Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt nó sáng lên rồi chùn xuống. Nó lắc đầu nguầy nguậy.
– Người cầm dao là em sao? – Nó như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
– Umk. – Sehun trả lời thay nó.
– Và người đang khóc lóc thảm thiết kia là Kyungsoo? – Nó lại hỏi.
– Umk. – Sehun gật đầu.
– Không thể. Tại sao em lại không nhớ gì cả. – Nó ôm đầu đau đớn. Cứ càng cố nhớ thì đầu nó lại đau.
– Bọn anh tin là em không làm những chuyện đó mà. – Xiumin an ủi.
– Thế còn Chanyeol, anh ta có tin không? – Nó buông tay khỏi đầu tóc rối bù,nhìn cả ba anh chàng chờ đợi câu trả lời.
Nhưng không ai đáp lại câu hỏi của nó cả và chính nó cũng đã tìm được câutrả lời cho chính mình qua cái sự im lặng đến ghê người kia.
– Em biết rồi. – Nó cười cay đắng rồi lấy lại vẻ vui tươi – Mấy anh cho emyên tĩnh một lát được không?
– Được. Em nghỉ đi, bọn anh về. Đừng nghĩ nhiều quá. Mọi chuyện sẽ qua thôimà. – Suho nháy mắt rồi vỗ vai nó.
Cả ba cùng kéo nhau ra về.
Nó bước lại phía cửa. Ánh sáng nhợt nhạt như sắc mặt nó lúc này.
Khẽ thở dài rồi nó bước ra vườn hoa hít thở khí trời.
– Thoải mái thật. – Nó cười tươi nhưng rồi nụ cười bỗng tắt phụt trên môi nó khi nhìn thấy Kyungsoo.
Cậu ngồi đó, bên cạnh Chanyeol.
Mọi thứ như sụp đổ trước mắt nó vậy. Dù biết cậu chưa bao giờ thuộc về riêngnó nhưng nó lại cảm thấy nhói trong tim.
Nó ôm lấy đầu cố nhớ một chuyện gì đó trong quá khứ. Nó cố xác nhận trongtiềm thức rằng mình chưa từng dùng dao gây nên vết thương trên mặt Kyungsoo nhưng càng nhớ thì búa lại cứ đập vào đầu nó đau buốt.
Rồi nó lịm đi sau khi thấy trời đất quay cuồng.
– Cậu tỉnh rồi à? – Kai đặt tay lên trán nó.
– Tôi đã ngất đi sao? – Nó lấy sức ngồi dậy.
– Umk. Cậu không bị sốt nhưng sao lại đi ra ngoài lúc đó. Còn đau không?
– Umk. – Nó mím môi.
– Nghỉ sớm đi, tôi phải ghé qua đây một lát. – Kai vừa bước ra đến cửa thìbị giọng nói của nó chặn lại.
– Thăm em trai anh phải không?
– Umk. – Cậu vừa gật đầu vừa đưa tay vặn tay nắm rồi biến mất sau cánh cửa.
Sao lúc nào nó cũng còn lại một mình thế này?
– Sehun, nói cho em biết Baekhyun ở đâu đi? Bạn ấy sao rồi? – Tao níutay Sehun nài nỉ.
– Baekhyun không sao. Nó khỏe. Mấy em yên tâm về lớp học đi. – Sehun xua tay.
– Mấy ngày nay không thấy tăm hơi đâu cả. Lo thật mà. – Tao vẫn không thôinài nỉ.
– Không cần lo. Anh đảm bảo nó vẫn còn sống khỏe mà. – Sehun đưa tay lên thềthốt rồi nghiêm mặt – Giờ kẻ tiểu nhân tôi xin mấy người về lớp giùm.
– Đừng xin xỏ nữa. Không cần các anh, bọn tôi cũng có cách để biết nơiBaekhyun đang ở. – Chen đứng yên lặng nãy giờ bỗng dưng lên tiếng.
– Cách gì? – Tao ngạc nhiên mà dường như không chỉ mình cậu, cả Sehun, Suho,Xiumin và Chanyeol đều đồng loạt nhìn thằng nhóc.
– Về thôi Tao. – Thằng nhóc kéo Tao ra khỏi phòng EXO-K hội.
Thực ra là có cách chứ. Chanyeol biết cậu có cách để biết nó đang ở đâu nhưnglàm sao cậu có thể đối mặt với nó lúc này, cậu phải nói gì? Cậu phải làm gì?
– Bây giờ cậu rảnh không? – Xiumin hỏi Chanyeol.
– Bây giờ sao?... À... umk... tớ phải đến bệnh viện. – Chanyeol ngập ngừng.
Khóe môi Xiumin cong lên, tạo thành một nụ cười đầy vẻ mỉa mai.
– Cậu bé Kyungsoo đó trở thành mối quan tâm hàng đầu của cậu rồi à? – Xiuminvẫn không thôi cái điệu cười đó.
– Cậu ấy đang bị thương. – Chanyeol giải thích.
– Baekhyun nó cũng đang... – Xiumin nổi giận, suýt nữa thì thốt ra tất cảnhưng may mà anh chàng kịp thời ngăn không cho những lời nói ấy thốt ra, khẽcười – À mà thôi. Giờ cậu bé ấy đâu còn là gì trong trái tim băng của cậu đâu?
Sehun và Suho suýt nữa đã bật dậy mà ngăn Xiumin lại. Còn Chanyeol vẫnvới đôi mắt to tròn nhìn Xiumin.
– Cậu đi đi. – Sehun đuổi khéo.
Chỉ chờ có vậy, Chanyeol bước ra khỏi phòng hội một cách vội vã.
Sự tĩnh mặc bao trùm lấy không gian nặng nề.
– Tớ xin lỗi. Chỉ là vì... – Xiumin giải thích cho hành động ban nãy bằngnhững lời nói lộn xộn, không kiểm soát.
– Bọn tớ hiểu. – Suho đặt tay lên vai Xiumin, thở dài.
– Nhưng chuyện gì đến rồi sẽ đến. Cứ để cậu ta tự nhận ra mọi chuyện, chocậu ta thời gian để hiểu trái tim mình. Và quan trọng có lẽ Baekhyun vẫn chưachuẩn bị tinh thần để đối diện với cậu ấy đâu. – Sehun lặng lẽ ngồi xuống cạnhbạn.
Ba tên con trai điềm nhiên đánh giá chuyện đời. Liệu chuyện của mình sẽ rasao?
Nó đã thôi nghĩ vớ vẩn về những chuyện đã xảy ra. Thời gian này có lẽ thíchhợp cho những giấc ngủ dài thật dài.
– Oáp! – Nó ngáp ngắn, ngáp dài rồi khẽ vươn vai nhìn đồng hồ – Ối! Gần trưarồi. Càng ngày càng thấy mình giống gấu ngủ đông. – Nó khẽ cười rồi bước chânxuống giường.
Bỗng, nó phát hiện một thứ là lạ trên chiếc bàn cạnh giường bệnh. Đó là mộtcái bình thủy tinh với những ngôi sao giấy lấp lánh.
Điện thoại nó khẽ rung, nó có một tin nhắn mới.
"Nhận được quà chưa em? Gấp quá chưa kịp gói, thông cảm nha! Người tabảo một trăm ngôi sao sẽ là một điều ước. Chúc em mau khỏe để về chơi cùng bọnanh nha!"
Không nói thì chắc cũng đoán được người gửi là những ai. Nó bỗng thấy đờisao đẹp quá, đời cho nó những người anh trai tốt và những người bạn tuyệt vờimặc dù đôi lúc đời cũng cướp đi của nó rất nhiều thứ... quan trọng.
Gió thổi nhè nhẹ. Ngày mai là ngày nó được giải thoát, ngày mai nó sẽ tiếptục đến trường với bạn bè, ngày mai nó cũng sẽ về nhà và cũng chính ngày mai sẽlà ngày nó gặp lại một người, một người rất quan trọng.
Những bước chân dẫm lên nền gạch sáng loáng. Nó bước đi dọc theo dãy hànhlang tầng ba, trên tay là bình thủy tinh chứa đầy những ngôi sao. Rồi bất giác,người nó lặng đi trong giây lát, tim nó đập nhanh hơn. Nó đang đứng trước phòngbệnh 303 ngay cạnh phòng nó.
"Choang"
Bình thủy tinh trên tay nó rơi xuống nên nhà lạnh buốt. Những mảnh vỡ thủytinh vương vải như những mảnh vỡ của trái tim mong manh của nó. Đã vỡ rồi... giờcòn gì để vỡ nữa đây?
Không phải nó shock trước cảnh đó. Không phải nó bất ngờ khi thấy Chanyeol ởcạnh Kyungsoo. Mà là đầu nó đang đau, đầu nó đau nhưng tim nó hình như còn đauhơn.
Nó ôm đầu đau đớn. Những bức ảnh, những mảnh kí ức chắp vá, tại sao nó chẳngthể nhớ nổi? Càng nhớ càng đau hơn và liệu nó có ngất đi giống lần trước haychăng?
Hai mắt nó nhòa dần, hai tai ù đi, nó bám trụ vào thành tường phòng bệnh,thở dốc.
– Là cậu sao? – Chanyeol định đưa tay đỡ lấy nó nhưng khi Kyungsoo vừa xuấthiện thì ngay lập tức cậu rụt tay lại, hỏi bằng giọng lạnh băng.
Nó thấy mình thật ngốc khi chờ đợi bàn tay của ai đó. Nó thấy mình thật ngốckhi chờ đợi sự quan tâm của ai đó. Rồi nó chống tay lên tường để đứng dậy mặcdù đầu nó đang đau lắm.
Kyungsoo nhìn nó đầy thương cảm. Sao bỗng dưng cái cảm giác tội lỗi lại xâmchiếm trái tim cậu.
– Cẩn thận. – Chanyeol nhắc nhở khi thấy nó có xu hướng bước tiếp đến chỗvương đầy những ngôi sao nhỏ còn sót lại vài mảnh thủy tinh phản chiếu ánh nắnglấp lánh.
Nó cười tươi như ngày nào. Đã có lúc cậu muốn cười đáp lại. Đã có lúc cậumuốn tin vào cái sự thật mà bao đêm cậu bịa ra rằng Kyungsoo nhìn lầm người. Đãcó lúc cậu gọi tên nó trong giấc ngủ. Đã có lúc cậu muốn đi tìm nó về cạnh cậu.Đã có lúc cậu muốn bỏ ngoài tai tất cả, chỉ tin vào mỗi thứ xúc cảm của tráitim mà thôi. Nhưng cái sức cản của dư luận quá lớn. Cậu không thể.
– Cậu đã ở đâu trong suốt mấy ngày qua? – Chanyeol hỏi khi thấy nó đã đứngthẳng. Cậu không hề biết về tình trạng của nó.
-...
– Sao không trả lời? – Bất giác, cậu nhìn sang Kyungsoo, vết thương trên mặtngười yêu cũ làm cậu nhớ đến những bức ảnh không-phải-là-ảnh-ghép.
Nó phải nói gì đây? Nói rằng nó không biết gì cả. Nói rằng nó cũng chỉ làngười bị hại, liệu cậu có tin không?
– Tôi... không biết. – Nó cúi mặt.
– Vậy chắc cậu biết những chuyện mình đã gây ra chứ? – Chanyeol đút tay vàotúi, cậu lấy ra chiếc điện thoại.
– Đừng đưa nữa. Tôi biết anh định cho tôi xem thứ gì rồi. – Nó hét lên. Nócăm ghét những tấm hình đó. Cứ mỗi lần nhìn thấy chúng là đầu nó lại đau.
– Cậu biết? – Cậu đau đớn. Nếu nó không làm thì không có lý nào lại biết cả.– Vậy mà tôi còn chờ mong một sự thật khác rằng mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm.
Nó nhìn cậu ngạc nhiên, tự hỏi mình rằng cậu tốt đến vậy sao?
– Anh...
– Hóa ra là tôi lầm à? Tôi tưởngcậu là cậu bé ngây thơ, hiền lành chẳng bao giờ biết dùng đến thủ đoạn. Vậy màkhông ngờ cậu có thể dùng cách ấy để làm tổn thương người khác. – Chanyeol lắcđầu.
– Không...tôi không... – Nó cố thanhminh
– Cậu còn có thể làm được nhữnggì nữa Baekhyun? Sao cậu có thể nghĩ ra những trò đùa ác độc như vậy? Sao cậucó thể thực hiện chúng như một con người điên dại vậy? Tại sao lại cứ phải làcậu và tại sao lại cứ nhằm vào Kyungsoo? Không ngờ cũng có ngày tôi đánh giásai một con người mà quan trọng là người đó đã từng sánh bước cùng tôi. Cậu làthế sao? Một con người luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, một conngười ích kỷ, một con người hiếu thắng và không từ thủ đoạn. Vậy thì ngàythường cậu còn cố tỏ ra mình thế này thế kia làm gì? Cậu có biết người ta dùngtừ hồ ly cho những con người thế nào không? Là những người có những đặc tínhtrên đấy. Cậu nên xem xét lại bản thân mình đi và sống thật với nó đi bởi tôikhông muốn một ai khác bị lừa bởi vẻ ngoài của cậu như tôi đâu. – Chanyeol đọctấu một bài thật dài rồi nghỉ lấy hơi.
Nó chẳng nói được gì cả. Ừ thì nóbiết chắc là cậu sẽ không nghe nó giải thích. Ừ thì nó biết rồi thế nào nó cũngphải nghe những lời này từ cậu nhưng mà đó là chuyện của "ngày mai", khi nó vềnhà, còn "hôm nay" nó vẫn muốn được yên ổn mà. Lần đầu tiên có người mắng nóthậm tệ như vậy.
– Đủ chưa Chanyeol? Cậu mới làngười cần xem xét lại bản thân mình đấy. – Xiumin giận dữ túm cổ áo Chanyeol,hai mắt trừng lên.
Chanyeol sững người. Lầnđầu tiên Xiumin dám làm vậy với cậu.
– Có biết vì cậu mà nó đã khổ thếnào không? Mọi thứ thằng bé chịu vì cậu còn chưa đủ hay sao? Tại saochúng tớ cảnh cáo rồi, nhắc nhở rồi mà cậu không nghe? Trước khi làm tổn thươngngười khác thì xem lại mình có đủ tư cách không đã. Cậu có còn là người khônghả? Hồ ly sao? Đem những cái thứ đó mà nói với cậu người yêu giả nhân giả nghĩacủa cậu đấy. Đừng lên mặt với ai cả và nhất là em tớ. – Xiumin sỉ vả mộthồi rồi nhìn Kyungsoo bằng ánh mắt căm thù.
– Dừng lại đi Xiumin. – Suho can.
Xiumin buông tay để lại những nếp nhăn trên cổ áo trắng của Chanyeol. Vẫn vẻmặt giận dữ, anh chàng chạy đến kéo tay nó.
– Đi thôi Baekhyun. Đừng để ý đến những gì tên đó nói. Hắn không xứng.
– Anh Xiumin, buông tay em ra đi. Để em nói. – Nó cố thoát ra khỏi bàn tayXiumin đang xiết chặt lấy cổ tay nó.
– Cậu ta có tin đâu. Đừng tốn lời với những người đó. – Xiumin gần như hétlên nhưng mắt cậu chùn xuống. Mắt nó ngấn lệ, vẻ mặt cầu xin không thể khôngkhiến cậu mềm lòng.
Nó bước đến trước mặt Chanyeol, bắt đầu bằng một nụ cười.
– Giờ mà tôi lên tiếng thanh minh thì chắc anh không tin đâu nhỉ? Nói thậtchính tôi cũng không muốn tin mình làm những điều đó nhưng biết làm sao đây khimà những bức ảnh đó không phải là ảnh ghép? Tại sao anh không chịu tin tôi nhỉ?Chẳng lẽ trong mắt anh tôi chỉ là người như thế thôi sao? Tôi đã bảo là tôikhông biết, tôi không biết mà. – Nó bật khóc.
– Nước mắt cá sấu. – Chanyeol tự trấn an mình. Quả thật, cậu không thể chịunổi nước mắt của nó. – Cậu dư hơi đứng khóc cho ai xem vậy? Làm ơn đừng làmđiệu bộ thỏ non trước mặt tôi.
Nó vội đưa tay quệt nước mắt.
– Ừ thì tôi luôn tỏ ra ngây thơ hiền lành nhưng thực ra tôi cáo già và độcác lắm. Ừ thì tôi làm bộ dạng đó để cho anh xem đấy. Được chưa? Anh có tin haykhông thì tùy nhưng tôi nhắc lại tôi không biết chuyện gì đã và đang xảy ra. Dùsao thì cũng gần hết... umk... thời hạn đó rồi nên chắc anh cũng không cần phảigiáp mặt tôi thường xuyên nữa đâu. – Nó cười.
– Em nói nhảm gì vậy. Đi thôi. – Xiumin lại kéo nó đi nhưng bỗng cái thânhình nó đổ sập sau lưng cậu.
Một lần nữa nó ngất đi. Thật quá sức chịu đựng kể từ khi cái bình trên taynó rơi, nó đã thấy choáng váng lắm rồi.
– Baekhyun. – Những tiếng gọi đồng thanh mà nó còn có thể nghe vang lại bêntai.
– Cậu sao vậy? – Chanyeol chạy lại lay vai nó, vẻ lo lắng đến cực độ.
– Cậu nghĩ thằng bé còn muốn gặp cậu nữa sao? – Sehun đặt tay lên vaiChanyeol.
Chanyeol chỉ biết sững sờ nhìn tên bạn. Cậu có cảm giác mình đã phạm phảimột sai lầm...rất lớn.
Nó được đưa vào phòng bệnh.
Phía bên ngoài đầy những khuôn mặt lo lắng.
– Các cậu đã biết cậu ta vào viện từ trước đúng không? – Chanyeol cất tiếnghỏi.
– Umk. – Sehun trả lời thay cả hai tên bạn còn lại.
– Tại sao giấu tớ?
– Cậu có thật sự muốn biết? Chẳng phải vừa thấy thằng bé là cậu đã đổ mọitội lỗi lên đầu nó sao? – Xiumin bực bội.
Cậu ư? Cậu đổ tội lên đầu nó? Tại sao khi nhìn thấy nó, cậu lại không để ýđến bộ quần áo bệnh nhân nó đang mang mà lại hỏi nó đã ở đâu cơ chứ? Tại saokhi nói chuyện với nó, cậu lại không để ý những lần nó ôm đầu đau đớn và mímmôi thật chặt, rồi bám trụ trên bức tường để không bị ngã? Tại sao cậu vô tâmđến vậy?
– Giờ chắc cậu vừa lòng rồi nhỉ? Chỉ vì cậu mà nó ra nông nỗi này. – Xiuminnhếch mép.
– Tại sao lại đổ lỗi cho tớ?
– Không phải vì cậu thì nó có phải bị bắt vào cái vở kịch này không? Khôngphải vì cậu thì có lẽ giờ này nó đang lăng xăng chạy nhảy ở trường chứ có phảichết gí ở cái bệnh viện ngột ngạt này không? Không phải vì cậu thì nó có cần épmình nói ra những lời giả dối vậy không? Mà thôi. Ừ thì không phải vì cậu, chỉtại nó ngốc quá, thế thôi. – Xiumin phân tích.
– Ý cậu là sao? Cậu ta không phải là người gây nên tất cả sao? – Chanyeolthắc mắc.
– Cậu tin hay không thì tùy. Không dư hơi giải thích với cậu. – Xiumin phủitay ngồi xuống ghế
Vừa lúc ấy, bác sĩ bước ra, nhẹ nhàng gỡ bỏ cái khẩu trang màu trắng và tiếnđến chỗ dãy ghế chờ.
– Cậu ta làm sao vậy? – Chanyeol hốt hoảng.
– Dạo này nó toàn ngất đi như vậy? Bị bệnh gì chăng? – Sehun lo lắng.
– Tại sao mọi người lại vô tâm như vậy nhỉ? – Ông bác sỹ thở hắt. – Sao lạicho cậu ấy dùng thuốc kích thích thần kinh?
– Thuốc kích thích? Là sao? – Cả ba chàng trai đồng thanh, không để ý đếnmột gương mặt đang chuyển dần sang tím tái.
– Đó là loại thuốc khiến cho con người rơi vào tình trạng không tỉnh táo. Nógiống như thuật thôi miên vậy, người dùng thuốc sẽ hành động theo những lời saibảo nhưng sau đó lại không nhớ gì. – Bác sỹ giải thích ôn tồn.
– Nhưng liều lượng nhỏ thôi mà. Cớ gì phải ngất đi như vậy? – Một tiếng thìthầm nhỏ vang lên.
Bốn ánh mắt quay lại nhìn người vừa lên tiếng làm người ấy tá hỏa.
– Kyungsoo, cậu vừa nói gì? Cậu biết chuyện gì phải không?
Mặt Kyungsoo xanh như tàu lá. Cậu sợ hãi lắp bắp:
– Tớ...tớ... tớ không biết.
– Lúc nãy cậu nói sao? Liều lượng nhỏ? Cậu đã làm gì? – Chanyeol hỏi dồn, haitay bóp chặt lấy đôi vai nhỏ đang run lẩy bẩy của cậu.
– Không... tớ không làm gì cậu ta cả. Là do cậu ta tự chuốc lấy thôi. –Kyungsoo hoảng hốt.
– Đúng là cháy nhà mới lòi mặt chuột. – Xiumin nhếch mép.
– Tớ xin lỗi... Chanyeol. Tớ không cố ý. Chỉ là tớ quá yêu cậu. – Kyungsoo cúiđầu. Nước mắt chảy vòng quanh khóe mắt.
Chanyeol buông tay ra khỏi người Kyungsoo. Cậu cảm thấy mình bất lực và ngu ngốc. "Có những sự thật chứa đựng trong đó là cả một vở kịch mang tên Dối trá".
– Nhưng chỉ là một liều lượng nhỏ thôi, tại sao cậu ta lại ngất đi? – Kyungsoo chạy lại hỏi bác sỹ.
– Cậu ấy mẫn cảm với một số chất kích thích trong đó. Nó làm cản trở lượngmáu lên não nên dẫn đến tình trạng choáng. Nhưng mọi người đừng lo, chất nàykhông gây nguy hiểm, sau vài ngày thì tác dụng của nó sẽ hết thôi. – Nói rồi,bác sỹ bước đi, trả lại cho cả bọn bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Kyungsoo bước về phòng bệnh của mình.
"Cạch"
Cậu bấm khóa cửa trong rồi trượt theo cánh cửa ngồi xuống sàn nhà.
Cậu là người kéo màn cho vở kịch và cũng chính cậu là người hạ màn cho nó. Aibảo cậu không hận cơ chứ? Nhưng những lời Chanyeol nói với nó lúc chiều cứ nhưđang nói với cậu vậy. Cậu không muốn mình xấu xa như vậy trong mắt Chanyeol. Nhìnánh mắt Chanyeol nhìn vào phòng bệnh nó đầy trìu mến và lo lắng, cậu không thểngăn được suy nghĩ rằng giá như người nằm trong phòng đó là cậu, rằng người cậuđang âm thầm chăm sóc là Chanyeol thì hẳn dù đau đến đâu cũng sẽ rất hạnh phúc.
Kyungsoo khẽ cười, cười bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro