Chương 1694: Yêu quái lục (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang thai đã đành, không hiểu sao bỗng nhiên xuất hiện vài kẻ kỳ quái đáng sợ với quái vật.

Đám quái vật còn luôn sẵn sàng làm thịt cô ta.

Cô lúc nào cũng bị đuổi giết.

Tên hỗn đản hại cô rơi vào tình cảnh này không biết là chết dí ở xó nào.

Cô ta nhớ rõ nam nhân cực kì tuấn mỹ ấy, lần đó nghĩ là chỉ đang ở trong mơ, liền có một đêm kiều diễm với một người đàn ông.

Kết quả mẹ nó lại mang thai, ai có thể nói cho cô biết, vì cái gì nằm mơ cũng có thể mang thai.

Mấu chốt là......

"Mommy, không phải sợ, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ." Trong bụng An Ngọc Quân truyền đến thanh âm trẻ con non nớt.

Đây mới là điều kinh dị nhất, làm sao đứa bé trong bụng có thể nói được?

An Ngọc Quân bị mấy con yêu quái bao vây, lũ yêu quái này tham lam mà nhìn chằm chằm bụng An Ngọc Quân, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Xong đời rồi.

An Ngọc Quân có chút tuyệt vọng.

Ninh Thư trốn ở một bên, nhìn An Ngọc Quân bị vây quanh, bất luận như nào, cô cũng không tính tham dự vào chuyện này.

Trước đây Xà Vương giết chết người ủy thác, thể nào cũng phải đến tìm Xà Vương lấy lại công đạo.

Đối đầu với Xà Vương, tất nhiên là đối đầu với An Ngọc Quân, đứng ở phe đối lập với An Ngọc Quân.

Người ta là một nhà bốn người.

Cơ mà An Ngọc Quân là cô gái mà người ủy thác thích, cô sẽ không bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng sẽ không ra tay cứu giúp.

Hiện tại cô nuôi sống bản thân đã khó khăn, sao có thể chăm lo cho một thai phụ trên người mang hai quả trứng.

An Ngọc Quân là phụ nữ mang thai, đứa bé trong bụng cần có đủ dinh dưỡng, cô ta cũng ăn rất nhiều.

Hai người ham ăn tụ lại một chỗ, không có cách nào tưởng tượng.

Nghĩ đến đây, Ninh Thư chợt cảm thấy Nguyên Lương có chút giống hiệp sĩ đổ vỏ.

Cũng không biết Xà Vương đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, ngay cả vợ con của chính mình cũng mặc kệ.

Sau đó Nguyên Lương liền lên sàn đóng vai vệ sĩ, cung cấp nơi ăn chốn ở, bảo vệ nữ chính đến là an toàn.

Tình yêu chính là vĩ đại như vậy.

Ninh Thư che giấu hơi thở của mình, không bước ra mà chỉ yên lặng nhìn mọi thứ phát sinh.

Nội tâm có chút phức tạp, có lẽ là cảm xúc trong lòng người ủy thác.

An Ngọc Quân ôm bụng, không thể lui về phía sau được nữa, thần sắc hoảng sợ bất lực.

Lúc này, có người tới cứu cô thì tốt biết bao.

Cô biết những yêu quái này muốn ăn con của mình.

Nhưng đây là con của cô, tuy rằng có hơi kỳ quái, ban đầu cô quá sợ hãi, cố ý ngã từ trên lầu xuống, nhưng mà đứa trẻ trong bụng vẫn không có mệnh hệ gì.

Cũng đã nằm trên bàn phẫu thuật rồi, cuối cùng vẫn chạy ra khỏi phòng giải phẫu.

Tuy rằng đứa bé ở trong bụng có thể nói chuyện, có hơi kỳ lạ, nhưng là đây cũng vẫn là con cô.

An Ngọc Quân nhặt ống sắt rỉ sét trên mặt đất, giằng co với đám yêu quái xung quanh, ai cũng đừng nghĩ có thể tổn thương con của cô.

Con nhện khổng lồ xấu xí tanh tưởi dẫn đầu tiến về phía An Ngọc Quân.

Dạng yêu quái này ngay cả biện pháp hoá thành hình người cũng không có, chỉ cần ăn thai nhi yêu quái, là có thể có được yêu lực cường đại.

Tay chân An Ngọc Quân nhũn ra, ngơ ngác nhìn con nhện lao tới phía mình, sợ tới mức hét lên, nhắm mắt quơ loạn ống sắt.

Không nghĩ tới lại có thể loạn quyền đánh chết lão sư phụ, hơn nữa trong bụng An Ngọc Quân phóng ra một đạo lực rất có tính công kích, khiến con nhện lớn bị đánh văng ra xa.

Con nhện khổng lồ nặng nề rớt xuống đất, ở ngay chỗ Ninh Thư đứng cùng mắt to trừng mắt nhỏ.

Ninh Thư:......

Vừa vặn đem con nhện đánh bay tới thông đạo nhỏ hẹp nơi cô ẩn thân.

Có chút ý tứ.

Xem ra cốt truyện luôn hướng tới quỹ đạo ban đầu mà phát triển.

"Chỗ này còn có người." Đầu người trên bụng con nhện kêu bén nhọn, hé miệng, phun tơ trắng về phía Ninh Thư.

Ninh Thư xách đồ, thân thể nghiêng về phía sau vài cái, tránh khỏi tơ nhện, ngồi xổm xuống đất, nhặt mắt kính bị rớt, "Tôi chỉ là người qua đường, động thủ cái gì."

"Cái bộ dạng yêu quái này, sớm muộn gì cũng bị cục điều tra xử lý, còn dám gây chuyện, không mau chạy về lại cống thoát nước đi." Ninh Thư đứng lên.

Con nhện rất hôi thối, trên người mang theo một cỗ tanh tưởi.

Đầu người nhện há miệng cười cười, hàm răng sắc nhọn tỏ ra dữ tợn phi thường.

"Con nhỏ kia là con mồi của bọn tao, mày biết điều thì mau biến đi." Con nhện hướng Ninh Thư quát lớn, lúc nó nói chuyện, khoang miệng toả ra một mùi quá khiến người ta mất hồn.

Trong phạm vi 5 mét đều có thể ngửi được mùi hôi thối, Ninh Thư lui ra đằng sau vài bước, buông tay, "Mấy người cứ tiếp tục, tôi chính là thuần túy đi ngang qua."

"Cứu cứu tôi, cứu tôi với." An Ngọc Quân cầm ống thép thế mà chạy tới hướng Ninh Thư.

"Mẹ à, người kia cũng là yêu quái, đừng qua đó." Đứa bé trong bụng nhắc nhở An Ngọc Quân.

An Ngọc Quân không có cách nào, so với lũ yêu quái hung thần ác sát, yêu quái này nom khá giống người tốt, còn đeo kính khá lịch sự văn nhã.

An Ngọc Quân thật sự chịu hết nổi tháng ngày bị yêu quái đuổi giết.

Ninh Thư:......

Con nhện khổng lồ lập tức phun tơ về phía An Ngọc Quân, sợi tơ vàng vàng trắng trắng như dây điện quấn quanh người An Ngọc Quân.

Tơ nhện có mùi thối khiến người ghê tởm, An Ngọc Quân thiếu chút nữa đã nôn ra.

"Mày thật sự chỉ muốn qua đường thì cút nhanh đi, việc hôm nay coi như chưa từng thấy." Đám yêu quái đột nhiên vây quanh An Ngọc Quân.

An Ngọc Quân giãy giụa trong tơ nhện, tơ nhện vừa dày vừa dính, lại còn có độc, An Ngọc Quân cảm giác người mình trở nên tê dại, không thể động đậy.

An Ngọc Quân ánh mắt mong mỏi nhìn về phía Ninh Thư, cầu xin Ninh Thư có thể cứu mình.

Ninh Thư bất động thanh sắc.

"Mày còn không đi." Mấy yêu quái cảnh giác mà nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư xách hai túi đựng đầy đồ định bụng rời đi.

Ninh Thư nét mặt vô cảm mà đi ngang qua An Ngọc Quân, An Ngọc Quân nước mắt lưng tròng mà nhìn Ninh Thư, ánh mắt mang theo khát vọng cùng chờ đợi.

Ninh Thư mắt chả thèm chớp đi thẳng về phía trước.

Đột nhiên, trái tim Ninh Thư co rút kịch liệt, đau đến không tả nổi.

Ninh Thư ôm ngực, một tay nhịn không được bám vào tường, Nguyên Lương ở trong nhà ngây ngốc thành cái dạng này.

Phản ứng thân thể mách bảo Ninh Thư, cô cần phải cứu người.

Ninh Thư:......

Ninh Thư mặc kệ phản ứng của thân thể, tiếp tục bước về phía trước, trái tim càng ngày càng thít chặt đau đớn.

Ôi tình yêu.

Nguyên Lương thích An Ngọc Quân, cho dù chết cũng không có liên quan đến An Ngọc Quân.

Chỉ là trong đoạn tình yêu này sức cạnh tranh không đủ mạnh, đã định trước là kẻ thất bại.

Ninh Thư đỡ trán, Nguyên Lương đây là muốn làm gì.

Không phải việc gì gắn lên cái mác tình yêu thì liền hợp tình hợp lý, dùng tình yêu làm lý do thì đều đáng được tôn trọng.

Làm như chết vì tình thì ghê gớm lắm í.

Ha hả, bực mình!

Nếu đã cảm thấy mình chết vô cùng ý nghĩa, tại sao còn muốn nghịch tập.

Ninh Thư ôm ngực, đau đến khó chịu, tựa như có một đôi bàn tay lớn gắt gao mà bóp lấy trái tim cô, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Ninh Thư buông túi, sau đó xoay người lại nhìn đám yêu quái, nắm chặt tay, tiến về phía bọn chúng, một quyền đập choáng một tên, một chân đá bay một gã.

Sau đó cởi áo khoác, bao bọc lấy người An Ngọc Quân, khiêng An Ngọc Quân, xách hai cái túi chạy trốn không thấy bóng dáng.

Ninh Thư dựng màn nước xung quanh An Ngọc Quân, tơ nhện trên người cô ta hôi thối kinh khủng, phả tới khiến Ninh Thư hít thở không thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro