Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó có cảm giác như bị bỏ rơi, dùng hết sức đẩy tên kia ra khỏi nó nhưng hắn mạnh quá, tay nó bị hắn cầm chặt và hơi men cứ phả vào mặt nó. Nó ghét, ghét tất cả... Nó giãy dụa trong vòng tay của tên kia, nó hối hận vì đã theo Kris đến đây, hối hận khi đã tin một người như cậu.....
Vớ được ly nước, nó tạt mạnh vào mặt tên kia khiến hắn buông nó ra. Vì bị bất ngờ, hắn cầm lấy ly nước ném mạnh xuống sàn. Những mảnh vỡ thủy tinh cứa vào bàn chân nó...máu loang ướt cả đôi bít tất....
– Đồ khốn! – Hắn nghiến răng rồi cầm lấy tay nó, xiết chặt cổ tay và bất ngờ xô nó ngã. Ngã ở đâu không ngã lại cứ ngã vào chỗ đầy những mảnh chai. Nó chống tay xuống đất, những mảnh chai găm vào tay nó.
Hắn dơ tay lên định đánh thì bất ngờ bị Kris chặn lại.
– Để cậu ta yên! – Kris ra lệnh.
Hắn nhếch mép cười rồi kéo cả đám đi.
– Cậu.... – Kris ngồi xuống đỡ nó dậy hỏi han nhưng nó gạt phăng không để cậu nói hết, nó chạy, vừa chạy vừa khóc.
– Này, tay chân cậu vậy, cậu định đi đâu? – Kris níu nó lại.
– Đi đến nơi không có cậu. – Nó tuyệt tình.
Phải, nó phải đi, nó không muốn ở gần cậu, không muốn biết tất cả những gì liên quan đến cậu....
Máu từ tay nó nhỏ giọt xuống đường. Đôi tất trắng giờ cũng dần chuyển sang màu đỏ...
"Kít" – Chiếc xe dừng lại cạnh nó nhưng nó không quan tâm.
– Lên xe! – Nói rồi, Kris đưa tay kéo nó vào.
Nó ngồi im, chỉ khóc, khóc hoài.... mặc cho Kris muốn làm gì thì làm.
Cậu cầm hộp ý tế, băng bó chó nó.
– Để tôi băng bó cho cậu.
-............
Nó không muốn nhìn mặt Kris, chỉ cảm thấy ai nó nâng bàn tay nó lên, rồi cởi giày giúp nó. Thuốc sát trùng làm nó rát nhưng một lát sau là hết đau ngay. Liệu thuốc sát trùng có thể làm dịu vết thương trong lòng nó???
Kris vừa hoàn thành công việc của một vị bác sĩ xong, quay sang thì đã thấy nó ngủ từ bao giờ. Trên khóe mắt vẫn còn đọng lại cái gì đó ươn ướt...
Sáng hôm sau, mặt trời làm nó chói mắt...
Vừa mở mắt, nó đã phải há hốc mồm, tối hôm qua, nó....ngủ..... trên xe. Quay sang bên, nó nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Kris.
– Cậu dậy rồi sao? – Kris nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.
– Umk.... – Nó quay mặt đi, không muốn cho cậu biết là nó vừa nhìn cậu... mê đắm. – Tay chân tôi.... – Nó ngập ngừng.
– Cậu định chê tôi không có tài băng bó hả? Thôi khỏi chê, tôi biết rồi! – Cậu vươn vai.
– Ý tôi không phải vậy. Cậu là vị bác sĩ tuyệt nhất trên đời! – Dường như thuốc sát trùng không những làm dịu cơn đau hình thể mà trái tim rát bỏng của nó cũng đã dịu đi phần nào.
Nó cười tươi rói trong ánh bình minh...
Quay trở lại với Baekhyun, cậu nhóc vừa hát vừa nhảy trên hành lang thì nhìn thấy một tên không rõ tên nào đang trầm tư suy nghĩ ở một góc khuất của dãy hành lang. Không hiểu sao, nó lại bước đến đó vì cho rằng cảnh này ngàn năm mới có một, phải hỏi tên và đăng tên cậu ta lên bảng vàng. Hiếm có tên con trai nào lại... lãng xẹt, ý nhầm lãng mạn như vậy! Hì!
Nó bước tới, ngắm nghía cái gương mặt suy tư kia và bất ngờ nhận ra người quen.
– Cậu nhìn gì? – Tên con trai bực mình hỏi khi thấy người ta đang nhìn mình chằm chặp.
– Nhìn anh! – Nó thản nhiên.
– Là cậu sao? – Anh chàng nhíu mày.
– Thế không phải là tôi thì là ai? – Lần này đến lượt nó...nhíu mày.
– Khùng! – Không hiểu sao hôm nay Kai lại trở về với cái vẻ lạnh lùng vốn sẵn và tàn ác có thừa.
– Uk, anh nói chuyện với đồ khùng, bộ anh cũng...khùng luôn hả? – Nó nhìn Kai vẻ thăm dò.
"If you wander off too far, my love will get you home. If you follow the wrong star, my love will get you home...."
Điện thoại nó rung lên...
– Alo!
– "Chiều nay ông bảo về sớm á! Cậu liệu mà làm" – Vẫn cái giọng lạnh lùng mà ai cũng đoán được là ai ý.
– Uk! Tôi chỉ sợ anh bận chơi thôi!
– "Lo thân cậu cho xong đi đã!" – Chanyeol cúp máy ngay tức khắc.
– Đồ bất lịch sự! – Nó lầm bầm.
Kai nãy giờ đứng nghe nó nói chẳng hiểu gì cả nhưng có một điều cậu thắc mắc.
– Điện thoại này...của ai vậy? – Kai hỏi và hình như câu hỏi này cũng đã khiến cậu hiện hữu với một Kai hoàn toàn khác.... "tiêu xài" nhiều từ ngữ hơn.
– Chứ anh nghĩ tôi có thể cầm được điện thoại của ai ngoài mình? – Nó trố mắt nhìn Kai.
– Nhưng hình như nó không giống cái tôi mua cho cậu.
– Ai bảo anh là nó là của anh mua cho tôi? – Lại hỏi ngược lại người khác, cái tật mãi không chừa.
– Chứ cái tôi mua đâu?
– Ban tặng cho đất rồi. – nó nói một câu khó hiểu mà đúng là Kai không hiểu thật.
– Là sao? – Mắt tròn xoe.
– Anh nghĩ cái điện thoại ném từ tầng 16 xuống thì nó sẽ như thế nào?
Kai có vẻ hơi giận vì ngỡ rằng nó xem thường cậu nhưng vẫn uk uk cho qua chuyện. Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cớ sao phải quan tâm.
– Baekhyun nè! Cậu với Chanyeol ý....hai người có quan hệ gì vậy? – Kai tò mò.
Nó vừa định nói hớ điều gì đó nhưng nghĩ đến cái bản hợp đồng quái quỷ nên thôi. Ngó Kai một cái, nó trả lời dứt khoát:
– Ba mẹ anh ta là ba mẹ nuôi của tôi.
– Vậy hả? – Kai hỏi lại như không tin vào tai mình.
– Có gì không? – Nó nhìn bộ dạng Kai, khó hiểu.
– Không, chỉ thắc mắc thôi! – Cậu cười.
"Sao mình lại cảm thấy vui khi cậu ta nói vậy nhỉ? Thích thằng nhỏ đó sao? Nhưng sao lại là thằng nhỏ đó? Mới gặp nó có mấy ngày thôi mà. Không phải đâu, mình chỉ vui thay cho Kyungsoo vì người yêu không ngoại tình thôi mà. Đúng vậy, chỉ vui vì thế thôi!!!" Kai cố biện minh ngay cả trong suy nghĩ.
Buổi chiều đến nhanh chóng và nhẹ nhàng...
– Này, tên chồng hắc ám kia! – Nó gọi với khi vừa thấy bóng Kai thấp thoáng.
– Cậu vừa gọi tôi là gì? – Chanyeol quay lại hỏi.
– Tên chồng.....
– STOP! Ai là chồng cậu? – Chanyeol cắt ngang.
– Anh không phải là chồng tôi thì tôi là chồng anh chắc? – Nó chun mũi cãi bướng.
– Cậu quên là ở trường xem như hai ta không quen biết rồi sao? – Chanyeol nổi cáu.
– Tôi không quên, chỉ là không nhớ thôi! Hì! – Nó cười trừ.
– Cẩn thận đấy. Tôi không tha cho cậu nếu Kyungsoo hiểu nhầm đâu! – Chanyeol đe dọa.
– Anh làm gì? Eo ơi! Tôi sợ lắm, sợ lắm – Nó làm bộ sợ sệt.
– Cậu... – Chanyeol dơ nắm đấm.
– Sao? Muốn đánh nhau à? – Nó xăn tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng ra trận.
– Đừng trách tôi không nể tình cậu ... Hahaha.... – Cậu phá lên cười.
Hai đứa nó người tung kẻ hứng, chẳng ai chịu nhường ai. Đâu ngờ rằng một người đã "thấy" hết mọi chuyện. Kai đứng từ căn phòng cách âm bằng kính nhìn ra, chỉ thấy hai đứa nó xăn tay xăn chân như là sắp đánh nhau chứ chẳng nghe thấy bọn nó nói gì cả
Lúc Chanyeol đưa cánh tay lên dọa nó thì có một bàn tay ai đó cản lại:
– Lần trước vừa cứu cậu ấy sao bây giờ lại quay sang đánh người ta? – Kai hỏi.
– Liên quan gì đến mày? – Chanyeol dựt phăng cánh tay ra khỏi Kai.
– Thấy chuyện bất bình thì lên tiếng thôi! – Kai nhún vai.
– Oh! Thấy chuyện bất bình mày lên tiếng được, còn bọn tao lên tiếng thì....bị đánh nhỉ? – Chanyeol ám chỉ cái vụ ở bãi trống bữa trước.
– Tao nể tình Baekhyun là con nuôi của ba mẹ nên lần này tha nhưng lần sau không dễ đâu! – Quay sang kéo tay nó – Đi thôi!
– Đi đâu? – Nó dùng dằng.
– Chứ cậu muốn ở lại để hắn đánh à? – Kai liếc nhìn Chanyeol.
Nói rồi, Kai kéo nó đi nhưng lạ thay....anh chàng kéo mãi chẳng được. Quay lại nhìn nó, nó cười, nhìn Chanyeol, cậu cũng cười.
Tình trạng bây giờ là Chanyeol cũng đang kéo nó nhưng theo hướng ngược lại của Kai Nó như một con búp bê bị hai đứa trẻ giành giật, chẳng ai chịu nhường ai
– Baekhyun, đi theo tôi! – Kai ra lệnh.
– Cậu muốn chết thì cứ đi theo hắn! – Chanyeol kéo mạnh tay.
– Mấy người làm ơn cho tôi xin hai chữ BÌNH YÊN! – nó hét lên.
– CẬU ĐI THEO AI? – Cả hai đồng thanh hét lên.
– Phiền phức! – Nó phán một câu rồi thẳng tiến về hướng của nó.
– Này, cậu đi đâu thế? Cậu không về nhà cùng tôi, lát ông nội hỏi xem cậu trả lời sao? – Chanyeol gọi với theo.
Vừa nghe nhắc đến ông nội, nó đành thui thủi quay lại chỗ Chanyeol, thì thầm:
– Đi thôi! – Nó kéo Chanyeol.
Chỉ chờ có vậy, Chanyeol nháy mắt với Kai, tỏ vẻ ta đây là người giành được "con búp bê" làm ai kia đứng lại một mình, tức sùng sục mà không biết nói gì? "Họ là hai anh em mà!" Kai nghĩ thầm.
Trên đường đi, Chanyeol bắt chuyện:
– Này, ba mẹ tôi trở thành ba mẹ nuôi của cậu từ bao giờ vậy? – Anh chàng thắc mắc từ lúc nãy mà giờ mới dám hỏi..
– Từ lúc sáng! Hì! – Nó khẽ cười.
Chanyeol ngẩn tò te không hiểu nó nói gì? Từ lúc sáng sao???
"When you've down and troubled
And you need a helping hand
And nothing, no, nothing's going right
Close your eyes and think of me"
Điện thoại Kai ráo riết nhưng cậu không màng đến việc bắt máy bởi cậu biết người đang gọi là ai.....
Chiếc điện thoại réo đến lần thứ....mười, cậu mới nhấc máy lên và nói bằng giọng uể oải:
– Papa, có gì không?
-"Kai, chiều này gia đình ta sẽ đến nhà họ Park. Ta biết là con còn giận ta nhưng coi như ta xin con. Lâu lắm rồi gia đình ta không có dịp đi chơi cùng nhau"
Ông ta biết là cậu còn giận ông ta ư? Cậu mỉm cười chua chát, và dòng suy nghĩ đó khiến cậu không để ý lắm đến lời người đàn ông kia nói.
– Papa thừa biết con có mối thù với cậu chủ nhà họ Park, sao cứ bắt con...... – cậu khựng lại rồi hỏi dồn dập – Papa vừa nói gì? Nhà họ Park Sao?
– "Đúng vậy!" – Người đàn ông khẳng định.
– Vậy chiều nay con sẽ ghé qua nhà!
– "Cảm ơn con" – Giọng người đàn ông vui mừng.
Kai không hiểu tại sao mình lại nói vậy. Tại sao cậu lại háo hức khi đến nhà họ Park đến vậy? Chanyeol và cậu chẳng phải có mối thù không đội trời chung hay sao???? Vậy thì vì lý do gì mà cậu lại thích đến nơi đó? Có lẽ càng ngày cậu càng không thể kiểm soát nổi hành động của mình nữa rồi....
Quá khứ.....
– Không, không được đưa con tôi đi, trả con cho tôi! – Người phụ nữ gào thét, nước mắt nhạt nhòa theo cậu con trai 3 tuổi trong tay người đàn ông.
– Nó không thể sống với một bà điên được, tôi sẽ đưa nó sang Mỹ. – Người đàn ông dùng chân đá vào ngực người phụ nữ – Ah, thằng ôn, uổng công tao nuôi mày mà giờ mày hùa theo bà mẹ điên của mày à? – Người đàn ông nọ tát vào mặt thằng nhóc 4 tuổi đang cố dành lấy cậu em trai trong tay gã kia.
– Sao ba đánh mẹ? Con không cho ba đem em con đi đâu, không cho... – Thằng nhóc hét lên.
– Buông ra, tao cho mày ở lại với mẹ mày, còn muốn gì nữa? – Gã dựt phăng tay thằng nhóc ra khỏi cậu em trai bé bỏng đang khóc nấc.
– Trả con cho tôi, con tôi....
– Kyungsoo.... Oa....oa.... Mẹ ơi, ba đem em đi rồi....
– Kai, con nghe mẹ nói – Người phụ nữ cuống cuồng bò dậy, vuốt mặt đứa con, giọng hối hấp – sau này lớn, con phải đem em con về, không có nó, mẹ chết quá. Con thương mẹ, đem em con về đây đi.... – Nói rồi, bà ngất lịm trong cơn mê sảng.
Kyungsoo được đưa sang Mỹ sống với ba và mẹ kế khi vừa mới 3 tuổi, còn chưa dứt khỏi hơi ấm của người mẹ, còn chưa biết thế nào là tình thương của mẹ.
10 năm sau, cú điện thoại đầu tiên từ ngày dứt bỏ vợ con, ông Kim nói bằng một giọng giả tạo:
– "Kai à? Ta là ba con đây!"
– Ba tôi chết lâu rồi! – Thằng nhóc nói với giọng lạnh lùng, hắt hủi.
– Ta biết là con còn giận ta, 3 ngày nữa vợ chồng ta và Kyungsoo sẽ về"
– Trả em trai cho tôi – Thằng nhóc vẫn không thể quên được mối nợ xưa.
– "Ta sẽ về và ta mong con tha thứ" – Nói rồi, ông Kim tắt máy.
Thực ra, chỉ có thằng nhóc là người có thể nối nghiệp. Ông không muốn sự nghiệp bao nhiêu năm tan tành mây khói, bởi vậy ông buộc phải giả vờ như người hối lỗi thật sự, muốn Kai phải nghe theo ông, làm việc cho ông và đưa tập đoàn KaiSoo ngày càng thăng hoa hơn.
Tại bệnh viện ngày hôm ấy....
Một thằng nhóc 14 tuổi ôm chầm lấy thi thể của một người phụ nữ, khóc nấc lên trong bệnh viện.
– Mẹ ơi, tỉnh dậy đi! Sao lại bỏ con cơ chứ? Con muốn mẹ tỉnh dậy nhìn con, mẹ bảo muốn đợi em con về mà, nó sắp về rồi nhưng sao mẹ lại thế này cơ chứ?....Oa....Oa....mẹ ơi!!!!
– Thiếu gia, cậu không thể ở lại đây thêm được nữa đâu, ông chủ sắp về rồi! – Bác quản gia chạy đến, kéo cậu ra khỏi thân thể lạnh toát. (dù là cắt đứt liên lạc nhưng hằng tháng vẫn có một số tiền được chuyển về và căn nhà cũ thuộc quyền sở hữu của người phụ nữ, tức mẹ của Kai)
– Oa....oa...mẹ ơi, tỉnh dậy đi, đợi Kyungsoo về mẹ ơi, mẹ bảo muốn gặp mặt thằng bé mà mẹ.... sao mẹ không nói gì, hay mẹ giận Kai không nghe lời, con xin lỗi mẹ ơi, Kai sẽ nghe lời mẹ mà, mẹ dậy nhìn Kai đi mẹ.... – Thằng nhóc cảm thấy mình sao nhỏ bé quá, không thể níu mẹ lại trước bàn tay to lớn của tử thần.
Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần và chìm vào màn đêm im lặng....
Sáng hôm sau, thằng nhóc tỉnh dậy trong căn nhà rất đỗi quen thuộc và với thói quen thường ngày, thằng nhóc cất tiếng gọi:
– Mẹ ơi!
Không một tiếng trả lời, trong lòng thằng nhóc quặn đau, liệu có phải....mẹ đi thật rồi?
– Mẹ ơi....mẹ.... – Vừa gọi, thằng nhóc vừa bước xuống cầu thang. Đập vào mắt nó lúc này là người đàn ông mà đêm nào nó cũng mơ thấy, một người phụ nữ lạ hoắc và một cô bé dễ thương đang cười.
– Kai, ta... – Ông Kim nhìn cậu âu yếm.
– Ông lấy tư cách gì để gọi tên tôi? Mấy người có quyền gì mà dám vào nhà tôi, cút, cút hết cho tôi – thằng nhóc hét lên đầy căm phẫn.
Người đàn bà mỉm cười khinh bỉ rồi kéo cậu bé bên cạnh ra ngoài. Theo phản xạ tự nhiên và bản năng của một người anh trai, thằng nhóc chạy đến kéo tay cậu bé kia lại, hỏi nhỏ:
– Em tên gì?
– Kyungsoo! – Cậu bé nhún vai rồi cười một cái rõ tươi.
Bất giác, thằng nhóc ôm chầm lấy cậu bé, nước mắt trào ra nức nở:
– Em về rồi Kyungsoo, là em đây sao? Em có biết là mẹ và anh mong em lắm không?
Cậu bé vẫn đứng yên, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra quanh mình nhưng một điều gì đó nhói lên trong lòng, cậu vỗ vai thằng nhóc, an ủi:
– Con trai sao lại khóc cơ chứ? Anh còn khóc là Kyungsoo không ở lại chơi với anh nữa đâu! Hì!
– Không khóc nữa Kyungsoo, từ nay anh sẽ không để ai mang em đi nữa, không để ai mang Kyungsoo của anh đi nữa! – thằng nhóc ôm con nhóc như không muốn buông.
– Anh, em muốn đi chơi! – Cậu bé dở giọng ngọt xớt.
– Uk, đi chơi! – Thằng nhóc quệt vội nước mắt, nhìn lên trời và khẽ mỉm cười, dường như mẹ cậu cũng đã nhìn thấy và dường như...bà đang cười, nụ cười hạnh phúc giống như cậu lúc này vậy!
– Mấy năm qua, em sống tốt chứ? – Thằng nhóc hỏi.
– Tốt ạ! – Cậu bé cười.
– Ba và mụ dì kia không hành hạ em chứ? – Thằng nhóc tò mò.
– Mụ dì ư? – Cậu bé ngạc nhiên.
– Uk, người đàn bà lúc nãy ý! – Thằng nhóc tỏ vẻ tức giận khi nhắc đến người đó.
– Người đó là mẹ em! – Cậu bé hét lên.
– Đó không phải là mẹ em, mẹ em và cũng là mẹ anh đã bị người đàn bà kia hành hạ cho đến chết! – Thằng nhóc nổi giận.
– ĐÓ LÀ MẸ CỦA KYUNGSOO! ANH BIẾT GÌ MÀ NÓI MẸ KYUNGSOO NHƯ VẬY! MẸ EM LÀ NGƯỜI TỐT! Híc! – Cậu bé khóc tức tưởi.
– Kyungsoo, cho anh hai xin lỗi, anh không cố ý, nín đi, đừng khóc nữa – Thằng nhóc ôm cậu bé vào lòng, lòng cảm thấy hận đôi vợ chồng già kia vì đã làm cho tình cảm em trai cậu trở nên mù quáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro