6. want to stay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Author: buljangnan

Translator: miubie
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không đem ra khỏi wattpad này.

"Chính Đình, đến giờ dậy rồi"

Chu Chính Đình rên rỉ, ánh nắng mặt trời buổi sớm không thương tiếc xuyên thẳng vào đôi mắt vừa hé mở. Anh biết rằng mình có rất nhiều lịch trình đang xếp hàng chờ đợi – phỏng vấn, luyện tập, thu âm bài hát mới, luyện tập vũ đạo; tuy nhiên, điều này không có nghĩa là anh muốn rời khỏi giường.

"Này, anh sẽ lỡ chuyến bay đấy", một giọng nói nhẹ nhàng thúc giục xuất hiện bên cạnh.

Chu Chính Đình xoay người đối mặt với người đang nằm bên cạnh, "Có lẽ anh rất muốn bỏ lỡ nó. Em có bao giờ nghĩ thế không, Văn Quân?", có Tất Văn Quân với vai trò là bạn cùng phòng nghĩa là cậu đã được xác định rằng cậu phải là người đảm bảo Chu Chính Đình sẽ không bị muộn giờ. Tất Văn Quân luôn đảm bảo rằng tất cả hành lý của anh đều đã được sắp xếp gọn gàng trước khi anh rời đến ký túc xá của Nine Percent.

Tất Văn Quân bật cười. "Anh không muốn như thế đâu", nói rồi chầm chậm đưa tay đặt lên gò má của người đối diện.

"Tại sao anh không thể ở lại trên giường và ôm em nhỉ?", Chu Chính Đình nhăn mặt, cựa quậy lại gần lồng ngực của Tất Văn Quân. Anh thậm chí không cần chờ đợi sự cho phép của Tất Văn Quân, dù sao thì cậu cũng sẽ đồng ý thôi. Chu Chính Đình biết anh đang cư xử giống như một đứa trẻ (không hề phù hợp với vai trò nhóm trưởng của mình), nhưng anh nghĩ chẳng có vấn đề gì cả nếu người đó là Tất Văn Quân – cậu sẽ chấp nhận tất cả con người của anh. Có lẽ fan hâm mộ nói đúng – họ thật sự rất giống một cặp đôi vừa mới cưới.

Tất Văn Quân vòng tay qua eo kéo Chu Chính Đình lại gần hơn, cậu bất giác cong môi khi nghe thấy tiếng cười hài lòng của người đang chôn mặt vào hõm cổ cậu. "Anh thật là khó tin đấy", cậu thì thầm trên mái tóc của Chu Chính Đình.

"Dù sao thì em vẫn yêu anh thôi", Chu Chính Đình ngước lên nhìn người kia toe toét cười, cảm giác chiến thắng được cả thế giới khi anh thành công đánh lạc hướng cậu em trai khỏi việc ép anh phải thức dậy.

"Anh thật may mắn vì em yêu anh đấy", Tất Văn Quân ôn nhu mỉm cười đáp lời.

Điều xảy ra tiếp theo có lẽ là những điều chắc chắn sẽ xảy ra khi bạn đang hẹn hò cùng ai đó. Nhưng nếu bạn đi hỏi Chu Chính Đình, anh ấy sẽ đổ lỗi cho đôi mắt của Tất Văn Quân khi nhìn anh như thể anh là bảo vật trân quý nhất trên đời. Anh ấy sẽ đổ lỗi cho fan hâm mộ vì đã khiến anh có suy nghĩ rằng có lẽ Tất Văn Quân thích anh nhiều hơn các thành viên khác một chút, nhiều hơn một người bạn nên thế. Anh ấy sẽ không nói rằng cái cách Tất Văn Quân nhìn anh mỉm cười đẹp đến mức khiến anh nghĩ rằng sẽ thật sai lầm khi anh không làm điều này – vì vậy anh đã làm, anh đã hôn Tất Văn Quân.

Một sự do dự như thể Chu Chính Đình đang hỏi rằng liệu điều này có ổn không – liệu bầu không khí này có đang bị anh phá vỡ? Nhưng không hề. Tất Văn Quân hơi ngạc nhiên trong giây lát nhưng cậu nhanh chóng cong môi mỉm cười nhìn Chu Chính Đình thì thầm, "Quản lý sẽ giết anh nếu anh không thức dậy đúng giờ để kịp chuyến bay, nhưng nếu anh làm lại lần nữa, em có thể suy nghĩ về việc bao che cho anh."

Đây là câu trả lời mà Chu Chính Đình cần trước khi anh dán môi mình lên môi Tất Văn Quân một lần nữa. Nụ hôn của họ không cuồng nhiệt như thể đây là ngày tận thế, nó lại có phần tinh tế ngọt ngào giống như cả thế giới chỉ còn lại ai người. Tất Văn Quân cẩn thận dịu dàng hôn lên môi người trong lòng như thể cậu sợ rằng chỉ cần một động tác mạnh cũng có thể khiến Chu Chính Đình tổn thương và anh cũng đáp lại cậu bằng sự ấm áp ôn nhu y hệt. Họ không hề khao kháo vồ vập đối phương như người khát nước trên sa mạc, thay vào đó nụ hôn lại giống như hai kẻ si tình đang nhảy một điệu valse dưới ánh trăng mờ ảo trong thư viện không bóng người.

"Văn Quân!!!!", tiếng quản lý của họ gằn giọng bên ngoài, "Chính Đình đã dậy chưa?"

Tất Văn Quân đưa tay vuốt những sợi tóc trên mặt Chu Chính Đình, "Anh ấy vừa mới thức dậy rồi! Chính Chính cảm thấy không khỏe nên em đã để anh ấy ngủ thêm một chút. Anh ấy sẽ xuống đó trong vòng 10 phút nữa!"

Chu Chính Đình đột nhiên đẩy Tất Văn Quân rơi khỏi giường, anh lè lưỡi trêu chọc, "Chúng ta đều biết em chắc chắn vẫn sẽ bao che cho anh ngay cả khi anh không hôn em mà", Tất Văn Quân giả vờ thở hổn hển, mặt vô tội, "Em không biết anh đang nói gì hết."

"Em lợi dụng lúc anh không tỉnh táo, Tất Văn Quân!!!!", anh trừng mắt nhìn cậu, cả hai lập tức bất cười chỉ sau một giây.

"Em yêu anh, Chu Chính Đình", Tất Văn Quân đột ngột lên tiếng khi Chu Chính Đình đang mặc áo khoác lên người.

"Giờ thì em cố tình khiến anh không thể rời đi à?", anh bĩu môi, "Anh cũng yêu em, Tất Văn Quân. Đừng có nhìn ai đó khác khi anh không ở đây đấy nhé."

"Không bao giờ", Tất Văn Quân bước qua đem người kia ôm vào trong lồng ngực vững chãi, "Em sẽ nhớ anh đấy. Đừng đi lâu quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro