[EDIT C.1732] BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1732: Thiêu đốt quân hôn (9)

Tống Dật nhìn thủ hạ của mình làm ầm ĩ, hắn quay sang Ngô Tiêm Như nói: "Thật xin lỗi, bọn họ quen tính ồn ào rồi!”

Chưa nói chắc hắn với Ngô Tiêm Nhu có thể kết hôn hay không. Với kiểu dạng này của bọn họ thì nghĩ hủy đi hôn sớm đi là vừa.

Ngô Tiêm Nhu không hài lòng với giải thích của Tống Dật, ngược lại cau mày nói ra: "Cha nói anh là người trị quân nghiêm minh, nhiều lần xây dựng kỳ công. Hóa ra các anh căn bản chỉ là một đám lính vô tổ chức, không khác gì so với mấy bọn lưu manh!"

Ngô Tiêm Nhu là một cô gái ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy. Không thèm để ý, cố kỵ những người trong phòng này mà cứ nói thẳng vào mặt bọn họ.

Đột nhiên, rõ ràng là Tống Dật không chống đỡ được trước Ngô Tiêm Nhu rồi.

Với tính tình thiếu thông minh, kém khôn ngoan như thế sẽ trực tiếp đắc tội với người ta.

Người ta kịp nhắm vào cô ta, Tống Dật huy động máy bay xe tăng, mang theo quân đội khiêng súng để cho Ngô Tiêm Nhu được rạng rỡ cái mặt mày.

"Tiểu tẩu tử nói chuyện thật có ý tứ nha, chúng ta tuy có cẩu thả tùy hứng, nhưng đội trưởng của chúng ta đây là một nam nhân chính trực nhã nhặn đấy". Chu Nghĩa âm dương quái khí nói.

Ngô Tiêm Nhu căn bản không thèm để ý Chu Nghĩa, nhìn Tống Dật nói: "Tống Dật, tôi không thích anh, đối với anh không có nửa điểm cảm tình, vì vậy tôi sẽ không gả cho anh. Hy vọng anh cùng cha tôi nói rõ ràng."

Tống Dật: ...

Cô nương này a...

"Tôi đã nói với anh rồi, anh rốt cuộc có đáp ứng hay không?". Ngô Tiêm Nhu dậm chân hướng Tống Dật hỏi.

Tống Dật gật đầu: "Tôi sẽ cùng cha cô nói rõ ràng!".

Thấy Tống Dật gật đầu đáp ứng dễ dàng như vậy, biểu tình Ngô Tiêm Nhu có chút quái dị. Đối phương đáp ứng quá sảng khoái, trong lòng cô ngược lại không biết hình dung như thế nào.

"Vậy anh phải nhớ được lời hứa của mình." Ngô Tiêm Nhu quay người ra phòng bệnh.

Trong phòng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tống Dật, Tống Dật nhàn nhã ăn quýt, "Nhìn ta làm gì?"

"Đội trưởng, anh muốn kết hôn với tiểu cô nương kia không?" Chu Nghĩa hướng Tống Dật hỏi.

Tống Dật cười một tiếng, "Chỉ là lời đồn thổi!".

"Xong! Nhìn nụ cười này của anh là có điểm thích tiểu cô nương kia rồi. Nhìn cô nương kia tuổi tác khá nhỏ, chính là đang cái tuổi có tâm lý thiếu nữ tràn ngập mộng mơ."

Chu Nghĩa lắc đầu nói, Tống Dật thu liễm nụ cười trên mặt.

Ninh Thư thật muốn cho Chu Nghĩa 2 cái bạt tai.

Ngô Tiêm Nhu vừa lên đài quả thật khiến cho người ta phải sáng mắt. Tính tình cô ta ngang ngược thế mà cũng không phải là vấn đề lớn, ngược lại để cho người ta cảm thấy đáng yêu. Đúng là giá trị cao của diện mạo được lòng cả thiên hạ nha.

Ninh Thư mà phun ra lời như trong lòng có khả năng bị mọi người dìm trong nước miếng rồi.

Người xấu không sao, nhưng ngàn vạn không thể làm.

Ninh Thư sờ cằm, hướng Tống Dật nói ra: "Đội trưởng, nếu anh muốn cùng Ngô tiểu thư kết hôn, anh cần cân nhắc rất nhiều chuyện."

Ninh Thư duỗi ra một ngón tay: "Một, Ngô tiểu thư chỉ khoảng 25 tuổi, mà anh bây giờ thật giống như đã 33 rồi. Tìm một cô gái trẻ trung để hẹn hò tất nhiên phải tốn nhiều thời gian hơn để hấp dẫn cô ấy."

"Hai, ta vừa mới nhìn thấy rồi đấy, Ngô Tiêm Nhu là một nữ tử đơn thuần vốn được lớn lên trong sự bao bọc, che chở nên đối tình yêu, cô ấy sẽ ôm lấy tiêu chuẩn rất lớn. Người ta nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, sẽ không thể luôn lãng mạn như hồi mới đầu."

"Ba, Đội trưởng, anh cần nhiều thời gian hẹn hò vun đắp tình cảm với Ngô tiểu thư. Nếu như vậy, anh cũng không đủ thời gian để làm nhiệm vụ. Khi đó, anh không còn là Tống Dật của Quốc gia mà là trượng phu Ngô Tiêm Nhu."

Ninh Thư miệng nói xong thì ăn một miếng quýt cho bớt khô mồm.

Trong phòng, không ít người cùng nhìn Ninh Thư, Chu Nghĩa nói: "Cô vốn cũng là tiểu cô nương mà nói như bà cụ non thế. Cứ như cô là người đã từng trải rồi ấy!."

Ninh Thư rụt rè nói ra: "Chưa ăn qua thịt heo, còn chưa từng gặp qua heo chạy a?"

Tống Dật buông vỏ quýt xuống, "Có vẻ như mấy người đều không thích cô gái kia?"

Tiểu Cửu vẫn luôn ôm khư khư lấy "cô bạn gái" máy tính, rốt cuộc ngẩng đầu hướng Tống Dật nói ra: "Không biết trước sau, ngôn ngữ thì vô duyên, cô gái như vậy không thích hợp với người như chúng ta, chúng ta phải làm nhiệm vụ mà quốc gia giao cho. Còn để mà nịnh cô á, không thích hợp!"

Tiểu Cửu tỏ rõ thái độ.

Tống Dật nhịn không được bật cười nói ra: "Nhìn mấy người với bộ dáng nghiêm túc này thật giống như ngày mai ta sẽ phải cùng cô gái kia kết hôn ấy!"

Ninh Thư trong lòng thở dài, nếu như Tống Dật từ chối vậy sẽ đắc tội cha Ngô Tiêm Nhu ngay.

Người ta coi trọng ngươi, muốn đem con gái gả cho ngươi. Mẹ nó, ngươi còn không biết tốt xấu mà cụ tuyệt, ai lại có mắt mà như mù thế.

Việc chốn quan trường, nếu như muốn ngáng chân hoặc giày vò ai đó là việc cũng dễ dàng.

Mối hôn sự này trong đó ẩn chứa nhiều nguyên nhân, phương diện.

Tống Dật vuốt vuốt mi tâm, "Mấy người các người nha, quan tâm chuyện của ta làm gì. Sao mà ko đi tìm lão bà của mình đi!"

"Chờ nghỉ phép về xem mắt, lão bà khẳng định là sẽ tìm!!!". Đám người câu được, câu chăng..

Sau khi Ngô Tiêm Nhu đến và đi, bầu không khí trong phòng bệnh liền có chút không thoải mái, mọi người đều tìm lý do lục tục rời đi 

Tống Dật há mồm định nói, nhưng cũng không biết nên nói gì.

Sau đó trong phòng bệnh cũng chỉ có bốn người. Ba người bị thương, còn lại chính là Ninh Thư.

Trong phòng bệnh im ắng, Ninh Thư đưa cho lão Nhị một chén nước.

Tống Dật nhìn Ninh Thư:  "Không phải vừa mới nói rất nhiều, làm sao bây giờ đều câm hết rồi!."

"Chu Nghĩa, ngươi cùng Ô Tĩnh một xướng một ca, sao không nói gì nữa hả!?"

Chu Nghĩa: "Đội trưởng a, tôi là bệnh nhân, nói chuyện nhiều không tốt!"

Ninh Thư uống một hớp nước, "Anh muốn tôi nói gì đây?!"

"Cảm giác các ngươi yên lặng không quen!" Tống Dật nhịn không được nói.

Ninh Thư khẽ mỉm cười, "Là bởi vì bọn họ cảm thấy bị tổn thương, chúng tôi vốn kính yêu đội trưởng. Lần thứ nhất gặp mặt mà nữ nhân kia đã nhục nhã chúng tôi. Tôi không cần biết cố ý hay là vô tâm…. nhưng Đội trưởng, anh lại không vì chúng tôi mà nói một câu."

Tống Dật lập tức nói ra: "Trong lòng ta, đương nhiên là mấy người quan trọng hơn, cùng ta cam chịu khổ cực, sống chết có nhau là các ngươi, cô ấy bất quá là một tiểu cô nương mà thôi."

Ninh Thư không nói chuyện mà vẫn ăn quýt cô nghĩ rồi nói ra: "Kỳ thật, anh kết hôn với Ngô Tiêm Nhu cũng là có chỗ tốt, đội trưởng hẳn là có thể tiến bước để thăng quan tiến chức rồi!".

"Vô luận ở vị trí nào, đều là thay quốc gia làm việc." Tống Dật vô tình nói.

Ninh Thư hướng Tống Dật giơ ngón tay cái, "Chí công vô tư nha!"

Tống Dật cười một tiếng, "Nào có cái gì chí công vô tư, nếu như đứng được trên cao một chút, tôi cầm tiền thưởng cũng sẽ được nhiều một chút, đến lúc đó mỗi chúng ta sẽ được nhiẻu phần hơn.

Ninh Thư trong lòng thở dài một hơi, có chút phiền muộn. Nói lâu như vậy, 

 Tống Dật cũng mệt mỏi.

Ninh Thư đong đưa giường bệnh, đem giường bệnh yên bình, thay Tống Dật lôi kéo chăn.

Chu Nghĩa nhìn Ninh Thư, "Vì không muốn đội trưởng kết hôn với tiểu cô nương, cô đúng là nhọc lòng không ít nha."

Ninh Thư để tay tại chỗ băng bó thạch cao trên đùi Chu Nghĩa, hắn lập tức khoát tay nói ra: "Đừng như vậy, tôi chỉ nói chút thôi mà, đội trưởng không thích cô, chỉ xem cô là thuộc hạ, quan hệ hai người nếu có thể đơm bông thì sao mấy năm này một chút động tĩnh đều không có!".

Ninh Thư biết, người ủy thác Ô Tĩnh cũng biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro