Bụng Dạ Đen Tối - Chương 8+9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8:

Edit: Zoe Trần

Beta: Elvie Yuen

Được tự do, Nhạc Mậu Mậu vội vàng từ trên giường nhảy xuống, ngồi vào ghế sô pha cách Tịch Mục Á ở vị trí xa nhất, trộm liếc Tịch Mục Á một cái xem anh có động tĩnh gì không. Vội vàng chỉnh trang lại quần áo, sửa soạn lại tóc tai, cuối cùng còn vuốt ngực mình, kiềm chế cảm xúc kinh hoàng bất an.

Có trời mới biết Nhạc Mậu Mậu mong muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này thế nào, nhưng cô biết rõ bây giờ nếu có bất cứ hành động nào, con sói xám kia nhất định sẽ hoàn thành cái việc chưa làm xong vừa rồi.

Người ta nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thế nhưng Nhạc Mậu Mậu lại là người phụ nữ vừa ưu tú vừa tuấn kiệt.

Nhìn thấy Nhạc Mậu Mậu đang rúc vào một góc sofa, Tịch Mục Á hơi thất vọng, "Em ngồi xa như vậy, chúng ta làm sao nói chuyện được?"

Nhạc Mậu Mậu ngờ vực nhìn Tịch Mục Á, sau khi xác định anh vẫn trong trạng thái "tạm thời an toàn", cô chậm rãi dịch đến nơi gần anh một chút, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Tịch Mục Á thấy vậy cũng không yêu cầu gì thêm.

"Khăn Đỏ, đừng trốn anh nữa." Một hồi lâu sau, giọng nói nặng nề của Tịch Mục Á truyền vào tai Nhạc Mậu Mậu, phảng phất nỗi buồn, không giống với giọng nói hung hăng vừa rồi, Nhạc Mậu Mậu hoài nghi cái người trước mắt mình có bị bệnh tâm thần phân liệt không nữa.

Nhạc Mậu Mậu lúc này dường như không còn sức để chiến đấu, cô đắn đo một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy cuộc sống của chúng ta đã không còn liên quan nhau."

Tịch Mục Á nhíu mày, hậm hực vì Nhạc Mậu Mậu tự tiện quyết định tương lai của hai người họ, "Chúng ta cũng không có chia tay, cho nên em vẫn là bạn gái của anh."

Nhạc Mậu Mậu giật mình, quả thực lúc trước bọn họ cũng không có nói chia tay.

"Còn tôi thì lại cho rằng, chúng ta đã chia tay rồi." Nhạc Mậu Mậu thẳng thừng đáp. Trên mặt màu đỏ ửng dần dần tan đi.

"Sao em lại nghĩ như vậy?"

Nhạc Mậu Mậu cảm giác mình sắp bức đến phát điên lên, "Những cặp vợ chồng ly thân hai năm cũng coi như đã ly hôn rồi, huống chi..."

"Nhưng chuyện chúng ta lại không như thế, chúng ta không có chia tay." Tịch Mục Á một lần nữa ngắt ngang lời Nhạc Mậu Mậu, nhấn mạnh từng chữ.

Nhạc Mậu Mậu cực kỳ khó chịu với sự độc đoán của Tịch Mục Á, cô bỗng dưng cất cao giọng: "Anh vô duyên vô cớ đi biền biệt bốn năm, trong bốn năm đều không có chút tin tức, anh dựa vào cái gì cho rằng chúng ta không chia tay! Lại dựa vào cái gì còn cho rằng tôi vẫn còn chờ anh?" Cô ngừng một chút, lại có chút nức nở nói: "Nếu tôi đã kết hôn thì sao!"

Nghe vậy, hai đầu lông mày của Tịch Mục Á chau lại thành hình chữ xuyên (川), nếp gấp hằn sâu, "Em đã kết hôn sao?"

Nhạc Mậu Mậu có chút chán nản, "Chuyện chúng ta kết thúc rồi."

"Không có khả năng!" Tịch Mục Á vô thức nhận định Nhạc Mậu Mậu đang nói dối.

"Vì cái gì không có khả năng! Tôi đã 27 tuổi, kết hôn là kỳ lạ lắm sao? Anh cho phép mình ở nước ngoài rày đây mai đó, không cho phép tôi ở đây xây tổ ấm ư!" Nhạc Mậu Mậu ghét sự tự tin của Tịch Mục Á, giống như mọi chuyện đều trong lòng bàn tay của anh.

Tịch Mục Á suy tư một chút, chầm chậm nói: "Lúc anh nói địa chỉ nhà, em cũng không phủ nhận, chứng tỏ em còn ở tại địa chỉ cũ, nếu như em đã có chồng, có lẽ phải ở nhà chồng chứ. Huống chi..."

"Huống chi cái gì?"

"Tay trái của em, trên ngón áp út không có nhẫn." Ánh mắt Tịch Mục Á dừng lại trên tay trái của Nhạc Mậu Mậu với một nụ cười đắc ý.

Nhạc Mậu Mậu vô thức đem tay trái giấu sau lưng, "Tôi không quen đeo nhẫn." Giọng điệu yếu ớt không hề có sức thuyết phục.

Tịch Mục Á căn cứ vào các chi tiết nhỏ nhặt bên trên đã chắc chắn rằng, Nhạc Mậu Mậu vẫn còn độc thân, dù cho Nhạc Mậu Mậu nói dối, anh vẫn như trước tin tưởng suy đoán của mình không sai.

Nhạc Mậu Mậu nhìn bộ dạng như biết trước mọi chuyện của Tịch Mục Á, nổi trận tam bành, "Tôi nói kết thúc là kết thúc, tin hay không tùy anh."

Tịch Mục Á nghe được Nhạc Mậu Mậu nói kết hôn vốn đã cảm thấy chói tai, mà cô sau khi bị vạch trần vẫn còn kiên trì khẳng định mình đã kết hôn. Tim Tịch Mục Á như bị gai đâm đau ê ẩm.

Anh không thích cô nói mình đã kết hôn. Cho dù anh biết rõ trên thực tế không phải như vậy.

Tịch Mục Á cười nhạt, "Em muốn kết thúc cũng phải hỏi ý anh."

"Anh... anh không nói lý lẽ!" Nhạc Mậu Mậu giận không thể xông đến cho anh một cái tát... Anh thật kiêu căng, tự cho mình là đúng, thật ngang ngược! Nhưng lá gan của cô lại nhỏ, sau cùng cũng không có xông tới.

"Đúng, anh không nói lý lẽ. Em bây giờ gọi điện thoại cho chồng em, anh cùng hai người đi Cục dân chính làm thủ tục ly hôn." Giọng điệu ngang ngược biểu lộ rõ quyền uy.

Nhạc Mậu Mậu nào có chồng để cùng cô đi làm thủ tục ly hôn. Nhìn thấy Tịch Mục Á nhếch môi, nhíu chặt lông mày, cô thức thời không tiếp tục kiên trì.

"Cho dù tôi không kết hôn thì sao, chuyện đó cũng không có nghĩa là chúng ta có thể tiếp tục quan hệ bạn bè nam nữ."

"Anh nói, chúng ta không có chia tay." Giọng điệu Tịch Mục Á không còn kiên nhẫn.

"Được! Tịch Mục Á, tôi đây chính thức nói cho anh biết... Tôi chia tay anh!" Nhạc Mậu Mậu không muốn bị cuốn vào mớ bòng bong này, vì anh một mực kiên trì cho rằng họ chưa chia tay, hiện tại cô cho anh một lời giải đáp.

Nghe được câu này ,Tịch Mục Á hai tay nắm chặt thành đấm, mắt híp lại đầy nguy hiểm, "Em dám lập lại lần nữa!"

Nhạc Mậu Mậu mắt nhìn Tịch Mục Á, nuốt nước bọt, thấp giọng hơn so với trước nói: "Tôi chia tay anh."

Các ngón tay nắm thành đấm của Tịch Mục Á trở nên trắng bệch, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn phát cuồng lên của mình, trầm giọng nói, "Anh không đồng ý."

"Yêu nhau phải do hai bên tự nguyện, chia tay chỉ cần một người quyết định là được rồi."

"Chuyện chia tay nhất định phải được anh đồng ý." Tịch Mục Á ngang ngược đáp.

"..." Nhạc Mậu Mậu đã sớm biết rõ Tịch Mục Á ngang tàng, nhưng mà anh trước đây ít khi biểu lộ sự ngang tàng này. Mọi lần anh đều yêu chiều cô, theo ý cô đấy thôi. Làm cho cô lúc này căn bản không biết đối phó với sự cường ngạnh của anh như thế nào.

Nhạc Mậu Mậu không lên tiếng, Tịch Mục Á cũng không nói nữa. Không gian thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Nhạc Mậu Mậu xoay đầu không muốn nhìn Tịch Mục Á, mà Tịch Mục Á vẫn đang nhìn chằm chằm Nhạc Mậu Mậu.

Một lúc sau, Nhạc Mậu Mậu cảm thấy cổ mỏi nhừ, mới xoay lại.

Xoay lại mới phát hiện Tịch Mục Á dường như không được khỏe.

Vốn tư thế ngồi ban đầu của anh là ngồi thẳng, lúc này người đã cúi gập người, hàm răng cắn chặt, tay ôm bụng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang lăn xuống, dường như bộ dạng rất đau đớn.

Nhạc Mậu Mậu đột nhiên hoảng hốt, vừa rồi lúc cùng anh tranh luận cũng không thấy có chuyện gì, làm sao bây giờ bộ dạng lại đau đớn như thế này.

Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha chạy tới trước mặt anh, "Này, anh làm sao vậy?"

Tịch Mục Á yếu ớt mà nhìn cô một cái, miệng giống như giật giật.

Nhạc Mậu Mậu không nghe thấy anh nói gì, vì vậy tai càng ghé sát anh, lại hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Thuốc." Lần này cuối cùng cũng nghe được Tịch Mục Á nói cái gì.

"Thuốc? Thuốc gì? Ở đâu?" Nhạc Mậu Mậu cũng gấp gáp đến đổ mồ hôi.

"Ngăn kéo."

Nhạc Mậu Mậu vội vàng lục trong ngăn kéo bàn viết, chân thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất, vội đứng vững. Cô phát hiện tay mình tìm thuốc có chút run rẩy.

Cô lúc này mới phát hiện cho dù không muốn tha thứ cho anh, cũng không thể mạnh miệng nói không ở cùng anh, nhưng tại thời điểm này, cô thật sự sợ mất đi anh.

Trong ngăn kéo bên phải, Nhạc Mậu Mậu rốt cục phát hiện một vài viên thuốc nhỏ. Cô cầm đến trước mặt Tịch Mục Á, "Là viên này sao? Uống bao nhiêu viên?"

"Hai viên." Giọng Tịch Mục Á càng lúc càng yếu ớt, Nhạc Mậu Mậu bắt đầu hoang mang lo sợ.

Đổ hai viên thuốc đưa cho Tịch Mục Á cầm lấy, cô lấy nước trên bàn đưa cho anh.

Sau khi uống thuốc, Tịch Mục Á cũng không lập tức giảm bớt đau đớn, anh vẫn ngồi ở trên ghế hai mắt nhắm nghiền, hai tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng đau đớn.

Nhạc Mậu Mậu cảm thấy nội tâm dày vò, theo cô biết, Tịch Mục Á có một thân thể khỏe mạnh, cũng chẳng mấy khi bị cảm vặt, vậy mà hôm nay anh đau đớn ngồi trước mặt cô, chân tay Nhạc Mậu Mậu cứ luống cuống mãi.

Cô ngồi xổm trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh thấy thế nào rồi? Có muốn đi bệnh viện không?"

Tịch Mục Á hơi mở mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng Nhạc Mậu Mậu, đột nhiên cảm thấy lần này phát bệnh rất đúng lúc. Anh khoát tay ý bảo mình không sao, không cần đi bệnh viện.

Nhạc Mậu Mậu cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc, từng phút từng giây cũng trải qua như hàng thế kỷ.

Rốt cục sau 10 phút sau thấy khuôn mặt Tịch Mục Á thả lỏng, tay cũng không còn ôm bụng, mà nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Nhạc Mậu Mậu thở hắt ra một hơi dài.

"Không sao rồi." Tịch Mục Á nhẹ nhàng xoa đầu Nhạc Mậu Mậu, an ủi cô.

Vì ngồi xổm quá lâu, Nhạc Mậu Mậu vừa định đứng lên, cảm thấy trước mắt tối sầm, chân xiểng niểng, suýt ngã xuống đất.

Tịch Mục Á nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, Nhạc Mậu Mậu thuận thế ngã vào ngực Tịch Mục Á, ngồi trên đùi Tịch Mục Á.

Cô giãy dụa muốn đứng lên, mới vừa rồi trong lòng còn sợ hãi, lại không dám dùng sức. Tịch Mục Á thật vất vả ôm được người đẹp vào lòng, sao có thể dễ dàng buông tay. Ôm cô thật chặt không cho cô đứng lên.

Anh nghe mùi hương nhàn nhạt trên tóc của Nhạc Mậu Mậu, nhiệt độ quen thuộc khiến cho anh dường như đắm chìm vào sự ấm áp dịu dàng này.

Bốn năm rồi... đã bốn năm chưa từng thoải mái và yên bình như thế này

***Tâm thần phân liệt là một bệnh tâm thần nặng, có chiều hướng mạn tính với những đợt tái phát. Sau mỗi lần tái phát, tính nết người bệnh càng thay đổi: xa lánh người thân, hướng vào nội tâm, ngôn ngữ hành vi dị kỳ khó hiểu, có khi mang tính chống đối nguy hiểm. Khả năng tiếp xúc xã hội và khả năng học tập lao động giảm dần, người bệnh trở nên thờ ơ với tất cả.

Chương 9

Edit: Zoe Tran

Beta: Elvie Yuen

Một lúc lâu sau đó, khi Nhạc Mậu Mậu cảm thấy cổ của mình cứng ngắc, Tịch Mục Á cuối cùng cũng buông tha cho cô.

Nhạc Mậu Mậu khi được thả ra tựa như mèo con nhảy phắt lên ghế sô pha, tiện tay sửa lại cặp mắt kính viền đen trên sống mũi, kéo cái váy chữ A xuống.

"Anh không sao chứ?" Nói không hề suy nghĩ, Nhạc Mậu Mậu buột miệng nói, không kịp rút lại. Vẻ mặt Tịch Mục Á ngồi đối diện có vẻ gì đó rất thỏa mãn.

Nhớ lại vừa rồi hai người vẫn còn cãi nhau chuyện chia tay, thế nhưng câu hỏi vừa rồi, đồng nghĩa nói rằng Nhạc Mậu Mậu vẫn chưa dứt bỏ được tình cảm của hai người. Cô không thể khống chế nổi cái cảm xúc thoáng qua ấy.

Tịch Mục Á nhìn thấy Nhạc Mậu Mậu có chút ảo não, lại càng cười cực kỳ DT.

"Đau bụng thôi, bệnh cũ rồi." Tịch Mục Á nhẹ nhàng trả lời.

Lúc anh cực lực phấn đấu ở Ý, chưa quen với cuộc sống ở đó, muốn đạt thành tích trong thời gian ngắn, đã không màmg đến sức khỏe của mình. Có lúc không có tiền để mua nổi một bữa ăn, đến lúc có tiền lại quá bận rộn cũng không ăn bữa nào ra hồn. Thế nên, mới sinh ra căn bệnh này. Mấy ngày nay vì vội giải quyết những chuyện còn lại ở Ý đến quên cả ăn cơm nên căn bệnh lại tái phát.

Những chuyện này anh không có ý định nói cho Nhạc Mậu Mậu biết, bởi thời gian mà anh ở Ý là khoảng thời gian xa cách giữa hai người, anh không muốn nhắc đến.

"Bệnh cũ sao?" Nhạc Mậu Mậu nhớ tới cơ thể cường tráng trước đây của Tịch Mục Á, mặt tràn đầy nghi vấn.

Ánh mắt Tịch Mục Á lóe lên, cố ý nói một cách yếu ớt: "Nấu cho anh chén cháo đi." Tay còn cố ý đặt trên bụng.

Nhạc Mậu Mậu từ trước đến nay hầu như không kháng cự lại được những thứ mỏng manh yếu đuối. Thỏ con, mèo con gì đấy, cô vừa nhìn thấy là muốn ôm chặt vào lòng...!

Hôm nay, nhìn môi Tịch Mục Á tái nhợt, vẻ mặt ốm yếu, giọng nói dịu dàng, trong đầu Nhạc Mậu Mậu lập tức hiện lên hai chữ "nhược thụ". Sức chống cự lại lần nữa hạ xuống...

(Nhược thụ: bạn nào đọc đam mỹ chắc biết rõ, có nghĩa là người yếu hơn trong mối quan hệ nam – nam)

Trong lòng Nhạc Mậu Mậu một bên thì nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không nên bị anh dùng khổ nhục kế làm xiêu lòng, một bên lại không thể chống cự ý muốn bảo vệ chăm sóc "tiểu thụ Tịch Mục Á".

Cuối cùng, Nhạc Mậu Mậu thầm thở dài, ngoan ngoãn đi vào trong bếp.

Phía sau cô, Tịch Mục Á ngày càng cười tươi hơn.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Mậu Mậu mang ra một chén cháo nóng hổi khói nghi ngút, dùng muỗng khuấy vài cái để cháo bớt nóng, sau đó đưa cho Tịch Mục Á.

Có thể Tịch Mục Á cũng biết cháo không còn nóng, nhưng anh tiếp tục giả vờ đáng thương nói: "Anh không còn chút sức lực, em đút cho anh đi."

Nhạc Mậu Mậu lúc này đã xác định được Tịch Mục Á quả thực là kẻ hai mặt! Không! Anh là người nhiều mặt mới đúng. Cái người vừa cùng mình cãi nhau khí thế với cái người giả bộ đáng thương trước mặt là một sao? Khoé môi Nhạc Mậu Mậu mím lại rồi.

"Anh muốn ăn hay không thì tùy." Thấy Tịch Mục Á không chịu cầm lấy cái chén, Nhạc Mậu Mậu trong lúc tức giận đặt chén trên bàn. Cô quay đầu đi, không nhìn bộ dáng đáng thương của Tịch Mục Á nữa.

Nhắm mắt làm ngơ sao!

Tịch Mục Á thấy thế cũng không cầm lấy chén cháo trên bàn, tay vẫn ôm cái bụng đói meo ngồi trên ghế.

Nhạc Mậu Mậu lén quay đầu liếc một cái. Không ăn miếng cháo nào, Tịch Mục Á vẫn trông rất yếu ớt đáng thương.

Bản năng của người mẹ lại trỗi dậy! Nhạc Mậu Mậu cố nén giận, cuối cùng đành phải tự mình tay trái cầm chén, tay phải cầm muỗng lên, múc từng muỗng từng muỗng đưa đến miệng Tịch Mục Á.

Tịch Mục Á trong lòng cực kỳ đắc ý, vì anh biết Cô Bé Quàng Khăn Đỏ đã mềm lòng. Nhìn muỗng cháo đưa đến miệng, anh hận không thể ngay lập tức ăn hết, nhưng không thả con tép, sao bắt con tôm chứ!. Anh dùng đôi mắt đáng yêu nhìn chằm chằm Nhạc Mậu Mậu, "Nóng quá."

Nhạc Mậu Mậu lần nữa bị ánh mắt vô tội ấy đánh bại, thầm mắng trong lòng: đúng là yêu nghiệt. Cô đưa muỗng lên gần miệng, cẩn thận thổi thổi, dùng miệng thử cháo

rồi đưa đút cho Tịch Mục Á.

Tịch Mục Á cuối cùng thoả mãn hé đôi môi gợi cảm, ăn hết muỗng cháo.

kể từ tối qua chưa ăn gì vào bụng cho đến khi Tịch Mục Á ăn được chén cháo này, anh cảm thấy món cháo này quả thực có thể so với món ngon trên thế giới. Nhưng quan trọng nhất chính là người nấu cháo là người anh yêu.

Thật ra cho dù Quàng Khăn Đỏ có bưng nước sôi đến, Tịch Mục Á cũng có thể coi như nước cam lộ pha mật ong.

Đút từng muỗng từng muỗng cuối cùng cũng chén cháo cũng đã hết, Tịch Mục Á lập tức tỏ ra buồn phiền, thật ra điều anh muốn trong lòng chính là: nếu từ đây về sau cô có thể đút anh ăn sạch sẽ thì tốt quá rồi.

Còn Nhạc Mậu Mậu trong lòng lại nghĩ: cuối cùng cũng ăn xong rồi.

Nhạc Mậu Mậu bưng cái chén không đi vào nhà bếp, Tịch Mục Á loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy, trong đầu đột nhiên nảy ra hình ảnh: cô mặc cái tạp dề hình phim hoạt họa, bưng đồ ăn cất tiếng gọi "Ông xã ơi, ăn cơm nè.".

Anh không thể chờ đợi được đến cái ngày đó.

Trong nhà bếp, Nhạc Mậu Mậu cúi đầu rửa chén, lúc này cũng có chút sững sờ.

Nếu như lúc trước không chia tay với anh, có lẽ cuộc sống của hai người bây giờ chính là cô rửa chén, anh xem ti vi, sau đó vừa ăn hoa quả vừa tán dóc.

Nhạc Mậu Mậu bị chính suy nghĩ thình lình này của mình doạ sợ, trượt tay một cái, tiếng "Xoảng" vang lên, cái chén dính đầy bọt xà phòng vỡ tan tành trong bồn rửa.

Nghe tiếng vỡ, Tịch Mục Á lập tức chạy đến, Nhạc Mậu Mậu dường như đang mất hồn nhìn cái chén vỡ trong bồn, thấy cô định dùng tay không nhặt mảnh vỡ lên anh lập tức ngăn cản, "Để anh."

Tịch Mục Á vừa bước vào nhà bếp, toàn bộ không gian chợt thu hẹp. Tịch Mục Á bước tới, Nhạc Mậu Mậu theo phản xạ lui về sau một bước.

Cô thấy anh cẩn thận nhặt mảnh vỡ, buồn bã nói, "Em cảm thấy chúng ta giống như cái chén này vậy."

Nghe tiếng nói của cô ở sau lưng, tay anh đang nhặt mảnh vỡ bỗng khựng lại. Im lặng một lúc, anh gom hết những mảnh vỡ lại một chỗ, sau đó quay người ra khỏi nhà bếp.

Nhạc Mậu Mậu ngờ ngợ, chỉ thấy một lúc sau, Tịch Mục Á cầm một tờ báo đi đến, bỏ những mảnh vỡ này lên tờ báo. Sau đó ôm tờ báo ra khỏi phòng, cả quá trình không nói lấy một câu.

Nhạc Mậu Mậu nhìn theo hồi lâu không hiểu Tịch Mục Á định làm gì, trong lòng đầy nghi ngờ đi theo anh vào phòng.

Chỉ thấy anh lấy trong ngăn kéo một chai keo dán sắt, đang cúi đầu dán những mảnh vỡ lại, ánh mắt rất chuyên chú.

Nhạc Mậu Mậu vừa nhìn, mũi hơi cay cay, thật ra cô cũng chỉ than thở một câu thế thôi. Thật không ngờ, anh lại muốn dán lại cái chén.

Cô đến gần anh, "Đừng dán nữa."

Động tác dán những mảnh vỡ vẫn không ngừng lại, cũng chẳng nói câu nào, bướng bỉnh như một chú nghé con.

Nhạc Mậu Mậu thấy anh toàn tâm toàn ý dán lại cái chén, lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, "Cho dù có dán lại thì cũng chẳng còn là cái chén như ban đầu nữa."

Anh ngừng một lúc, nhưng lại nhanh chóng tiếp tục.

Nhạc Mậu Mậu nhẫn tâm nói, "Cho dù có dính lại thì vẫn còn vết nứt!"

Lúc này, Tịch Mục Á ngừng tay, buông mảnh vỡ trong tay xuống, "Chẳng lẽ anh làm thế nào cũng không được sao?" Giọng nói nhàn nhạt, vẻ mặt rầu rĩ.

Nhạc Mậu Mậu thừ người, nhìn "tiểu thụ Tịch Mục Á buồn bã", trong lòng thầm mặc niệm: Chống cự đi! Chống cự đi!

Nhưng tình thương của người mẹ cùng với sự đồng cảm lại "róc rách" chảy ra!

Nhạc Mậu Mậu lại một lần nữa bại trận, nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Có thể... có thể... mà!"

Nghe xong những lời này, Tịch Mục Á ném mảnh chén vỡ trong tay, quăng chai keo dán sắt qua một bên, đẩy cặp kính trên sống mũi nói: "Nếu đã có thể, vậy đừng nói chia tay nữa."

Nhạc Mậu Mậu đứng ngây đơ, cách nói chuyện này quá ư là lưu loát rành mạch. Buồn cái khỉ gió gì !

Cô đột nhiên cảm thấy thiên sứ đã bay mất, ác ma đã trở lại rồi! Không, cho tới bây giờ không có thiên sứ, vẫn là ác ma đeo đội lốt thiên sứ mà thôi.

Quá đê tiện!

"Anh... anh là đồ vô lại!" Nhạc Mậu Mậu chống nạnh, tức tối mắng .

"Anh chỉ vô lại đối với em thôi."

"..." Những lời này vốn dĩ đã rất vô lại. Trên đỉnh đầu Nhạc Mậu Mậu đầy vạch đen.

Nhạc Mậu Mậu cảm giác mình hôm nay đã lọt vào cạm bẫy, không cam lòng nói: "Vậy anh nói cho em biết đi, lúc trước vì sao anh không nói câu nào

đã bỏ đi!" Nói xong cô còn nhìn Tịch Mục Á với ánh mắt kiểu "Anh chính là người đã phụ tình tôi".

Tịch Mục Á đút tay vào túi quần, nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có điều gì suy nghĩ, "Ba em bây giờ còn đặt giờ giới nghiêm chứ?"

"Vẫn còn! Thì sao?"

Tịch Mục Á liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Bây giờ cũng sắp tám giờ..."

"Cái gì!" Nhạc Mậu Mậu nhảy dựng lên như gà mắc tóc, vọt một bước dài đến bên cạnh Tịch Mục Á, nắm tay anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

Kim ngắn đồng hồ chỉ số bảy, kim phút... kim phút rõ ràng đang ở vị trí số sáu...!

Ba của Nhạc Mậu Mậu vì lớn tuổi mới có con gái, nên đối rất mực thương yêu chhiều chuộng cô. Lại sợ con gái nhỏ bé của mình bị người xấu bắt nạt, cho nên đặt ra giờ giới nghiêm, không cho phép Nhạc Mậu Mậu về nhà quá muộn. Dù cho Nhạc Mậu Mậu đã đi làm, nhưng ba của cô vẫn coi cô như một đứa con nít.

Đây cũng là lý do gián tiếp tạo nên một Nhạc Mậu Mậu có tính cách như thế... Khụ, nguyên nhân lương thiện. Từ nhỏ do ít tiếp xúc với người xấu, ai ngờ mới gặp là đã đụng phải Tịch Mục Á đầu óc đen tối này... ()

Tịch Mục Á quay vào tủ lấy một chiếc áo vest khoác lên người, sau đó nói với Nhạc Mậu Mậu: "Anh đưa em về."

Nhạc Mậu Mậu lập tức gật đầu, căn bản đã quên mất cô bị anh gạt nên mới đến đây.

Lúc về thì trời cũng đã tối, ngọn đèn mờ nhạt rọi xuống những hàng cây bên đường, chiếu loang lổ xuống mặt đất .

Nhạc Mậu Mậu đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc nãy Tịch Mục Á vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình. "Anh vẫn chưa nói cho em biết vì sao lúc trước anh biến mất!"

"Xuỵt, anh đang lái xe, cần tập trung."

Một câu thôi đã bóp chết tươi Nhạc Mậu Mậu.

Vì vậy, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ âu sầu nhận ra, hôm nay cô đã bị Sói Xám đội lốt cừu kia bắt được. Muốn hỏi cho ra lẽ nhưng đều không có câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro