Chương 1705: Yêu quái lục (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Thư được trải nghiệm rõ ràng chân thực một lần cạo xương trừ độc.

Dựa người vào tường, dáng vẻ muốn chết không muốn sống.

Nhưng Xà Vương lại không dám khinh thường, nhất là khi căn bản phá không được kết giới, vẫn định thay đổi suy nghĩ của tên này.

Dù là đang bày ra dáng vẻ không muốn sống, không chừng chỉ là giả vờ, tính lừa gạt người ta.

Yêu quái là giống loài cực kì xảo trá, đặc biệt là yêu quái sống mấy trăm năm, trí tuệ đều có thể dùng thời gian mà tôi luyện.

Vì thế, Xà Vương chủ động nói đến chuyện cục điều tra đuổi theo mình.

Ninh Thư đối với cục điều tra nửa tin nửa ngờ, ở cái thế giới con người cùng yêu quái tồn tại này, cục điều tra khẳng định cũng không quang minh chính đại như vậy, bằng không thì cũng không bí mật thành lập.

Cục điều tra không có cảm giác tồn tại gì ở trong mắt con người, rất nhiều người căn bản là không biết có một văn phòng làm việc như vậy, nhưng ở trong giới yêu quái, lại như sấm đánh bên tai.

An Ngọc Quân bị Xà Vương ôm vào trong ngực, hôn mê sâu, khuôn mặt có chút tái xanh.

Xà Vương trong lòng hơi sốt ruột, quả thực nếu không đi, người của cục điều tra sắp đuổi tới nơi.

"Chúng ta tốt xấu gì đều là yêu quái, đấu đến kẻ chết người sống, người cục điều tra vừa đến, cả hai kẻ chúng ta đều trực tiếp bị tiêu diệt."

Xà Vương cau mày nói.

Ninh Thư sắc mặt tái nhợt, cười nhạt, "Tôi chỉ có một người, liên lụy cả một nhà bốn người, cũng là tôi được lời."

Lông mày Xà Vương đều nhăn thành một đống, "Cậu chẳng lẽ thật sự muốn cùng tôi đồng quy vu tận sao, như thế thì cậu có gì tốt, bị nhốt vào cục điều tra, sống không bằng chết."

Ninh Thư vịn tường đứng lên, "Ai lại không cần mạng cơ chứ, tôi chỉ là khó chịu, nếu thực lực tôi yếu, chỉ sợ cũng đã bị anh giết chết rồi, hiện tại tôi có thể vây khốn anh, lúc này anh lại cùng tôi nói lý, chật vật quá rồi đấy Xà Vương."

Chưa cần nói có ơn cứu mạng, không phân biệt thị phi mà đã động thủ.

Được, mi trâu bò, mi lợi hại.

Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, nếu tên này bị giết thì cũng thôi, nhưng lại đụng phải một cái thiết bản, thực lực không kém.

Một chiêu giết người, rất trâu bò.

Cường giả vi tôn, kẻ yếu bị đào thải, dựa theo logic này, coi như cô lấy mạng An Ngọc Quân với hai con con rắn nhỏ cũng không có gì sai.

Ai bảo các người yếu nhớt.

Nguyên Lương chết cũng là xứng đáng.

Nhưng Nguyên Lương lại cảm thấy mình thật oan uổng.

Nói đến cùng vấn đề vẫn là thực lực.

Bây giờ Xà Vương chẳng phải là ngoài mạnh trong yếu mà bàn điều kiện với cô sao.

Khẳng định là trên người Xà Vương cầm thứ gì đó cục điều tra muốn.

Ninh Thư phóng tinh thần lực, rà quét xem trên người Xà Vương có thứ gì.

Xà Vương gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Thư, hắn cảm giác trên người mình có thứ gì đấy đảo qua đảo lại.

Ninh Thư cũng không phát hiện được trên người Xà Vương thứ gì kỳ lạ.

Chẳng lẽ cô đoán sai.

Ninh Thư cùng Xà Vương giằng co.

Ninh Thư không chút để ý điều động một ít linh khí không quan trọng trong đan điền để chữa thương.

Vết thương quá mẹ nó đau.

Tên Xà Vương vô dụng này, độc của chính mình cũng không có cách giải.

Dù gì cũng không cho phép cứ đi như vậy, đánh cho cô tàn phế, còn biến nhà cô thành cái dạng này, còn đòi đi luôn.

Cứu vợ con mi, lại không được cái gì tốt.

Xà Vương âm lãnh mà nhìn chằm chằm Ninh Thư, nửa thân dưới biến thành rắn, lơ lửng ở giữa không trung nhìn Ninh Thư.

"Nói chuyện đàng hoàng với mày, mày lại không nghe, vậy đừng có trách tao không khách khí."

Xà Vương há miệng, nhả ra một hạt châu trơn mịn, hạt châu này nhìn như một viên trân châu lớn, lại như là ngọc thạch mài giũa mà thành.

Hạt châu xuất hiện, toàn bộ không gian trong căn phòng đột nhiên có chút vặn vẹo, màn nước Ninh Thư bố trí cũng rung chuyển.

Trong lòng Ninh Thư cả kinh, đây là thứ gì, lợi hại như vậy.

Hạt châu chuyển động không ngừng giữa không trung, chớp mắt kết giới đã sắp bị phá.

Cuối cùng oành một tiếng, màn nước biến thành từng giọt nước, tí tách rơi xuống, giống như mưa.

Kết giới của cô bị phá.

Ninh Thư động ngón tay, nước rớt trên mặt đất một lần nữa hóa thành giọt mưa bay lên trần nhà, giống như quá trình đảo ngược, lần nữa tụ tập cùng một chỗ tạo thành kết giới bằng nước.

Trên đời này cái gì không nhiều, chứ nước thì rất nhiều.

Có thể tuần hoàn sử dụng.

Mi phá kết giới, ta lại bố trí lần nữa, cảm ơn mi cho ta cơ hội luyện tập Thủy pháp tắc cho thuần thục.

Cảm ơn cả nhà mi.

Sắc mặt Xà Vương có chút khó coi, rốt cuộc nhịn không được bất bình: "Tao nói đầu óc mày có vấn đề à, tao khuyên can hết lời, đều là vô ích có phải không."

Xà Vương hơi ngạc nhiên khi thấy Ninh Thư chỉ cần huơ tay đã có thể bố trí kết giới, yêu quái như vậy, ở Yêu giới cũng không phải dạng đơn giản.

Xà Vương có chút hối hận đã động thủ sớm như vậy, nói không chừng đây là đại yêu quái phiền phức nào đó ở Yêu giới, chạy tới nhân gian chơi.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Người sống một đời hơn thua ở mồm mép, chạy tới nhà tao đánh đánh giết giết, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, muốn tao vứt cái mặt mũi này đi đâu, mày muốn phô bày thực lực tao không có ý kiến, nhưng mày cũng không thể động một cái đã muốn giết tao như vậy."

Phiền nhất là cái thể loại khoe mẽ này, nhất là kiểu lấy tính mạng người ta ra mà thể hiện.

Đã làm sai, tạo ra thương tổn cũng đành thôi, nhưng không hiểu đầu đuôi đã muốn giết người.

Trâu bò như vậy, sao không lật trời luôn đi.

Hạt châu hơi chấn động, không gian xung quanh hạt châu đều có chút vặn vẹo.

Kết giới của Ninh Thư lại bị hạt châu đập vỡ, nước tí tách tí tách rơi như mưa.


Ninh Thư khẽ mỉm cười, ngón tay lại khẽ nhấc.

Bọt nước rơi trên mặt đất lại tụ tập, tạo thành tấm màn.

Ừm, hình như là càng lúc càng thuần thục.

Sắc mặt Xà Vương vô cùng khó coi, quắc mắt nhìn trừng trừng Ninh Thư, uy hiếp: "Mày thật sự muốn đối đầu với tao đúng không, mày cũng đừng quên, tao là Xà Vương, rắn trên đời này đều nghe theo mệnh lệnh của tao."

Tay Ninh Thư hóa trảo, cười tủm tỉm mà nói: "Còn tao thành thạo nhất chính là giết rắn."

Lại nói, ta đây cũng là một con diều hâu nha.

Xà Vương nhịn không được mắng một câu mẹ kiếp, thiểu năng trí tuệ.

Gặp được thể loại có mắt như mù này, lại còn là tên thiểu năng trí tuệ thực lực không yếu, quả thực khó chơi muốn chết.

Mềm cứng đều không ăn.

Ninh Thư nhìn chằm chằm hạt châu đang hơi rung động, đây là thứ gì, nói không chừng là bảo vật gì đấy.

Ninh Thư vươn tay định cướp lấy hạt châu.

Hạt châu này còn tản ra yêu khí đặc biệt cường đại.

Xà Vương thấy Ninh Thư đặt ánh mắt lên trên yêu đan , lập tức há to miệng đem yêu đan nuốt lại.

Ninh Thư bĩu môi, còn gì là hình tượng Xà Vương nữa, ăn cũng quá khó coi.

Không có yêu đan trợ trận, Xà Vương càng không thể đánh vỡ kết giới, coi như liều mạng đánh vỡ kết giới, kết giới cũng sẽ được chữa trị.

Bức người phát điên.

Ninh Thư lắc lắc vuốt ưng của mình, "Để tao xé mở thân thể mày, móc ra hạt châu nhìn xem rốt cuộc đó là thứ đồ gì."

Xà Vương vung cái đuôi, tấn công Ninh Thư.

Ninh Thư động ngón tay, màn nước liền bao vây xung quanh Xà Vương.

Xà Vương âm lãnh mà cười một tiếng, "Chim ưng mù, đừng tưởng là tao thật sự sợ mày."

Dứt lời, trên người Xà Vương liền bộc phát ra yêu khí cường đại, đôi mắt hắn rực lên một màu đỏ tươi, yêu phong xung quanh người tựa như cơn lốc quay cuồng.

Mà màn nước của Ninh Thư giống như là bong bóng, bị chọc thủng lỗ chỗ.

Ninh Thư nheo nheo mắt, Xà Vương còn có hậu chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro