mục Á cười nói, "Anh đâu có nói vị cấp dưới này là em."

"Anh..." Vô sỉ, quả đúng là vô sỉ! Nhạc Mậu Mậu trừng mắt to như chuông đồng.

Tịch Mục Á thấy vậy liền nói, "Được rồi, đi thôi."

Tay phải anh thản nhiên ôm vai Nhạc Mậu Mậu, tay trái thì cầm dù. Cảm giác được người trong lòng mình giãy dụa, anh cũng không có buông tay ra, ngược lại ôm chặt thêm chút nữa.

"Anh... Anh buông tôi ra. Nam nữ thụ thụ bất thân." Nhạc Mậu Mậu một bên cố gắng gỡ móng vuốt sói, một bên kháng nghị.

Tịch Mục Á không để ý chút nào, quay mặt, mập mờ nói: "Chúng ta hôn cũng đã hôn qua rồi."

Nhạc Mậu Mậu nghe câu nói vô sỉ như thế hoàn toàn không biết phản bác thế nào, chỉ có thể tức giận trừng mắt với Tịch Mục Á.

Trừng lâu rồi Nhạc Mậu Mậu đột nhiên phát hiện một điều...Đẹp trai quá! Sao có nửa khuôn mặt mà cũng đẹp trai quá vậy?

Tịch Mục Á dương dương tự đắc hưởng thụ cái nhìn chăm chú của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, ôm cô đi đến tầng hầm gara.

Đợi một chút, Nhạc Mậu Mậu bỗng nhiên bừng tỉnh, haiz, bản thân sao lại rơi vào bẫy khích tướng của Tịch Sói Xám rồi. Thật ra, Nhạc Mậu Mậu luôn biết rõ bản thân mình rất dễ bị kích động, nhưng mà cô lại không thay đổi được bản tính này của mình.

Hai người rơi vào khoảng không im lặng làm cho bầu không khí bên trong xe có chút quỷ dị, chỉ có tiếng cần gạt nước lạch cạch lạch cạch qua lại theo quy luật.

Bầu không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của đối phương, Nhạc Mậu Mậu ngay cả nhúc nhích cũng không dám, cảm thấy mất tự nhiên, rất khó chịu.

Nhạc Mậu Mậu đâu phải là đối thủ của Tịch Mục Á, không quá ba phút, Nhạc Mậu Mậu đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Cô tiu nghỉu nói, "Đưa tôi đến nhà ga là được rồi."

Tịch Mục Á lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhạc Mậu Mậu, lạnh lùng trả lời: "Anh đã chạy qua nhà ga lâu rồi."

"Vậy thì đưa tôi đến nhà ga kế tiếp cũng được." Nhạc Mậu Mậu bền bỉ nói.

Không ngờ lúc này Tịch Mục Á đánh mạnh vào tay lái, làm Nhạc Mậu Mậu sợ điếng người, vội nắm lấy tay cầm trên thành xe hơi.

Trời, cái người này, vẫn thích biểu lộ sự tức giận của mình như thế. Nhạc Mậu Mậu oán thầm trong lòng.

Đoạn đối thoại ngắn ngủi qua đi, trong xe lại trở về bầu không khí im lặng vốn có, mưa vẫn ào ào trút xuống không hề tạnh, hoàn toàn đối lập với tình cảnh trong xe.

Nhạc Mậu Mậu đứng ngồi không yên, khuỷu tay đặt trên cửa sổ, chống cằm lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

Nói chứ đây là lần đầu tiên cô ngồi trên xa mà anh lái.

Lúc trước khi cả hai còn quen nhau, Tịch Mục Á cũng thường xuyên đến ký túc xá của cô để đưa cô đi học. Nhưng mà lúc đó, xe vẫn là xe hai bánh.

Nhạc Mậu Mậu còn nhớ rõ, cái xe đạp kia đã được anh nâng cấp. Vốn là xe đạp địa hình nên không có chỗ ngồi phía sau, vì để Nhạc Mậu Mậu có thể ngồi đằng sau xe đạp, Tịch Mục Á cố ý làm thêm cái yên phía sau.

Sau khi xe đã được cải tiến, Nhạc Mậu Mậu luôn cười nhạo chiếc xe đạp đó là "xe dị hình". Tịch Mục Á khi đó cũng không quan tâm, lấy tay xoa xoa đầu Nhạc Mậu Mậu, nồng nàn nói: "Còn không phải là vì em hay sao."

Thật ra, Nhạc Mậu Mậu cười nhạo chiếc xe này cũng là vì nghe những lời này của Tịch Mục Á, nghe xong cô không những thỏa mãn mà còn cười to hơn.

Khi đó, Nhạc Mậu Mậu hay ngồi ở yên sau trò chuyện, cười giỡn với Tịch Mục Á làm đoạn đường đi chỉ trong phút chốc đã đến.

Còn hôm nay, con đường chỉ ngắn như vậy mà hai người lại im lặng không nói gì.

Mỗi khi nhớ đến quá khứ, cô tiếc rằng giờ đây mọi thứ đã khác xưa.

Chương 7:

Edit: Danh Yuen

Beta: Elvie Yuen

Lộ trình dài lê thê cũng phải đến hồi kết thúc.

Nhạc Mậu Mậu bỗng nhiên phát hiện cảnh vật ngoài cửa sổ đã bất động, nhưng đây không phải là cảnh vật thường thấy quanh nhà cô, mà là một khu chung cư.

Cô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Tịch Mục Á.

Tịch Mục Á phát hiện thái độ nghi hoặc của Nhạc Mậu Mậu, cũng không giải thích bất kì cái gì, tháo dây an toàn, lấy cây dù ở băng ghế sau, rồi mở cửa xe.

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Nhạc Mậu Mậu phát giác dù trước đây hay bây giờ, cô hoàn toàn không hiểu được hành vi "ngoài hành tinh" của Tịch Mục Á.

Tịch Mục Á nhìn thấy Nhạc Mậu Mậu không chịu bước ra, chậm rãi nói: "Tiễn em về nhà."

Nhạc Mậu Mậu lúc này mới nhận ra, cuộc đối thoại giữa cô và Tịch Mục Á giờ đã trở thành cuộc đối thoại giữa người địa cầu và người ngoài hành tinh rồi.

"Nhà của em không phải ở đây! À, phải rồi... Giám đốc Tịch nhiều năm như vậy không có đi con đường kia, cho nên mới quên. Nhà của tôi ở..."

Không chờ Nhạc Mậu Mậu nói xong, Tịch Mục Á lập tức ngắt lời, " Đường Thiên Mục số 200."

Nhạc Mậu Mậu nghe xong liền sững sờ, thật ra cô vốn biết Tịch Mục Á sẽ không quên. Cô biết rõ, Tịch Mục Á có trí nhớ rất tốt, cho dù đó là chuyện không quan trọng, nhưng chỉ cần đã trải qua, thì anh đều sẽ không quên.

Huống chi, đó là đường về nhà cô, con đường mà anh và cô đã cùng nhau đi suốt ba năm.

Dẫu thế, Nhạc Mậu Mậu đã sớm quyết chiến tranh với anh, miệng châm chọc, "Thì ra vẫn còn nhớ."

Tịch Mục Á đương nhiên nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của Nhạc Mậu Mậu, cũng không so đo với cô, "Xuống xe đi."

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy trong giọng nói của Tịch Mục Á có chút gì đó bất đắc dĩ. Lòng thoáng xao động, chưa kịp định thần thì cô đứng dưới cây dù đã giăng sẵn của Tịch Mục Á.

Nhạc Mậu Mậu chỉ cao có 1m60, mà Tịch Mục Á lại cao tới 1m85.

Vì thế Nhạc Mậu Mậu hoàn toàn không bị mưa ướt, Tịch Mục Á khom người, nghiêng dù về phía cô, cả cây dù che hết cho Nhạc Mậu Mậu, dù kích cỡ cây dù lớn đến cỡ nào, nhưng một phần vai của Tịch Mục Á vẫn ướt đẫm.

Nhạc Mậu Mậu cố gằng kiềm chế bản thân không được dời dù về bên phía Tịch Mục Á. Trong lòng liên tục nhắc nhở: không được xót xa vì anh ta, không được xót xa vì anh ta. Tuy nhiên, tại sao bản thân vẫn cảm giác được cái mũi cay xè thế này!

Ngay lúc Nhạc Mậu Mậu đang nghĩ ngợi lung tung, Tịch Mục Á đã dẫn cô đi vào chung cư.

Nhìn tên chung cư trên cổng tò vò, Nhạc Mậu Mậu mới bừng tỉnh. Trong 4 năm đại học học hành và thực tập, Tịch Mục Á đã từng sống ở đây, căn phòng này chính cô lặng lẽ thuê cho anh.

Thì ra dù vật hay người cũng đều đã thay đổi rồi, hôm nay, Nhạc Mậu Mậu tỉ mỉ nhìn khu chung cư đã được sửa chữa không khỏi cảm thán: thật ra mọi thứ đã không còn là của mình nữa rồi.

Hèn chi lúc nãy cô lại không nhớ được khu chung cư đẹp đẽ này.

Tịch Mục Á cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa nhưng không quên đem cây dù để qua một bên, Nhạc Mậu Mậu thừa dịp anh lấy chìa khóa mở cửa, tay không có không ôm cô, cô yên lặng lui về phía sau hai bước.

Tịch Mục Á phát hiện, cau mày nhìn cô, chân cũng bước tới hai bước. Nhạc Mậu Mậu thấy vậy cũng không dám cử động nữa.

"Anh không phải nói đưa tôi về nhà, đến đây làm gì?" Nhịn không được, Nhạc Mậu Mậu rốt cục mở miệng.

Tịch Mục Á mở cửa, tay dừng lại trong chốc lát. "Ken két", sau khi mở cửa, Tịch Mục Á đứng giữ cửa, ý bảo Nhạc Mậu Mậu đi vào rồi nói sau.

Nhạc Mậu Mậu đứng bất động tại chỗ, không muốn mình tự nhảy vào hang sói.

Tịch Mục Á thấy Nhạc Mậu Mậu lại giở tính cố chấp bướng bỉnh ra, anh không nói chuyện, bình thản nhìn cô. Một tay chống nạnh, một tay chặn cửa.

Nhạc Mậu Mậu cũng im hơi lặng tiếng, chẳng muốn bước vào. Nhưng dáng vẻ khó chịu của Tịch Mục Á cùng bả vai ướt đẫm, trong lòng cô lại nao núng.

Lại thua rồi, lại thua nữa rồi! Nhạc Mậu Mậu vừa bước lên cầu thang vừa bực bội bản thân sao mà không có chí khí.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa gỉ sét loang lổ chần dần trước mặt hai người, Tịch Mục Á mở cửa, cả hai đều có thể nghe thấy tiếng "Két...".

Cứ tưởng nhiều năm không ai ở đây, căn phòng sẽ ẩm mốc khó chịu, ngạc nhiên thay, lại chẳng hề có mùi nấm mốc xông vào mũi.

Đập vào mắt là cách bày trí trong phòng không khác nhiều so với trí nhớ của Nhạc Mậu Mậu, ngoại trừ máy tính bàn đổi thành laptop, giày trên kệ nhiều hơn hai đôi giày da, phòng ốc không hề có sự thay đổi gì cả.

"Ngồi đi." Tịch Mục Á nói với Nhạc Mậu Mậu, cởi bộ vest còn ướt ra, cầm khăn lau sơ trên mặt, sau đó treo lên.

Nhạc Mậu Mậu trong lòng có hàng đống câu hỏi. Ngồi nép vào một góc ghế sofa, Nhạc Mậu Mậu nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời ngày càng tối, mưa vẫn không ngớt.

"Uống nước đi." Một ly nước nóng đưa tới trước mặt Nhạc Mậu Mậu.

Nhạc Mậu Mậu quay đầu cầm lấy ly, nhìn nhìn Tịch Mục Á. Đột nhiên cảm thấy sau khi cởi bộ vest ra, chỉ mặc độc cái áo sơ mi trắng, mất đi vài phần nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tịch mịch, thoắt cái từ một cái người thành thục biến thành một thiếu nhiên trẻ trung.

Nhạc Mậu Mậu nhìn mà lòng xúc động khôn xiết. Lại bắt đầu háo sắc tới nơi!

Gặp Nhạc Mậu Mậu cứ cầm ly nhìn mình, cũng không nói chuyện. Tịch Mục Á duỗi tay quơ qua quơ lại trước mặt cô, "Sao hả, ngắm anh đến mê mẩn rồi à?"

Nhạc Mậu Mậu xoay đầu sang chỗ khác, "Ai nhìn anh chứ." Hai má hồng nộn cả lên.

"Được, không phải thì không phải. Anh nhìn em là đủ rồi." Tịch Mục Á cười nhạt.

Nghe nói vậy, mặt Nhạc Mậu Mậu lại càng đỏ hơn.

Tịch Mục Á kéo cái ghế ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, chúng ta nói chuyện được chứ?"

Nhạc Mậu Mậu kích động, đặt ly xuống bàn trà một cái cạch, cả giận trả lời, "Chúng ta không có gì để nói."

Tịch Mục Á như đã sớm biết trước việc Nhạc Mậu Mậu sẽ cự tuyệt nên làm ra vẻ thản nhiên, xoăn tay áo lên, nói, "Được thôi, chúng ta không nói chuyện, vậy thì trực tiếp làm."

Nói xong lập tức đứng dậy, bồng Nhạc Mậu Mậu lên khỏi ghế sofa, ném thẳng trên giường.

Nhạc Mậu Mậu đột nhiên bị Tịch Mục Á ném lên giường, chân tay luống cuống. Vừa kịp phản ứng muốn leo xuống giường, còn chưa kịp làm, đã bị Tịch Mục Á mạnh mẽ ngăn lại.

Chân Tịch Mục Á kiềm lại hai chân đang giãy dụa của Nhạc Mậu Mậu, tay thì nắm chặt hai tay cô để trên đỉnh đầu.

Nhạc Mậu Mậu đời nào là đối thủ của Tịch Mục Á, mặt trở nên đỏ bừng, càng giãy dụa mạnh bao nhiêu, Tịch Mục Á ôm càng chặt bấy nhiêu.

Nhìn Tịch Mục Á càng lúc càng áp sát mình, Nhạc Mậu Mậu trở nên bối rối, "Anh... Anh muốn làm gì?"

"Em nói xem anh muốn làm gì?" Nhạc Mậu Mậu nhìn rõ biểu lộ đê tiện trên mặt Tịch Mục Á, bầu không gian lúc này càng mờ ám bội phần.

Nhạc Mậu Mậu run rẩy nói, "Anh đang tính cưỡng bức tôi sao!"

Tịch Mục Á nghe được hai từ "Cưỡng bức", lông mày nhíu lại, kề sát tai của cô, giọng nói như đùa bỡn, ôn tồn nói, "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Gì mà thành quỷ cũng phong lưu, anh đồng ý làm quỷ thì mặc xác anh, tôi không muốn làm hoa mẫu đơn! Nhạc Mậu Mậu chịu đựng cảm giác ngứa ngứa nơi lỗ tai, vừa nghĩ thầm trong bụng.

Tịch Mục Á một tay vẫn có thể cởi quần áo của Nhạc Mậu Mậu.

Một cúc áo... Hai cúc áo...

"Đừng xúc động đừng xúc động... Chúng ta nói chuyện đi!" Nhạc Mậu Mậu quyết định dùng kế hoãn binh.

Tịch Mục Á vẻ mặt đắc ý, tỏ ra đã nắm chắc phần thắng trong tay, mỉm cười nói, "À? Giờ muốn nói chuyện rồi sao?" Mắt híp lại, miệng cười thật tươi.

"Muốn... Muốn... Quân tử dùng miệng, không động thủ." Nhìn Tịch Mục Á cũng không có dừng tay, Nhạc Mậu Mậu lập tức tỏ chút thành ý.

"Thế à, nhưng mà anh nào có nói mình là quân tử đâu." Tịch lão sói vẫy đuôi rất vui vẻ, anh cảm thấy dáng vẻ sốt ruột của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ thật sự có chút —— A, cảnh đẹp ý vui.

"..." Cô Bé Quàng Khăn Đỏ im lặng, cô rõ ràng thấy được trên mặt Tịch Mục Á viết rành rành hai chữ: vô sỉ.

Ngay lúc cúc áo khoác vừa cởi hết, Nhạc Mậu Mậu cảm thấy thật may mắn chính mình không phải mặc mỗi cái áo, vội vàng la lên: "Cầm thú thả tôi ra."

Tịch Mục Á như rất thích biệt danh "Cầm thú", nhưng anh cũng không ép Cô Bé Quàng Khăn Đỏ quá mức, "Kêu dễ nghe xem nào." Giọng nói trở nên khàn khàn.

"..." Cô Bé Quàng Khăn Đỏ im thinh thít, trong đầu nhớ tới mấy cách xưng hô nịnh bợ như: Đại thần, anh đẹp trai, BOSS, anh yêu... Nghĩ tới đây, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ tự dưng sởn hết da gà.

"Mau lên." Giọng nói khàn khàn của Tịch Mục Á cùng tiếng thở gấp khiến cho chuông báo động trong lòng Cô Bé Quàng Khăn Đỏ tăng lên tới mức cao nhất. Cô thậm chí còn nhìn thấy được trên trán Tịch Mục Á hiện thấm đẫm mồ hôi.

Bây giờ đang là mùa thu... Hơn nữa anh chỉ độc chiếc áo sơ mi mỏng.

Nhạc Mậu Mậu cảm giác mình sắp biến thành thịt trong miệng sói rồi!

"Tịch đại ca..."

"..." Tiếp tục cởi cúc áo.

"Mục Á..."

"..." OK, áo khoác ngoài toàn bộ đã bị cởi hết.

Phòng tuyến an toàn nhanh chóng bị công phá, làm Nhạc Mậu Mậu nhanh chóng kêu to, "Sói Xám!"

Cảm giác hai đùi bị đè lên, hai tay trói buộc đột nhiên biến mất. Nhạc Mậu Mậu thở phào nhẹ nhõm, được cứu rồi...

Thật ra người chống đỡ không nổi nữa không chỉ mình Nhạc Mậu Mậu.

Dục vọng nam tính trong người Tịch Mục Á sớm đã trào dâng mãnh liệt. Anh ngồi trên ghế, thô lỗ cởi từng cúc áo trên áo sơmi, vẫn còn thở hổn hển, mồ hôi trên trán nhễ nhại chảy xuống.

Vốn chỉ định hù dọa Cô Bé Quàng Khăn Đỏ một chút, ai ngờ thiếu chút mình cũng không kiềm chế được. Tịch Mục Á giễu cợt chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro