Chương 8: Nhờ chú nói với cha cháu một việc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Kỳ để người hầu thay quần áo ,vừa ngẫm nghĩ. Trong nguyên tác, là nữ chính tìm thấy Triệu Nhã Nguyên, sau đó đưa Triệu Nhã Nguyên về Lộc gia, thời gian Triệu Nhã Nguyên trị bệnh, Lộc Niệm chiếu cố Triệu Nhã Nguyên, hai người sớm tối ở chung, đương nhiên cọ cọ ra tình cảm. Giờ tình huống lại đảo lộn, lại là cô đưa Lộc Niệm về Triệu gia.

Emmm. Nói như vậy, tức là chặt đứt một đường duyên của Triệu Nhã Nguyên với nữ chính. Khá tốt.

( Chúc mừng Tiểu Kỳ Kỳ của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.) Thanh âm của 705 tự nhiên xuất hiện dọa cô suýt thì lộn nhào xuống giường.

Thẩm Kỳ trợn mắt trắng : " Ai là Tiểu Kỳ Kỳ của ngươi ?" nói vậy ghê tởm hay không ghê tởm ? Cô thì ghê tởm có được không .

( Thôi nào đừng tức giận , đại gia cũng nhau cố gắng.) 705 tươi cười thân thiết.

Thân em gái ngươi : " Cái gì tức giận?!" Bệnh tâm thần.

Cô cũng lười để ý hắn, mở xem bảng thuộc tính. Thẩm Kỳ chà sát hai tay, nhiệm vụ này chắc cũng được trả lương cao chút chứ, phải không?

Số hiệu : 705

Tên họ : Thẩm Kỳ

Tuổi : 18

Giá trị Linh hồn:100

Giá trị trí lực : 120

Giá trị may mắn : 20

Giá trị vũ lực : 50

Giá trị Mị lực: (?????)

Tích phân : 100+100 (từ nhiệm vụ trước)

Kỹ năng : Không.

Danh hiệu vinh dự : Không

Cái Fuck your mom , vì cái gì chỉ được 100 tích phân ??? Nói như vậy nhiệm vụ này vô cùng dễ dàng ?? Trong lòng Thẩm Kỳ thật là xôn xao cẩu ( chó sủa loạn). Mẹ nó, có cảm giác bị người chơi.

(Thật ra quên nói cho cô, thương thành có đổi hệ thống định vị.)

Thẩm Kỳ :........ mmp.

(Nhưng 100 tích phân không đổi được.)

Thẩm Kỳ :......... này nha, cố ý trêu người .

Nếu có hệ thống định vị, nhiệm vụ này thật sự dễ như ăn bánh, nhưng mà cmn cô không đủ tiền mua .

" Ngươi có thể câm không, ta muốn nghỉ ngơi ."

( Cô ...) Thanh âm hệ thống tràn ngập ủy khuất ( Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy ?)

Tổn thương cái rắm, ngươi thấy mất mặt hay không mất mặt ? Nhớ rõ lúc trước còn định xóa bỏ cô mà. Thứ ăn ở hai lòng, không đáng tin cậy.

Thẩm Kỳ phất phất tay : " Lăn."

705 hừ một cái, ngắt kết nối.

Ngắt nha, có giỏi thì đừng xuất hiện nữa .

Thẩm Kỳ nằm trên giường suy nghĩ có nên đi xem Triệu Nhã Nguyên hay không. Vốn dĩ trong nguyên tác Triệu Nhã Nguyên được nữ chính tìm thấy rất nhanh, bị thương không có nghiêm trọng. Nhưng lần này cô cứu hắn mất rất nhiều thời gian, còn có vẻ đã bị gãy xương. Không biết hắn có thể hay không nằm liệt giường ?

Thẩm Kỳ nghĩ nghĩ, nằm liệt giường càng tốt, một người còn không thể ngồi dậy, sao có thể trở thành phản diện đâu. Thẩm Kỳ linh quang léo sáng, chống nạnh cười ác độc, cảm thật mình thật có tố chất làm nữ phụ .

Triệu Nhã Nguyên nằm trên giường, xung quanh bác sĩ thay nhau chữa trị cho hắn. Tuổi thơ của hắn luôn gắn với mùi bệnh viện và thuốc. Triệu Nhã Nguyên khao khát một ngày hắn có thể tùy ý chạy nhảy như người khác, có thể đủ sức làm việc nặng . 

Hắn muốn chứng minh cho cha mẹ thấy hắn không hề thua kém ca ca, hắn cũng có thể dẫn dắt Triệu gia. Triệu Nhã Nguyên sống trong bóng tối của chính mình, chính vì vậy hắn căm ghét Sở Kỳ , vì cái gì con nhóc đó có thể tùy ý chơi đùa, tùy ý chạy nhảy. Còn hắn, chỉ có thể nằm trên giường bệnh.

Thế nhưng ngày hôm nay, khi cô tới cứu hắn, khi hắn đang chìm trong bóng tối, chìm trong ám ảnh. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu đuối như lúc đó, thậm chí nghĩ rằng mình có thể chết đi. Chính cô lại vươn tay về phía hắn, cho hắn ấm áp mà hắn chưa từng cảm nhận được.

Lưu Băng sốt ruột đứng chờ bên ngoài, thấy bác sĩ đi ra liền vội vàng hỏi :"Thiếu gia không sao chứ ?"

Bác sĩ: "Không có việc gì, máu đã ngừng chảy, tuy nhiên vẫn yêu cầu chăm sóc cẩn thận ."

Lưu Bằng gật đầu, thở phào một hơi : "Tôi đã biết. "

Bác sĩ đưa ra một tờ giấy ghi chú: "Cho bệnh nhân ăn uống theo thực đơn này để bổ sung máu . Lần này bệnh nhân mất máu khá nhiều, yêu cầu tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."

Lưu Bằng nhận tờ giấy, nói tiếng cảm ơn với bác sĩ, vị bác sĩ gật đầu một cái liền đi rồi. Lưu Bằng thở dài mở cửa phòng nhìn Triệu Nhã Nguyên đang được truyền máu trên giường. Ông cứ đứng ở đó, hồi ức quay về lúc Triệu Nhã Nguyên còn nhỏ.

Triệu Nhã Nguyên phát hiện Lưu Bằng không vào phòng ghi hoặc hỏi: "Lưu thúc, có chuyện gì sao?"

Lưu Bằng nghe thấy, ổn định lại tinh thần, chớp chớp hai mắt đỏ heo của mình, mỉm cười bước vào phòng: "Thiếu gia , cậu ổn chứ ? "

Triệu Nhã Nguyên theo đó cũng mỉm cười :" Cháu không sao. " Sau đó vẻ mặt trầm ngâm, lặng im một lúc lâu mới lên tiếng : " Nhờ chú nói với cha cháu một việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro