[EDIT C.1730] BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1730: Thiêu đốt quân hôn (7)

Ninh Thư liên lạc với Tống Dật, báo cáo tình huống của các đội ngũ khác. Cô nói: "Việc này nhất định là do kẻ địch thăm dò bởi các đội khác đều không bắt được gì. Chỉ sợ là tập đoàn tội phạm bọb chúng đặt bẫy để bắt được gian tế".

Bọn chúng mà loại trừ được gian tế thì đúng là không cần phải cố kỵ điều gì nữa.

Làm điệp viên thật sự rất nguy hiểm. Luôn phải nơm nớp lo sợ, có khả năng còn bị ép dùng độc. Tâm trí bọn họ luôn bị giày vò, xoay quanh trong đó. Sơ sảy chút là tính mệnh gia đình, người thân sẽ không còn. Tất cả bọn họ đều chấp nhận hy sinh vì quốc gia. Nếu so sánh, công tác của Ô Tĩnh còn không mấy vất vả bằng.

Tống Dật mím môi, vẻ mặt kiên nghị, cuối cùng nói ra: "Cô dùng danh nghĩa của tôi, viết bảo cáo gửi lên cấp trên xin cử thêm một số người. Tôi dự định ăn miếng trả miếng, diễn tiếp với chúng."

Ninh Thư vâng một tiếng, bắt đầu gõ báo cáo như lời Tống Dật nói. Nếu biết sau này phải ăn phiền toái như vậy thì không đi cướp xe nữa. Phần tử tội phạm xảo trá quá đi. Sáu tên tài xế cũng chỉ là cục đá dò đường ném ra mà thôi.

Ninh Thư ôm máy tính không buông tay, hướng Tiểu Cửu nói: "Chúng ta phải đi giúp đội trưởng!"

Tiểu Cửu cũng không ngẩng đầu lên, nói: "A, giúp thế nào?"

Ninh Thư sờ cằm trầm tư. Đúng vậy, giúp kiểu gì đây. Lại còn không biết Tống Dật ở chỗ nào tại Cẩm Châu để mà liên lạc. Cô nghĩ ngợi một lúc liền chạy tới hành hạ mấy tên tài xế. Mấy tên này chỉ là nhân thủ bên ngoài nên chẳng có hiểu biết gì cả. Nhưng mỗi lần chúng vận chuyển, thu nhập có thể lên tới mấy vạn lận. Hàng lậu chúng vận chuyển được cũng không ít. Nếu như bị cảnh sát bắt được thì đáng đời tụi bay.

Còn cái tập đoàn tội phạm núp phía sau ở tận nước ngoài lại mảy may không bị suy chuyển. Đây cũng là sự việc tương đối bi ai cho quốc gia nha. Quốc gia chỉ có thể tăng cường độ đả kích nếu không những thứ hàng "bẩn" này lại chảy vào đất nước.

Ninh Thư cũng không thể làm gì được nữa. Chỉ có thể giám sát kỹ mấy tên tài xế, tiện thể quan sát thi thể bốn người cùng quần áo, giày, màu da.

Khu vực nhiệt đới chỗ kia vốn ẩm ướt chính là thiên đường để trồng và phát triển cây anh túc. Vì sinh kế, những người đó liều mạng trồng cây cấm. Từ loại cây này sẽ điều chế cái thứ chất độc hại ghê gớm này.

Những tài xe này có nước da rất đen, có vẻ giống như người địa phương. Ninh Thư quan sát chứng nhận thân phận bọn hắn. Thật ra bọn họ vốn là người bản quốc và có chút thân phận ở nước ngoài.

Ninh Thư một bên chú ý tình huống đội ngũ khác, một bên chuẩn bị báo cáo tình hình cho Tống Dật. Cho đến giờ, các đội ngũ khác đều không bắt được người, bên hàng không tra soát đặc biệt nghiêm túc nhưng tất cả đều không phát hiện được điều dị thường.

Mọi việc oàn toàn rõ ràng, chuyện lần này gặp phải chính là cái bẫy.

Hết lần này tới lần khác lại đụng phải tay Tống Dật, nhất định phải làm. Làm không tốt Tống Dật sẽ phải chịu trách nhiệm. Còn ngược lại tất nhiên sẽ là người có công.

Ninh Thư gọi, Tống Dật đeo tai nghe bluetooth, cẩn thận nghe Ninh Thư báo cáo. "Chú ý tình huống mọi lúc".

Ninh Thư vâng một tiếng.

Trong xe, bỗng điện thoại vang lên, Tống Dật nói với Ninh Thư: "Bên kia điện thoại tới, khẳng định là để phân phó ta làm việc".

Cú điện thoại là cho tài xế của chiếc xe này.

Ninh Thư tắt điện thoại, mắt liếc nhìn Tiểu Cửu còn đang lăn lộn với máy tính.

Tống Dật theo sự chỉ huy của trùm buôn thuốc phiện bên kia, đến một địa phương được chỉ định để làm giao dịch. Ngay tại thời điểm giao dịch, Tống Dật trực tiếp nổ súng giết người, cướp đi vali từ đối phương, bên trong chất đầy tiền. Hơn nữa, tại hiện trường giao chiến, độc phẩm vãi đầy mặt đất.

Tống Dật còn trúng một vết thương, may nhờ đội viên yểm hộ mới thoát ra ngoài được.

Tình huống truy tìm, đuổi bắt nhau giữa hai bên vô cùng kịch tính không khác gì phim Hollywood, có thể gọi là kinh tâm động phách.

Tống Dật bị đẩy tới bệnh viện lập tức vào phòng phẫu thuật. Hắn cắn răng nhịn đau. Còn Ninh Thư đem bốn cỗ thi thể cùng hai tên tài xe đưa đến Cục Công an thành phố Cẩm Châu, nguyên nhân cái chết chính là do dùng súng bắn nhau, là tập đoàn tội phạm muốn đen ăn đen. Tóm lại là do mấy tên tài xế thấy tiền liền lóa mắt.

Đem thi thể chuyển vào trong xe, Ninh Thư cùng Tiểu Cửu khiêng nốt lão Nhị bị thương và lái xe tới Cẩm Châu. Sau đó, Ninh Thư cùng một đoàn người tới bệnh viện Cẩm Châu thăm Tống Dật.

Thân thể Tống Dật đã được lấy đạn ra, hắn đang nằm tại trên giường bệnh nghỉ ngơi. Ngoại trừ Tống Dật trúng đạn, còn có lão Tứ Chu Nghĩa cũng chịu đả thương, hai người chỉ nằm cách nhau một cái rèm.

Ninh Thư hỏi thăm hai người: "Thân thể thế nào rồi?"

Tống Dật vô sự người đồng dạng nói ra: "Không có việc gì!".

"Làm sao không có việc gì, đau chết mất ấy!". Chu Nghĩa lập tức kêu lên, không có chút nhẫn nại giống Tống Dật.

Ninh Thư chỉ là nói ra: "Bị thương có thể nghỉ ngơi cho tốt một chút, bảo dưỡng thân thể!"

Cho dù là quân nhân thì cũng có loại người ngang, người dọc. Chu Nghĩa chính là cái loại người này. Chu Nghĩa nhìn Ninh Thư: "Tôi sớm biết cô vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, tôi không như đội trưởng Tống giữ mình trong sạch, tôi lại càng không muốn cô thích tôi nha!"

Ninh Thư liếc mắt lườm Chu Nghĩa. Đến nỗi Chu Nghĩa nói mấy chữ "Tống Dật" này, Ninh Thư đơn thuần không them nghe.

"Tống đội trưởng vốn là thủ thân như ngọc, còn anh cả ngày phong lưu, tiêu sái lại còn bày đặt lý luận, tôi kính mến Tống đội trưởng thì làm sao?". Ninh Thư mặt không đổi sắc nhìn thẳng Chu Nghĩa.

Tâm ý người ủy thác là để nhà ngươi tùy tiện nói đùa đấy à?

Chu Nghĩa nhún vai, "Được được, là tôi nói sai". Chu Nghĩa xoay người đưa lưng về phía Ninh Thư.

Tống Dật vuốt vuốt mi tâm, "Nhiệm vụ hoàn thành rồi, may mắn sống sót sau tai nạn làm sao mà không ôm khóc nhau rống, thế nào lại cãi vã nhau rồi?"

Ninh Thư xin lỗi: "Là tôi nói chuyện không chú ý, ảnh hưởng tới đoàn kết". Nàng câu nói kia có mao bệnh sao, không có mao bệnh đi.

Ninh Thư cố ý nói câu xin lỗi, khiến Chu Nghĩa ngược lại thấy ngượng ngùng, bản thân mình ai lại cùng nữ nhân so đo hơn thua, "Tôi chỉ đùa với cô thôi!". Ninh Thư chỉ ném ra một cái liếc mắt.

Dừng lại tại bệnh viện Cẩm Châu mấy ngày, Tống Dật và Chu Nghĩa được đưa đến Quân y Viện. Những người khác cũng về tới quân bộ. Hoàn thành xong nhiệm vụ họ cần phải nghỉ ngơi một thời gian, bằng không, thân thể cho dù từ sắt thép cũng chịu không được.

Do Tống Dật bị thương nên cấp trên tự mình đến bệnh viện thăm hắn. À ừ, người thủ trưởng này sau sẽ là nhạc phụ Tống Dật nha.

Ninh Thư ngồi cạnh bên giường Chu Nghĩa gọt táo, nhìn sang bên giường Tống Dật bu đầy người.

Bên đó có một nam nhân chừng hơn 50 tuổi, trên người tràn đầy uy nghiêm, chính là cha của Ngô Tiêm Nhu. Ông ấy có thái độ rất ôn hòa đối với Tống Dật, hiển nhiên là rất xem trọng Tống Dật.

Chu Nghĩa hướng Ninh Thư lắc đầu, "Không đùa chứ, tôi nghe Ngô Chính ủy có một cô con gái, xem ra định đem con gả cho đội trưởng rồi".

Người ủy thác Ô Tĩnh có cảm tình với Tống Dật, người trong đội cơ bản là đều minh bạch trong lòng, ngoại trừ Tiểu Cửu chỉ biết ôm ấp cái máy tính.

Ninh Thư bình tĩnh gọt trái táo, không có chút nào quan tâm.

Chu Nghĩa xê dịch chân của mình, thấy Ninh Thư như vậy hỏi: "Cô thật không có chút nào quan tâm nào sao?"

Ninh Thư liếc mắt, "Anh cũng quá coi thường tình cảm của tôi với Tống đội trưởng rồi, đó không phải là tình yêu nam nữ đơn thuần mà là tình chiến hữu, là sự kính ngưỡng cao thượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro