Chương 9: Không muốn đút tôi ăn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Thẩm Kỳ vui vẻ thức dậy , cô muốn đi kiểm tra Triệu Nhã Nguyên có phải hay không bị què rồi. Thẩm Kỳ mở cửa phòng Triệu Nhã Nguyên. Thấy hắn vẫn nằm trên giường, rèm đã được kéo trong phòng có vẻ tối tăm. Thẩm Kỳ rón rén lại gần. Triệu Nhã Nguyên hơi thở rất nhẹ, có vẻ khá mệt mỏi, khi ngủ vô thức nhíu đầu mày .

Thẩm Kỳ ngồi bên giường chống tay quan sát hắn . Triệu Nhã Nguyên vẫn đang được truyền máu, có lẽ bị thương khá nghiêm trọng, bởi vì hắn đắp chăn cô không biết hắn có phải hay không gãy chân rồi, đành ngồi vậy chờ hắn tỉnh .

Thẩm Kỳ nhàm chán ngồi nghịch móng tay, không biết rằng người trên giường đã biết từ lúc cô mở cửa phòng. Triệu Nhã Nguyên nhếch nhếch khóe miệng, mở mắt giả vờ mới tỉnh dậy.

Thẩm Kỳ hoàn toàn không biết chuyện gì, thấy hắn tỉnh liền tỏ ra vẻ vui mừng hỏi thăm. Hai người diễn qua diễn lại ai cũng không biết đối phương thật, giả : "Nguyên ca , tỉnh sao ?"

" Tỉnh. " Thanh âm Triệu Nhã Nguyên khàn khàn, có vẻ do mới ngủ dậy phá lệ câu nhân. Hắn lật người muốn ngồi dậy. Thẩm Kỳ nhanh chân chạy đến cười hì hì đỡ hắn dựa lưng vào gối bên đầu giường, lại chạy nhanh lấy cho hắn ly nước, đưa tới gần : " Muốn uống nước sao ? "

Triệu Nhã Nguyên không nói gì , yên lặng tiếp ly nước uống một ngụm. Thẩm Kỳ thấy hắn không uống nữa bèn lấy ly nước để lại trên bàn :" Còn muốn ăn gì không, em đi lấy cho anh ?"

Triệu Nhã Nguyên vẻ mặt như cũ biếng nhác, nhàn nhạt trả lời : " Không cần."

Thẩm Kỳ ân một tiếng, lại ngoan ngoãn ngồi bên giường.

Triệu Nhã Nguyên cũng không để ý Thẩm kỳ, vơ lấy quyển sách bên đầu giường bắt đầu đọc. Hai người cứ thế bảo trì im lặng. Đọc được một lúc thấy Thẩm Kỳ như cũ nhìn chằm chằm mình, nhịn không được gập sách lại:" Rất rảnh? Hay cảm thấy tôi đáng thương cần chăm sóc? "

Thẩm Kỳ ngoài mặt tràn đầy không thể tin được xen lẫn tổn thương, trong lòng thì đầy Fuck Your Mom, trừu trừu khóe miệng ủy khuất nói:"Em chỉ là lo lắng cho anh ."

Triệu Nhã Nguyên a một tiếng không nói nữa tiếp tục đọc sách .

Thẩm Kỳ quan sát Triệu Nhã Nguyên, nắm thời cơ, giả vờ rối rắm dò hỏi : " Chân của anh không sao đi."

Triệu Nhã Nguyên vẫn nhìn sách không thèm liếc Thẩm Kỳ một cái, trả lời: "Bong gân, yêu cầu tĩnh dưỡng . "

" Bong gân ?! Không có gãy chân sao? "

Triệu Nhã Nguyên nhíu mày, quay sang nhìn Thẩm Kỳ vẻ mặt đang tràn ngập thất vọng. Hắn thật không hiểu nổi con người của cô. Rõ ràng chính cô bất chấp rừng tối nguy hiểm tới cứu hắn, nhưng giờ thì lại mong hắn bị thương: " Làm sao ? Mong tôi gãy chân ? "

Thẩm Kỳ phát hiện chính mình để lộ sơ hở lập tức thu liễm biểu cảm trở về vẻ điềm đạm đáng yêu ban đầu, hướng Triệu Nhã Nguyên tươi cười:" Làm sao có chuyện đó, không gãy chân là chuyện tốt ." mới là lạ.

Thẩm Kỳ trong lòng xùy một tiếng, phản diện mệnh cốt phi phàm, tại hạ bái phục:" Nếu đã không có việc gì vậy anh nghỉ ngơi đi ."

Triệu Nhã Nguyên vẻ mặt đạm mạc, bỏ sách lại đầu giường, nằm xuống nhắm mắt, dáng vẻ lười biếng :" Cô ở lại trông tôi ngủ đi ."

Thẩm Kỳ đang chuẩn bị rời đi, nghe được lời nói suýt sặc : " Ở lại ? "

" Không phải cô nói lo lắng cho tôi sao." Triệu Nhã Nguyên mí mắt cũng không nâng tiếp tục nói: " Vậy ở lại đi ."

Triệu Nhã Nguyên thấy Thẩm Kỳ đen mặt thì nhếch khóe miệng:" Làm sao? Không muốn ở lại?"

Thẩm Kỳ trong lòng phun tào, ngoài mặt ra vẻ tiếc nuối, cùng tội lỗi : " Sao có thể, chỉ là em chưa ăn sáng." Vậy nên đừng phiền lão nương. Mỹ thực còn đang chờ ta đâu.

Triệu Nhã Nguyên: " Ăn ở phòng tôi ."

Thẩm Kỳ xua tay : " Không cần, không làm phiền anh nữa. Em đi rồi."

Triệu Nhã Nguyên bấm gọi phục vụ, chưa đến năm phút một bàn thức ăn thơm phức đã được đẩy đến:" Ăn đi ."

Thẩm Kỳ : .....

Thẩm Kỳ nhìn bàn đồ ăn bài trí vô cùng đẹp mắt trước mặt lộc cộc nuốt nuốt nước bọt, cô xác thật là đói bụng, cũng không thể lại kiếm cớ chuồn đi. Ai, cái con hồ ly gian sảo Triệu Nhã Nguyên .

Thẩm Kỳ bước đến bàn ngồi xuống, gắp một ít thức ăn lên, hương vị mỹ tư tư, tâm tình thực vui vẻ.

Triệu Nhã Nguyên đã ngồi trên giường, lười biếng chống cằm nhìn cô :

" Ăn ngon sao ?"

Thẩm Kỳ gật gật đầu :" Ăn ngon." Lại thấy Triệu Nhã Nguyên không động đũa, hỏi : " Anh không ăn?"

Triệu Nhã Nguyên mặt vô biểu tình : " Tay đau."

Thẩm Kỳ lại gật gật đầu , tiếp tục ăn , đồ ăn thật sự quá ngon.

Triệu Nhã Nguyên nhìn Thẩm Kỳ hăng say đánh chén, hỏi : " Không muốn đút tôi ăn ?"

Thẩm Kỳ đang uống canh, nghe thấy suýt thì sặc, đấm đấm ngực, kinh ngạc hỏi: " Đút cho anh?" Đùa cô đi , thằng nhóc này từ bao giờ sến như thế .

Triệu Nhã Nguyên không nói chuyện, im lặng nhìn cô.

Thẩm Kỳ :.....Ý gì?

" Vẫn là thôi đi, chân tay em vụng về không thể đút anh ăn được." Quan ái (quan tâm, yêu thương) ngươi thiểu năng trí tuệ.

Triệu Nhã Nguyên a một tiếng, quay đầu không nhìn cô nữa.

..... Lại muốn gì ? Cư nhiên không kịp đề phòng bị người dỗi ?? Thẩm Kỳ vuốt cằm Triệu Nhã Nguyên chính cái tuổi mới dậy thì, trung nhị thiếu niên. Nghĩ vậy liền nhỏ nhẹ với hắn một ít:"Để em nói với bác Lưu cho người bồi anh ăn ."

Triệu Nhã Nguyên duy trì trạng thái vừa rồi , không quay đầu lại nhìn cô, cũng không nói chuyện.

" Không nói gì tức là đồng ý nha." Cô mẹ nó thật kiên nhẫn.

Triệu Nhã Nguyên quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ .

Thẩm Kỳ : .... Mẹ nó nhìn xem ta chằm chằm. Mê luyến sắc đẹp tiểu tiên nữ ?!

" Cô thật sự không biết ." Hắn nhíu mày lên tiếng hỏi .

Thẩm Kỳ vẻ mặt anh da đen dấu chẩm hỏi: " Không biết ." Không nói cô làm sao biết nha, biết cái gì mới được. Mẹ nó thiểu năng trí tuệ..mmp.

Triệu Nhã Nguyên nhàn nhạt :" Không cần, ra ngoài đi ." Nói xong không thèm để ý đến cô nữa.

Thẩm Kỳ : .... Bệnh tâm thần .

Triệu Nhã Nguyên thấy Thẩm Kỳ ra ngoài, còn rất tự giác đóng cửa lại, thở dài, nhóc con ngu ngốc .

Quần chúng ăn dưa : Hai người hảo chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro