[EDIT C.1731] BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1731: Thiêu đốt hôn quân (8)

Chu Nghĩa thấy trong lời nói của Ninh thư không có chút nhiệt huyết sôi trào nào, hắn nghe xong mắt trợn trắng.

"Cô cứ giả vờ đi, nghe nói con gái của Ngô Chính ủy là một mỹ nữ đấy, cô không có chút sốt ruột à?" Chu Nghĩa nằm trên giường bệnh nhàm chán nói.

Hắn cảm thấy mình rất vui khi đi trêu chọc cho người khác buồn chết thôi.

Ninh Thư đem quả táo nhét vào miệng Chu Nghĩa, "Làm người nên tích đức một chút, ít xát muối vào lòng người đi. Đáng tiếc, chân của ngươi chỉ bị gãy xương thôi nhỉ, thế mà không bị chặt đứt chứ?!"

Chu Nghĩa: ... Cô cũng vui vẻ trên sự thống khổ của người khác đấy thôi.

Từng đợt người nối nhau tới thăm Tống Dật. Nào hoa, quả, nước ép, nào trứng muối...

Đoán chừng là họ "đánh hơi" được việc gì nên nhanh chóng đến nịnh bợ.

Bất quá, những thứ quà hoa trái này đều bị đội viên "tiêu diệt" sạch sẽ.

Mấy tên thủ hạ của Đội trưởng Tống  phải ra sức lấp cái mồn cái xong mới có thể đi. Bọn họ còn nói đùa rằng chỗ hoa quả đủ ăn một năm .

Mặt Tống Dật lạnh tanh, nếu như không phải không xuống giường được, ta đã sớm đá mỗi người một chân .

Tình hữu nghị giữa đàn ông không có gì hơn việc cùng nhau trải qua vác súng, cùng nhau ngồi xổm trông kho, cùng nhau măm măm kỹ nữ, cùng nhau trải qua tang tóc, đau thương.

Tình cảm của Tống Dật với những thủ hạ này thật sự nồng hậu tình huynh đệ.

Nhưng về sau, Tống Dật từng bước thăng tiếng. Hắn dần không còn làm nhiệm vụ nữa, những binh lính thủ hạ cũ này sau được an bài đến các đội ngũ khác và tan tác hết cả.

Có một số người quá thất vọng, họ tự lựa chọn đi tới quân ngũ khác.

Tống Dật sau khi kết hôn, quan cao chức lớn khiến đa số người cũng không còn nhận ra.

Ninh Thư ngồi xuống ghế bên cạnh Tống Dật, tay cầm quả quýt bóc, một bên hướng Tống Dật hỏi: "Anh muốn kết hôn Ngô Tiêm Nhu không?"

Ninh Thư bình tĩnh hỏi một câu lại khiến đội viên xung quanh đều yên lặng nhìn chằm chằm Ninh Thư cùng Tống Dật.

Tống Dật sửng sốt một chút, có chút bật cười lắc đầu, "Cô nghe ai nói thế?"

"Đội trưởng, chuyện này đều truyền khắp nơi rồi. Hơn nữa, Ngô chính ủy cũng từng đề cập tới, không biết thật hay đùa ấy!", Chu Nghĩa líu lo không ngừng nói.

Tống Dật lắc đầu, "Chỗ nào đồn đại mù mờ thế, cái dạng tôi chưa ăn bữa nay đã lo bữa mai, Ngô chính ủy sẽ không đem con gái gả cho tôi đâu, về sau chớ nói lung tung!"

Tống Dật đối với việc không chắc chắn, xưa nay sẽ không nói mò.

Ninh Thư lột hết quả quýt đưa cho Tống Dật, Tống Dật tiếp nhận quýt, nói một tiếng cám ơn.

"Thật ra, cơ bản xem chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Tôi nghe nói, con gái Ngô Chính ủy đã về nước một đoạn thời gian, xem ra các vị khẳng định sẽ kết hôn!" Ninh Thư lột quýt cho mình, vừa ăn vừa nói.

Chu Nghĩa tiếp lời, "Cô gái từng sống nước ngoài, có thể làm người vợ chịu cô độc của quân nhân ư?"

"Giống như chúng ta vậy, cưới vợ là phải xem toàn diện." Chu Nghĩa nói.

"Biết đại thể là xem ngươi *** còn muốn thờ ơ đại thể sao" có đội viên trêu chọc Chu Nghĩa.

"Tôi mà có lão bà, tôi sẽ không thèm đi tìm nữ nhân khác" Chu Nghĩa nói.

Ninh Thư chậc chậc lưỡi, quýt thật ngọt.

Cô đã ăn xong, buông xuống quýt vỏ, mới nhàn nhạt nói ra: "Theo tôi hiểu, Ngô tiểu thư là loại không dính khói lửa trần gian, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu cực khổ."

"Nói thế khác gì là thần tiên phi tử đâu?" Chu Nghĩa tò mò, bất quá không có hảo ý mà hỏi Ninh Thư: "Cô làm sao đem Ngô tiểu thư điều tra đến rõ ràng như vậy?"

Ninh Thư liếc mắt nhìn thoáng qua Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa nhún vai, "Cô nói nha!"

Ninh Thư lại nói ra: "Kiểu nữ nhân mà không phải lo chuyện áo cơm, gạo tiền là kiểu nữ nhân coi trọng tình yêu, thích hưởng thụ romantic, nếu như Đội trưởng muốn kết hôn với Ngô tiểu thư, anh cần tốn nhiều thời gian hơn để làm bạn với cô ta, bảo vệ cô ta, yêu thương, toàn tâm toàn ý với cô ta, phải chăm sóc cô ta đấy nha."

Tình yêu cao đẹp quá nhở.

Tống Dật vuốt vuốt mi tâm, "Ai nói ngài Chính ủy sẽ đem nữ nhi gả cho tôi, cái bát úp còn chưa lật lên đâu, mấy người cứ nói mò như thế chẳng may Ngô tiểu thư tới tìm tôi liều mạng đấy ."

Tống Dật vừa dứt lời, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, đám người quay đầu nhìn hướng cửa.

Ở cửa có một cô gái nhỏ, vóc dáng không cao lắm, tóc xoăn nhẹ mềm mại. Hai mắt to tròn tràn đầy linh khí giống như một cô nàng búp bê xinh đẹp, tinh xảo. Cô gái đem lại cho người ta cảm giác không nhịn được muốn che chở, là điều đáng giá trên đời này.

"Ai là Tống Dật?" Ngô Tiêm Nhu đứng tại cửa, quét mắt nhìn người trong phòng.

Nghe cha nói Tống Dật bị thương. Ánh mắt Ngô Tiêm Nhu vừa vặn nhìn thấy Chu Nghĩa, cô nhíu mày. Trông có vẻ tặc mi thử nhãn. Thật cay con mắt.

Ngô Tiêm Nhu xem nhẹ Chu Nghĩa, nhìn về phía một người bị thương khác ừ, xấu xí.

Sau cùng, ánh mắt của Ngô Tiêm Nhu đặt trên người Tống Dật, "Anh là Tống Dật?"

Ngô Tiêm Nhu đi vào phòng bệnh, đến một bên giường bệnh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tống Dật. Trong cả phòng này, có Tống Dật hơi lớn là có chút tương đối đẹp mắt.

Tống Dật đích thực là cái "avatar" đảm đương cho cả đội.

"Đúng, tôi là Tống Dật." Tống Dật đoán đại khái được cô gái này là ai.

"Tôi tới đây hôm nay  để trực tiếp nói cho anh, tôi sẽ không gả cho anh. Cha tôi bắt tôi phải gả cho anh nhưng ai thèm gả cho một  tên lính mọi rợ." Ngô Tiêm Nhu thẳng tuột, nghĩ gì nói đó.

Ngay thẳng cực kì nha.

"Lính mọi rợ", ba chữ  này làm người trong phòng không nhịn được mà nhíu mày.

Ninh Thư vẫn ăn quýt, ở một bên nhìn Ngô Tiêm Nhu.

Loại này nữ nhân này vừa nhìn là biết được gia đình bảo hộ, bao bọc khỏi mọi thứ hắc ám khói bụi trần gian đây mà.

Ô Tĩnh mà so sánh Ngô Tiêm Nhu, Ô Tĩnh quả thực chính là người máu dính đầy tay.

Thế nhưng là có một số việc nhất định có người làm, phải có người chịu hy sinh sự ngây thơ và tốt đẹp để mới có thể thủ hộ đại đa số người được hưởng sự tốt đẹp, bình an.

Ninh Thư cười trong lòng ha ha một tiếng, hướng Tống Dật nói ra: "Đội trưởng,  tiểu cô nương  người ta chướng mắt anh nha!"

Ngay lúc nhìn thấy Ngô Tiêm Nhu, Ninh Thư đã biết đại khái vì sao Tống Dật lại thích cô ta. Đa số con người đều thích hướng tới thứ mà mình không có trên người khác. Tống Dật vượt qua người trong tại mưa bom bão đạn, tiếp xúc đầy rẫy máu tươi cùng tử vong.

Trong khi đó, Ngô Tiêm Nhu lại tinh khiết tốt đẹp, mang lại sự bình thản, an lành. Đoán chừng đây là thứ mà trong lòng Tống Dật luôn khao khát.

Tống Dật với Ô Tĩnh là hai người giống nhau , cùng trải qua sinh hoạt giống nhau, hai người tụ cùng một chỗ, nhìn thấy đối phương tựa như nhìn thấy chính mình như nhìn thấy dáng vẻ máu me đầm đìa, cảm giác lúc nào cũng như đang làm nhiệm vụ. Phu thê không thể là đồng đội cùng nhau là có đạo lí riêng của nó.

Ninh Thư cố ý nói Ngô Tiêm Nhu chướng mắt Tống Dật, những người khác ồn ào đùa cợt theo.

"Đội trưởng,  phải cố gắng bắt lại Ngô tiểu thư nha!"

"Làm Ngô tiểu thư quỳ dưới quần người lính nha!"

"..."

Ngô Tiêm Nhu vuốt vuốt lỗ tai, có chút chịu không được những thanh âm huyên náo này . Một chút tố chất đều không có, Chỗ này chính là phòng bệnh, là phòng bệnh đấy.

Thủ hạ mà có cái đức hạnh này , vậy Tống Dật cũng không thể khá hơn chút nào.

Tống Dật tốt xấu ở chúng với đám này thủ hạ nhiều năm, dùng mông mà biết suy cũng biết bọn hõ nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro