Chương 1699: Yêu quái lục (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo tư duy logic của con người, nhận thức của tiểu loli ít nhất là năm tuổi.

Chỉ là ở trong bụng, có vẻ còn nhỏ mà thôi.

Tiểu loli chắc là biết ba ba mình rất lợi hại, luôn bày ra dáng vẻ công chúa nhỏ kiêu ngạo.

Ba ba mi trâu bò chứ không phải mi trâu bò, khoe khoang cái gì.

Nếu hiện tại Ninh Thư muốn chơi chết con hàng này, cũng chỉ tốn vài giây.

Ta lại không phải ba mi, sẽ không nâng niu mi như bảo bối trong lòng bàn tay.

Bốn bể đều là mẹ, cũng nên dạy mi cách suy nghĩ như nào cho đúng rồi.

Có người nể mặt ba ba mi, khách khí với mi, không có nghĩa là tất cả mọi người đều nên như vậy.

Bị đuổi giết như vậy vẫn không dạy cho công chúa nhỏ một bài học nhớ đời à.

Ninh Thư vuốt mặt, chẳng lẽ là cô lớn lên giống loại người hiền lành, thoạt nhìn dễ bắt nạt lắm sao?

Mẹ con An Ngọc Quân ăn nhờ ở đậu, không có bất kì cái lập trường hay lý do gì để yêu cầu cô làm gì.

Mỗi lần tiểu loli bị Ninh Thư nói cho á khẩu không trả lời được, An Ngọc Quân liền thay con gái mình xin lỗi.

Ninh Thư không bận tâm, dù sao cũng không phải con mình, tiểu loli lớn lên thành cái dạng gì, cô cũng mặc kệ.

An Ngọc Quân mỗi ngày không phải làm việc nhà thì cũng là nấu cơm, vừa đến tối liền mệt đến không buồn nhúc nhích nằm ở trên sô pha.

Tiểu loli đau lòng mommy, nói Ninh Thư không có phong độ.

Bé trai đột nhiên nói một câu, "Diều hâu là thiên địch của chúng ta, em đừng tranh cãi với ông ta, không thì mẹ con chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Chờ đến khi cha tới tìm chúng ta, ngày tháng trốn đông trốn tây này sẽ kết thúc."

"Thiên địch, khó trách em luôn thấy ông ta không vừa mắt, thật đáng ghét." Tiểu loli thấp giọng nói.

"Mẹ, con diều hâu kia cho chúng ta ở lại, nói không chừng là muốn chờ đến khi bọn con sinh ra, muốn nuốt con với em gái vào bụng, chuyện này cũng không phải là không có khả năng." Bé trai nói.

An Ngọc Quân tức khắc mờ mịt luống cuống, không biết nên làm sao bây giờ, "Sao có thể như vậy."

"Không nên coi thường bất luận yêu quái nào, cha bọn con là Xà Vương, là đại yêu quái, con với em gái kế thừa năng lực của cha còn được truyền thừa kí ức, hiểu rất rõ yêu quái tàn sát nhau như thế nào." Bé trai lúc nói chuyện ra vẻ chững chạc, thanh âm lại non nớt.

Tạo thành tương phản mãnh liệt.

An Ngọc Quân bị lời nói của con hù dọa, "Mẹ có nên rời khỏi nơi này hay không?"

"Mommy, nhưng mà nếu rời đi, bên ngoài có rất nhiều yêu quái." Tiểu loli nói.

Tiến lùi đều không được, An Ngọc Quân hoàn toàn không biết nên làm cái gì, "Mẹ phải làm gì để bảo vệ các con?"

"Không thì cứ ở lại nơi này, nếu chim ưng mù thật sự có mưu đồ khác, chúng ta liền tranh thủ thời gian, cha sớm hay muộn gì cũng tìm được chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm." Bé trai nói.

Cơ thể An Ngọc Quân khẽ run rẩy, nặng nề mà gật đầu, "Được, mẹ nghe các con, mommy nhất định sẽ bảo vệ các con."

Sau đấy, An Ngọc Quân thành thành thật thật quét dọn vệ sinh, giặt quần áo nấu cơm, lúc không có việc gì cũng không dám chạy tới trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư chỉ nhướng mày, An Ngọc Quân thế mà đề phòng cô.

Ngay cả tiểu loli bình thường ồn ào hiện tại cũng không nói không rằng.

Ninh Thư không để tâm, ba người này sức chiến đấu cộng lại cũng không đánh lại cô.

Đã kiêng kị cô, lại không dám rời đi, đi ra ngoài yêu quái sẽ như ong vỡ tổ muốn xâu xé bọn họ.

Ninh Thư cũng sầu thay bọn họ.

Đây là bi ai của kẻ không có thực lực.

Xem như có nam nhân mạnh đến hủy thiên diệt địa kia, hắn cũng không thể mọi lúc mọi nơi đều mang theo mẹ con các người dắt vào thắt lưng.

Lão hổ còn có lúc ngủ gật, vừa mới sơ sẩy, đậu má, cả vợ lẫn con thế mà đã xảy ra chuyện, tùy thời chữa cháy, chả khác gì lính cứu hỏa.

Hơn nữa thực lực càng mạnh, sẽ đối đầu với kẻ địch càng cường đại.

Thân nhân sẽ đối mặt với nguy hiểm lớn hơn nữa.

Cho nên, trên đời này quả thực không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.

Ninh Thư uống canh thịt, hỏi An Ngọc Quân: "Khi nào thì cô sinh?"

Vì là rắn nên đẻ trứng, vậy thì tính theo ngày theo rắn, hay là chín tháng mười ngày như con người?

Ninh Thư mới chỉ tùy ý hỏi một câu, thế mà mặt An Ngọc Quân liền ngay lập tức trắng bệch, kinh hoảng thất thố.

"Chưa đâu, còn sớm." An Ngọc Quân nói.

Ninh Thư không để ý mà ừ một tiếng, mới nói một câu đã bị dọa thành như vậy, xem ra cô cũng tương đối đáng sợ.

Ninh Thư phóng tinh thần lực, chậm rãi xâm nhập vào trong bụng An Ngọc Quân.

Trong bụng cô ta chứa hai quả trứng, mà trứng cũng không nhỏ, ngay cả trứng đà điểu cũng không to đến vậy.

Xuyên qua vỏ trứng, còn có thể nhìn thấy thứ đang bò trườn ở bên trong, hẳn là hai con rắn nhỏ.

Ninh Thư đụng vào hai quả trứng, thành công hù doạ rắn nhỏ bên trong.

Ninh Thư tấm tắc một tiếng, thu hồi tinh thần lực.

Cái dạng này, tùy tiện hù hai cái đã sợ tái mặt rồi, bình thường không phải là luôn muốn lật trời à?

An Ngọc Quân cảm giác bụng có chút không thoải mái, vuốt bụng, nhưng cảm giác này rất nhanh đã biến mất.

"Nếu cảm thấy tôi đối với các người không có ý tốt, mấy người có thể rời đi." Ninh Thư nhàn nhạt nói.

"Tôi làm chuyện tốt, còn bị coi là người xấu, cô khó chịu thì tôi cũng khó chịu, đừng tự mình tìm phiền phức, muốn rời đi thì đi đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản."

An Ngọc Quân lập tức xua tay, vội vàng nói: "Tôi chưa từng bảo anh là người xấu."

An Ngọc Quân cúi đầu ăn cơm, cũng không nói muốn đi.

Tới tối, ba mẹ con lại mở cuộc họp.

Bé trai nói thẳng: "Chim ưng mù lấy lùi làm tiến, biết chúng ta không có cách nào đi ra ngoài, liền dùng phương pháp như vậy."

"Mommy, con với anh trai muốn sinh muộn một chút, tuy rằng không biết chim ưng mù muốn đánh chủ ý gì, bây giờ ông ta chưa có động thủ, khẳng định là muốn chờ bọn con dưa chín cuống rụng."

"Mẹ, trên người mẹ còn có yêu lực ba ba lưu lại, chờ tới khi bọn con hấp thu hết số yêu lực này, đến lúc đó rồi mới sinh bọn con ra, thực lực bọn con sẽ mạnh hơn bây giờ."

"Như vậy chúng ta còn có thể tranh thủ thời gian."

An Ngọc Quân trong lòng rối bời, con cô rất có chính kiến, đương nhiên cô sẽ nghe lời con, "Được, vậy sinh các con muộn một chút ."

Tiểu loli nói: "Nhưng thế thì mommy lại phải vất vả rồi."

"Không sao." An Ngọc Quân thực chất cảm thấy rất nhẹ nhàng, mang thai căn bản cũng không có cảm giác gì, không giống thai phụ bình thường.

Cô lăn lộn như thế nào cũng vô sự.

Vì vậy, Ninh Thư nhìn thấy bụng An Ngọc Quân càng lúc càng lớn, nhưng lại không hề có dấu hiệu sắp sinh.

Thời gian thai nghén của rắn cũng không dài đến thế.

Xem dáng vẻ như muốn đẻ ra một Na Tra.

Còn có một khả năng là, chính hai đứa nhỏ không muốn ra đời.

Cảm thấy cô là một uy hiếp, sinh ra có khả năng bị cô ăn luôn.

Ninh Thư chép chép miệng, không biết canh rắn là mùi vị gì.

An Ngọc Quân bưng đồ ăn, thấy Ninh Thư đang nhìn chằm chằm bụng mình, còn chậc lưỡi, liền sợ khiếp vía.

Vội vàng buông đĩa, chạy vào phòng bếp.

Theo động tác cô ta chạy, cái bụng lắc lư, không chú ý có khi cắm đầu xuống đất, Ninh Thư nhìn mà tim cũng nghiêng ngả theo.

An Ngọc Quân bưng đĩa rau bước ra, Ninh Thư còn nói thêm: "Trứng quá lớn mà không chịu sinh, nếu con rắn nhỏ phá xác chui ra, vỏ trứng sẽ lưu lại trong cơ thể của cô, đây là việc cực kì nguy hiểm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro