11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy năm sau...

Thời gian thấm thoáng trôi đi như thoi đưa, nhanh như vậy đã bảy năm trôi qua. Từ n Dung cũng rời Tống La Diệm những bảy năm. Thời gian bảy năm không được coi là dài, thế nhưng liệu có đủ để làm quên đi một người đã từng yêu một cách sâu đậm hay không?

Từ n Dung lần này trở về nước để giải quyết một số công việc của Từ thị, giải quyết xong sẽ nhanh chóng quay trở lại nước P, chỉ là cô không biết, có thể một lần nữa đặt chân lên đất nước ấy không?

Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, một chiếc quần bò bó sát đôi chân thon dài, kết hợp với chiếc áo phông màu trắng. Tông màu sáng càng làm nổi bật gương mặt thanh tú của Từ n Dung. Trên gương mặt nhỏ nhắn là chiếc kính râm to bản che đi đôi mắt ẩn chứa sự bình thản.

Bao năm qua cô không hề thay đổi, bảy năm trước và bảy năm sau vẫn không hề đổi thay, chỉ là trên người cô đã mang theo một vẻ tĩnh lặng khiến người ta chút xót, tĩnh lặng vì đau khổ đã ngấm sâu vào cơ thể, vì che giấu đi sự bi thương trong ánh mắt.

Cô chầm chậm kéo chiếc vali bước đi, thế nhưng vừa mới bước được khoảng năm bước, đã bị một đám người áo đen giữ chân. Mi tâm Từ n Dung nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con muỗi. Cô bình thản liếc nhìn bọn họ, trên gương mặt là nụ cười lạnh nhạt, lạnh đến thấu tận tâm can.

" Tránh đường! ".

Đám người mặc áo đen giống như là không nghe thấy lời cô nói, họ vẫn đứng im không dịch chuyển. Hành động của họ trong mắt Từ n Dung chỉ càng trở nên nực cười. Đám người này từ đâu mà đến, cô đều đã rất rõ trong lòng, chỉ là không ngờ tới, nhanh như vậy Tống La Diệm đã đánh hơi tới đây. Người đàn ông này hệt như âm hồn không tan, giá lạnh khiến người ta sợ hãi.

" Nếu như không tránh, các người đừng hòng có thể bình an vô sự rời khỏi đây ".

Giọng nói của Từ n Dung đã trở nên sắc bén. Trong đôi đồng tử xinh đẹp ẩn nhẫn tia khát máu, chỉ là vì đôi mắt ấy đã được che dấu dưới cặp kính nên đám người kia không thể nhìn thấy.

Chưa đầy một phút, một đám năm người mặc áo đen đã ngã khuỵu xuống. Họ ngước lên nhìn Từ n Dung lần cuối, đưa tay ôm lấy ngực rồi nhắm mắt. Cô tiến lại gần bọn họ, rút năm cây kim trên người của đám người kia, không khỏi cười khổ.

Chỉ cần họ tránh đường, cô đâu cần phải làm những việc nhẫn tâm đến như vậy, nhưng thật tiếc, họ là đều chết vì không nghe lời cô. Bảy năm qua, Từ n Dung từ một tiểu thư con nhà khuê cách, trở thành một sát thủ khát máu lừng lẫy. Thật ra mục đích cô trở thành sát thủ, cũng chỉ là để bảo vệ bản thân chứ không hề có ý muốn giết người.

Bọn họ chết vì cây kim mà Từ n Dung cầm trong tay. Cây kim ấy cô mất suốt hai năm trời để chế tạo, là vũ khí độc nhất vô nhị trên thế giới, được tạo ra từ độc của hoa bỉ ngạn, chỉ cần cây kim này đâm vào cơ thể, lập tức các động mạnh sẽ ngừng hoạt động, tim sẽ chầm chậm dừng lại, rồi dẫn đến tử vong.

Cô liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Nếu như không cứu sống ngay lúc này, họ sẽ chết là sự thật. Chỉ là ngoài cô ra, không một ai hay biết họ bị trúng độc dược của hoa bỉ ngạn.

Cô cười một tiếng, rồi lại kéo chiếc vali rời đi. Cô không còn thời gian để cứu bọn họ, bởi vì Tống La Diệm rất nhanh sẽ đuổi đến nơi này.

Từ xa, ánh mắt Tống La Diệm vẫn khoá chặt trên người Từ n Dung. Khoé môi anh nâng nhẹ, nụ cười hứng thú trên khoé môi càng ngày càng trở nên đậm.

Từ n Dung! Nếu như em đã trở về, tôi nhất định sẽ không để em rời khỏi tôi một lần nữa.

Tống La Diệm rút súng, nhắm thật chuẩn xác vào người Từ n Dung.

Đoàng....

Mùi máu tươi phảng phất trong không khí...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro