BUỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cũng không biết nỗi buồn bắt nguồn từ đâu
Chỉ biết là bản thân luôn cảm thấy buồn
Tôi quen rồi !
Quen với những nỗi buồn vô định
Những nỗi buồn hời hợt lướt qua
Nhưng dần
Tôi chấp nhận với điều đó !
Với những nỗi buồn không hồi kết
Cuộc đời tôi là chuỗi ngày buồn bã
Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui
Dù ngoài mặt
Tôi là một người luôn cười

Đã có những lần tôi tự hỏi
Sao mình buồn mãi ?
Chẳng bao giờ vui vì điều gì quá lâu
Nhưng rồi
Chưa lần nào tôi có được một câu trả lời chính xác.

Trên thế giới gồm 7 tỉ người này
Bạn có biết ?
Số người có nỗi buồn thật sự là đếm bằng ngón tay ...

Thật ra
Ai cũng có những nỗi buồn riêng
Nhưng không ai chìm đắm hết cuộc đời mình vào những nỗi buồn mang tên " số phận " cả.
Họ cũng sẽ có những lúc vui dù trong tít tắt hay phút chốc ...
Vì người ta vẫn thường nói :
- Sau cơn mưa tri lại sáng. Qua một nỗi buồn nào đều có cái kết và niềm vui lại trở về !
Là thế đó !

Nhưng tôi thì khác
Không hiểu vì sao mà mình luôn cảm thấy buồn
Một nỗi buồn không nói thành lời ...
Nỗi buồn của những buổi chiều đầy ảm đạm
Của những ngày dài đăng đẳng chôn mình trong cô đơn
Không một ai bên cạnh !
Cứ thế nỗi buồn trôi qua ngày ...
Dần cảm giác trước mắt mình là một màu trời đen tối
Hòa lẫn giữa dòng người đầy tấp nập ấy là con người với trái tim già cỗi và cô đơn trong cách suy nghĩ như tôi ...

Có những lúc ngồi thẫn thờ
Tay chống cằm
Rồi tựa đầu rồi suy tư ...
Tôi chẳng còn nhớ là mình như vậy đã bao nhiêu lần nữa !
Nếu có ai đó hỏi tôi về việc định nghĩa nỗi buồn của bản thân mình như thế nào ?
Tôi sẽ ngồi hàng giờ để kể cho họ nghe về nỗi buồn
Những nỗi buồn không lối thoát
Hay chính tôi là kẻ bị giam cầm trong những nỗi buồn đầy chua xót ấy ...

Tôi không cho rằng mình hay ho
Nhưng tôi có thể đứng đây và nói rằng :
Không một nỗi buồn nào là tôi chưa từng hiểu
Không một nỗi buồn nào là tôi chưa từng cảm nhận và trải qua
Dù đó là nỗi buồn của riêng tôi hay bất kì ai
Tôi đều đặt mình vào để biết nỗi buồn của bản thân đã đạt đến " cấp độ " nào ...

Về sau,
Bản thân đúc kết được rằng :
Có những ngưi ngoài mặt vui là thế
Nhưng không có nghĩa là họ không biết buồn
Có những ngưi đã trải qua nỗi buồn rồi
Cũng không có nghĩa là họ sẽ có được niềm vui trở lại ...
Nỗi buồn cứ lẳng lặng theo bạn, bạn có biết hay không ?

Vì khi ta buồn,
Ta mới có thể lắng lòng mình và cảm nhận rõ mình nhất.
Hãy tin tôi đi
Vì tôi luôn như thế !
Chính những nỗi buồn đó mà tôi mới đủ khả năng để viết lên quyển sách này
Quyển sách chỉ dành riêng cho nỗi buồn lạc lõng
Nỗi buồn của sự dục vọng
Và đôi lần bạn đọc,
Nước mắt bạn sẽ lưng tròng.

" Buồn là gì bạn có biết hay không ?
Là những ngày ảm đạm buổi chiều đông
Thoát xác mình hồn lạc vào khoảng trống
Và thế là nỗi buồn ta rực nồng ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mylife