Chương 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó tại bãi trống cũ...
– Bọn nó định đánh bài chuồn hay sao giờ này chưa đến vậy??? – Kris nhìn đồng hồ.
– BỌN TAO ĐÂY! – EXO-K xuất hiện nhưng lạ là chỉ có 4 thủ lĩnh còn tụi đàn em không biết biến đâu mất tiêu rồi.
Kai búng tay, ra hiệu cho một thằng đi thăm dò xung quanh, đề phòng bọn EXO-K dùng chiêu đánh lén, bởi chính cậu cũng sững sốt khi EXO-K chỉ có 4 người trong khi hội EXO-M của cậu có hơn 40 người là ít.
– Hôm nay sao chỉ có 4 đứa mày, bọn đàn em tụi mày đâu? Hừ! Cứ tưởng EXO-K nhát như thỏ núp trong hang, ai ngờ cũng gan nhỉ? – Kris nhếch mép.
– Thỏ núp trong hang? Câu đó chỉ dùng cho mấy người không biết gì mà cứ tưởng mình là nhất, cậy đông hiếp yếu. – Chanyeol cười khẩy.
– Thôi đi, bọn mày không thiết sống nữa sao mà dám động vào đàn em của tao? – Kai nãy giờ mới lên tiếng.
– Tại bọn nó chọc ghẹo con gái nhà người ta chứ bộ! – Sehun biện minh.
– Liên quan gì đến bọn mày? – Kris hếch mặt.
– Tao tưởng bét nhất bọn bây cũng biết được chút lí lẽ ở đời nhưng tao lầm rồi, bọn bây chẳng biết cái cóc khô gì cả! – Xiumin mỉa mai.
– Nói nhiều, bọn này không đến đây để đấu khẩu. Ngon thì vào! – Kai phẩy tay, lập tức cả bọn EXO-M xông lên.
– Thích thì bọn này chiều! Ba thằng kia, Chanyeol này có bỏ mạng thì cũng phải chết theo anh em nghe! – Chanyeol nháy mắt với 3 tên bạn đang sẵn sàng vào trận.
Luận về võ thì EXO-K hơn hẳn mấy đứa đàn em EXO-M (Kai và Kris chỉ đứng nhìn thôi, nếu ra trận chắc EXO-K cũng mất hơi bị nhiều sức đấy!). Nhưng luận về số lượng thì EXO-K làm sao địch nổi.
Sau một hồi mệt mỏi mà 4 chàng EXO-K vẫn hiên ngang, bọn này bắt đầu dùng chiêu "hiểm" hơn. "Đồ nghề" sáng loáng đung đưa trên tay bọn kia.
– Nhục quá! – Sehun vuốt ngược tóc.
– Y như con cá nục! – Suho tiếp lời.
– Bị nhốt trong nước đục. – Xiumin cười.
Xem ra tinh thần mấy chàng này cũng lạc quan gớm! EXO-M không dùng chiêu tấn công lẻ nữa mà lần này xông lên tập thể. Vòng vây xiết chặt, không còn cách nào khác mấy anh chàng đành phải dùng tay thay kiếm vậy!
Sức lực đâu phải là vô hạn.... Sau khoảng 30', bộ tứ đều thấm mệt mà bọn kia thì vẫn hăng tấn công.
– Ahhh! Thằng kia, ai cho mày đánh lén hả? – Một cây mã tấu dính vào người Xiumin.
– Này, không sao chứ? – Suho lo lắng nhìn cánh tay đầy máu của Xiumin.
– Chưa chết được! – Xiumin cười rồi lại gượng dậy đánh tiếp.
Bọn này chơi toàn những chiêu "độc". Sehun vẫn giữ được phong độ nhưng anh chàng không hề để ý đến một tay kiếm sau lưng mình....
– Sehun, cẩn thận. – Chanyeol hét lên rồi nhanh chóng chạy đến, đỡ cho bạn một nhát kiếm.
– Đồ điên, muốn chết hả? – Sehun hét vào mặt Chanyeol rồi nhanh chóng tiến đến xử lý tên vừa đánh lén mình, nghiến răng ken két – Về chầu mà cáo tội với Diêm Vương nghe con!
– Mày muốn chết hả Chanyeol, đỡ cho tao làm gì? – Sehun hét vào mặt tên bạn.
– Tao không muốn mày chết trước tao. Sau khi tao chết mới được chết nghe chưa? – Chanyeol cũng cười.
– Nghe! – Sehun đỡ Chanyeol dậy rồi lấy lại dũng khí.
Bãi chiến trường bây giờ chỉ còn lại những máu là máu..... bốn cái xác người nằm nghiêng ngửa giữa vũng máu....
– Tao tha cho mày lần này bởi tao không muốn em trai tao trở thành quả phụ! – Kai đạp lên người Chanyeol, nói rồi bước đi thật nhanh....
Bốn cái xác lần lượt ngồi dậy, tựa lưng vào nhau rồi...cười.
– Chanyeol, tao tha cho mày vì tao không muốn em trai tao trở thành quả phụ....Hahahaha...... – Xiumin cười vang khi nhại lại lời Kai.
– Anh vợ của cậu...ghê thật! – Suho tiếp lời.
Chanyeol chỉ biết cười, làm sao cậu nỡ để Kyungsoo ở lại một mình được.
– Lâu lắm rồi chúng ta mới có cơ hội....tứ kiếm hợp bích nhỉ? – Sehun nhìn trời và phán.
– ừ! – Chanyeol đáp – Các cậu sao rồi? Có lết về nhà nổi không?
– Cậu thử lết là biết bọn tớ có về nổi hay không. – Xiumin xoa xoa cánh tay.
– Nhìn bọn mình cứ y như là vừa mới tắm ý nhỉ? – Suho đưa mắt nhìn cả bọn.
– Uk...tắm trong vũng máu đó! – Xiumin hùa theo.
– Giờ sao đây? – Sehun hỏi.
– Ngủ lại đây luôn chứ sao! – Xiumin nói là làm liền, anh chàng tựa vào vai Chanyeol và ngủ.
"I'll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you've got to do is call,
And I'll be there, yes I will,
You've got a friend!"
Điện thoại Chanyeol vang lên khúc câu ca quen thuộc
– Alo – Chanyeol cố lấy hết sức để không phải thì thào như một tên sắp chết với Kyungsoo.
– " Chanyeol hả? Cậu ngủ chưa?" – Kyungsoo nhẹ nhàng.
– Oáp....Tớ đang chuẩn bị đi ngủ nè! – Chanyeol giả vờ.
– "Cậu không khỏe hả? Sao giọng cậu...."
– Tớ không sao, tớ ngủ đây! – Nói rồi, cậu tắt máy.
Còn Kyungsoo cậu hẫng vô cùng bởi....đây là lần đầu tiên Chanyeol tắt máy trước cậu.....
Quay lại với Chanyeol, vốn dĩ anh chàng cúp máy là bởi lúc đo cậu đã quá mệt để nói chuyện, cậu không muốn Kyungsoo biết tình trạng của cậu bây giờ.
– THẰNG ĐIÊN! – Xiumin, Sehun và Suho hét vào mặt Chanyeol.
– Sao điên? – Chanyeol ngơ ngác.
– Với bộ dạng thê thảm thế này thì đứa nào dám về nhà? – Sehun hỏi.
– Về nhà có mà bị "dần" thêm một trận nữa hả? – Chanyeol hỏi lại.
– Đứa nào dám thuê taxi rước về? – Sehun lại hỏi.
– Biết đâu được tay lái taxi là gián điệp của mấy ông bà già, bọn nó mà kể lại bộ dạng mình cho ông bả thì có mà.... nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!!! – Chanyeol lại trả lời.
– Vậy sao cậu không nhờ Kyungsoo giúp, có ai ngoài cậu ấy có thể đưa bọn mình đi, đón bọn mình về..... – Sehun phân tích.
– Sao lại là cậu ấy? – Chanyeol giãy nảy.
– Không phải cậu ấy thì ai? Ai? Nói đi? – Sehun tấn công.
– Ơ....Xiumin, sao không nhờ mấy em chân dài của cậu ấy? – Chanyeol quay sang hỏi Xiumin.
– Pp hết rồi! Mà tớ "chơi" nhiều em rồi nên có biết em nảo lại em nào đâu? – Xiumin nhún vai.
– Tớ biết một người có thể nhờ vả đem bốn cái xác bọn mình về! – Sehun góp ý.
– AI???? – Ba chàng còn lại hồi hộp.
Sehun nhìn Chanyeol cười khiến anh chàng chẳng hiểu gì hết trơn.
– Baekhyun! – Sehun nói nhỏ nhẹ mà từ tốn.
– Không được! – Chanyeol phản đối, ngay lập tức nhận được ba ánh mắt khủng bố của ba đứa bạn.
Xiumin nháy mắt, ngay lập tức, ba anh chàng nhảy chồm lên người Chanyeol. Dù đã khá mệt vì đánh nhau đến nỗi không thể lết nổi về nhà nhưng với chuyện này thì sung sức lắm cơ!!!!
– Chụp lấy cái điện thoại! – Xiumin ra lệnh.
– Nè, trả đây! – Chanyeol chống cự hét lên.
– Hahahaha...Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt nghe con! – Xiumin nhếch mép.
"I'll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you've got to do is call,
And I'll be there, yes I will,
You've got a friend!"
Điện thoại Chanyeol lại reo lên... Hai chữ BAEKHYUN hiện lên trên màn hình. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến mà!!!!
Sehun nhấn nút nghe, lập tức, cái giọng Baekhyun oang oang vang lên:
– "Cái tên hắc ám kia, anh chết ở xó xỉnh nào rồi?"
– Híc....híc.... Baekhyun ơi! Chanyeol...cậu ý....chết thật rồi...ở cái xó xỉnh này nè! – Sehun vờ khóc, Xiumin và Suho phụ họa...
– "Cái gì chết cơ?" – Nó hốt hoảng.
– Chanyeol ơi...Híc híc....Tỉnh dậy đi Chanyeol ơi!!!!.... – Là Sehun.
Nó không phải là đứa dễ bị lừa bởi từ nhỏ nó đã lừa rất nhiều đứa. Hì!
– "Hahahaha...Anh định lừa em hả Sehun? Đưa máy cho cái tên hắc ám kia hộ em." – Nó cười phá lên và nói như ra lệnh.
– Thật mà, em tin không? Anh....anh gửi clip qua máy em nhé! – Sehun hốt hoảng, cứ tưởng bị lộ nhưng cái ý nghĩ quái quỷ lại nảy lên trong đầu.
Tút....tút...tút.... Đầu dây bên kia tắt ngủm. Nó tin chắc là Sehun đang lừa mình nhưng không hiểu sao lại thấy hơi lo.
– Hai thằng quỷ, nghe gì chưa? Đè nó ra, không cho nó cử động. – Sehun ra lệnh cho Suho và Xiumin.
Hai anh chàng dùng hết sức lực cuối cùng của mình, chồm lên người Chanyeol, đứa giữ tay, người giữ đầu ko để cho "nạn nhân" có một hành động dù là nhỏ nào.
Sehun cầm cái điện thoại, quay cái mặt Chanyeol đầy máu, quay cảnh Suho và Xiumin giữ chặt Chanyeol như là....thương nhớ người ra đi.
Một hồi sau, clip được gửi sang cho nó. Nó hốt hoảng cực độ. Người đó, cái người trong clip chính là Chanyeol, chồng nó...
Nó tức tốc chạy đến chỗ Sehun nói. Một cái xác không hồn nằm giữa vũng máu. Đã vậy Sehun, Xiumin và Suho lại cứ luôn miệng ca cẩm:
– Chanyeol ơi, sao cậu chết khổ thế? Hu....hu.... Tỉnh dậy đi mà Chanyeol
– Cậu...sao lại ra nông nổi này? Híc....
Nó cảm thấy mình không thể đứng vững được nữa, chân tay bủn rủn, nó ngồi xuống cạnh Chanyeol, trông cậu bây giờ chẳng khác người đã chết là mấy.
– Anh là đồ tồi! Mở mắt ra nhìn tôi đây này? Anh đi rồi, tôi ở lại thắp hương cúng bái cho anh chắc? Anh có dậy không? Híc.... – Nó khóc nấc lên.
– Cậu điên à? Ôi sao số tôi khổ thế này. – Chanyeol hét lên, giọng yếu ớt.
– Anh.... ma hay người vậy? – Nó quệt nước mắt nhìn người vừa nói.
– Hahahaha.... – Tiếng cười "man rợn" làm nó quay lại nhìn, 3 chàng kia đã lăn ra đất từ bao giờ. Nó nhìn lại bãi chiến trường, lúc này mới biết mình bị lừa. Thật là quả báo... Từng đi lừa thiên hạ giờ cũng đến lúc thiên hạ lừa lại mình.
Tại nhà Tao.
– Ahhh! Cậu nhẹ thôi, đau! – Chanyeol hét lên khi được nó băng bó.
– Cho chừa cái tội! – Nó xức thuốc mạnh hơn nữa. Cánh tay Chanyeol một màu đỏ giờ biến thành một màu trắng.
– Cởi áo ra! – Nó nói như ra lệnh.
– Cậu điên à? – Chanyeol giảy nảy.
– Uk, tôi điên rồi, anh lừa tôi cho đã, tôi không điên mới là lạ! – Nó giận – Cởi nhanh.
– Cậu định làm gì?
– Tôi sát trùng vết thương cho anh, Sehun bảo anh bị thương ở lưng.
– Tôi tự làm được! – Chanyeol dứt khoát.
– Anh có mắt sau gáy à? – Nó nói rồi đưa tay tháo cúc áo của Chanyeol. Dù lúc đầu có hơi phản đối nhưng không hiểu sao bây giờ cậu lại để yên cho nó muốn làm gì thì làm.
– Xong rồi, anh mang áo vào đi! – Nó nói rồi bước vào bếp.
Một cái gì đó đang nổi dậy trong lòng Chanyeol... nhưng cậu phủ nhận điều đó....
– Xin lỗi nghe Tao, đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền em! Tại bọn anh không còn nơi nào để đi nữa rồi!– Sehun cười chữa ngượng.
– Hi! Phước năm đời em mới được mấy anh ghé nhà ý chứ! – Tao cười.
Sáng hôm sau, như thường lệ, nó lại cùng Chanyeol đến trường. Vừa bước vào cổng đã chạm mặt Kai đang đi ngược chiều:
– Mày chưa chết sao? – Kai mỉa mai.
– Nhờ phúc của mày, tao vẫn khỏe mạnh. – Chanyeol cười rồi kéo nó đi trước ánh mắt ngạc nhiên, hụt hẫng cộng tức giận của Kai.
Kris vẫn vậy, nhiệm vụ của cậu vẫn là ngày ngày đưa đón Tao. Dù là rất chán nhưng vì Kai nên cậu không còn cách nào khác. Bây giờ, mọi cuộc hẹn hò của cậu đều có sự xuất hiện của nó.
– Cậu đi theo tôi cả ngày, chứng kiến cảnh tôi và mấy cô gái khác, không chán sao? – Kris hỏi.
– Không! – Nó cười. – Chỉ cần cậu không chán mình thì mình không bao giờ chán cậu!
– Đồ ngốc! – Kris nhếch mép
– Cậu vẫn không khác xưa mấy. Vẫn bảo mình là đồ ngốc. Híc... – Nó bật khóc khi nhớ về một ngày xưa....
Kris vốn sợ nước mắt nên khi thấy nó khóc, anh chàng hốt hoảng:
– Này, nếu tôi có nói gì làm cậu buồn thì cũng đừng có khóc.
– Mình có bảo mình buồn đâu, mình đang vui mà! Vui vì cậu bảo mình ngốc. – Nó lại cười.
– Ngốc!
Kris dẫn nó vào một tiệm ăn khi cả hai đều thấy đói.
– Chị lấy em 2 suất pizza trứng nhiều tiêu nhiều hành chị nhé! – Nó nói với chị phục vụ.
– Sao biết tôi thích ăn pizza trứng nhiều tiêu nhiều hành? – Kris trố mắt nhìn nó.
– Mình nói rồi, mình còn biết nhiều hơn nữa cơ, chỉ cần những điều đó liên quan đến cậu. – Lại cười nữa rồi.
Có lẽ lần đi chơi này hơi đặc biệt vì Kris đồng ý sẽ chở nó đi đến những nơi nó thích.
– Sao lại đến khu vui chơi? Tôi tưởng chỉ có con nít mới thích những trò này? – Kris nhìn nó đang háo hức mua vé.
– Sao vậy? Vui mà! Vào thôi. – Nó kéo Kris bước vào nhà banh.
"Bụp" "Bụp" "Bụp" Tiếng mấy quả bóng nổ làm nó cười thích chí. Nó vùng vẫy trong đám bóng ngũ sắc.
– Kris, lại đây! – Nó vẫy tay.
Không hiểu sao cậu lại bước đến bên nó, cậu nhận ra rằng, đi trong bong bóng cũng khó khăn không kém gì đi trên bãi cát ở sa mạc.
"Bụp" Nó nhanh tay thảy quả bóng vào đầu Kris rồi phá lên cười.
"Bụp" "Bụp" Những pha đập bóng ngoại mục được giáng xuống đầu nó được thực hiện bởi Kris. Tiếng hai đứa cười ròn tan. Lòng tên con trai mới lớn lại thấy dâng lên một niềm vui.
– Cậu biết tôi nhận ra điều gì không? – Kris hỏi khi ngồi trên xe.
– Điều gì? – Nó tò mò.
– Khi đi cùng cậu, cậu giống như con của tôi vậy! – Kris cười.
Nó cũng cười, nụ cười chua chát. Nó mong là NGƯỜI YÊU chứ không phải là CON.
Còn mấy tiếng nữa mới kết thúc một ngày, Kris dẫn nó đi vào bar. Thực ra cậu không rủ nhưng tại nó cứ nằng nặc đòi theo nên cậu chiều.
Đến đây rồi, nó mới hối hận về quyết định của mình. Lúc đòi đi cùng, nó đâu biết Kris sẽ đến bar cơ chứ?
Một cái ghế được coi là trung tâm, nó và Kris ngồi xuống đó. Lát sau, có một vài cô gái chân dài bước đến bàn nó, tách nó ra khỏi cậu.
Nó cầm ly nước cam uống lấy ngụm để hạ cơn tức. Kris chẳng đếm xỉa gì đến nó cả, chỉ lo hôn hít mấy cô em xinh tươi của bar. Điều đó làm nó thấy tủi thân. Sao giờ đây, Kris khác vậy? Nó tự hỏi.
– Vô liêm sỉ! – Nó chửi thầm mấy đứa con gái đang bu quanh Kris. Bọn đó làm đủ trò với người nó thích thì thử hỏi nó không tức sao được.
– Hey, Kris, lâu rồi mới ghé bar nhỉ? – Một đám con trai bước đến bắt tay cậu rồi nhìn sang nó. Nó ớn lạnh với những ánh mắt kiểu này.
– Bao nhiều tiền một đêm đây? – Một tên tiến đến nó và hỏi.
– Tôi không phải là hạng người rẻ tiền. – Nó phớt lờ.
– Cậu em, tự trọng cao quá nhỉ? Đến đây rồi thì vất cái lòng tự kiêu ấy cho chó ăn đi! – Tên đó ngang nhiên sờ mó khắp người nó.(.__.)
– Làm gì vậy? Buông ra! – Nó đứng bật dậy, giọng sợ hãi.
Nhưng tên kia đâu muốn tha cho nó, hắn kéo nó lại rồi cứ cố hôn lên môi nó. Nó gạt phăng, nhìn Kris với ánh mắt cầu cứu nhưng hình như ánh mắt cậu không phải dành cho nó....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro