Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân đã bỏ công việc để tìm hiểu 1 ngày của cô nhưng giờ đây anh đang hối hận gần chết với cái quyết định đó. Càng đợi chờ càng quan sát anh càng thất vọng. Bây giờ là 11h trưa. Cô vẫn ngủ say. Ko có dấu hiệu gì của việc muốn dậy cả.

'' Cô ta là lợn à, ngủ từ trưa hôm qua đến sáng nay, giờ vẫn ngủ tiếp được'' - anh bắt đầu bực mình. Chống tay vào hông anh nhìn chằm chằm con người nằm bất động trên giường.

Từ sáng đến giờ anh đã dùng ko biết bao nhiêu cách để dựng cô dậy. Anh kéo rèm, bật điện khắp phòng. Cô vẫn ngủ. Thậm chí chẳng thèm nhíu mày. Anh bật nhạc. Ko động tĩnh gì. Anh chạy đến bịt mũi cô. Cô hất tay anh ra, úp mặt xuống gối, vùi mình sâu hơn vào đống chăn tiếp tục ngủ. Anh cố lay, gọi thế nào kết quả vẫn ý nguyên. Cô vẫn say giấc nồng

- Tôi chịu em luôn - anh bực bội đá vào chân giường cái rầm. Cô giật mình bật dậy rồi lại từ từ nằm xuống.

Tự dưng anh thấy mình thật giống 1 thằng ngốc. '' Kệ em luôn''. Anh hậm hực xuống nhà.

2h chiều

Cô cựa mình thức dậy

'' Oa, ngủ ngon quá'' - cô vươn vai

Thật sự cô ko hề biết những gì anh đã làm với cô. Mà nếu biết thì sao nhỉ. Sẽ chết vì cười mất thôi. Tại anh ko biết chứ, càng làm cái nghề truyền hình buổi sáng này lâu cô càng khẳng định trên đời ko có j quý giá bằng 1 giấc ngủ. Xét theo tiêu chuẩn đó cô là 1 người nghèo bởi cô rất hiếm có được những giấc ngủ trọn vẹn. Đôi lúc mệt mỏi phải nhắm mắt ngủ tạm mấy phút trên trường quay, trong phòng máy hay trong 1 phút quảng cáo ngắn ngủi mới chống chọi nổi. Nói chung những người bận rộn như cô chỉ cần 1 điểm tựa thì có thể ngủ bất cứ đâu. Và 1 khi đã nhắm mắt là đạt được đến cảnh giới vô cực. Chính vì thế anh thanh hay ánh sáng ko bao giờ xáo trộn giấc ngủ đó.

Bụng đói cô loẹt quẹt xuống nhà tìm đồ ăn. Cô cứ nghĩ là anh đi làm nên giật thót khi nhìn thấy anh đang ngồi xem TV ở phòng khách

- Ôi mẹ đất ơi. Lạy chúa tôi! - lùi lại mấy bước, 2 tay ôm ngực

Anh quay ra nhìn cô, tuy lạnh lùng ngoài mặt nhưng trong lòng rất thích thú. Lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng vừa mới thức dậy của cô : váy ngủ hình doraemon, dép Pucca, mắt sưng húp nhìn rõ 2 mí.

- Chào bình minh - anh cười khẩy

Cô ko nói j, đi xuống bếp. Quả thật đói ko còn sức mà nói nữa rồi.

Thấy cô xuống bếp anh cũng buông điều khiển đi theo. Mì gói, bát tô, nước nóng. Cô định nấu mì. Anh nhăn mặt cướp gói mì từ tay cô.

- Trong tủ lạnh có thức ăn đó, cơm nguội vẫn còn.

Cô lắc đầu, cướp gói mì lại từ tay anh

- Toàn đồ nguội cả, em ko ăn đâu

- Vậy thì hâm lên đi - anh lại cướp mất bát của cô

- Ko, lười lắm - cô cướp lại

- Cứ thế mà ăn ko được sao

- Em ko thích ăn đồ nguội kể cả rau luộc cũng ko

Cô bắt đầu thấy bực vì anh cứ cướp lấy đồ nghề của cô

- Vậy ngồi đấy, tôi hâm lại cho

Trên bàn những đĩa thức ăn nghi ngút khói, cô chống đũa vào cằm nhìn anh nghi hoặc '' Sao lại tốt thế, ko được, sự êm đềm trước cơn bão chăng''

- Sao thế, hâm nóng lên rồi sao ko ăn đi - anh giục cô

Ko kháng cự được mùi thức ăn, cô đành ' liều mạng' thưởng thức vậy

'' Ngủ cho lắm vào rồi ăn bù. Tôi chưa thấy ai sống như em.'' Anh nhìn cô lắc đầu, mà ko hề biết mình vừa nở 1 nụ cười, 1 nụ cười đã ko còn thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro