[EDIT C.1729] BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1729: Thiêu đốt quân hôn (6)

Ninh thư cảm thấy đội của bọn họ rất có khả năng bị trúng kế và chơi xỏ. Đối phương có thể đã phái một đội ngũ tiên phong để do thám tình hình cũng như đường đi. Ngoài ra cũng để xem đội lính chặn đường chúng là người như thế nào. Bởi đội ngũ lính đặc chủng không chỉ có một Tống Dật dẫn dắt.

Ninh Thư hỏi Chu Nghĩa: "Đội trưởng định làm gì thế?"

Chu Nghĩa lắc đầu: "Đội trường gan lớn, ta cũng ko biết anh ấy muốn làm gì, ta đoán là định vớt một món lớn".

Cũng muốn với một món lớn thì khác gì thổ phỉ.

Đội lính đặc chủng này mà nàng tham gia có nhiệm vụ chấp hành mệnh lệnh từ quốc gia trong bóng tối, không có quảng với cáo cái gì hết. Người bình thường chỉ cần ngủ một giấc mà họ không hay biết rằng có những chuyện bất tri bất giác đã được giải quyết hết.

Ninh Thư nhìn về phía Tống Dật. Hắn có thân thể tráng kiện, ngũ quan thâm thúy, vừa nhìn thấy là có cảm giác tràn đầy an toàn.

Tống Dật đặt chân lên cái túi, trong chính là một thứ độc. Hắn đá đá cái túi: "Một chút như vậy, có lẽ được khoảng 3kg". Tống Dật vuốt mi tâm.

Ninh Thư hỏi: "Đội trưởng, đội lính khác có tình huống như thế nào vậy. Có chặn lại được kẻ nào không?".

Tống Dật gõ tay lên mặt bàn, híp mắt suy tư. Biểu tình đặc biệt nghiêm túc: "Chưa lấy được tin tức gì, tôi đoán là chưa chặn lại được". Tống Dật vỗ bàn một cái: "Nếu như đội lính khác không gặp được, khả năng kẻ địch đang thăm dò, chúng ta đã đánh rắn động cỏ rồi!".

"Thế nhưng lúc trước chúng ta thu được tình báo, chính xác là chiếc xe này. Với tình huống lúc đó, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn chiếc xe lái trước mắt chúng ta có phải địch hay không". Lập tức có đội viên an ủi Tống Dật.

Tống Dật lại lắc đầu, khoát tay: "Sự tình không chỉ đơn giản như vậy, không riêng gì việc chúng ta bị phát hiện còn có thể khiến một số người gặp nguy hiểm".

Ninh Thư mím môi, có một số ít người được phái đi tiềm phục trong tập đoàn tội phạm. Nếu như đây đúng là kế thăm dò, người đó thật sự gặp nguy hiểm rồi. Bên cạnh đó, mình lại có hành động như vậy... Chả khác gì khối u ác tính. Sơ xảy một chút là cả quốc gia lại phải toát mồ hôi tính toán rồi.

"Cho nên tôi nghĩ tiếp tục lái xe tới thành phố Cẩm Châu để giao tiếp với địch". Tống Dật nói.

Tống Dật đề ra nhiệm vụ, thuộc hạ không ai phản đối và chờ mệnh lệnh từ hắn: "Số hiệu 3, 4, 5, 6, 7 sẽ theo tôi đi. Những người còn lại nên dưỡng thương hoặc xử lý các việc khác". Số hiệu chính là danh hiệu trong đội ngũ, thông thường vẫn xưng hô là lão Tam, lão Tứ các thứ.

Ninh thư thấy mình không được gọi, cô hỏi: "Tôi không cần đi sao?"

Tống Dật lắc đầu: "Cô không cần đi, cô lưu lại để chú ý tình huống phát triển như thế nào tiện thể đem chuyện này viết báo cáo. Còn tùy thời xem tin tức từ các đội khác nếu có. Chúng ta luôn phải bảo trì liên lạc".

Ninh Thư gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi có câu nói này không biết có nên nói không..."

"Nói luôn đi, đừng có chỉnh kế hoạch!", Tống Dật hướng Ninh Thư nói.

Tốt a, nàng chính là chỉnh kế hoạch đấy.

"Không biết có cần kiểm tra kỹ càng lại thân thể lái xe không, có lẽ có máy định vị. Nếu như địch định vị được những lái xe này xuất hiện tại trong đồn bộ đội biên phòng, cũng chính là đánh ránh động cỏ".

Những tập đoàn tội phạm có trang bị vũ khí, công nghệ cũng đều toàn đồ tiên tiến đấy.

Tống Dật lắc đầu: "Sẽ không đâu, nơi này có thiết bị che giấu tính hiệu. Tiểu Cửu, cậu đi kiểm tra thân thể những tài xế kia đi". Tống Dật hướng tới một cậu trai trông như mới lớn, chính là lão Cửu số hiệu 9, một cao thủ hacker lợi hại.

"Rõ ạ!" Tiểu Cửu ôm laptop rời đi.

Ninh thư nói với Tống Dật: "Đội trưởng, tôi có thể đi cùng. Có thể lấy cớ là mấy tên tài xế mang theo kỹ nữ để trên đường tiêu dao, giải quyết vấn đề đàn ông".

"Đúng, giải quyết vấn đề đàn ông!". Lão Tứ - Chu Nghĩa lập tức gật đầu nói.

Ninh Thư bắn ra một cái liếc mắt. Cái tên Chu Nghĩa này nhìn chung các phương đều ok, nhưng cái thứ bệnh của hắn là sau khi xong nhiệm vụ sẽ thích đi "nã pháo bụp bụp" với nữ nhân lả lơi. Với hắn mà nói đây chính là phương thức để hắn phóng xuất áp lực.

Tống Dật bảo Chu Nghĩa không biết bao nhiêu lần, đừng nên quan hệ nam nữ loạn lên. Chu Nghĩa vẫn chứng nào tật nấy làm theo ý mình nhưng chỉ dám lén lén lút lút.

Lính đặc vụ như bọn họ mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều vô cùng nguy hiểm, Trong phút mốt có thể trở thành liệt sĩ ngay. Mỗi người đều có phương thức giải tỏa áp lực. Nhưng riêng lão Tứ này lại có quan điểm, sống một ngày thì sẽ tiêu sái hưởng thụ ngày đó.

"Ồ, trên đường vận chuyển hành lại đem theo kỹ nữ? Không muốn vẽ rắn thêm chân!". Tống Dật trực tiếp từ chối đề nghị của Ninh Thư.

Ninh Thư nhún vai.

Tiểu Cửu quay lại, trong tay cầm hơn mười mấy đồ vật nhỏ chừng gạo: "Thứ này chắc hẳn là máy định vị!".

"Nhỏ thế ư?!". Tống Dật nhìn mấy cái thứ định vị nhỏ xíu, sắc mặt chìm xuống, "Đồ tốt thật không ít đâu!".

Cậu trai tiểu Cửu với khuôn mặt búng ra sữa nói: "Loại này khi để trên người rất không dễ bị phát hiện ra".

"Nhét trên người đi!" Tống Dật cầm 1 máy định vị, đặt trên người mình.

"Những máy định vị này đều được moi từ trong cơ thể ra đấy!". Lão Cửu nói.

Tống Dật mang theo năm người lên xe và lái đi. Trước khi đi, Hắn có dặn dò Ninh Thư hành sự cẩn thận. Ninh Thư gật đầu biểu hiện mình đã rõ ràng. Đưa mắt nhìn theo ba chiều xe hàng lăn bánh rời đi, sau đó cô về chỗ mở máy tính, cẩn thận viết bản báo cáo về sự việc này. Cô lại gọi điện thoại hỏi tình huống ở các đội khác.

Hy vọng bọn Tống Dật có thể trì hoãn thêm thời gian.

Lão Cửu vẫn luôn không rời máy tính, Ninh Thư đến gần xem thử. "Cậu lại lén xâm nhập mạng quốc gia nào hả?".

"Không, là các hacker đang công kích lẫn nhau". Lão Cửu mồm thì nói nhưng mắt vẫn không rời máy tính. Ninh Thư dù gì cũng có chút hiểu biết về hack, cô nhìn lướt qua liền biết bọn họ đúng là đang "đánh nhau" trên mạng. Đây cũng là phương thức giải trí của lão Cửu. Chỉ cần sơ sẩy là mạng lưới có thể bị tê liệt. Thật là biết chơi nha!

Ninh Thư đi gặp hai tên tài xế bị giam. Hai người người này thấy cô lập tức dùng ngoại ngữ xì xồ xì xồ hô với Ninh Thư. Cô dùng tinh thần lực quét qua hai tên kia. Sắc mặt hai tên nhợt nhạt. Đồ vật bị nhét vào người bọn họ đã bị lấy ra hẳn là bằng thuốc xổ.

Ninh Thư hỏi: "Các người còn được giao việc gì ko?"

"Không có!".

Ninh Thư quét mắt tra xét thân thể hai tên tài xế còn sót gì không ví dụ như bom, hoặc thuốc nổ chẳng hạn. Nếu cả cái đồn biên phòng này bị nổ tung, tin tức được truyền đi xem như là thành trò hề cho cả thế giới chê cười rồi. Nhiệm vụ của quân nhân như nguyên chủ Ô Tĩnh chính là giữ gìn và bảo vệ quốc gia đấy.

Ninh Thư không phát hiện thêm được điều gì, trên ngươi cả hai cũng không có gì bất ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro