Chương 1700: Yêu quái lục (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vỏ trứng to như trứng đà điểu, hơn nữa con rắn bên trong càng phát triển, cuối cùng sẽ phá vỡ vỏ trứng, chui ra khỏi thân thể.

Nhưng mà vỏ trứng lại vẫn ở trong cơ thể nếu không phẫu thuật lấy ra.

Giày vò ở trong bụng, thật biết cách chơi.

An Ngọc Quân chỉ nói: "Không sao, tôi muốn cho con phát dục tốt, không thể bẩm sinh đã gầy yếu được."

Ninh Thư nhíu mày, theo tình huống Ninh Thư quan sát được, đứa trẻ bên trong quả trứng trong đã rất lớn rổi, lớn hơn chút nữa thì vỏ trứng sẽ nứt vỡ.

"Ngày sinh dự tính đã qua từ lâu, sao vẫn chưa sinh?"

Ninh Thư nghĩ đến cảnh trong cơ thể có rắn, nội tâm một mảnh lạnh lẽo.

Con rắn dài từ trong cơ thể chui ra.

Cho nên, yêu đương khác giống loài rất nguy hiểm.

Ninh Thư cảm thấy rắn là một giống loài lớn lên tương đối khiến cho người ta sợ hãi, lưỡi rắn thò thụt, mấy cái răng sắc nhọn

Chui ra từ trong thân thể. . . .

Hơn nữa Ninh Thư cũng không biết Xà vương vì sao lại muốn lăn giường với một cô gái loài người, là bởi vì thấy An Ngọc Quân dễ thương à.

Cho nên tiến vào nhà người ta, sau đó bạch bạch bạch.

Còn muốn lưu lại hạt giống, ích kỷ làm cho cô gái này mang thai con của hắn.

Vậy tại sao không tìm yêu quái, cũng có rất nhiều nữ xà yêu nha, vì cái gì lại tìm con người?

Ninh Thư chỉ có thể kết luận rằng giữa người và người có lực hấp dẫn.

Ninh Thư muốn An Ngọc Quân sinh đứa bé sớm một chút, miễn cho vỏ trứng lưu lại bên trong cơ thể.

Thế nhưng mà...

Ninh Thư càng khuyên An Ngọc Quân sinh sớm, An Ngọc Quân lại càng cảm thấy Ninh Thư không có ý tốt, muốn ăn thịt con của mình.

Nhưng lại không dám trở mặt trực tiếp với Ninh Thư, chỉ nói: "Cứ đợi đến khi đứa bé tự nhiên chào đời."

An Ngọc Quân lúc nào sinh cũng không liên quan đến cô, Ninh Thư cũng không lắm miệng.

Có thời gian cùng An Ngọc Quân nói chuyện, còn không bằng vẽ truyện yêu đương.

Tiền nhuận bút từ truyện tranh cũng đủ cho Ninh Thư sinh sống, chí ít muốn ăn cái gì thì ăn cái gì.

Cũng không biết khi người ủy thác trở lại, nhìn thấy trên danh nghĩa của mình thế mà lại có một quyển nam nam lén lút chim chuột là loại tâm tình gì.

Vẻ mặt mộng bức, cái quỷ gì đây?!

Làm một trạch nam chính trực, Nguyên Lương chắc hẳn dù không thể chơi thể loại này, thì cũng có thể mở ra cánh cửa thế giới mới.

Oa ha ha ha...

Ninh Thư ăn hai bát lớn chân thịt, nấc một cái, thấy sắc mặt An Ngọc Quân không tốt lắm, một tay lại ôm bụng.

"Cô không phải là sắp sinh đấy chứ?" Ninh Thư hỏi An Ngọc Quân.

An Ngọc Quân mồ hôi đầy đầu, xua tay, vọt vào trong nhà vệ sinh, còn khoá cửa lại.

Ninh Thư gõ cửa, hỏi: "An Ngọc Quân, cô sao rồi?"

"Tôi không sao, chỉ là bị tiêu chảy." Thanh âm An Ngọc Quân hơi thống khổ, nhưng vẫn kiên trì không mở cửa.

Ninh Thư phóng Tinh Thần lực, nhìn thấy An Ngọc Quân ngồi dưới đất, chân mở ra, dưới thân váy có vết máu.

Một con rắn dài, to bằng ngón tay cái từ trong váy chui ra.

Đây là một con rắn màu đen, sau khi nó chui ra từ trong váy, liền chống thẳng người, quay lại nhìn An Ngọc Quân thè ra đầu lưỡi đỏ tươi phân nhánh.

"Mommy, cố lên, em gái sắp ra được rồi, em ấy chính là quá tham chơi, bình thường không chịu tu luyện, hiện tại mới làm mommy đau như vậy."

An Ngọc Quân cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, ôm bụng thống khổ vô cùng.

Phía dưới An Ngọc Quân chảy đầy máu, lênh láng ra cống thoát nước trong phòng tắm, tạo thành vết máu uốn lượn.

Rắn đen có chút nóng nảy chui vào váy, cắn đầu rắn trắng, kéo nó ra ngoài.

Sắc mặt An Ngọc Quân xám như tro tàn.

"Mommy." Hai con rắn một đen một trắng gọi An Ngọc Quân.

Rắn đen truyền vào thân thể An Ngọc Quân một chút Yêu khí, mới khiến sắc mặt An Ngọc Quân khá hơn.

"Xin lỗi mommy, vóc dáng bọn con càng lúc càng lớn, làm vỡ vỏ trứng, vốn là nên chui ra từ sớm." Rắn đen cúi đầu nói.

Bờ môi An Ngọc Quân không có huyết sắc, cười cười, "Không có việc gì ."

Ninh Thư đứng ở cửa, không biết nên nói cái gì cho phải.

"An Ngọc Quân, cô không sao chứ." Ninh Thư đứng ở cửa hô.

"Các con mau tránh ra." An Ngọc Quân gian nan đứng lên, giấu hai đứa nhỏ trong khăn tắm, sau đó cô ta cầm vòi hoa sen, rửa sạch vết máu trên mặt đất.

"Nguyên Lương, tôi muốn tắm, anh có thể lấy giúp tôi một bộ quần áo không?" Váy An Ngọc Quân loang lổ máu tươi.

Ninh Thư lấy quần áo trên ban công, sau đó gõ cửa nói: "Quần áo này."

An Ngọc Quân mở cửa, chỉ để lộ một cái khe, vươn tay cầm quần áo.

Ninh Thư ngửi thấy mùi máu nồng đậm.

An Ngọc Quân nhận quần áo, lập tức đóng cửa lại.

Vừa mới sinh con đã tắm rửa, cũng không lo lắng bản thân bị cảm lạnh.

Ninh Thư ở ngoài cửa nói ra: "Hôm nay trời hơi lạnh, cô nhớ bật nước nóng, cũng đừng tắm lâu, kẻo lại ngất xỉu ở trong đấy."

"Ừ, tôi biết rồi." Thanh âm An Ngọc Quân có điểm suy yếu, một hồi tiếng nước chảy vang lên.

Lần này An Ngọc Quân rất nhanh đã bước ra, khuôn mặt trắng như tờ giấy, bụng hơi xẹp xuống, nhưng vẫn còn rất to.

Vỏ trứng vẫn còn ở bên trong cơ thể.

An Ngọc Quân thấy Ninh Thư vẫn đứng trước cửa phòng tắm, lúc đi ra, thuận tay đóng cửa lại, nói: "Cám ơn anh đã lấy quần áo giúp tôi."

Ninh Thư nhìn thoáng qua An Ngọc Quân, xoay người người bước đến ghế sofa trong phòng khách, ngồi xuống vẽ truyện tranh.

An Ngọc Quân không tiếng động thở dài một hơi, con phải vào bếp nấu cơm.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Không cần nấu cơm, tôi gọi cơm ngoài, ngày ngày ăn cơm cô làm, chả có mùi vị gì."

"A, vậy được." An Ngọc Quân cảm thấy cơ thể mình rất không thoải mái, không làm cơm là tốt nhất.

An Ngọc Quân ôm lấy quần áo trên người mình, rõ ràng là mùa hè, trên người lại đổ mồ hôi lạnh, nhưng là cảm giác như có một cỗ hơi lạnh ngấm vào trong xương.

Ninh Thư buông bút xuống, nhìn An Ngọc Quân bộ dáng yếu ớt, hỏi: "Cô ngã bệnh rồi đấy à?"

"Hình như là có chút không thoải mái."

Ninh Thư sờ cằm, "Cô vào phòng tôi ngủ đi, dù sao cũng là mẹ của con Xà vương."

"Cảm ơn." An Ngọc Quân vào phòng tắm, lén lút đem hai con rắn vào trong phòng.

Buổi tối Ninh Thư gọi đồ ăn, chọn một phần canh gà mái, thêm một vài món ăn thanh đạm, sau đó đi vào trong phòng.

Hai con rắn nhỏ trốn vào trong chăn.

Ninh Thư đem đồ ăn đặt trên đầu giường, nói: "Ăn chút gì đi."

"Cảm ơn." An Ngọc Quân ngồi dậy, tựa ở đầu giường.

Ninh Thư nhìn An Ngọc Quân sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Muốn đến bệnh viện hay không?"

Vỏ trứng vẫn luôn ở trong cơ thể, mà còn là ở trong tử cung yếu ớt, không coi thân thể của mình ra gì hay sao?

Dù gì Ninh Thư cũng không biết An Ngọc Quân tại sao lại cùng Xà vương ở bên nhau, hành vi của Xà vương cũng có thể coi là cưỡng gian đấy.

Lại còn bởi vì mang thai mà bị yêu quái đuổi giết.

An Ngọc Quân lắc đầu, "Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi, không cần đi bệnh viện."

Ninh Thư là có ý tốt muốn đưa An Ngọc Quân đến bệnh viện, lấy vỏ trứng ở trong cơ thể ra.

Nhưng mà An Ngọc Quân đề phòng cô, vẫn là quên đi.

"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt." Ninh Thư nhìn lướt qua chăn, bên dưới chăn có hai con rắn nhỏ đang động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro