Phần 22: giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong xe bao trùm mùi thuốc súng nồng đậm, chỉ còn tiếng điều hòa đang mở hòa cùng tiếng thảo luận của P'Eed qua điện thoại. Mỗi người đều đang làm việc riêng của mình, không ai nói ai câu nào.

Sự im ắng hiếm có này thu hút tính tò mò của p'Eed cùng chú tài, mọi ngày đều rất rơm rả tiếng nói chuyện của hai người ngồi sau.

Cuộc gọi kết thúc làm không khí càng trở nên tẻ nhạc. P'Eed nghi vấn hỏi Bright

" hai đứa làm sao vậy? Giận?"

" hỏi em ấy đi? Con không biết" nói cũng không được, không nói cũng không xong, cứ đưa vấn đề này qua cho em ấy tự nói. Anh nói lúc nãy thì có gì sai, lại còn giận dỗi.

Hai người đây là lần đầu giận nhau, nhưng cũng không tính là đầu tiên, chỉ là lần trước không nghiêm trọng như bây giờ, đến nhìn mặt nhau cũng không.

" Win, làm sao vậy? Bright nói gì con sao?"

P'Eed chính là như vậy, mang một chút thiên vị dành cho Win, có lẽ vì cậu nhỏ tuổi nhất, cũng có lẽ vì sự dễ thương. Bà còn chưa biết chuyện gì đã ngay lập tức đổ vấn đề lên Bright.

Bright cũng chẳng lấy làm lạ, lâu lâu sẽ như vậy, anh không chấp nhất những chuyện nhỏ nhưng bây giờ thì không

" đó là vấn đề của em ấy, làm sao lại thành là con rồi?"

Lời vừa thốt ra đã nhận lấy ánh mắt hâm dọa từ bà, liền im lặng quay ra ngoài cửa kính.

" Win, nói mae nghe hai đứa làm sao mà giận?"

Win là cậu bé ngoan, sẽ không vô lý đi gây sự hay giận lẫy vô căn cứ với người khác, đặc biệt là Bright.

" không có giận" cũng không thể vì chuyện nhỏ nhặt đó nói cậu giận Bright được, mặt mũi cậu biết để đâu.

" không có sao mà không có được, còn không nhìn mặt nhau" gần cả 2 năm nay bây giờ mới thấy hai đứa giận, có chút kinh ngạc. Nhìn Win không muốn nói, bà cũng không gặn hỏi nữa. Một lúc là lại hết thôi.

Cứ thế im lặng ai về nhà nấy.

Bright ôm buồn bực trong người lên căn hộ, lúc nãy vừa đi vừa nghĩ vẫn cảm thấy mình không có làm gì quá đáng cả. Mãi đến lúc thấy cửa phòng mới vứt nhẹ ra sau đầu, thấy nhà liền hết mệt.

Cầm thẻ từ đưa nhẹ vào khóa cảm ứng, mở cửa bước vào.

Vừa vào đến phòng khách đã thấy hai bóng người ngồi, chào đón anh là nụ cười tươi tắng của mẹ và chú, hiếm khi hai người lên thăm cậu, Bright vui vẻ chạy ào đến ôm.

Vỗ vỗ đầu Bright, mẹ mỉm cười triều mếm, giọng đầy yêu thương:" ôi ! thật là đã lớn rồi còn làm mấy trò này. đi làm có mệt không?"

Phải rất lâu mới gặp ,Bright liền làm những hành động lấy lòng, nũng nịu với bà. từ nhỏ đã vậy, Bright rất thích dở chứng trẻ con trước mặt bà, lớn lên vẫn như vậy không đổi.

" hai người lên đây khi nào sao không báo cho con?"

Từ tỉnh kia qua đây cũng phải mất nửa ngày đường, hai người lại lớn tuổi, cứ tự tiện đi như vậy một mình lên thăm cậu.

Ba người nói chuyện một hồi cũng thắm mệt, liền mau mau giải tán nghỉ ngơi, dù sao cũng ở đây một thời gian mới đi.

***

Win vừa vào nhà đã thấy đèn nhà sáng lên, cậu nghi hoạt bước vào. Vừa nhìn thấy một đóng ngồi húp mỳ vừa xem phim, liền nhíu mày.

" mày định trú ở nhà tao đến khi nào?"

Giọng điệu phiền chán hỏi, Tay giả ngơ không biết quay khuôn mặt tèm lem nước mỳ cười hì hì trả lời

" một tuần"

Hả? Cái gì mà một tuần, nó mà ở đây một tuần thì cái nhà của cậu có thể chắc rác cao như núi . Nhưng đuổi thì nó không chịu đi, cậu biết phải làm sao.

***

" làm gì đấy, hứng thú với ngành luật?"

Win vừa tắm xong đã nhìn thấy Tay đang dùng máy tính của mình để tìm kiếm mấy cái điều lệ trong pháp luật.

Theo như bạn thân lâu năm, Tay là một người rất thiếu kiên nhẫn đối với mấy chuyện phứt tạp và rườm rà nên chuyện hắn đang ngồi và tìm hiểu mấy cái này khiến cậu không thể không kinh ngạc.

Không nhận được câu trả lời, Win không hứng thú ngồi xem nữa, đứng dậy nhanh chân bước vào phòng mình đi ngủ.

Sắp đến nơi, Tay bây giờ mới bắt đầu mở miệng nói

"Khoản 1 điều 29 trong Nghị định quy định điều gì?"

Cái gì?

Win đứng hình hồi lâu, khi xác định Tay đang giở thói thiếu kiên nhẫn để nhìn mình thì cậu mới ngơ ngác chỉ vào bản thân.

" hỏi tao sao?"

Bĩnh tĩnh gật đầu.

Tay một lần nữa mà lặp lại câu hỏi:" "Khoản 1 điều 29 trong Nghị định quy định điều gì?"

Win khó hiểu

" làm sao tao biết được? Tao có học luật đâu?"

Win không hiểu nỗi mà nhìn Tay, từ nãy đến giờ cứ là lạ, không ngẩn ngơ thì lại lơ đễnh, một hồi rồi lại ôm con chó để vuốt ve, một hồi lại đem con chó lên mà nhìn ngắm, sau đó lại như thằng dở hơi mà ngồi cười, lại tựa như khó hiểu mà lắc lắc đầu ngán ngẫm.

Dấu hiệu này không phải là đang bị tâm thần phân liệt sao?

Mà như thế còn thôi đi, bây giờ còn đem mấy cái điều luật ra để hỏi hắn, cái này không phải muốn khiêu khích thì là gì.

" cũng đúng! Nếu mày biết thì đã không học lại môn pháp luật đại cương"

Này này này này!

" mày thì hay rồi, tốt nhất là nói chuyện cho đoàng hoàng vào. Nếu không mày cuốn gói ra khỏi nhà tao luôn đi"

Chỉ có một môn thôi, bây giờ nó lại lôi ra ghẹo gan mình. Có mấy ai mà không có lần học lại môn chứ, làm như mình muốn vậy

Không phải cậu đang học lại nó sao. Lại còn cợt nhã nói.

" thì là vậy"

Nhẹ nhàng ôm Cartier vào lòng vuốt ve, Tay nói bóng gió.

" con người mà! Luôn phủ nhận sai lầm của mình, phải không Cartier"

Cartier:" gâu..."

Win:"..."

Đồ tồi , đồ khốn nạn, làm bạn bè lâu năm vậy đây là lần đầu cảm thấy Tay không phải con người.

Nhìn Tay đang chuẩn bị ra ngoài, Win nghi hoặc nói

" đi đâu đấy?"

Chuyện lúc nãy cũng không đáng để giận nhau nên chắc không phải bỏ đi đấy chứ, khuya 11 giờ rồi.

" đi gặp New."

New? Cái tên này nghe quen ghê? Hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.

" New là ai? "

Không phải là đang giao lưu với bạn mới đấy nhá, nhưng chuyện đó cũng bình thường nhưng 11 giờ đêm đi tìm người ta thì không bình thường. Đột nhiên nghiêm túc vậy khiến cậu không quen.

Chuyện quái gì đang xảy ra với thằng Tay vậy?

Ai đó nói với cậu đi? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro