[CODE 4] Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trích từ ghi chép của Rimbaud.

Ngày thứ---của năm---

Ghi chép của đặc vụ DGSS từ đội chiến thuật của phân khu chống khủng bố.

Thời tiết trước bình minh trong trẻo, trăng non.

Tôi sẽ để lại một lối vào dài hơn một chút vì hôm nay là ngày trước khi xâm nhập vào căn cứ của một quốc gia kẻ thù. Nhiệm vụ này sẽ không có bất kỳ hỗ trợ phòng thủ, hỗ trợ hậu cần hay nội bộ nào.

Mục tiêu cần đánh cắp là một mẫu vũ khí siêu năng lực mới. Mặc dù nó có bề ngoài giống một đứa nhóc, nhưng ẩn chứa bên trong đó là thảm họa với sức mạnh có thể hủy diệt thế giới này.

Đó là một nhiệm vụ nguy hiểm, và tôi có thể chết.

Nhưng nếu có ai đó có thể đánh cắp thành công thảm họa toàn cầu từ quốc gia thù địch đó, thì đó chính là tôi và cộng sự của mình, Verlaine.

Tôi đã suy nghĩ một lúc về những gì tôi có thể làm cho cộng sự đáng tin cậy của mình. Câu trả lời chỉ đến với tôi ngày hôm qua.

Tôi sẽ chúc mừng sinh nhật cậu ấy.

Tất nhiên về mặt kỹ thuật, cậu ấy không có ngày sinh. Nhưng tôi đã coi đó là ngày hôm qua, bởi vì vào ngày này bốn năm trước, Faun đã bị giết chết và cậu ấy đã giành được tự do.

Tôi gọi một ít bánh pudding từ một cửa hàng bánh ngọt ở Paris và đến nơi ở của Verlaine với rượu trên tay. Verlaine nghi ngờ hơn là ngạc nhiên.

Vì vậy tôi giải thích cho cậu ấy. Sinh nhật có ý nghĩa là: “Sự ra đời đáng để kỷ niệm”. Dù ai nói gì đi chăng nữa thì sự ra đời của cậu vẫn có giá trị.

Và có một điều rất quan trọng trong dịp sinh nhật. Một ngày sinh nhật không có thứ này giống như bầu trời đêm không có trăng.

Quà sinh nhật.

Tôi tặng cho cậu ấy một chiếc mũ có vành trên đó.

Nó không phải một thứ đồ gì quá xa xỉ, cũng chẳng do một nghẹ nhân nổi tiếng nào đó làm ra.

Nhưng bên trong đó, miếng lót mũ quấn quanh mặt sau được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt. 10% bạch kim, 10% titan, phần còn lại được dệt bằng kim loại mang năng lực chủ yếu là váng trong lõi, được bao phủ bởi năng lực của ‘Faunus’.

Tôi đã lấy được thứ vật liệu này từ cơ sở nghiên cứu của ông ta khi đã gần hoàn thành và sửa nó thành hình dạng một chiếc mũ.

Khi đội lên đầu, chiếc mũ có khả năng đẩy lùi sự can thiệp vào ý thức do công thức chỉ lệnh từ bên ngoài.

Ngược lại, phần bên trong làm cho người đội có thể kiểm soát công thức chỉ lệnh theo ý chí riêng.

Với chiếc mũ này, Verlaine có thể bước một bước gần hơn đến ‘một con người có ý chí tự do’. (Rimbaud đáng yêu quá OwO)

Phản ứng của cậu ấy hơi lạ. Cậu ấy không quá vui mừng hay ngạc nhiên Đôi mắt bình tĩnh của cậu ấy dường như nói: “Tôi sẽ giữ nó trong thời gian này”. Cậu ấy không nói một lời nào.

Chúng tôi uống rượu, và chúc nhau ngủ ngon. Ngay sau ngày đó, tôi vẫn không chắc đó có phải là điều đúng đắn để làm hay không. Đôi mắt của Verlaine như bị đóng băng giống vùng đất bên kia Bắc Cực. Nhưng tôi sẽ sớm nhận được câu trả lời của mình.

Ngày mai, ở trong đất nước của kẻ thù.

Nếu đó là với cộng sự của tôi, tôi sẽ sẵn sàng chinh phục bất kỳ địa ngục nào mà chúng tôi phải đối mặt. Chỉ cần có Chúa ở trên trời và găn bó trái tim của chúng tôi thì tường lai sẽ đến được với chúng tôi.

(Đây là câu cuối cùng trong ghi chú của của anh ta. Không còn gì được viết sau đó)

***

Trận chiến có thể đã kết thúc, nhưng tàn tích của sóng xung kích để lại rất nhiều xáo trộng trong khu rừng.

Verlaine đã bị đánh bại trên Ground Zero (Ground Zero là chỉ vùng đất tàn tích ngay tại nơi một vụ nổ bom nguyên tử diễn ra để lại), nơi những cái cây bị đốn hạ bởi những là sóng xung kích. Các sóng xung kích còn lại hấp thụ gió, âm thanh và lá rụng, tạo thành một cơ lốc nhỏ.

Mặc dù, đó không phải là do Verlaine tỉnh lại.

Adam dựa vào tay mình và nhìn bóng dáng của Verlaine đang ngủ.

“Nhịp tim và nhịp thở ổn đinh.” Anh nói. “Hắn ngủ mà không gặp vấn đề gì. Mức trọng lực hiện tại không gây ra mối đe dọa cho cơ thể con người.”

Adam cúi xuống và nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Verlaine. Khuôn mặt say ngủ của thảm họa toàn cầu này, người đàn ông mà mọi người gọi là Vua sát thủ, vô cùng bình tĩnh và không có chút đe dọa nào.

“Này, chúng ta vẽ nguệch ngoạc một chút trên mặt của hắn được không?” Adam hỏi. (Hảo)

“Dừng lại.” Chuuya vừa nói vừa ngồi xuống đất.

Trên thực tế, ngón tay của Adam đã biến thành một chiếc bút. Sau đó, Adam cởi lớp bọc bên ngoài của đầu ngón tay giữa.

“Ta đã nói, dừng lại.” Nhưng ngay cả khi cậu nói vậy, một nụ cười nhỏ vẫn hiện trên môi Chuuya.

Adam biến ngón tay trở lại như cũ, nói, “Nhìn hắn ngủ rất bình yên bình yên như vậy, tôi gần như nghĩ hắn là một con người.”

“Hắn là một người bình thường, dù hắn đang thức hay ngủ.” Chuuya nói một cách thờ ơ. “Năng lực của hắn rất mạnh, chính là vậy. Hắn đang tức giận và bồn chồn…hắn có vẻ không hài lòng với nó.”

Trong khi nghe cậu nói, Adam chăm chú nhìn Chuuya. Sau đó, anh cười và nói, “Cậu nói đúng. Dù sao thì, có vẻ như cuối cùng cậu đã đi đến kể lập luận vô cùng cần thiết.”

“Hả? Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Lúc Chuuya nhìn chằm chằm vào Adam, bộ đàm vang lên.

“Hi hi, có vẻ như hai người rất hợp nhau ha (Nguyên gốc là lời này là “những người bạn của tôi” cơ). Tôi đã nghe báo cáo.” Đó là giọng của Dazai. “Vậy là cậu đã hạ được Verlaine? Lúc lập kế hoạch này tôi còn đang nghĩ ‘dù cậu ta có bị đập dẹp lép như cái bánh giữa không trung, nhưng vì đó là Chuuya nên chẳng có sao hết’.”

“Mi!!!!”

Trước khi Chuuya bùng lên cơn giận, giọng nói ở bên kia bộ đàm lại cất lên, “Tôi không liên lạc về chuyện đó. Cậu có thấy N không?”

“Hả? N?” Chuuya cau mày. “Không phải hắn bị Verlaine bắt đi sao?”

“Tôi đã cửa một đội đi giải cứu. Bởi vì tôi cần kiến thức của ông ta. Đặc biệt là để nghía vào bên trong (não) cậu một xíu, Chuuya.”

Chuuya không nói gì trong giây lát, sau đó nắm lấy bộ đàm và nói. “Ta hiểu rồi, đây là mục đích của mi ban đầu.”

“Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi hả?” Dazai cười thích thú. “Cho dù là để bảo vệ tính mạng của Mori-san, tôi cũng không trung thành đến mức tự dưng đi đối mặt với con người đáng sợ như vậy. Tôi sẽ có thể sử dụng kiến thức mà N có, và sau đó kế hoạch cải biến Chuuya thành maid trung thành của tôi sẽ…”

“A-…Thế đấy à. Vậy rồi sao? Tại sao lại hỏi ta có nhìn thấy N không?”

“Bên tôi đã mất dấu đội giải cứu N khi họ lái xa qua. Cũng không thể liên lạc với N.”

“Cái gì?”

Giọng của Dazai khi trả lời câu hỏi của Chuuya vang lên trong màn đêm một cách đáng ngại.

“Có lẽ đã xảy ra chuyện.”

***

Một chiếc xe Mafia màu đen đã bị phá hủy đâm vào cột điện. N lăn ra ghế sau ô tô bất. Toàn bộ cơ thể hắn bị đánh bởi những cú đánh nặng nề và máu dính trong miêng.

Hắn chống tay và cho chân xuống, thở một cách đau đớn. Chiếc xe đã đâm vào cột điện bên đường, phần đầu xe hiện nát bét. Khói từ đâu đó trong xe. Hắn đang ở gần khu rừng nơi trận chiến với Verlaine, yên tĩnh và không có dấu hiệu của sự sống. Tất cả những gì hắn có thể thấy là những khu rừng tối tăm.

“Không đời nào…ta có thể chết…!”
Vừa nói, N vừa phun máu xuống đất và không hiểu sao đứng dậy được.

Sau đó, hắn bắt đầu bước đi như thể hắn đang chạy trốn.

“Cho đến khi…ta nói cho ngươi…”

N rút từ túi áo khoác thí nghiệm ra một khẩu súng bắn pháo sáng đã cũ nát. Nó có màu đỏ nhat, và nhìn trông giống như một khẩu súng lục thông thương. Những khẩu độ lớn, có khả năng phát ra ánh sáng 12 ly.

Sau đó, N tháo chiếc đồng hồ màu bạc của mình.

Với một ngón tay nhầy nhụa mồ hôi và máu, ông tháo tấm kính bên ngoài và nắm lấy một trong những bánh răng bên trong. Đồng hồ đeo tay vẫn bình thường, nhưng bánh răng bên trong rất kỳ lạ.

Kim loại bên trong phát ra ánh sáng huyền bí. Nó được làm bằng hợp kim của bạch kim và vàng, nhưng nó cũng được làm bằng kim loại bảy sắc cầu vồng mà trước đây chưa ai có thể để mắt tới. Khi được ánh trăng chiếu vào, một loại các phương trình trôi qua bề mặt của bánh răng trước khi biến mất.

N lê chân, đi bộ lên đỉnh đồi, nơi hắn có thể nhìn rõ chiến trường với Verlaine. Cây cối bay tứ tung, ông ta có thể nhìn thấy nơi đất bị biến mất thành hố.

“Đúng như ta nghĩ…Verlaine đã biến thành hình dạng quái vật của chính mình…” N nói với một tiếng thở dài, một nụ cười sâu sắc nở trên bờ môi. “Trong trường hợp đó, cuối cùng ta cũng có thể tiếp cận ngươi với bàn tay yếu ớt này.”

N lấy kim loại lạ từ đồng hồ đeo tay, cho vào voi của khẩu pháo sáo. Đôi mắt ông bình tĩnh không chút cảm xúc. Tay cầm súng và bắn pháo lên trời.

Khói không ngừng bốc lên từ ô tô phía sau N. Nhiên liệu bị rò rỉ từ thùng xe. Bên trong có hai người, họ không có dấu hiện cử động.

Hai người đó đều là người của Mafia, và cả hai đều đã chết.

Tên Mafia ngồi trên ghế lái úp mặt vào vô lăng trước, giống như đang ngủ. Da và quần áo từ cổ đến thắt lưng của hắn dần tan ra, để lộ xương sống. Khói trắng kèm theo mùi hôi thối bốc lên từ trong xe.

Người đàn ông ở ghế lái phụ cũng tương tự. Da từ vai phải chảy xuống tay, hắn chết vì gãy xương sống sau khi tông vào cột điện. Dây đai an toàn bị rách thành nhiều mảnh do va phải axit lỏng phía sau.

Một lọ chất lỏng rỗng nằm trên sàn của băng ghế sau.

Lí do họ chết rất rõ ràng. Khi đang lái xe, người ngồi ghế sau tạt axit vào họ. Cả hai đều không chuẩn bị trước. Họ không thể chống trả hay đánh nhau vì cơ thể họ bị tạt axit, sau đó họ lao ra đường và đâm vào cột điện.

Hai Mafioso đến cứu người đàn ông ngồi ở ghế sau – N đã bị bắt cóc và bỏ rơi trên đỉnh tháp Crane; và họ đã đi được nửa đường để đưa ông đến chỗ Dazai bằng ô tô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro