Chương 7: Làm tình nhân của tôi ( 2656 chữ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách hai tiếng, trước khi Từ Ân Dung nhận được tin nhắn của Tống La Diệm.

Nơi đây là căn nhà kho ẩm mốc, được xây dựng trên một ngọn núi có địa hình hiểm trở, mục đích của việc xây dựng chắc là muốn để cho các nhà leo núi thâm niên lâu hoặc cho những người tới nơi đây săn bắn nghỉ ngơi.

Tống La Diệm đứng trước nhà kho. Bóng lưng cao gầy của anh được ánh trăng rọi tới kéo dài cái bóng màu đen đen dưới nền đất.

Người đứng phía sau Tống La Diệm dường như rất hiểu chuyện liền tiến lên một bước, hơi dùng sức đạp tung cánh cửa gỗ to lớn trước mặt. Một mùi ẩm mốc cộng thêm mùi hương đặc trưng thường thấy sau cơn mưa sộc thẳng vào mũi Tống La Diệm.

Anh hơi cau mày, bước vào trong. Căn nhà kho này không rộng cũng không bé vừa đủ để lưu lại nơi đây một đêm. Nhưng có lẽ do lâu ngày không ai tới đây nguồn điện của nơi này cũng chẳng thể sử dụng được nữa.

Người áo đen kia dùng đèn pin chiếu quanh căn phòng, đến khi nhìn thấy một người đàn ông độ khoảng hơn năm mười tuổi ngồi trên chiếc ghế gỗ, người bị trói chặt với thành tựa lưng trên ghế thì dừng lại. Đèn pin không di chuyển thêm nữa, ánh sáng kia mạnh mẽ rọi thẳng vào người kia.

Có lẽ vì một thời gian khá lâu không được nhìn thấy ánh sáng mà khi có ánh sáng tới, ông ta giật mình, theo phản xạ có điều kiện nhắm nghiềm hai mắt. Mãi một lúc lâu, ông ta mới thích ứng được. Dường như nhìn thấy người đến thì rất phấn kích, ông ta hướng về phía Cố Dụng, hét to.

" Này cậu trai trẻ, chỉ cần cứu tôi ra. Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cậu ".

Do quá tối nên ông ta không hề nhìn thấy gương mặt như cười lại như không cười của Cố Dụng.

" Tiền của ông có bao nhiêu ? Có tin chỉ cần một câu nói của tôi, Triệu thị các người liền đứng không vững hay không ? ".

Chất giọng trầm bổng như tiếng đàn dương cầm vang lên, du dương trong không gian kỳ lạ như bây giờ lại đặc biệt khó nghe.

Ông ta hoảng hốt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông có ngũ quan tinh xảo, từng đường nét trên gương mặt góc cạnh vô cùng hoàn hảo.

Ông ta sống trên thương trường bao năm nay đương nhiên quen biết cái người đang đứng trước mặt ông kia. Tống La Diệm, chính là anh ta, tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị tiếng tăm lừng lẫy.

Tống La Diệm không nhìn Triệu tổng nữa, anh xoay người, nhận lấy một cái đèn pin lớn từ tay Cố Dụng. Chẳng mấy chốc, một nửa căn nhà kho đều bừng sáng.

" Nghe nói Triệu tổng muốn rút vốn không đầu tư vào Tống thị nữa ? ".

Rõ ràng đây là một câu hỏi nhưng được thốt ra từ miệng Tống La Diệm, lại bị ngữ khí cứng rắn của anh hoá thành câu khẳng định.

Triệu tổng cũng khá thức thời, vì ông ta biết khi Tống La Diệm đứng trước mặt ông ta thì cũng thầm nói cho ông ta hiểu ông ta đến được đây là do anh 'đặc biệt sai người mời'.

" Tống tổng sao lại hỏi thế ? Tôi từ trước đến giờ không phải vẫn một lòng ủng hộ Tống thị sao ? ".

Nhà kho này không có tường cách âm nên có thể nghe rõ mồm một âm thanh đặc trưng khi gió thổi.

Tống La Diệm nhướn môi, như cười lại giống như không cười.

" Đúng là trước đây Triệu tổng một lòng ủng hộ Tống thị, điều này tôi rất lấy lòng mà cảm kích ".

Nói đến đây, Tống La Diệm dừng lại ngước nhìn Triệu tổng. Đôi mắt anh rất sâu, sâu đến mức dù có bỏ ra vô vàn tâm tư cũng nhìn không thấu.

Triệu tổng không dám hít thở mạnh bởi vì người trước mặt là Tống La Diệm, người đàn ông khét tiếng tàn nhẫn, thủ đoạn trước nay chưa từng lưu tình trong giới thương trường. Tuy xét về thân phận, ông ta là trưởng bối của Tống La Diệm, nhưng chung quy cũng không thể lấy cái này để chèn ép anh.

" Nhưng mà ... ".

Trái tim Triệu tổng vì hai chữ kia mà cứ như một món vật gì đó bị treo trên cành cây rất cao, lơ lửng khó mà có thể chạm đất.

" Hiện giờ Triệu tổng có ý thu quân về phía tập đoàn TAD. Đây là muốn thách thức tính nhẫn nại của tôi sao ? ".

Một câu cuối cùng thành công khiến mồ hôi của Triệu tổng rơi xuống. Từng giọt một hôi phải lớn bằng hai hột cơm gộp lại cứ thế chảy xuống nhanh chóng làm mảng áo sau lưng ông ta ướt sũng.

Làm việc trong thương trường phải biết thức thời. Nay Tống thị vì không giành được miếng đất mà lung lay, ông ta thân là nhà đầu tư, nhìn lợi ích trước mắt dần dần tan biến như làn khói màu xám bị gió thổi bay, chẳng nhẽ không được chạy đi tìm lợi ích mới ư ? Nhưng như lời này ông ta làm sao có thể nói trước mặt Tống La Diệm. Một khi thốt ra, chỉ sợ ngay cả ánh mặt trời ngày mai ông ta không thể nhìn thấy được.

" Tống tổng, tôi vốn không có ý định rút vốn khỏi Tống thị, chắc là bị người nào cố ý gài bẫy thế nên tin tức bịa đặt này mới chuyển đến tai ngài ".

Lần này Tống La Diệm không hề cười nhưng Cố Dụng đứng cách anh một bước đã không chịu được nữa mà cười nghiêng ngả. Đến nói dối cũng không bằng trẻ em tiểu học !

" Cố Dụng, nghiêm túc một chút. Sao lại đứng trước mặt Triệu tổng đây cười đến không thấy mặt mũi như thế ? Người ta chẳng qua mới đầu tư hơn mười tỷ cho tập đoàn TAD thôi, có từng đấy cũng đủ khiến cậu cười à ? ".

Cố Dụng nghe xong liền im bặt, không cười nữa, nhưng khoé môi vẫn nhịn không được mà rướn lên vài phần. Nhìn sang Triệu tổng, sắc mặt ông ta đã trắng bệch đến mức không thể trắng bệch hơn.

Một câu nói của Tống La Diệm đã bóc trần lời nói dối ngu ngốc của Triệu tổng. Thẳng thắn đến như thế, thẳng thắn đến người ta phát run.

" Có phải tiếp theo đây, Triệu tổng ngài sẽ nói, hơn mười tỷ đồng này tôi không biết, là có người cố ý gài bẫy tôi không ? ".

Lời này điểm trúng tim đen của Triệu tổng. Người ta đồn, Tống La Diệm có con mắt rất tin tường, chỉ cần nhìn một lần dù người kia có nguỵ trang bao nhiêu lớn, mỗi lớp dày mấy phân anh cũng có thể bóc trần. Bao năm qua, ông ta đương nhiên không tin, còn âm thầm chửi bới sau lưng anh. Nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, đúng như lời đồn, không sai nửa chữ.

Một người đàn ông rất trẻ, trong thương trường lại có thể gầy dựng thành tựu đến mức này rốt cuộc tâm tư có thể sâu bao nhiêu ?

Triệu tổng bị lời nói của Tống La Diệm chặn lại, không sao có thể phản bác bởi vì mỗi chữ anh nói, mỗi câu anh thốt ra đều không hề sai sự thật. Sự tuyệt vọng dần dần len lỏi, đâm sâu vào trong lòng Triệu tổng.

" Triệu tổng có biết hôm nay vì sao tôi đưa ông đến đây không ? ".

Tống La Diệm không tiếp tục chủ đề kia nữa, lười biếng cất lời.

" Giết gà doạ khỉ ".

" Triệu tổng đúng là thông minh ".

Trái tim Triệu tổng lại một lần nữa bị người ta treo lên cao. Ông thầm nói số phận của mình quá mức đen đủi, trong hàng trăm hàng vạn người muốn rút vốn khỏi Tống thị, vì sao ông lại là gà cơ chứ ?

Liếc mắt dường như tâm tư của Triệu tổng đều bị Tống La Diệm nhìn thấu. Anh xoay người, đưa lưng về phía ông ta. Không hiểu sao trong đầu xuất hiện bóng dáng nhỏ bé kia, anh nhìn thấy cô ngồi trong góc phòng, tuyệt vọng mà rơi nước mắt, cô khóc, khóc trong yên ắng. Cảnh tượng này hiện lên trong đầu anh lại khiến hô hấp của anh dần trên nên khó khăn.

Tống La Diệm cố gắng để xua tan bóng hình kia, anh thở đều đều, một hồi sau bóng hình trở nên mờ ảo không rõ ràng, sau đó bặt âm vô tín.

" Trước khi để Triệu tổng nhắm mắt, tôi cũng sẽ nói rõ nguyên do vì sao trong vạn người ông lại là người bị giết ".

" Cứ tưởng Triệu tổng khác với một số nhà đầu tư khác, nhưng không hề, vì một số lợi ích trước mắt mà biến thành kẻ đần độn. Ông tưởng tôi không biết mấy bài báo công kích Tống thị là do ai thuê người viết à ? ".

Thanh âm Tống La Diệm chuyển lạnh, không biết là vì tức giận vì hành động của Triệu tổng hay lại vì bóng hình ban nãy xuất hiện làm anh không vui. Toàn thân Tống La Diệm toả ra hàn khí, lạnh lẽo khiến người ta muốn đóng băng.

Sắc mặt Triệu tổng càng thêm khó coi. Một câu này của Tống La Diệm lại khiến ông càng thêm khẳng định, cái mạng già này của ông không thể giữ được nữa rồi.

Quả nhiên ...

" Cố Dụng, hành động ".

Cố Dụng bước thêm hai bước, tháo sợi dây thừng được buộc cùng với cây gậy sắt được cố định với mặt đất. Không biết từ đâu một cục đá rất to từ trên trần nhà rơi thẳng xuống đầu của Triệu tổng, có lẽ vì quá nhanh nên ông ta còn chẳng kịp hét lên một tiếng.

Quần áo của Tống La Diệm và Cố Dụng đều bị máu bắn lên không ít. Lúc này, anh mới quay lưng lại nhìn, cảnh tượng trước mặt rất  đáng sợ nhưng lại không hề đả động đến anh dù chỉ một chút.

Máu vương vãi khắp nền đất. Đầu của Triệu tổng bị đá nghiền đến biến dạng.

" Cố Dụng, lần sau đổi cách giết khác, cách này, thật bẩn ! ".

Cố Dụng gật đầu, sau đó liền cùng Tống La Diệm rời đi.

[ ... ]

Khi Tống La Diệm về biệt thự riêng của Tống gia, Từ Ân Dung đã đến. Cô không vào bên trong mà lại ngồi ở bậc thềm trước cửa chính, cuộn tròn người chẳng khác nào một chú mèo nhỏ. Vừa nghe thấy tiếng xe, Từ Ân Dung liền bật dậy, nhanh chóng nhào tới người Tống La Diệm.

Mùi tanh cực nhạt của máu xông thẳng vào khoang mũi cô, hình ảnh ba bị trói lại hiện lên trong đầu Từ Ân Dung, lòng cô chùn xuống, sắc mặt xấu đi rất nhiều.

" Ba tôi đâu ? Tống La Diệm, anh đã làm gì ông ấy rồi ? ".

Câu này Từ Ân Dung gần như quát thẳng vào mặt Tống La Diệm. Cố Dụng đứng phía sau anh ít nhiều cũng sững người bởi vì trên đời này, hắn chưa từng nhìn thấy kẻ nào đứng trước mặt Tống La Diệm mà lại có hành động này.

Tống La Diệm biết cô hiểu nhầm, cũng lười giải thích, chẳng nói chẳng rằng kéo thẳng cô vào trong biệt thự.

Phòng khách rất tối, Từ Ân Dung bị anh đẩy vào trong lại nhìn không thấy vật để mà tránh, kết quả phần eo bị đập mạnh vào cạnh bàn, cả người cô căng lên, cô cơ hồ như ngửi được mùi máu.

Tống La Diệm ra hiệu cho Cố Dụng không cần theo vào trong, sau đó đóng mạnh cửa lớn rồi bật đèn.

" Từ Ân Dung, lá gan của cô cũng lớn thật đấy ".

Từ Ân Dung biết anh đang nói đến chuyện của tập đoàn TAD và Viễn Mạc nên cũng chẳng nói gì. Cô gắng gượng đứng dậy nhưng lại chẳng hề đi về phía anh, khoảng cách giữa cô và anh xa đến thế.

" Dám cùng Từ Hiến Thần gạt tôi. Từ tiểu thư phải khiến tôi nhìn cô bằng con mắt khác rồi ".

" Ba của tôi đâu ? ".

Khác hẳn với thái độ khi ở bên ngoài biệt thự, lần này Từ Ân Dung rất bình tĩnh, không hề quát tháo, giọng nói từ tốn mà nhỏ nhẹ.

" Muốn biết sao ? Trước hết tôi tặng cô một món quà ".

Dứt lời, anh liền lấy điện thoại mở một đoạn video rồi đi về phía cô. Tuy Từ Ân Dung không hề muốn nhận, nhưng thái độ cưỡng chế của Tống La Diệm lại khiến cô không thể làm gì được. Từ Ân Dung nhận lấy điện thoại từ tay anh, mở ra xem.

Đoạn video này lại một đoạn video quay cảnh Tống La Diệm giết người. Mà người bị giết cô cũng biết, là Triệu tổng của tập đoàn Triệu thị, người này cũng từng hợp tác với ba cô.

" Biết không, đoạn video này đã được gửi cho những người muốn rút vốn khỏi tập đoàn Tống thị. Không ngoài mong đợi của tôi, vừa gửi xong lập tức không còn một ai muốn rút vốn nữa ".

Không cần nghĩ ngợi nhiều cũng đủ biết Tống La Diệm cho cô xem cái này cộng thêm hình ảnh của ba cô mà anh gửi thì chính là muốn dùng ba để uy hiếp, đe doạ cô.

Người đàn ông này một khi sử dụng thủ đoạn, đều là thủ đoạn tàn nhẫn nhất, thủ đoạn khiến cho người ta không thể không phục tùng.

" Dung Nhi, sau khi xem xong cái này liệu cô có hiểu hay không ? ".

Trái tim Từ Ân Dung run lên, sự lạnh lẽo không biết từ đâu len lỏi vào bên trong cơ thể cô, đâm xuyên da thịt rồi ôm lấy trái tim đầy thương tích kia.

" Anh muốn gì ? ".

Từ Ân Dung hỏi thẳng, thái độ của Tống La Diệm đã quá rõ ràng, dùng mạng sống của ba đem ra uy hiếp cô, lấy tình thân để làm vật khiến cô phục tùng anh, chiêu này, rất tốt !

" Dung Nhi, tôi ghét nhất những kẻ dám lừa gạt tôi, phàm là những kẻ thế này đều không đáng sống ".

Tống La Diệm đưa tay nâng cằm cô lên, ở góc độ này, gương mặt trắng ngần không tì vết kia cứ thế thu trọn vào trong tầm mắt anh. Cô đẹp như vậy, đẹp đến mức người ta muốn huỷ diệt.

Từ Ân Dung cơ hồ không dám thở mạnh, cô đứng bất động để mặc cho Tống La Diệm tuỳ ý hành động.

" Nhưng riêng cô, Dung Nhi, tôi sẽ không giết cô. Thay vì giết cô, chi bằng hành hạ cô, nhưng vậy tôi rất vui vẻ ".

" Làm tình nhân của tôi, ba cô sẽ không sao ! ".

Lời nói kia của Tống La Diệm tựa như một cây búa bổ thẳng vào đầu Từ Ân Dung không thương tiếc.

Hai chữ 'tình nhân' khiến hô hấp của Từ Ân Dung thêm phần khó khăn.

Một khi là tình nhân của anh, cô sẽ mất đi tự do mà bản thân hằng mong muốn. Cô biết trước, khi ấy, cuộc sống sau này của cô sẽ không yên ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro