Chương 1706: Yêu quái lục (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải chăng là Xà Vương căn bản không có cách nào khống chế yêu khí cường đại này.

Yêu khí này tùy ý càn quét, chỉ sợ cả căn phòng này đều bị yêu phong cuốn bay.

Đôi mắt Xà Vương đỏ rực, trên mặt bao trùm một tầng vảy, thè lưỡi rắn đỏ tươi phân nhánh.

Xà Vương nhìn chằm chằm Ninh Thư, âm lãnh mà trầm giọng rít gào "Đây là do mày ép tao."

Ninh Thư cảm thấy màn nước đang rung chuyển không ngừng, hiển nhiên kết giới lại sắp nứt vỡ.

Đậu má, thiên chi kiêu tử chính là trâu bò như vậy, một trận rồi một trận lại càng thêm lợi hại.

Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì cái hạt châu kia.

Nét mặt Ninh Thư đông cứng, ống nước trong phòng bếp tung ra, nước máy phần phật phun tới.

Ninh Thư nhấc ngón tay, nước dũng mãnh lao đến kết giới trên nóc nhà, gia tăng sức mạnh và độ dày kết giới.

Sau một hồi công phu, trên mặt Xà Vương đã bị bao trùm bởi vảy rắn, lít nha lít nhít, lộ ra đôi mắt màu đồng dựng thẳng.

Ninh Thư thật sự không nỡ nhìn thẳng, hù chết người mắc hội chứng sợ mật độ cao rồi.

"Mày thật sự muốn cùng tao đồng quy vu tận à, vì cái gì, không phải chỉ là một xíu hiểu lầm sao, mày có ra nông nỗi nào đâu?" Xà Vương phun đầu lưỡi đỏ tươi, mang theo thanh âm tê tê, nặng nề nói.

Ninh Thư dùng vuốt ưng chỉ vào ngực mình, một mảnh huyết nhục mơ hồ, "Hiểu lầm cái mẹ gì, nếu không phải thực lực của tao khá mạnh, bây giờ tao đã bị mày chơi chết rồi, mạng cũng không còn, mày còn nói là hiểu lầm."

"Còn có hai đứa con mày, cũng chẳng phải cái dạng tốt đẹp gì, sớm hay muộn cũng bị hầm thành canh, cái ngữ cáo mượn oai hùm mà khoe mẽ." Muốn thể hiện cũng cần có thực lực để thể hiện nha.

Có thực lực để khoe khoang, đó là cảnh giới cao siêu, người phàm không hiểu được.

Nhưng mà hai con rắn nhỏ thì có cái bản lĩnh gì?

Không biết vì cái gì lại có thể ở trước mặt cô và người ủy thác vênh váo tự đắc, tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.

Chẳng lẽ trên mặt có viết bốn chữ lốp xe dự phòng, để người tùy ý chà đạp sao?

"Vốn tao còn định tha cho mày một mạng, thế nhưng mày lại không biết tốt xấu, là mày tự tìm đường chết." Đôi mắt Xà Vương đỏ bừng một mảnh, nhìn không thấy đồng tử.

Ninh Thư cảm thấy Xà Vương vô cùng nôn nóng, sốt ruột muốn đi, mới bức thiết muốn đá văng tảng đá chặn đường là mình như vậy.

Có lẽ đây không phải là lực lượng của Xà Vương, mà là tác dụng của hạt châu tản ra yêu khí cường đại kia.

Xà Vương dốc toàn lực ứng phó, Ninh Thư không dám khinh thường, trực tiếp hóa thành một con sơn ưng lớn, đôi vuốt ưng bén nhọn triền đấu cùng Xà Vương.

Xung quanh thủy tinh vỡ nát rơi đầy đất, thậm chí ngay cả cửa cũng vỡ thành mảnh vụn.

Ninh Thư biến thành chim ưng, trước ngực không có lông, một con sơn ưng bị trụi lông.

Xà Vương cũng có điểm cố kỵ, đó chính là An Ngọc Quân cùng hai đứa nhỏ, hai con rắn nhỏ nằm trong ngực Xà Vương.

Xà Vương còn phải một tay ôm An Ngọc Quân đã bất tỉnh nhân sự.

Tóc An Ngọc Quân bị yêu khí thổi đến rối bù, khuôn mặt xanh xám.

Máu dưới thân cô ta còn chảy ra như đến tháng, ướt cả quần.

Trong phòng ngoại trừ mùi tanh của rắn, cùng mùi máu tươi nồng đậm, còn có một mùi tanh tưởi toát ra từ trên người An Ngọc Quân.

Cái mùi trứng thối này.

Trong cốt truyện An Ngọc Quân sinh ra hai quả trứng rắn hoàn chỉnh.

Có thể sinh nở bình thường, đó là do Nguyên Lương đối tốt với cô ta, An Ngọc Quân không băn khoăn mà sinh con.

Nhưng mà Ninh Thư đối với An Ngọc Quân thái độ không rõ, hơn nữa ấn tượng của hai đứa nhỏ với Ninh Thư cũng vô cùng không tốt, luôn cảm thấy Ninh Thư muốn ăn thịt bọn nó.

Vẫn trốn ở trong bụng không chịu ra.

Hiện tại vỏ trứng ở trong cơ thể, nhiễm trùng toả ra mùi hôi thối.

Ninh Thư cắn răng, mỗi một lần chộp vào người Xà Vương, đều như là đặt tay lên trên bàn là, không chỉ cứng rắn, lại còn nóng bỏng.

Đậu má, Xà Vương quá là lợi hại, muốn lên trời.

Xà Vương cũng không dễ chịu, lực lượng của yêu đan ở trong thân thể hắn đấu đá lung tung, phần lớn yêu lực hắn không có cách nào khống chế.

Hắn phải cùng lúc để tâm nhiều thứ, vừa muốn khống chế lực lượng đang chạy loạn trong cơ thể mình, còn vừa phải bảo vệ vợ con.

Cố tình tên sơn ưng não tàn này còn hết lần này tới lần khác bám riết không buông.

Nếu không phải bị bức đến nóng giận, hắn cũng sẽ không tùy tiện sử dụng yêu đan.

Hơn nữa yêu khí nhiều như vậy, rất nhanh sẽ dẫn đám người cục điều tra đến đây.

Mẹ. Thứ thiểu năng trí tuệ, Xà Vương cảm thấy chim ưng này đầu óc có vấn đề không nhẹ, đánh như vậy có ý nghĩa gì?

Một chút hiểu lầm nhỏ cũng không buông tha, nếu làm hỏng việc của hắn, đến lúc đó hắn sẽ vặt hết lông trên người tên này, rút sạch cả bộ móng vuốt.

Xà Vương nổi điên, xuống tay với Ninh Thư càng thêm tàn nhẫn.

Xung quanh càng lúc càng nhiều con rắn nhỏ tụ tập.

Đây là do Xà Vương triệu hoán tới, đủ loại rắn, lớn nhỏ không đồng nhất, màu sắc khác nhau, đều bò về phía toà nhà nơi Ninh Thư ở.

Có vài con rắn còn quấn quanh người nhau, dường như đang giao... phối.

Thân thể lăn lộn, lộ ra cái bụng trắng nhợt, rất nhiều thân rắn quyện lại với nhau.

May thay bây giờ là buổi tối, nếu là ban ngày, hiện tại cảnh tượng này cũng đủ hù chết người.

Rắn lúc nha lúc nhúc, thè đầu lưỡi, quấn quanh người nhau, mới chỉ nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà.

Có vài con bò vào từ trên dây leo ở vách tường, hoặc là bò ra từ cống thoát nước, khè lưỡi rắn trườn về phía Ninh Thư.

Chen chúc rậm rạp.

"Không phải mày là tay bắt rắn điệu nghệ hay sao, hiện tại tao cho mày bắt." Xà Vương khặc khặc mà cười nói.

Ninh Thư:......

Có chút sợ hãi.

Chủ yếu là do vẻ ngoài của rắn làm cho người ta rất không thoải mái, số lượng lại còn nhiều, lông tơ Ninh Thư không chịu khống chế mà dựng hết cả lên.

Không phải cô đánh không lại, mà là tình huống này làm người ta đổ mồ hôi lạnh.

Mà An Ngọc Quân tỉnh lại từ trong hôn mê, đập vào mắt là khuôn mặt bị vảy rắn bao trùm của Xà Vương, con mắt đỏ ngầu, đầu lưỡi phân nhánh màu đỏ tươi thỉnh thoảng thè ra.

Bị một con quái vật như vậy ôm vào trong ngực, An Ngọc Quân sợ tới mức hét lên một tiếng.

"Là anh." Xà Vương nói, "Yêu lực của anh không chịu khống chế mới thành ra như vậy."

An Ngọc Quân kinh hồn táng đảm, lại nhìn đến một phòng đầy rắn lúc nhúc, bị doạ thiếu chút nữa lạithét lên.

An Ngọc Quân run bần bật, sắc mặt xanh trắng đan xen, cả người giống như một đoá bạch ngọc lan bị mưa to tàn phá.

An Ngọc Quân ôm lấy cổ Xà Vương, mờ mịt vô thố, thoạt nhìn vô cùng đáng thương, yêu phong thổi tung tóc cô ta, một chốc lại quật vào mặt cô ta và Xà Vương.

Tóc cũng thật biết cách chơi.

"Mày mở kết giới ra, tao sẽ bảo lũ rắn này rời đi." Xà Vương nói với Ninh Thư.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều xà bò tiến vào, trên mặt đất đã bao trùm một tầng thật dày xà, đều đã nhìn không thấy sàn nhà.

Mi đè trên người ta, ta quấn quanh người mi, trong phòng đều là thanh âm rắn tê tê.

Ninh Thư cốc lên đầu mình, chỉ lo gia cố màn nước trên nóc nhà, không chú ý chỗ hở dưới chân.

Nhìn một phòng đầy rắn, Ninh Thư gắt gao nhíu mày, mỗi con cào một cái cũng đủ mệt chết cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro