3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè, trời nóng bức, vì thế, lão gia xây một hồ nước lớn xung quanh trồng nhiều cây, Huyền Quan thích nhất là mắc võng giữa hai cây đọc sách, nằm dưới bóng râm, có thể đánh một giấc là chuyện phong nhã nhất.

Giữa giờ, ông nội nhất định tới câu cá, nàng phải thừa dịp xin vài con về tặng cho Lan Nhi. Muội ấy nói cá chép trong hồ rất đẹp, mấy hôm nay, công chúa phá phách không cho nàng lại gần biểu muội làm nàng có chút nhớ nhung. Ngày thường, mỗi lần học xong, nàng thường hay ra vườn ngắm hoa nghe biểu muội đàn, đúng là tư vị nhân gian.

“Huyền Quan, ngươi ở đâu?”

Vừa nghe tiếng của công chúa, nàng giật mình ngồi dậy, vẻ mặt hoảng hốt như thấy ma. Công chúa đến đây làm gì? Huyền Quan như rắn sợ động chuồn đi nhưng vừa bước đến hồ liền chạm mặt với Vân Tích. Nàng chống nạnh cằn nhằn: “Ngươi ở đâu mà ta tìm không thấy?”

Huyền Quan nhún vai thản nhiên mà nói: “Ta ngủ trưa. Công chúa có việc cần chỉ dạy?”

“Ngươi bắt cá chép dưới hồ này cho ta.” Vân Tích kéo Huyền Quan chỗ lão gia đang câu cá, chỉ mấy con cá óng ánh bên dưới.

Huyền Quan lắc đầu không chịu, nói với nàng mấy con cá này do phụ thân nuôi từ nhỏ bây giờ chúng là món quà tinh thần của mẫu thân, nàng không thể tự tiện bắt được.

“Oa, oa, ta thích cá chép…” Vân Tích hức hức hai tiếng liền khóc như mưa. Huyền Quan bịt tai chạy về chỗ ông nội nhưng tiểu yêu quái phía sau bám chặt không rời làm lão ông tuổi xế chiều sợ quá phải xách cần câu chạy đi. Chuyện vợ chồng tuổi trẻ các ngươi tự giải quyết lấy đừng lôi ta vào cuộc.

Huyền Quan nhìn ông nội chạy như vậy tự hỏi đó có phải người không có nghĩa khí không? Cháu mình gặp chuyện lại bỏ mặc. Nàng dò xét cả người chỉ tìm được một vòng ngọc hôm qua ra chợ thấy đẹp tính tặng mẫu thân bây giờ đành lấy nó cứu mình tạm, sau này sẽ mua cái khác đẹp hơn.

Nàng bắt lấy tay tiểu cô nương nhõng nhẽo đeo vòng ngọc vào rồi nói: “Tặng ngươi nè.” Huyền Quan nhăn nhó muốn khóc mà không dám. Vòng ngọc đó là ta lấy tiền để dành của mình mua đó. Mặc dù danh phận hầu gia nhưng mẫu thân không cho chi tiêu hoang phí nên muốn gì đều phải bỏ hầu bao của mình ra.

Vân Tích tắc lưỡi chê: “Cái này xấu quá.”

“Hic, vòng ngọc này ta để dành tiền mua đó, không thích thì trả đây.” Ngươi đừng tưởng ta thật tâm muốn tặng.

Vân Tích vừa nghe hắn bỏ tiền mua tặng mình liền mỉm cười giấu hai tay sau lưng, cười hi hhi: “Ngươi tặng không thể đòi lại.”

“Ngươi nói không đẹp mà.”

“Không đẹp nhưng rất đáng giá, dù sao trong phủ của ta cũng không những thứ bình dân này.” Vân Tích xoay vòng ngọc trong nhảy chân sáo bỏ đi. Món quà này dễ thương đó nhưng đừng hòng ta khen nha.

Huyền Quan đứng đờ nhìn tiểu công chúa đáng ghét muốn mắng cũng không được. Cái đó là tiền ta dành dụm đó. Ngươi nói tốt một sẽ trở nên xấu xí hay sao?

Lão bà thấy lão ông đứng bên hồ cười mãi nên thấy làm lạ. “Này ông cười gì?”

“Ta thấy Quan nhi đúng là biết chiều lòng nữ nhân. Công chúa khóc lớn vậy mà mất mấy giây đã nín rồi.”

Lão bà thấy vậy liền ghen tị giận dỗi: “Cháu còn biết lấy lòng nữ nhân, ông chỉ toàn chọc giận người ta rồi bỏ đi.”

“Ta đâu có.”

Không thèm đôi co bỏ đi.

“Ta không có mà.”

Hai người già kẻ chạy người đuổi thật khó hiểu mà.

oOo

Ngồi trong bàn ăn, Huyền Quan mặt u ám như mưa to kéo dài không ngừng còn Vân Tích cứ xoay vòng ngọc cười tủm tỉm. Hai đứa nhỏ này không phải lại đánh nhau như mấy hôm trước chứ.

Chỉ vì Huyền Quan lỡ làm đổ nghiên mực lên y phục mà công chúa nổi giận lôi đình lấy nghiên mực hất lên người kẻ gây chuyện, ai dè Huyền Quan nhanh chân né kịp, hậu quả Huyền Thanh hứng hết mọi thứ. Haizz, đứa nhỏ kia cũng không vừa lấy nghiên mực trên quăng về phía Huyền Quan, làm mực bay tung tóe bắn lên lão sư, thế là ông bắt cả ba người quỳ ngoài sân suốt một canh giờ.

Thịnh phu nhân nhìn hài tử hỏi: “Quan nhi, lão sư mắng con sao?”

“Dạ không… chỉ là con…” Huyền Quan luyến tiếc nhìn vòng ngọc trong tay công chúa khóc đến không thành lời.

Vân Tích thấy Huyền Quan ấp a ấp úng đến bực mình nên thay hắn mở lời: “Vòng ngọc này là Huyền Quan tặng ta.”

“A, con cũng biết lấy lòng nữ nhân a.”

“…” Lấy lòng nữ nhân là gì? Con đâu thích ăn thứ đó.

“Hừ, cháu còn biết chiều chuộng còn ông chả biết gì.” Lão phu nhân lườm lão gia một cái. Ông chỉ biết câu cá đánh võ còn phu nhân mình giận cũng không biết.

Lão gia đúng là sắt không mài được dao: “Ta đâu có, nàng muốn gì ta liền mua đó mà.”

Huyền Thanh thấy ông mình đúng là ngốc nên đánh tiếng nhắc nhở: “Ông ơi, bà thích vòng ngọc đó…”

“Tuổi lớn đeo làm gì.”

“…” Ba người nhìn lão bà giận dữ quăng chén bỏ biết đêm nay cũng có người ngủ thư phòng cho xem.

Huyền Quan hỏi nhỏ: “Ông ơi, thư phòng được dọn sạch rồi. Ông có cần gì không?”

“…” Lão bà này hôm nay bị sao vậy? Nữ nhân quá khó hiểu mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro