Chương 404: Rời kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ngày Tân hoàng đăng cơ mà trong cung lại xảy ra hỏa hoạn suýt chút nữa đã thiêu trụi hơn phân nửa hoàng cung, tin tức như thế liền lan truyền ra một cách nhanh chóng trong dân gian.

Mọi người ồn ào nghị luận, chỉ sợ Tân hoàng không đức không thể thừa kế Đế vị, mới dẫn đến trời cao giáng tội, vv...v.... Mọi người trong Định Vương phủ nghe thấy liền cười thầm không thôi.

Tân hoàng chỉ là một đứa bé mới sáu, bảy tuổi, sao có thể nói có đức hay không đức gì chứ? Chỉ có điều, nếu một khi lời đồn đã nổi lên, thì muốn dập tắt cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đặc biệt là khi có người có âm mưu thúc đẩy ở trong đó, thì lời đồn lại càng lan truyền nhanh chóng như lửa cháy trong rừng.

Người của Định Vương phủ không để ý tới những chuyện này, bởi vì bọn họ đang thu dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi kinh thành trở về Tây Bắc, mặc dù hầu hết mọi người đều sinh ra và lớn lên ở Sở kinh, nhưng cuộc sống ở Tây Bắc trong mấy năm nay đã khiến cho bọn họ sinh lòng trung thành với Lệ thành.

Tất cả mọi người mang theo nụ cười vui vẻ chuẩn bị hành lý để khởi hành.

Mà trên triều đình, ngoại trừ Lê Vương chính thức trở thành Nhiếp Chính Vương chủ trì triều chính ra, thì đồng thời cũng tuyên bố tin tức Hoàng Hậu bệnh nặng qua đời và Liễu Quý phi tuẫn táng.

Mà Thái hoàng Thái Hậu hiện nay, Thái Hậu trước kia, lại được miễn chuyện tuẫn tang do Đích Hậu của Tiên hoàng bệnh nặng qua đời, Hoàng Thái Hậu tân nhiệm khó có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, chỉ tạm thời đặt quan tài vào Hoàng lăng trước, ngày sau, chờ khi Thái hoàng Thái Hậu mất thì lại chôn cất vào lăng mộ của Thái Hoàng sau.

Không để ý tới những mưa gió trong kinh thành nữa, ba ngày sau, nhóm người Mặc Lộc Hàm rời kinh trở về Tây Bắc. Mà trên xe ngựa của bọn họ, không chỉ có thêm một người phụ nữ trung niên ung dung mỹ lệ, mà còn có một thiếu nữ cũng xinh đẹp động lòng như vậy và một ông lão có khí độ bất phàm.

"Dĩnh nhi." Trong xe ngựa, Địch Lệ Nhiệt Ba vươn tay cầm bàn tay Hoa Dĩnh vẫn còn giật mình chưa phục hồi tinh thần lại, khẽ mỉm cười.

Trên dung nhan mỹ lệ của Hoa Dĩnh vẫn còn mang theo thần sắc khiếp sợ, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đầy kinh ngạc, thật lâu sau mới khẽ thở ra một hơi.

"Lệ nhi... Cô cô......"

Hoàng Hậu gật đầu, vuốt ve mái tóc đen nhánh của cháu gái đầy thương tiếc, nhẹ giọng nói: "Dĩnh nhi, mấy năm nay đã để cho cháu chịu khổ rồi."

Vốn cháu gái là cháu gái ruột của Hoa Quốc công, cũng là cháu ruột của Hoàng Hậu, vốn là đối tượng được hâm mộ của tất cả mọi khuê tú trong kinh thành. Nhưng cũng bởi vì thân phận như vậy, mà đã hơn hai mươi tuổi lại vẫn còn là một khuê nữ.

Những nữ tử bình thường, ở vào cái tuổi này, thì cũng đã giúp chồng dạy con, làm chủ gia đình từ lâu. Nhưng con bé lại chỉ có thể trốn tránh ở chùa miếu, thay vì nói cầu phúc cho tổ mẫu, thì không bằng nói là đi tu hành để không khiến cho người khác chú ý.

Hoa Dĩnh lắc đầu, cười nói: "Cô cô, cô nói gì vậy, cháu ăn ngon, mặc tốt, đâu có chỗ nào bị khổ. Nhưng ngược lại là cô cô đó, được gặp lại cô, thật sự......" Nói đến chỗ kích động, đôi mắt của Hoa Dĩnh cũng không nhịn được mà đỏ lên.

Khi nghe thấy tin tức được truyền đến chùa Từ Vân, nàng đã thật sự cho rằng cô cô đã mất rồi. Vốn sáng hôm nay, nàng đang ở trong sương phòng đã khóa trái cửa của mình như mọi ngày, thì lại đột nhiên bị người ta làm cho hôn mê.

Không nghĩ tới, khi vừa tỉnh lại thì liền gặp được cô cô mà mình cho rằng đã qua đời và khuê mật đã không gặp nhiều năm, hơn nữa, các nàng cũng đang ngồi trên xe ngựa đi đến Tây Bắc, cũng khó trách đã qua một lúc lâu mà nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

"Lệ nhi, cô cô, cháu......" Nhìn hai người trước mặt, Hoa Dĩnh vẫn còn hơi nghi ngờ, nên muốn hỏi điều gì, nhưng trong thời gian ngắn lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.

Địch Lệ Nhiệt Ba nắm tay của nàng ấy, cười nói: "Hoa Quốc công giao tỷ cho muội, nên sau này, phải làm khó Hoa Đại tiểu thư tỷ đến Tây Bắc sống cực khổ rồi."

"Là gia gia..." Hoa Dĩnh nói hơi kích động, nhớ tới mấy lời dặn dò kỳ lạ của ông khi đến thăm mình vào mấy ngày trước, liền hiểu ra.

Lúc ấy nàng cũng không suy nghĩ nhiều, thì ra ông đã có ý định giao nàng cho Lệ nhi sao?

Hoàng Hậu nhẹ giọng nói: "Gia gia của cháu chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Hiện giờ, Tân hoàng đã đăng cơ, Lê Vương nhiếp chính. Mấy ngày trước, Lê Vương âm thầm ám chỉ muốn cưới cháu làm Trắc phi. Mặc dù phụ thân đã từ chối ngay lúc đó, nhưng chỉ cần một ngày cháu còn trong khuê phòng, thì luôn sẽ......"

Hoa Dĩnh lau nước mắt, nói: "Cháu biết gia gia muốn tốt cho cháu. Nhưng chúng ta đều đi... Gia gia......"

"Yên tâm đi, Hoa Quốc công đức cao vọng trọng, Mặc Cảnh Lê lại mới vừa cầm quyền, nên sẽ không làm gì Hoa Quốc công. Chỉ có điều, vì để tránh rắc rối, tỷ vẫn nên đổi tên thì tốt hơn, còn có Hoàng Hậu, ách... Hoa tỷ tỷ cũng vậy."

Hai người gật đầu, lời của Địch Lệ Nhiệt Ba, thì đương nhiên các nàng hiểu. Mặc dù cũng không có nhiền người gặp các nàng, nhưng đề phòng thì vẫn phải làm.

Nếu để cho người ta biết ở Lệ thành, đặc biệt là Định Vương phủ, lại xuất hiện thêm nhiều người không nên xuất hiện như vậy, thì đều không tốt, vô luận là cho Định Vương phủ hay Hoa gia.

Hoa Dĩnh suy nghĩ một chút, liền nói đầy hào phóng: "Nhà ngoại của tỷ họ Dương, ở bên ngoài liền gọi là Nhược Hoa đi."

Hoàng Hậu mỉm cười nói: "Nếu đã như thế, thì cô liền mượn họ của Dĩnh nhi, cứ gọi cô là Dương phu nhân."

Ý là ngay cả một cái tên cũng không nguyện ý lấy. Địch Lệ Nhiệt Ba than khẽ một tiếng, nhìn Hoàng Hậu hơi lo lắng.

Hoàng Hậu cười nói: "Có thể thoát khỏi cái gông xiềng hoàng cung này, thì đã là may mắn mà ngay cả tỷ cũng chưa từng nghĩ đến. Huống chi, đến Tây Bắc còn có Trường Nhạc nữa, tất cả đều sẽ tốt."

"Muội chỉ sợ Phượng Tam......" Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói.

Kể từ sau khi Phượng Hoài Đình được Phượng Chi Dao thuyết phục cùng theo chân bọn họ về Tây Bắc, thì quan hệ của phụ thân con Phượng Chi Dao cũng dần dần không còn cứng ngắc như vậy nữa.

Phượng Hoài Đình không giống như Hoàng Hậu và Hoa Dĩnh, ông ấy là Mặc Lộc Hàm yêu cầu một cách quang minh chính đại từ chỗ Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê đã lấy hết cả Phượng gia, nên tất nhiên cũng sẽ không quan tâm một ông lão đã gần sáu mươi tuổi như Phượng Hoài Đình.

Ngay cả những người của Phượng gia khác cũng tỏ ra hào phóng rằng, nếu muốn thì cũng có thể cùng mang đi. Nhưng hai nhi tử trưởng của Phượng gia đều không nguyện ý đi Tây Bắc sống dựa vào thứ đệ, huống chi, thêm nữa, bây giờ, bọn họ đang được Lê Vương trọng dụng.

Phượng phu nhân cũng rất tức giận với quyết định của phu quân mình, nên tất nhiên cũng về phía các nhi tử. Cả Phượng gia, ngoại trừ mấy người hầu trung thành và thứ tử, thứ nữ vẫn còn nhỏ ra, thì không còn ai nguyện ý đi theo Phượng Hoài Đình đã không còn tiền tài và quyền thế đến Tây Bắc chịu khổ.

"Nhưng Phượng lão gia tử......"

Mặc dù Phượng Hoài Đình không nói rõ, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn nhìn ra thái độ của ông ấy trong chuyện của Phượng Chi Dao và Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu lắc đầu, mỉm cười nói: "Từ nhỏ, A Dao cũng chưa từng được phụ mẫu quan tâm, nên luôn xem trong tình cảm hơn những người khác. Sau này có phụ thân của đệ ấy quan tâm đệ ấy, thì từ từ, đệ ấy sẽ rõ. Qua nhiều năm như vậy... Tỷ cũng mệt mỏi. Sau này, chỉ cần Dĩnh nhi sống thật hạnh phúc, Trường Nhạc cũng sống thật hạnh phúc, thì tỷ đã không còn gì tiếc nuối nữa."

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc, chuyện tình cảm, thì người ngoài rất khó xen vào. Chuyện giữa Phượng Chi Dao và Hoàng Hậu, thì cũng chỉ có thể do chính bọn họ giải quyết.

Hoa Dĩnh nhìn hai người hơi ngơ ngác, nhưng cũng cảm thấy không khí hơi nặng nề, nên liền nắm tay hai người, cười nói: "Đương nhiên chúng cháu sẽ cố gắng sống thật hạnh phúc, tất cả mọi người đều cũng sẽ hạnh phúc. Cô cô vẫn nên kêu cháu là Nhược Hoa đi, tránh cho sau này không cẩn thận lại gọi sai."

Ba người đều cười một tiếng, Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Trong một góc tối tăm nào đó ở kinh thành, một nữ nhân có thân hình gầy gò chật vật, mặc quần áo màu xám bằng chất vải mộc mạc nhất, đầu tóc chỉ cài một cây trâm bằng gỗ thô sơ, gần như không nhìn ra hình dạng vốn có, trốn trong một căn phòng cũ nát nhất ở sâu trong ngõ nhỏ âm u, một đôi mắt hiện lên ánh sáng khiến cho lòng người lạnh lẽo trong bóng tối.

"Định Vương đã rời khỏi Sở kinh rồi sao?"

"Đúng vậy, sáng nay, Định Vương đã mang theo Vương phi và Thế tử ra khỏi thành." Một giọng nam trầm thấp hơi khàn khàn khẽ vang lên.

"Đã qua nhiều ngày như vậy, mà ngươi còn chưa tìm ra biện pháp đưa ta ra khỏi thành sao?" Giọng nữ hơi bén nhọn mà tức giận vang lên.

Nam tử xoa xoa hai tay, nói hơi khó xử: "Hôm nay còn đang giới nghiêm toàn thành, nghe nói, trong ngày Tân hoàng đăng cơ, trong cung đã phát hỏa, còn có khuôn mặt của Trân Ninh công chúa cũng bị hủy do phỏng nặng. Chỉ sợ phía trên đang lùng bắt thích khách."

"?"

Nữ tử mở to mắt đầy khiếp sợ, trên dung nhan tái nhợt do đã không gặp ánh sáng mặt trời nhiều ngày hiện lên sự kinh hãi rõ ràng.

Nam tử cho rằng nàng dọa sợ, nên vội cầm tay của nàng an ủi: "Nàng đừng sợ, thích khách có chạy đi đâu, thì cũng sẽ không chạy đến một chỗ như thế này."

Nhìn nữ nhân chỉ mặc quần áo bằng vải thô, gương mặt cũng không trang điểm, nhưng vẫn mỹ lệ đến kinh người trước mặt, ánh mắt của nam nhân liền biến đổi, bàn tay hạnh kiểm xấu cũng dần dần đi lên trên.

Trên gương mặt của nữ tử hiện lên một tia không kiên nhân, một cánh tay vung lên, đẩy hắn ta ra, nói: "Cút ngay, ta không tâm tình!"

"Bảo bối... Đừng gấp, chúng ta sẽ tìm ra biện pháp ra khỏi thành nhanh thôi. Bảo bối......" Nam nhân cúi người, một tay ôm nữ tử đè lên giường, trong mắt chớp động lên dục vọng kinh người, chui đầu vào trong ngực nữ tử hôn như sói đói.

Nữ tử chịu đựng sự chán ghét trong lòng, mặc kệ nam nhân đang tùy ý làm bậy trên người mình. Nhưng còn tâm tư thì đã bay đến nơi khác. Sao lại... Sao Trân Ninh lại bị phỏng được?

Mặc dù lúc ấy lo lắng Trân Ninh sẽ làm hỏng chuyện của mình, cho nên đã cho con bé uống một chút thuốc mê. Nhưng rõ ràng mình đã dặn, sau khi mình đi khỏi thì phải đưa Trân Ninh ra ngoài rồi mới phóng hỏa đốt điện Thu Lương mà?

Chỉ có điều, nàng ta lại không biết, nàng ta cần một người bị thiêu chết ở bên trong thay mình, nhưng không phải là người đã chết, mà là bị thiêu đến chết. Những người làm việc thay nàng ta cũng là người có máu có thịt, thì sao lại nguyện ý tự mình đi chịu chết, hoặc để cho người quen bên cạnh mình đi chịu chết chứ?

Nên đương nhiên, Trân Ninh công chúa đã bị chính Liễu Quý phi cho uống thuốc mê chính là người chết thay tốt nhất. Bằng không, đợi đến khi Trân Ninh công chúa tỉnh lại nói cho người khác biết, thì bọn họ cũng không trốn thoát.

Trân Ninh... Con đừng trách mẫu phi. Mẫu phi không muốn bị thiêu chết con, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi. Ai bảo con......

"Bảo bối, sao nàng không chuyên tâm?" Nam nhân nói đầy bất mãn, trên gương mặt đỏ ửng lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nữ tử một cách đầy hung hăng.

Nữ tử chán ghét nhắm hai mắt lại, so với nam nhân thô lỗ, xấu xí trước mắt này, thì quả thực, Mặc Cảnh Kỳ có thể xem là một nam tử tuấn tú, khôi ngô.

Nhưng bây giờ, nàng lại chỉ có thể dựa vào tên nam nhân này thì mới có thể chạy ra khỏi Sở kinh được. Mặc Lộc Hàm... Địch Lệ Nhiệt Ba, đều tại các ngươi! Đều tai các ngươi...

"Bảo bối, nàng thật đẹp...." Nam tử vội vàng xé rách quần áo của nữ tử một cách nhanh chóng, trong cuộc đời, hắn chưa từng nhìn thấy một nữ tử nào xinh đẹp như thế.

Diễm phúc như thế, nếu trước đây, thì ngay cả nghĩ, hắn cũng không dám nghĩ tới nữa, mà bây giờ, vưu vật xinh đẹp này lại thuộc về hắn, trong tương lai còn có thể trở thành vợ của hắn nữa.

Trong hẻm nhỏ sâu thẳm, trong căn phòng nhỏ tăm tối vang lên từng đợt thở dốc và tiếng va chạm mập mờ, rất nhanh, cũng kèm theo tiếng rên rỉ mềm mại của nữ tử......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro