Chương 408: Cầu viện?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cáo biệt Thanh Vân tiên sinh rồi lại đi thăm Mặc Tiểu Bảo, Địch Lệ Nhiệt Ba mới trở lại Định Vương phủ.

Vừa vào cửa liền thấy mấy quan viên và võ tướng lớn nhỏ thường ngày ít triệu kiến, không có việc sẽ không xuất hiện ở Định Vương phủ đang rối rít chờ trong vườn. Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào lập tức tiến lên hành lễ.

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi thiêu mi cười nói: "Các vị đây là thế nào? Lúc này tới Vương phủ là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trương Khởi Lan cười nói: "Vương phi cứ yên tâm, chuyện Vương gia và Vương phi phân phó, chúng ta đều lo liệu thỏa đáng, nào có xảy ra chuyện gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Nếu như không có chuyện gì thì lần này các vị đặc biệt tới là để thỉnh an sao? Vương phủ chúng ta đâu có nhiều nghi thức xã giao như vậy. Nếu không có chuyện gì thì các vị trước hết mời trở về đi."

"Vương phi... .." Những người khác không dám nói gì, còn Lữ Cận Hiền, Trương Khởi Lan và Bùi lão thì không cố kỵ như vậy, vội vàng ngăn cản Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mi cười tủm tỉm nhìn bọn hắn. Lữ Cận Hiền bị đẩy ra nói: "Chuyện này... .Khởi bẩm Vương phi, mới vừa rồi sứ giả Tây Lăng và Đại Sở đồng thời cầu kiến Vương gia. Chúng ta muốn hỏi một chút... Vương gia có ý định gì?"

Mấy ngày nay bọn họ đều âm thầm chuẩn bị chiến đấu, một tia hợp ý trên mặt cũng muốn nhúc nhích. Trong lúc chờ đợi, các lão tướng xương cứng cũng âm thầm hưng phấn không thôi.

Nhưng hôm nay hai nước đột nhiên đồng thời cầu kiến, ý định của Vương gia lần này sẽ biểu thị phương hướng hành động của bọn họ trong lương lai rồi.

"Sứ giả Tây Lăng và Đại Sở cùng cầu kiến?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mi, nàng mới vừa trở về nên cũng không biết tin này.

Lâm Hàn theo bên người sờ sờ lỗ mũi nói: "Thuộc hạ đang muốn bẩm báo với Vương phi chuyện này. Sứ giả Tây Lăng tới trước, sau đó sứ giả Đại Sở mới chạy tới. Nhưng mà Vương gia lại triệu kiến sứ giả Đại Sở trước. Mặc khác, Vương gia nói khi nào Vương phi trở lại thì mời người qua đại sảnh."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười không nói, mỉm cười nhìn mọi người đang vây quanh mình.

Mọi người vội vàng lui ra. "Vương phi mời."

"Kia... Xin thứ lỗi cho Bổn phi không tiếp chuyện được."

"Không dám trì hoãn Vương phi, Vương phi nhanh đi."

Thì ra Vương phi cũng không biết, chúng nhân bất đắc dĩ than thở. Chỉ đành đưa mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba rời đi rồi tiếp tục ngóng trông kết quả.

Trong góc, Phượng Hoài Đình và Hàn Minh Nguyệt đang ngồi đánh cờ, Hàn Văn Long treo mình trên cây to trên đầu hai người vừa quan sát hai người chơi cờ vừa ngáp.

"Minh Nguyệt công tử cảm thấy chúng ta sẽ đánh sao?" Phương Hoài Đình nhàn nhạt hỏi.

Mặc dù mới tới Tây Bắc không đến ba tháng nhưng mà Tây Bắc lại mang đến cho Phượng Hoài Đình cảm thụ hoàn toàn khác biệt. Quan viên tướng lãnh trên dưới Định Vương phủ đều rất trẻ tuổi, Phượng Đình Hoài xem như lớn tuổi nhất.

Hơn nữa Định Vương gia cho hắn quyền hạn và tín nhiệm mà hắn chưa bao giờ ngờ tới. Phượng Hoài Đình đã từng hỏi Mặc Lộc Hàm vì sao lại tín nhiệm hắn như vậy, chẳng qua là Định Vương nửa thật nửa giả cười nói với hắn, Mặc Lộc Hàm cũng không tín nhiệm hắn mà chẳng qua là tín nghiệm Phượng Tam mà thôi.

Nếu như ông phản bội Định Vương phủ thì đầu Phượng Tam lập tức rơi xuống đấy. Lúc ấy Phương Tam cũng ở bên cạnh, nghe lời này của Mặc Lộc Hàm cũng không có nửa điểm không vui, giống như chuyện này chính là nên như vậy.

Phượng Hoài Đình không hiểu nổi tình hữu nghị giữa mấy người trẻ tuổi này, nhưng thân là gia chủ Phượng gia ông biết nên lựa chọn như thế nào.

Mặc dù xét về đại cuộc thì Định Vương phủ không chiếm ưu thế nhưng không hiểu tại sao ông luôn tin tưởng trong thiên hạ này cuối cùng nếu chỉ có một người thắng thì... người đó nhất định là Định Vương.

Mà Phượng gia nếu như muốn có lợi ích thì tất nhiên là phải lựa chọn người chiến thắng cuối cùng.

"Tất nhiên sẽ đánh, đã nhiều năm như vậy... Cho dù Mặc gia quân không muốn động thì những người khác cũng không nhịn được nữa rồi." Hàn Minh Nguyệt nhàn nhạt nói.

Mấy năm hắn đều nhàn rỗi ở nhà, trong Lệ thành không ai nhằm vào hắn cũng không ai động đến hắn. Nhưng đồng dạng, cũng không có ai cần hắn làm gì cả, bởi vì hắn biết Mặc Lộc Hàm đã không tín nhiệm hắn nữa rồi.

Đã nhiều năm như vậy, dần dần từ trong mơ màng về Tô Kiều Hân tỉnh lại, hắn đã hiểu được năm đó vì tình yêu kia mà hắn đã mất đi cái gì. Nhưng mà đã không còn cách nào vãn hồi, Hàn Minh Nguyệt sẽ không tự rước lấy nhục mà đi làm mấy chuyện vãn hồi tình bạn kia làm gì.

Hắn hiểu Mặc Lộc Hàm, tình bạn của Mặc Lộc Hàm một khi đã giao ra thì chỉ cần ngươi không phản bội hắn, hắn sẽ tuyệt đối không đoạn tuyệt với ngươi. Nhưng một khi phản bội thì chính là cả đời đoạn tuyệt.

Ngay từ lúc hắn vì Tô Kiều Hân mà những bước đầu tiên thì giữa bọn họ đã không còn cách nào vãn hồi.

Cho nên hắn chỉ có thể làm một người nhàn rỗi đi theo bên người đệ đệ, lúc hắn cần thì chỉ điểm một hai câu. Hiện nay... .Chỉ còn đệ đệ là người thân duy nhất trên đời của hắn mà thôi.

Hàn Văn Long treo mình trên cây như một con dơi, lười biếng nói: "Có đánh hay không thì liên quan gì đến chúng ta?" Bọn họ vốn không cần ra chiến trường.

Phượng Hoài Đình bỏ con cờ xuống, đứng dậy cười nói: "Đương nhiên là có liên quan, nếu như vậy thì chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút."

Hàn Văn Long từ trên cây rơi xuống, nhìn bóng lưng Phượng Hoài Đình rời đi hoài nghi hỏi: "Chúng ta chuẩn bị cái gì?"

Hàn Minh Nguyệt cười yếu ớt nói: "Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, gia chủ Phượng gia vốn là người thông minh."

"Ca... ."

Hàn Văn Long có chút tiếc nuối lại lo lắng nhìn huynh trưởng, lúc trước Đại ca đắm chìm trong chuyện tình cảm với Tô Kiều Hân thì không nói. Nhưng hiện tại hắn đã dần dần tỉnh táo lại, Đại ca hắn tuyệt đối xuất sắc hơn gia chủ Phượng gia, nhưng mà vì những chuyện đã từng xảy ra mà hắn ở Tây Bắc vĩnh viễn không có đất dụng võ.

Hàn Minh Nguyệt trấn an lắc đầu một cái, cười nhạt nói. "Văn Long... Đối với ta mà nói thì bá nghiệp mưu đồ chỉ là một giấc mộng, không, ngay cả mộng ta cũng chưa từng nghĩ qua. Như bây giờ không có gì không tốt... ."

"Định Vương thật không biết hai năm nay huynh ở sau lưng nghĩ kế cho ta sao?" Hàn Văn Long hỏi.

Năng lực hắn có hạn nhưng cũng chưa bao giờ sợ thừa nhận mình không bằng người. Hai năm nay Định Vương giao cho hắn rất nhiều chuyện vượt ra khỏi phạm vi năng lực của hắn, điều này làm cho Hàn Văn Long không thể không hoài nghi.

Hàn Minh Nguyệt cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai đệ đệ nói: "Khó có lúc hồ đồ, đi thôi, nói không chừng Phượng tiên sinh có chuyện muốn đệ hỗ trợ."

Lúc Địch Lệ Nhiệt Ba bước vào đại sảnh tiếp khách thì sứ thần Đại Sở còn chưa rời đi, mà sứ thần Tây Lăng lại được an bài ngồi chờ ở khách sảnh bên kia.

Đi vào thấy sứ thần Đại Sở phái tới, Địch Lệ Nhiệt Ba sửng sốt một chút, thì ra cũng coi như là người quen. Du Vương, Mặc Cảnh Du.

"Nhiệt Ba, nàng đã trở lại?"

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba xuất hiện ở cửa, trên mặt Mặc Lộc Hàm vốn có một tia không kiên nhẫn lập tức nở nụ cười đứng dậy nghênh đón Địch Lệ Nhiệt Ba.

Mặc Cảnh Du cũng vội vàng đứng dậy hành lễ. "Định Vương phi. Vương phi đây là?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Hóa ra là Du Vương, vừa rồi ta rời thành đi thăm ngoại công một chút, Du Vương tới nhưng lại không thể tiếp đón từ xa, mong được lượng thứ."

Mặc Cảnh Du đương nhiên biết trên núi ngoài thành không xa có một tòa thư viện Ly Sơn, kia vốn là thư viện Ly Sơn của Đại Sở, là một trong ba đại thư viện đương thời. Mà cũng bởi vì Mặc Cảnh Kỳ ngu xuẩn mà không công lại tiện nghi cho Tây Bắc.

Hai năm qua chế độ chọn lựa nhân tài ở Tây Bắc cũng đã thành hình, trong này nhân tố chính là thư viện Ly Sơn luôn không ngừng hấp dẫn và nuôi dưỡng nhân tài. Rất nhiều học sinh không ngại ngàn dặm xa xôi đến học mà phần lớn trong đó sau khi học thành đều chọn ở lại Tây Bắc.

Huống chi hai năm nay Tây Bắc gia tăng phúc lợi cho học sinh trong vùng, điều này càng làm cho họ thêm trung thành và tận tâm với Định Vương phủ.

"Du Vương mời ngồi." Đi theo Mặc Lộc Hàm ngồi vào vị trí chủ vị, Địch Lệ Nhiệt Ba lại cười nói.

Mặc Cảnh Du tạ ơn lần nữa rồi ngồi xuống, nhìn một chút thấy tâm trí Mặc Lộc Hàm rõ ràng không đặt trên người mình, không khỏi cười khổ, không biết nên mở miệng thế nào.

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút áy náy nói: "Có phải là ta đã quấy rầy hai người nói chuyện rồi không?"

Mặc Lộc Hàm kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba đặt trên đầu gối vừa ngắm nghía vừa nói: "Nào có chuyện gì? Đến cầu viện ý mà."

"Cầu viện?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mi.

Mặc Cảnh Du vì Mặc Lộc Hàm nói truyện trực tiếp mà cười khổ. Hắn đúng là tới cầu viện nhưng mà Mặc Lộc Hàm lại dùng giọng điệu này nói chuyện thực khiến cho người ta cảm thấy không xuống đài được.

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Tình huống đã xấu đến mức đó sao? Lê Vương lại đồng ý hướng Mặc gia quân cầu viện?"

Mặc Cảnh Du có chút lúng túng, Lê Vương quả thật không đồng ý. Không thể không nói Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ cho dù không hợp nhưng rốt cuộc vẫn là huynh đệ ruột.

Đối với vấn đề Định Vương phủ hai người đều không thể giữ vững nguyên tắc, đại khái khác biệt duy nhất đó là đối tượng của Mặc Cảnh Kỳ là Định Vương phủ, bất luận Định Vương là ai thì hắn đều hận không thể nhào qua cắn hai cái.

Mà Mặc Cảnh Lê thì càng nhiều hơn là nhằm vào Mặc Lộc Hàm. Nhưng mà cục diện hiện nay không cho phép Mặc Cảnh Lê phản đối hoặc là Mặc Cảnh Lê có thể mang theo người của mình lui giữ Giang Nam. Nhưng những người khác thì không thể, gốc rễ của bọn họ đều ở Sở Kinh, một khi Sở Kinh bị phá thì bọn họ tất cả đều xong đời.

"Hiện nay Lãnh tướng quân gian nan ngăn cản Bắc Cảnh ở Tử Kinh quan, tháng trước Tây Lăng và Bắc Nhung lại đồng thời phát động công kích với Đại Sở. Đại Sở ba mặt thụ địch, thật sự là... .Mong rằng Định Vương nể tình cùng chung huyết mạch với Đại Sở mà vươn tay giúp đỡ."

Mặc Lộc Hàm cười lạnh một tiếng. "Vươn tay giúp đỡ? Đây là ý của mấy lão đầu tử trong triều kia đúng không? Mặc Cảnh Lê đồng ý à? Du Vương có dám cam đoan lúc Bổn Vương xuất binh thì Mặc Cảnh Lê kia sẽ không ở sau lưng mà chém một đao không? Loại chuyện như vậy Mặc gia quân ta không thể tiếp nhận lần thứ hai. Du Vương mời trở về đi."

"Định Vương... Chẳng lẽ ngài thật sự thấy chết mà không cứu?" Mặc Cảnh Du vẫn còn khuyên nữa, mặc dù hắn thân cận với Mặc Cảnh Lê nhưng cũng không muốn thấy Đại Sở bị diệt. "Có phải là Định Vương thấy thành ý của chúng ta không đủ hay không? Nếu như có chuyện gì chúng ta có thể làm, Định Vương cứ nói?"

"Thành ý?" Mặc Lộc Hàm lạnh nhạt nói: "Từ đầu tới cuối Bổn Vương không hề thấy cái gì gọi là thành ý cả. Nhưng mà... Cũng không phải là không được... "

Mặc Cảnh Du mừng rỡ. "Xin Định Vương cứ việc phân phó."

Mặc Lộc Hàm bên mép nổi lên một tia cười lạnh. "Chỉ cần Mặc Cảnh Lê chịu quỳ gối trước mặt Mặc gia quân, thay mặt hoàng thất Đại Sở tạ tội thì Bổn Vương sẽ xem xét."

Sắc mặt Mặc Cảnh Du đột biến, lập tức hiểu lần này đến là vô ích. Đừng nói để Mặc Cảnh Lê quỳ gối trước mặt Mặc gia quân mà chỉ sợ đối với Mặc Lộc Hàm khom lưng cũng không làm được.

Bất đắc dĩ thở dài, Mặc Cảnh Du rốt cuộc như đưa đám, cúi thấp đầu xuống.

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Xem ra Du Vương đã buông tay, như vậy liền mời về đi."

Mặc Cảnh Du nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc Lộc Hàm một chút, rốt cuộc thở dài một tiếng đứng đậy đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro