Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu nhìn Kyungsoo, nhìn vết thương trên mặt cậu rồi hạ giọng:
– Tại sao cậu ta lại làm vậy?
– Vì ghen tị. Thế mà cũng hỏi sao? Tôi nghĩ cậu chắc phải biết chứ? – Taeyeon cười nửa miệng.
"Có phải vậy không? Có phải chính cậu đã làm việc này không Baekhyun?"
Dòng suy nghĩ chạy trong đầu cậu. Rồi cậu bỏ đi. Tiếp tục đứng ở đây sao nổi khi mà trong đầu cậu đã không còn chứa một lời nói nào "dễ nghe" để nói với Kyungsoo nữa rồi.
– Tớ...tớ thấy không cần làm vậy. – Kyungsoo ánh mắt cầu cứu.
– Cậu phải biết tự nắm lấy tình yêu của mình chứ? – Taeyeon bực vì sự yếu đuối của bạn mình.
– Cậu thì sao? Cậu thích Kris nhưng cậu có làm gì để dành lại cậu ấy đâu? – Kyungsoo bắn trúng yếu huyệt của cô bạn làm cô nàng đau nhưng trấn tĩnh ngay tức khắc.
– Cậu sai rồi. Tớ... không còn thích cậu ấy nữa. Và cậu biết không? Tớ yêu theo cách ích kỷ. Tớ vui khi thấy mọi người đau khổ, quỵ lụy trước tình yêu. – Nói rồi, Taeyeon đẩy cửa bước ra ngoài.
Còn lại một mình, Kyungsoo vùi mặt vào hai bàn tay. Cậu quả thật mệt mỏi với trò đùa này.
Lúc nhập cuộc với một nỗi đau do Baekhyun gây ra, cậu mang theo nỗi hận thù nhưng giờ đây, chính cậu cũng ước mong có thể ôm hận thù mà rút lui.
Phải, như Taeyeon đã nói, cậu yếu đuối và không biết cách để yêu...
– Kyungsoo.
– Anh. – Cậu ngẩng mặt lên khi nghe thấy tiếng gọi.
– Umk. Đau không? – Kai ngồi cạnh đứa em.
– Đau. Nó rát lắm. Không biết bao giờ mới tháo băng được. – Kyungsoo cúi đầu bởi đơn giản cậu đang nói dối. Và bởi đơn giản phía sau lớp băng kia chẳng hề có một vết thương nào.
– Không, anh hỏi tim em cơ. – Kai dịu dàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng ngày thường.
Kyungsoo thoáng sững sờ nhưng rồi cũng mỉm cười cay đắng.
– Umk. Cũng đau.
Kai ôm đứa em vào lòng. Cậu cảm thấy bất lực, cậu có thể bảo vệ Kyungsoo khỏi bất cứ một tổn thương nào về thể xác nhưng lại không thể bảo vệ được trái tim mong manh của cậu em.
– Anh hai. Nếu em nói người đã gây ra vết thương trên mặt em là Baekhyun thì... sự lựa chọn của anh là gì? – Kyungsoo thỏ thẻ.
Rồi một thoáng đứng hình. Toàn thân cậu như đông cứng. Khóe môi chẳng thốt được một lời.
Khẽ nâng khuôn mặt đứa em để ngắm nhìn cho rõ. Cậu đưa tay vuốt nhẹ cái băng y tế màu trắng trên khuôn mặt thân yêu rồi lại tự hỏi mình câu hỏi đó, câu hỏi mà Kyungsoo vừa hỏi: Lựa chọn của cậu... trả thù hay không?
Chanyeol tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền.
– Cậu nghĩ sao? – Sehun đứng sau lưng cậu từ bao giờ.
– Tớ không biết. – Chanyeol thở dài.
– Tớ không tin Baekhyun có thể gây ra những chuyện đó. Có thể nó là người bị hại. – Sehun nhíu mày suy tư.
"Sehun à! Có lắm lúc tớ cũng muốn tin như vậy lắm chứ!" Chanyeol nhìn bạn thầm nghĩ.
– Anh! – Một tên đàn em từ cửa phòng bước vào, cúi đầu chào cả hai.
– Sao rồi? – Chanyeol  hỏi và chờ đợi.
– Mấy bức đó không phải là ảnh ghép. – Tên đó thông báo kết quả rồi rút lui sau cái phẩy tay của Chanyeol. Cậu lại ngã người ra ghế, bất lực và nhìn Sehun với vẻ cười đầy đau khổ.
– Cậu thấy không? Cậu bảo tớ phải tin như thế nào đây?
– Vậy...cậu định làm gì? – Sehun lo lắng hỏi. Dù sao trong lòng cậu, cậu tin nó hơn Kyungsoo và cậu cũng tin đôi mắt nhìn người của mình chẳng bao giờ sai.
– Có lẽ nên đợi cậu ta về rồi tính sau. – Chanyeol cúi đầu, hai tay đan vào nhau.
– Đợi Baekhyun về. Cậu định làm gì nó? Xin cậu đấy Chanyeol, đừng làm tổn thương bất cứ ai khi mà cậu chưa điều tra rõ. – Sehun căn ngăn.
– Thế cậu còn muốn điều tra cái gì nữa? Nếu không làm vậy, người bị tổn thương sẽ là Kyungsoo.
– Nói vậy là cậu chấp nhận để Baekhyun đau thay một nỗi đau cho người con trai đã từng là người yêu cậu sao? – Sehun cười chua chát rồi khẽ gật đầu – Tớ hiểu rồi.
Và anh chàng bước đi, trước khi khuất dạng còn cố chen thêm một câu vào mớ suy nghĩ của Chanyeol:
– Nhớ lấy những gì tớ nói. Cái gì cũng có giới hạn cả. Khi cậu làm đau một người, hãy chú ý bởi không biết khi nào thì nỗi đau đó vượt qua giới hạn những gì cậu có thể đâu.
Không gian lại trở lại vẻ yên bình vốn có. Không xô bồ như cảnh học sinh ngoài kia. Không ồn ào như đường phố đông đúc. Vẫn câu hỏi đó: Cậu phải làm gì bây giờ? Nếu tất cả là sự thật thì cậu sẽ làm gì đây? Nhưng đó chẳng phải là sự thật rồi sao? Cậu còn mong chờ cái "sự thật" nào xuất hiện nữa?
– Baekhyun không về ăn cơm à? Hai ngày rồi không thấy thằng bé. – Ông Park nhìn chỗ ngồi để trống, lo lắng hỏi.
– Cậu ấy bảo có việc nên không về nhà. – Chanyeol đáp và chính cậu cũng thắc mắc về việc đó. Nếu là cậu mấy ngày trước có lẽ đã sốt sắng đi tìm nó rồi nhưng giờ cậu lại không thể bởi trong suy nghĩ cậu như được mặc định sẵn rằng nó "đang trốn cậu". Thật nực cười? Vì sao nó lại phải trốn cậu cơ chứ?
– Cháu phải chăm sóc tốt cho nó đấy. Xem như là ta cầu xin cháu vậy. – Ông Park thở dài và nhắc nhở.
– Vâng.
Chăm sóc tốt sao? Tốt đến nỗi giờ nó ở đâu cậu cũng không biết. Tốt đến nỗi giờ cậu còn định "đối phó" với nó. Đúng là "tốt" thật!?!
– Cậu không định đi tìm Baekhyun à? – Suho đang đọc sách bỗng ngẩng mặt lên nhìn Chanyeol đang ngồi ở bàn đối diện.
– Tìm làm gì?
– Nhỡ có chuyện gì...
– Nếu cậu ta là thủ phạm thì tự biết cách lo cho mình chứ. Không chừng cậu ta lại đang trốn ở một xó xỉnh nào đó để nghĩ kế hoạch tiếp theo không nên. – Chanyeol cắt ngang.
– Nhưng nếu cậu ấy là nạn nhân? – Xiumin bất ngờ xen vào.
-....
– Không trả lời được phải không? Cớ gì Baekhyun phải làm vậy? Cậu tưởng mình cao giá lắm phải không? Cậu tưởng mình có thể khiến một người như Baekhyun nổi điên đi đánh ghen người yêu cũ của cậu trong khi hai người dường như đã không còn liên lạc gì nữa sao? – Sehun nhìn xoáy vào mắt Chanyeol như thể truyền dòng điện sang người cậu.
Tê buốt.
Đóng băng.
Chanyeol chẳng thể nói được gì.
Sehun là người duy nhất trong hội có thể lên mặt dạy đời cậu, khiến cậu tức nhưng lại chẳng thể làm gì kể cả một cái xách cổ áo như hành động thường nhất của một vị thủ lĩnh.
– Tại sao các cậu không ai chịu hiểu cho tớ. Tại sao các cậu không chịu tin rằng đó là sự thật. Những bức ảnh đó là thật và...nó đã tố cáo Baekhyun mà các cậu đang bảo vệ rồi còn gì. – Chanyeol trút giận vào cái bàn tội nghiệp.
– Không phải là chúng tôi không hiểu mà thực sự người không hiểu là cậu đấy Chanyeol à. Cậu hãy nhớ rằng đừng bao giờ tin quá vào cái gọi là "sự thật" bởi có những "sự thật" chứa đựng cả một vở kịch hoàn hảo mang tên "dối trá". – Lần thứ hai để lại cho Chanyeol một câu nói khó hiểu rồi kéo cả hai tên còn lại ra khỏi đó.
Một nơi khác cách đó không xa.
Nó từ từ mở mắt và giống lần trước, đầu nó đau như búa bổ, hai mắt như chẳng muốn nhìn ánh sáng mà chỉ mãi chìm đắm trong cái màn đêm tối tăm kia.
– Quái! Đây là đâu? – Nó thì thào.
Cố nhấc cánh tay đau buốt để xác định rằng mình còn sống, nó mệt mỏi nhìn quanh. Một màu trắng xóa. Một lần nữa nó nghi ngờ mình đang ở Thiên Đàng.
– Tỉnh rồi sao?
Một giọng nói vang lên. Nó hướng về phía vừa cất tiếng.
– Anh chết rồi à? – Nó ngờ vực.
– Cậu nói gì vậy?
– Tôi đang ở đâu?
– Bệnh viện.
– À. – Nó gật đầu nhưng bỗng á lên vì đau. Đầu nó đang được băng bó chẳng khác nào một cái xác ướp Ai Cập.
– Sao không? – Con người kia tiến lại phía nó.
– Không. Nhưng sao lại tìm được tôi? – Nó thắc mắc.
Hắn ta ném cho nó cái điện thoại. Trong đó, một dòng tin nhắn ghi một địa chỉ lạ.
– Có ai đó tốt bụng bảo tôi đến đó hốt xác cậu về. – Hắn ta đút tay vào túi.
– Dù sao cũng cảm ơn. – Nó nhìn hắn và cười nhưng vẫn không thôi thắc mắc về con người tốt bụng kia.
– Umk. Mà này, chuyện gì đã xảy ra? – Hắn lên tiếng hỏi.
Bỗng, một tiếng gọi phía cửa vang lên làm cả hai nhân trong phòng giật mình quay ra nhìn.
– BAEKHYUN.
– Anh Sehun? Anh Suho? Anh Xiumin? – Nó thốt lên ba cái tên quen thuộc.
1s....2s...3s...
Cả ba chàng trai chết sững trước bộ dạng lúc này của nó. Chân như bị chôn tại chỗ, không thể nhấc nổi để chạy đến chỗ nó nữa rồi.
– Là em sao Baekhyun? – Không hẹn mà gặp, cả ba cùng lắp bắp.
– Trông em...quái dị đến thế sao? Không nhận ra à? – Nó thất vọng xụ mặt.
Rồi cũng không hẹn mà gặp, ba làn khói thù hận từ từ bốc lên, ngập cả căn phòng.
– Sao lại ra nông nỗi này? – Sehun ôm lấy nó, vỗ vai.
– Em không sao. Chỉ bị thương chút xíu à. – Nó cười.
– Chút xíu? Tóc em đang than không có oxi kia kìa. – Xiumin xoa xoa cái đầu mà đúng hơn là phần băng trên đầu nó.
– À, cái đó là do bác sĩ băng vào cho nó...chắc ăn chứ thực ra không nghiêm trọng đâu. – Nó tặc lưỡi.
– Có biết bọn anh lo lắng cho em lắm không nhóc con? – Suho định cốc đầu nó nhưng không hiểu sao lại biến thành...xoa đầu nó.
Phát hiện sự xuất hiện của một người nữa trong phòng bệnh, Sehun tiến về phía hắn, khẽ cười thân thiện:
– Cảm ơn đã nhắn tin cho chúng tôi biết.
– Chỉ vì tôi hi vọng các người có thể bảo vệ được cậu ấy thôi. – Hắn ta nhún vai.
– Còn anh? – Suho đưa mắt nhìn hắn.
– Tôi cũng giống như Chanyeol, vốn dĩ đã bị kẹt giữa hai người cẩn để yêu quý rồi. – Hắn ta cười buồn.
– Anh thật khó hiểu đấy Kai. – Sehun nhíu mày.
– Bởi vậy nên đừng cố hiểu tôi làm gì. – Kai cúi đầu chào nó rồi bước ra ngoài. Không nói cũng biết cậu đi đâu.
Phòng bệnh của nó là 304, tầng ba thuộc bệnh viện thành phố.
Phòng bên cạnh có số 303 là của một chàng trai nào đó đang sở hữu một vết băng trên khuôn mặt thiên thần.
– Sao các cậu lại ở đây? – Chanyeol ngạc nhiên nhìn ba tên bạn đang xông xả đi trên hành lang bệnh viện. Trên tay đầy những thứ. Bánh kem có, kem có, trái cây có và còn có cả...gấu bông nữa chứ.
– Thế sao cậu lại ở đây? – Xiumin cười cười.
– Tớ...đi thăm bệnh.
– Bọn tớ cũng giống cậu thôi. – Cả ba đồng thanh.
– Không phải các cậu định thăm...Kyungsoo chứ? – Chanyeol há hốc mồm. Chưa bao giờ thấy ba tên này tử tế đến thăm người yêu "cũ" của cậu như vậy.
– Cái đó không cần quan tâm đâu. Chúng ta đi chung thang máy lên tầng ba rồi ai đi đường nấy nhé? – Suho nháy mắt làm kích thích trí tò mò của Chanyeol.
Rồi cậu bước vào phòng bệnh 303. Rồi ba chàng trai còn lại tiến đến phòng bệnh có cái biển 304.
– Tháo băng sao?
– Có nguy hiểm không?
– Sao lại gấp vậy?
Những câu hỏi dồn dập làm nó và cô y tá bên cạnh cứ như thể muốn nổ tung.
– Cậu ấy bị thương ở đầu và gáy vì bị va đập mạnh. Đáng ra nên tháo băng từ trước nhưng bác sĩ bảo muốn theo dõi tiếp nên kéo dài. – Cô y tá giải thích.
– Vậy sao? Vậy thì tháo đi. – Xiumin đánh chậc. Dù sao thì vẫn muốn nhìn Baekhyun ngày thường hơn là trong bộ dạng "bệnh nhân" kia.
Dải băng trắng được tháo dần ra. Nó dường như đã khỏe hoàn toàn ngoại trừ việc có sự xuất hiện của một miếng băng dán cá nhân nơi trán bởi cú va chạm với thành bàn.
Khi cô y tá vừa đi khỏi, Sehun, Xiumin và Suho lập tức ngồi bủa vây nó
Khẽ đằng hắng,Sehun hỏi:
– Baekhyun này. Thực ra là đã có chuyện gì?
-.....
– Em có gây gỗ hay xô xát gì với Kyungsoo không? – Suho gợi ý.
– Kyungsoo? – Nó nhíu mày.
– Umk. Hai người có chơi trò dao kéo gì không? – Xiumin bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
– Các anh đang nói gì vậy? Em có gặp Kyungsoo đâu mà xô xát? – Nó nghiêng đầu.
– Thế sao cái này lại có? – Sehun đưa cho nó một vài bức ảnh.
Mắt nó sáng lên rồi chùn xuống. Nó lắc đầu nguầy nguậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro