Chương 403: Trong cung bị cháy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi lấy nước! Đi lấy nước......"

Đột nhiên, ở đằng xa vang lên tiếng ồn ào, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, nhìn về phía phát ra tiếng hỗn loạn, hai thị vệ chia ra đứng ở bên trái và bên phải của Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm.

Mộc Liệt đứng lên một băng ghế nhìn, rồi nhướng mày nói: "Đó là phương hướng của lãnh cung. Là điện Thu Lương, hiện nay, Liễu Quý phi bị nhốt ở đó!"

"Điện Thu Lương? Trùng hợp như thế, Đại điển đăng cơ của Tân hoàng, sao điện Thu Lương lại cháy chứ?" Địch Lệ Nhiệt Ba trầm ngâm. Suy nghĩ một chút, rồi phân phó người bên cạnh: "Mang Tiểu Thế tử đi tìm Vương gia, ta đi qua xem xem."

"Vương phi?" Thị vệ ở phía sau nói hơi chần chờ.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nói: "Trong cung sẽ không có nguy hiểm gì lớn, bảo vệ ba đứa bé cho tốt, đi đi."

Mộc Liệt nói một cách bất mãn: "Tiểu gia mới không cần bảo vệ, Vương phi, ta bảo vệ người!"

Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười nói: "Vậy cũng không được, bây giờ, ngươi đi theo ta thì sẽ bị người khác hoài nghi. Ngoan, đi theo Tiểu Bảo và Quân Hàm. Hai đứa tiểu quỷ không được phép rời khỏi ngươi." Cũng không cho Mộc Liệt có cơ hội phản bác, Địch Lệ Nhiệt Ba đã phi thân bay mất.

Mộc Liệt bày ra một gương mặt nghiêm túc, nhưng vành tai nhỏ đã nóng lê, nhìn Mặc Tiểu Bảo hơi không được tự nhiên một cái, rồi lầu bầu: "Được rồi, tiểu gia chịu khó thuận tiện bảo vệ các ngươi luôn."

Mặc Tiểu Bảo liếc mắt. "Ai cần ngươi bảo vệ?"

Lãnh Quân Hàm cười híp mắt, vươn đôi tay nhỏ bé về phía Mộc Liệt. "Ca ca, Bảo Bảo."

"Lãnh tiểu ngốc! Rốt cuộc đệ có biết thân sơ hay không?" Mặc Tiểu Bảo giận dữ.

"A... Lãnh tiểu ngốc, Mặc Tiểu Bảo... Ha ha......"

Vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo đầy hắc tuyến, ha ha em gái ngươi đó!

Lúc Địch Lệ Nhiệt Ba chạy tới điện Thu Lương, thì lửa lớn đã thiêu cháy hất cả nửa thiên điện. có thể nói, điện Thu Lương là lãnh cung trong lãnh cung, lâu năm không sửa chữa, cỏ dại mọc thành bụi, gần như khiến cho người ta không thể tin được đang ở trong hoàng cung.

Trong ngày thường cũng rất hiếm khi có người tới, huống chi, hôm nay lại là Đại điển đăng cơ, nên tất nhiên càng không có ai sẽ đến đây. Cho dù có cháy, thì những cung nữ, thái giám nhìn thấy kia cũng cách rất xa, đợi đến khi bọn họ xuyên qua từng cái vườn ngự uyển, từng cái hành lang gấp khúc thì cũng đã mất rất nhiều thời gian. Ít nhất, khi Địch Lệ Nhiệt Ba chạy tới, thì còn không thấy có ai chạy tới cứu hỏa.

"Vương phi." Đám thị vệ vẫn không ở lại hết bên cạnh Mặc Tiểu Bảo, mà phân ra làm hai đuổi theo Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Cứu mạng...... Cứu mạng..."

Tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên ở bên trong, Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày, đây không phải là tiếng của Liễu Quý phi. Tiếng nói cao ngạo nhưng lạnh lùng của Liễu Quý phi, thì Địch Lệ Nhiệt Ba tuyệt đối sẽ không nhận sai, cho dù nàng ta đang suy yếu cũng sẽ không có giọng như vậy.

"Cứu mạng......"

Địch Lệ Nhiệt Ba phi thân bay vào trong điện Thu Lương, hai thị vệ ngẩn ra, lúc vội vàng muốn chạy vào theo, thì ở bên trong liền vang lên tiếng nói của Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Ở ngoài!"

Bản thân điện Thu Lương chính là một tòa thiên điện, bên trong cũng không lớn, cho nên Địch Lệ Nhiệt Ba vừa đi vào liền thấy nữ tử đang ngất xỉu trên mặt đất, liền vội vàng ngăn cản hai thị về đang muốn đi vào theo.

Nữ tử này mặc một bộ áo màu hồng nhạt, nhìn thân hình thì chắc là một thiếu nữ, hơn nữa, nhìn từ chất vải thì hiển nhiên cũng không phải một cung nữ.

Bước lên đỡ nữ tử kia dậy, Địch Lệ Nhiệt Ba liền đi ra thật nhanh. Cũng may mà nữ tử này vừa nhìn thấy cháy nên đã chạy ra ngoài, nhưng không biết tại sao mà lại ngất xỉu khi chỉ còn cách của có mấy bước. Nếu ở sâu hơn, dựa vào tiếng nói của nàng ấy, thì chỉ sợ bọn họ cũng không nghe thấy.

Mang theo thiếu nữ đi thật nhanh ra khỏi điện Thu Lương, mới đặt người xuống trên con đường trải đầy đá xanh ở bên ngoài.

Xoay người lại, thì thấy ngọn lửa lớn đã bao vây cả điện Thu Lương, nếu bọn họ chậm một hai bước, thì chỉ sợ thiếu nữ này cũng chỉ có thể bị chết cháy ở trong.

"Vương phi, Liễu Quý phi......" Thị vệ ở phía sau nhắc nhở.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Thôi, lửa quá lớn, chờ lửa tắt rồi lại vào xem."

Cúi người hơi vén mái tóc dài trên mặt thiếu nữ lên, một dung nhan thanh tú liền hiện ra, chỉ có điều, nhìn thoáng qua thì thấy, từ khóe mắt đến vành tai của nửa mặt trái lại có thêm một vết thương bị phỏng nặng vẫn còn đang chảy máu, trên quần áo cũng có một vài dấu vết bị cháy.

Thị vệ cúi đầu kiểm tra một chút, rồi nói: "Nàng ấy trúng thuốc mê, chắc bị cái gì đó bị cháy rớt trúng mặt của nàng ấy, nên mới khiến cho nàng ấy tỉnh lại, sau đó mới giãy giụa bò ra ngoài."

"Đây là......"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn nửa bên mặt vẫn còn nguyên vẹn của thiếu nữ, mặc dù đã không gặp mấy năm, hơn nữa, lúc ấy, nàng ấy vẫn còn quá nhỏ, nhưng trí nhớ vẫn luôn đáng tự hào của Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn để cho nàng nhận ra thân phận của thiếu nữ trước mặt, nữ nhi ruột của Liễu Quý phi và Mặc Cảnh Kỳ, Nhị Công chúa Đại Sở.

"Trân Ninh công chúa."

Trân Ninh công chúa đang nằm trên mặt đất cố gắng mở mắt ra, ngay cả khi uy lực của thuốc mê có lớn hơn nữa, thì trên mặt bị vết phỏng thật sâu, lớn gần bằng một bàn tay, hơn nữa mạo hiểm và tuyệt vọng mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết cũng khiến cho nàng thanh tỉnh mấy phần.

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu nhìn thiếu nữ trên mặt đất, hầu như nàng chưa từng thấy một thiếu nữ nào ở cái tuổi này lại có một đôi mắt tĩnh mịch không có cảm xúc gì như vậy.

Sự an tâm sau khi thoát chết cũng trở nên chết lặng và không có chút sức sống nào trong nháy mắt. Ngẩng đầu nhìn điện Thu Lương đang cháy hừng hực trong ngọn lửa đầy mãnh liệt trước mắt, rồi lại nhìn thân thể đang khẽ run của Trân Ninh công chúa, gần như Địch Lệ Nhiệt Ba đã có thể suy đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Không sao rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng nói.

Trân Ninh công chúa nhìn nàng ấy đầy ngơ ngác, há miệng nhưng lại không nói ra được một lời. Một hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, biến mất vào trong mái tóc đen nhánh...

Phần lớn kiến trúc trong hoàng cung đều được làm bằng gỗ nguyên chất, bên ngoài lại càng được trang trí bẳng các loại nước sơn đủ màu sắc.

Vì vậy, lửa chỉ cần bốc lên một chút thì tự nhiên sẽ càng cháy càng mạnh, không tới một khắc đồng hồ, không nói cả điện Thu Lương đều bị vây trong biển lửa, mà ngay cả các cung điện chung quanh cũng bắt đầu bị lửa lan tới.

Ba người Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ có thể mang theo Trân Ninh công chúa rời xa khỏi điện Thu Lương mà đến Ngự hoa viên.

Đặt Trân Ninh công chúa ở một chỗ trống trải bằng phẳng lại thông gió bên hồ nhỏ, nhìn ánh lửa đã bắt đầu có người cứu hoả ở đằng xa, phân phó: "Đi mời thái y."

"Nhiệt Ba!"

Thái y còn chưa tới, Mặc Lộc Hàm mặc một thân áo trắng đã bay tới như gió, thấy Địch Lệ Nhiệt Ba không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi liếc mắt thấy Trân Ninh công chúa đang ở bên cạnh thì nhíu mày nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba không nói gì mà chỉ lắc đầu, lúc này nói những chuyện này ở trước mặt Trân Ninh công chúa cũng không thích hợp. Ở phía sau, Mặc Tiểu Bảo đang được thị vệ ôm cũng đi tới đây, phía sau còn có Lãnh Quân Hàm cũng được ôm vào trong ngực.

"Mẫu thân..."

Mặc Tiểu Bảo giãy giụa nhảy xuống khỏi người thị vệ rồi lao thẳng tới Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng giữa đường thì lại bị Mặc Lộc Hàm xách cổ áo ở phía sau lên, treo ngược ở giữa không trung, liền vung vẩy tay chân.

"Mẫu thân, mẫu thân... Con thật lo lắng cho mẫu thân... Phụ vương hư, buông con ra! Con muốn mẫu thân......"

Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười nhận lấy nhi tử từ trong ngực Mặc Lộc Hàm, vỗ vỗ trấn an, cười nói: "Mẫu thân không sao, đã để con lo lắng rồi. Bé ngoan......"

Mặc Tiểu Bảo hài lòng cọ cọ ở trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba, gật đầu lia lịa như không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Mặc Lộc Hàm.

"Mẫu thân không sao là tốt rồi. Con thích mẫu thân nhất......"

Trân Ninh công chúa ngồi dựa vào núi giả nhìn Mặc Tiểu Bảo đang cười khanh khách trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba không ngừng, lại nhìn nụ cười dịu dàng như ẩn như hiện trên khuôn mặt của Địch Lệ Nhiệt Ba, đáy mắt liền hiện lên một tia hâm mộ và khổ sở.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy, liền đặt Mặc Tiểu Bảo xuống đất, ngồi xổm người xuống, rồi nhẹ giọng hỏi: "Trân Ninh công chúa, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Trân Ninh công chúa gật đầu, thấp giọng nói: "Đa tạ... Đa tạ ơn cứu mạng của Định Vương phi."

Nhìn nữ tử thanh nhã, dịu dàng trước mặt, nàng thật sự không có mặt mũi nào để đối mặt. Nàng cũng biết những việc mà mẫu phi của nàng đã làm, nhưng Định Vương phi lại mặc kệ quan hệ của mẫu phi của nàng mà cứu mạng của nàng.

Mà thân mẫu của nàng, không chỉ lợi dụng nàng, mà thậm chí còn suýt nữa hại chết nàng. Tại sao... Tại sao mẫu thân của nàng là người như vậy chứ?

"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"

Một tiếng kêu dồn dập vang lên, Tần Vương nghe được tin đã mang theo đệ đệ mới tám tuổi vội vàng chạy tới. Đi theo phía sau bọn họ còn có Mặc Cảnh Lê, các Vương gia trong tôn thất và quyền quý trong triều.

Trận hỏa hoạn ở điện Thu Lương không nhỏ, mặc dù đã có người đi cứu hoả, nhưng khí trời mang theo những cơn gió nhẹ như bây giờ lại càng làm cho lửa càng cháy lớn, hiện tại gần như đã lan ra đến ba, bốn tòa cung điện.

Cho dù bây giờ, bọn họ đang đứng ở nơi đối diện với điện Thu Lương, thì cũng có thể cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa kia.

Mặc Khiếu Vân xông lại, nhìn thấy Trân Ninh công chúa đang ngồi dưới đất đầu tiên, liền vội xông lên. "Hoàng tỷ, tỷ bị sao vậy? Có bị thương không?"

Trân Ninh công chúa vội vàng lấy tay che vết thương trên mặt lại, rồi nói: "Không có... Không có gì đáng ngại......"

Nhưng một vết thương mới như vậy thì sao nàng có thể lấy tay che hết được? Mọi người không nhịn được mà hít vào một hơi, trên gương mặt thanh tú dịu dàng của thiếu nữ lại có thêm một vết thương lớn gần bằng một bàn tay.

Lúc này, vết thương kia vẫn còn chảy máu mang đến cảm giác nóng bỏng như bị lửa đốt, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi muốn nôn. Không ít phu nhân, tiểu thư đi theo cùng đều sợ hãi kêu lên, rồi vội vàng lui về phía sau hai bước.

Sắc mặt của Trân Ninh công chúa liền trở nên buồn bã, càng sợ hãi cúi đầu muốn dùng tóc để che kín vết thương trên mặt.

"Đừng lấy tóc che, tóc bẩn sẽ làm cho vết thương dễ nhiễm trùng hơn."

Một bàn tay thon dài, trắng nõn, mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai của nàng, nhẹ nhàng đè bàn tay đang cầm tóc của nàng xuống.

Trân Ninh công chúa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nữ tử vẫn mang theo nụ cười dịu dàng nơi khóe môi đầy kinh ngạc.

Ở trên mặt của nàng ấy không có chút chán ghét và e ngại nào, nhưng từ trong đôi mắt dịu dàng, trong sáng của nàng ấy, nàng lại thấy được mình đã xấu xí như thế nào. Trân Ninh công chúa run lên, liền vội vàng cúi đầu xuống.

Địch Lệ Nhiệt Ba than nhẹ một tiếng, lấy một cái khăn lụa trắng ra, cẩn thận thắt lên mặt của Trân Ninh công chúa, che vết thương dữ tợn kia lại.

"Chờ thái y tới viết cho một chút thuốc trị liệu vết thương, thì rất nhanh sẽ không có chuyện gì."

Các nữ tử trong khuê phòng của Đại Sở có gia giáo cực kỳ nghiêm khắc thì khi đi ra ngoài cũng có thói quen mang cái khăn che mặt, cho nên sau khi Trân Ninh công chúa mang khăn che mặt, tuy cũng trở nên khác biệt giữa các khuê tú để lộ dung gian ra ngoài, nhưng cũng không tính đột ngột.

Mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, phần lớn các nàng đều là các nữ tử được nuôi trong khuê phòng, nên chưa từng nhìn thấy vết thương như vậy, bây giờ đã bị che lại thì tốt rồi, đồng thời cũng có càng nhiều người đưa mắt nhìn sang nữ tử mặc áo trắng thanh lệ, dịu dàng này hơn, cũng bội phục khí độ bình tĩnh của Định Vương phi không thôi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua Địch Lệ Nhiệt Ba đã trở lại bên cạnh Mặc Lộc Hàm, trầm giọng hỏi.

Trân Ninh công chúa khẽ cắn khóe môi không chịu nói, Mặc Cảnh Lê nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba liền thản nhiên nói: "Chúng ta cũng chỉ thấy ánh lửa từ Ngự hoa viên nên mới chạy qua, vừa lúc chỉ kịp cứu Trân Ninh công chúa ra mà thôi. Bên trong có còn những người khác hay không, thì chúng ta cũng không biết."

Mặc Cảnh Lê cau mày hỏi: "Sao Trân Ninh công chúa lại ở điện Thu Lương vào lúc này?"

Trân Ninh công chúa không chịu nói, nên Mặc Khiếu Vân hít vào một hơi, đứng dậy vỗ vỗ đệ đệ đang sợ hãi trốn ở bên cạnh mình, rồi nói: "Hoàng tổ mẫu giam mẫu phi của cháu ở trong điện Thu Lương, nên Hoàng tỷ muốn đi thăm mẫu phi."

"Đúng vậy, chính ai gia đã giam nàng ta vào điện Thu Lương." Thái Hậu đi từ từ đến trong vòng vây của các cung nữ thái giám, vừa lúc nghe thấy những lời này của Mặc Khiếu Vân, thì liền lạnh nhạt tiếp lời.

Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: "Liễu Quý phi bị giam ở điện Thu Lương? Sao Bổn Vương lại không biết?"

Thái Hậu cười lạnh một tiếng. "Đây là chuyện trong nội cung, sao ai gia lại không biết còn phải thương lượng với Lê Vương chuyện trừng phạt phi tần của Tiên hoàng không tuân thủ quy củ như thế nào vậy?"

Mặc Cảnh Lê không còn lời nào để nói, cho dù hắn bất mãn Thái Hậu lén xử trí Liễu Quý phi ở sau lưng mình, thì cũng không có thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Dù sao, cho dù là Nhiếp Chính Vương, thì cũng chỉ có thể quản chính sự ở bên ngoài, còn chuyện trong hậu cung của Tiên hoàng, thì hắn tuyệt đối không nên nhúng tay.

Trầm mặc một lát, Mặc Cảnh Lê liền nói: "Nếu đã như vậy... Thì không biết Liễu Quý phi có mất mạng trong biển lửa không?"

Tất cả mọi người đều nhìn Trân Ninh công chúa, lúc này, lửa còn chưa tắt, ngoại trừ Trân Ninh công chúa ra thì cũng không có ai biết được tình hình ở bên trong, cũng không ai biết rốt cuộc Liễu Quý phi có bị chết cháy ở bên trong không?

Nhưng Trân Ninh công chúa cắn chết không chịu nói gì, nên mọi người cũng không thể làm gì được.

Ánh mắt Mặc Lộc Hàm thoáng lướt của mọi người, vào lúc Mặc Cảnh Lê cho rằng hắn muốn nói chuyện quan trọng gì, thì lại nghe Mặc Lộc Hàm nói một cách thản nhiên: "Nếu trong cung đã có việc, thì chắc bữa tiệc rượu này cũng không thể tiếp tục được nữa. Vậy Bổn Vương và Vương phi về phủ trước. Ngoài ra, mấy ngày nữa, Bổn Vương và Vương phi sẽ lên đường trở về Tây Bắc, đến lúc đó sẽ đến từ biệt."

Trong lòng Mặc Cảnh Lê thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Vậy thì Định Vương cứ việc về trước đi."

Mặc Lộc Hàm gật đầu, một tay ôm Mặc Tiểu Bảo, một tay nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba chuẩn bị xoay người đi ra khỏi cung.

"Định Vương phi." Đột nhiên, Mặc Khiếu Vân vẫn không nói gì từ nãy tới giờ liền mở miệng, đi tới trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, rồi trầm giọng nói: "Cám ơn ngài đã cứu Hoàng tỷ. Ơn cứu mạng không thể báo đáp hết được, xin nhận một lạy của Tiểu Vương."

Nói xong, liền quỳ xuống lạy Địch Lệ Nhiệt Ba Địch Lệ Nhiệt Ba một cái thật sâu.

Nhìn thiếu niên mới mười hai ba tuổi hành đại lễ trịnh trọng như thế, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Tần Vương khách khí, chỉ tiện tay mà thôi. Tần Vương hãy chăm sóc cho Trân Ninh công chúa thật tốt đi. Cáo từ."

Nhìn một nhà ba người đi ra khỏi Ngự hoa viên trong vòng vây của các thị vệ, trong lòng Mặc Cảnh Lê liền nhẹ nhõm. Cho tới giờ khắc này, thì hắn mới tin tưởng một cách chân chính rằng, có lẽ Mặc Lộc Hàm thật sự không có hứng thú với mấy chuyện của Đại Sở.

Trên xe ngựa đi ra khỏi cung, Lãnh Quân Hàm nằm trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba đã mệt mỏi thở to ngủ từ lâu.

Mặc Tiểu Bảo thì vẫn còn ngồi trong lòng Mặc Lộc Hàm, mặc dù không ngủ, nhưng cũng không còn tinh thần như lúc ở trong cung nữa. Dù sao cũng chỉ là mấy đứa bé mới năm, sáu tuổi, chơi giỡn ồn ào đã hơn nửa ngày cũng đủ khiến cho bọn chúng mệt mỏi rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa vỗ nhẹ Lãnh Quân Hàm, vừa nói: "Lộc Hàm, Liễu Quý phi đã chết sao?"

Mặc Lộc Hàm lắc đầu nói: "Chưa chắc, Liễu Quý phi ở trong hậu cung đã mười mấy năm, cho dù thật sự cây đổ bầy khỉ tan, thì cũng sẽ còn một ít thế lực có thể sử dụng. Hôm nay, Đại yến trong cung, người đến người đi, nàng ta muốn chạy ra khỏi hoàng cung, thì cũng chưa chắc không thể."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày nói: "Nếu nàng ta vẫn còn có người để sử dụng, thì tại sao lại còn đối xử với Trân Ninh công chúa như vậy? Chẳng lẽ nàng ta thật sự không muốn thiêu chết Trân Ninh công chúa sao?"

Nghĩ đến đây, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nhịn được mà phát rét, cần phải độc ác đến trình độ nào thì mới có thể đối xử với nữ nhi ruột thịt của mình nhẫn tâm như thế?

Cho dù phụ thân của đứa nữ nhi này không phải là người mà nàng ta yêu, thì con cái cũng vẫn là của máu thịt của nàng mà.

Trân Ninh công chúa mạo hiểm nguy cơ bị Thái Hậu trừng phạt chạy đến thăm nàng ta, mà lại được báo đáp như vậy, cũng khó trách lúc nãy, khi cứu nàng ấy ra, thì ánh mắt của nàng ấy lại như tro tàn.

Mặc Lộc Hàm lắc đầu, nói: "Không biết. Kêu người phía dưới chú ý cho kỹ, một khi nữ nhân kia xuất hiện, liền giết không tha!"

Hắn không có hứng thú với chuyện Liễu Quý phi có muốn thiêu chết Trân Ninh công chúa và tại sao muốn thiêu chết Trân Ninh công chúa hay không.

Nhưng nếu đây là sự thật, thì như vậy, Liễu Quý phi chắc chắn phải chết! Nữ nhân có lòng dạ độc ác như vậy, nếu giữ lại, thì tuyệt đối sẽ là tai họa.

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc gật đầu, nàng không có chút thương hại và đồng tình nào với Liễu Quý phi.

"Nghe Tiểu Bảo nói lúc nãy, ở trong vườn hoa, phu nhân của Mộc Dương vô lễ với nàng?" Ném chuyện của Liễu Quý phi ra sau đầu, Mặc Lộc Hàm hỏi như có như không.

Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt Mặc Tiểu Bảo ác nhân cáo trạng trước một cái, cười nói: "Một nữ nhân bị sự ghen tuông khiến cho xấu xí mà thôi, chẳng lẽ ta còn muốn ra tay đối phó với nàng ta sao? Chàng yên tâm, Dao Cơ cũng không phải đèn đã cạn dầu, sẽ không để cho nàng ta sống thoải mái."

Mặc Lộc Hàm "Hừ" khẽ một tiếng, nói: "Quả nhiên, lúc trước vẫn quá nhân từ với phủ Mộc Dương Hầu."

Nhớ tới ân oán với phủ Mộc Dương Hầu, Mặc Lộc Hàm cũng hơi hối hận vì lúc trước đã nghĩ ra kế hoạch lợi dụng phủ Mộc Dương Hầu để Dao Cơ và Mộc Liệt ẩn núp trong kinh thành. Bởi vì, điều này cũng có nghĩa là, tạm thời, hắn vẫn không thể ra tay với phủ Mộc Dương Hầu.

Nhưng chỉ vừa nhìn thấy người của phủ Mộc Dương Hầu, đặc biệt là nhìn thấy chính bản thân Mộc Dương Hầu thì vốn ký ức xấu đã cố gắng lãng quên kia lại dâng lên lần nữa, khiến cho tâm tình của Mặc Lộc Hàm không tốt cực kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro