Quyển 4: Thái bình liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 407: Nỗi lo của Thanh Vân tiên sinh

Cuối tháng năm năm nay, tân hoàng Đại Sở lên ngôi chưa đầy hai tháng, quyền thế trong triều phần lớn nằm trong tay Nhiếp Chính Vương.

Nhưng mà dòng nước ngầm trong cung đình vẫn không dừng lại, tâm tư của Lê Vương đã quá rõ ràng mà các thần tử thanh lưu ủng hộ quân Vương cũng chầm chậm tụ tập lại âm thầm tạo thành thế lực ngăn cản Nhiếp Chính Vương.

Trên biên cảnh phía Bắc, chiến sự ở Tử Kinh quan vẫn kéo dài như cũ. Ở phương Bắc, đầu hè này đại quân Bắc Nhung cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Hai mươi tháng năm, đại quân Tây Lăng lại một lần nữa phát động tấn công biên cảnh Tây Nam, dân chúng Tây Nam mới trải qua chiến loạn mấy năm lại lần nữa rơi vào khói lửa chiến tranh.

Lệ thành Tây Bắc.

Trên núi bên ngoài thành không xa, giấu mình trong rừng cây xanh um tùm, thư viện Ly Sơn vẫn yên lặng như cũ, u nhã giống như nơi thế ngoại.

Địch Lệ Nhiệt Ba xuyên qua rừng trúc tĩnh mịch hướng tới nơi phát ra tiếng đàn cách đó không xa.

Trong rừng trúc, trên một mảnh đất trống, Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc trắng ngồi trên chiếu, trên gối đặt một cây đàn Đồng Mộc, nhẹ nhàng lau dây đàn phát ra âm thanh nho nhỏ.

Ngồi cách nơi đó không xa là Tô Triết râu tóc hoa râm, vừa nghe tiếng đàn, vừa thản nhiên pha trà.

"Lệ nhi tới?" Thanh Vân tiên sinh dừng đàn, quay đầu nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt nói.

"Ngoại công, Tô lão." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói rồi đi lên phía trước đỡ Thanh Vân tiên sinh ngồi dậy đi tới băng đá ngồi xuống bên cạnh Tô Triết.

Tô Triết mỉm cười vì hai người mà rót trà, cười nói: "Sao Vương phi lại tới đây? Hay là đến thăm Tiểu Thế tử?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tiểu Bảo có ngoại công và Tô lão tiên sinh dạy dỗ, cháu thấy rất yên tâm, mấy đứa nhỏ kia có ầm ĩ ngoại công và Tô lão không?"

Hiện nay trong thư viện Ly Sơn không chỉ có học sinh mà còn có thêm ba đứa trẻ nữa. Mặc Tiểu Bảo đến Ly Sơn học, mặc dù Lãnh Quân Hàm còn nhỏ nhưng vẫn đi theo. Thấy vậy, Tần Mịch cũng mang Từ Tri Duệ nhà mình tới, nói là để ba đứa bé làm bạn.

"Tiểu Thế tử còn thông minh hơn cả Vương gia năm đó, chúng ta nào có phải đau đầu?" Tô Triết cười nói, nhắc tới Mặc Tiểu Bảo thì đáy mắt ông cũng tràn đầy vẻ từ ái.

Ông vốn rất thích Mặc Tiểu Bảo thông tuệ, mà Mặc Tiểu Bảo luôn tôn kính lễ độ ông như đối với thái công nhà mình, cho nên càng khiến Tô lão vốn dưới gối không có nữ nhi thêm yêu thương bé đến tận xương, có lúc Thanh Vân tiên sinh còn phải xếp sau.

Không thể không nói, tuy Mặc Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi nhưng công phu vỗ mông ngựa thật khiến cho người lớn không theo kịp.

Thanh Vân tiên sinh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, sắc mặt ôn hòa hiền lành. "Lệ nhi lần này tới là vì sắp phải đi xa sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kinh ngạc nhìn Thanh Vân tiên sinh. "Thì ra ngoại công đang ở thư viện Ly Sơn nhưng cũng không phải không để ý tới chuyện bên ngoài. Cho nên chuyện thiên hạ người đều biết nhất thanh nhị sở."

Tô Triết lắc đầu không nói: "Thanh Vân tiên sinh không chỉ tài hoa phong nhã mà ngay cả thiên văn địa lý tịnh lượng y bối đều không chỗ nào không thông. Sáng nay người nói với ta sao của Vương gia và Vương phi có thay đổi, chỉ sợ sắp tới sẽ đi xa. Mà đúng lúc này Vương phi lại tới."

"Điều này là thật sao?"

Mặc dù Địch Lệ Nhiệt Ba có nghe nói qua về thuật tinh tượng nhưng bản thân nàng cũng không nghiên cứu về vấn đề này. Bởi vì trong xương vẫn luôn khắc ghi dấu vết đời trước cho nên nàng vẫn có chút hoài nghi với những thứ này.

"Vậy, ngoại công còn thấy gì?"

Thanh Vân tiên sinh vuốt chòm râu trắng như tuyết, lắc đầu một cái thở dài nói: "Thiên hạ... đại loạn. Loạn lớn như vậy... mấy trăm năm này khó có một lần."

Nghe được lời Thanh Vân tiên sinh, không chỉ Địch Lệ Nhiệt Ba mà ngay cả Tô Triết cũng không khỏi ngưng trọng.

Tô Triết có chút tiếc hận nói: "Thật sự không có cách nào nghịch chuyển sao?"

Thanh Vân tiên sinh lắc đầu nói: "Đại loạn lần này... Ngay từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, không thể cứu vãn. Lệ nhi, thế hệ này của Từ gia chỉ có cháu và Đại ca cháu xuất sắc hơn người. Đặc biệt là cháu... Tranh giành thiên hạ chết chóc là không thể tránh khỏi nhưng mà dân chúng vô tội, bất luận thế nào cũng không được đem lửa giận trút lên đầu dân chúng. Cháu và Định Vương nhất định phải tránh điều này."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, nhẹ giọng nói: "Xin ngoại công yên tâm, Lộc Hàm cũng không phải người như vậy."

Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu tại sao Thanh Vân tiên sinh nói vậy, thời đại này không tồn tại cái gọi là nhân quyền, thứ dân mạng như cỏ rác, trong lịch sử thay đổi các triều đại đều ghi chép lại vô số dân chúng bị tàn sát trong thành.

Cho dù bị những kẻ thống trị che đậy thì hậu thế vẫn như cũ dò ra một chút đấu vết. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba không cho rằng mình sẽ như vậy, không chỉ vì bản tính mà còn do nàng đã từng là quân nhân nên nàng tuyệt đối không cho phép bản thân sẽ làm ra những chuyện này.

Đồng thời nàng cũng tin tưởng Mặc Lộc Hàm cũng sẽ không như vậy.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, kiên định của cô gái trước mắt, gương mặt đầy nếp nhăn của Thanh Vân tiên sinh xẹt qua một tia thở dài.

Trong đôi mắt tràn đầy cơ trí lóe lên một tia lo lắng, nhẹ giọng thở dài nói: "Cũng được, chúng ta già rồi. Chuyện tương lai cũng chỉ có thể dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu. Đi ra ngoài thì nhớ cẩn thận một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu cười nói: "Ngoại công yên tâm. Chỉ là, sau khi chúng cháu đi thì Lệ thành chỉ còn lại Đại ca, kính xin ngoại công nói một tiếng với Đại cữu cữu và Nhị cữu cữu, cháu sợ một mình Đại ca sẽ vất vả."

Nhị cữu cữu Từ Hồng Ngạn đã sớm chạy tới thư viện Ly Sơn dạy học. Tuy rằng Đại cữu cữu vẫn ở lại Lệ thành nhưng lại chỉ hứng thú với nông nghiệp mà một năm này Tứ ca và Ngũ đệ thường xuyên chạy ra ngoài.

Mặc dù những chuyện này cũng coi là quan trọng nhưng nếu giao cho Từ Hồng Vũ phụ trách thì không khỏi có chút đại tài tiểu dụng.

Thanh Vân tiên sinh vuốt râu cười nói: "Lúc trước bọn chúng nhàn rỗi là bởi không có việc gì làm, bây giờ có chính sự, tất nhiên bọn chúng sẽ trở về. Cần gì ông phải nói chứ."

Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt mấy cái, bừng tỉnh đại ngộ. "Đa tạ ngoại công đã chỉ điểm. Lệ nhi hiểu rồi."

Lúc này Thanh Vân tiên sinh mới gật đầu một cái, cười nói: "Ngoại công biết cháu rất bận rộn, cũng không cần ngây ngô bên cạnh hai lão già chúng ta đâu. Đi đi."

Lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba mới đứng dậy cáo từ Thanh Vân tiên sinh và Tô lão.

Nhìn bóng dáng yểu điệu càng lúc càng xa, Tô Triết lắc đầu một cái nói với Thanh Vân tiên sinh: "Định Vương phi thật sự muốn theo Định Vương xuất chinh sao? Thanh Vân tiên sinh yên tâm à?"

Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, thở dài nói: "Đứa bé trưởng thành rồi, nhớ ngày đó Lệ nhi vẫn chỉ là một tiểu nha đầu... ."

Tô Triết đã từng thấy qua Địch Lệ Nhiệt Ba khi còn bé, khi đó Từ gia vẫn còn ở tại Sở kinh, thân mẫu Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chưa qua đời.

Ai có thể ngờ tiểu nha đầu trắng nõn năm đó sẽ trở thành Định Vương phi văn có thể trị nước võ có thể an bang như ngày hôm nay đây.

Thanh Vân tiên sinh cau mày nói: "Ta thấy lệ khí trong lòng Định Vương còn chưa hết, chỉ sợ tương lai huyết nghiệt quá sâu sẽ tổn thương đến thiên hòa. Lệ nhi đi theo có thể khuyên hắn một chút, hi vọng sẽ khá hơn chút."

"Sao có thể như vậy?" Tô Triết cau mày nói.

Mấy năm nay số lần ông gặp Mặc Lộc Hàm không nhiều nhưng cũng có một vài lần. Mặc dù một đầu tóc trắng nhưng tính khí Mặc Lộc Hàm tốt hơn thời niên thiếu không biết bao nhiêu lần. Ngày thường cũng nhìn không ra là đáy lòng hắn có lệ khí.

Thanh Vân tiên sinh lắc đầu nói: "Tính tình Định Vương thời niên thiếu thế nào chúng ta đều biết, nhưng mà hôm nay tính khí này... ngược lại khiến cho người ta bất an. Nếu lấy tính cách vốn có của hắn, ngươi đoán hắn sẽ đối với Mặc Cảnh Kỳ thế nào?"

Tô Triết trầm tư trong chốc lát, không khỏi hơi biến sắc. "Tất nhiên là ăn miếng trả miếng, chỉ sợ còn hơn gấp mười lần. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, có lẽ tính khí Định Vương đã bị mài mòn chăng?"

Thanh Vân tiên sinh cười nhạt một tiếng nói: "Người Mặc gia tính tình vốn giống nhau, làm sao có thể dễ bị mài mòn như vậy? Nhiếp Chính Vương năm đó cũng xem như là vị Vương gia có tính tình tốt nhất Định Vương phủ đi? Thế nhưng một kích trước khi chết kia lão xem Tiên hoàng có tiếp nhận nổi không?"

Tô Triết yên lặng, Nhiếp Chính Vương mà Thanh Vân tiên sinh nói đến dĩ nhiên là phụ thân Mặc Lộc Hàm, Mặc Lưu Danh. Cho dù người đã qua đời mấy chục năm nhưng Tô Triết vẫn như cũ nhớ rõ nam tử cẩm y tuấn nhã phong hoa tuyệt thế năm đó.

Mặc dù cũng văn võ song toàn như lịch đại Định Vương phủ nhưng Mặc Lưu Danh lại lấy hai chữ nho nhã mà phát huy đến cực đại.

Hiện nay cũng chỉ có Thanh Trần công tử là có thể cùng hắn phân cao thấp, nhưng mà dung mạo khí chất của Thanh Trần công tử quá mức phiêu dật xuất thần giống như thế ngoại tiên nhân, còn Mặc Lưu Danh chân chính là công tử phong lưu nho nhã giữa chốn hồng trần, là quý công tử xuất thân danh môn, phong độ tư thái của hắn xứng đáng lưu danh bách thế.

Nhưng người như vậy lại bị đế Vương mà hắn thành tâm phụ tá tính toán, tuy nhiên một kích lưu lại trước khi chết cũng đủ để người ta khó tiếp nhận. Tiên hoàng đang lúc tráng niên nhưng cũng chỉ sống thêm ba năm rồi quy tiên, chí lớn một đời chỉ đành lưu lại nơi Hoàng lăng lạnh như băng.

Để lại tân hoàng hơn mười tuổi là Mặc Cảnh Kỳ cũng là vì Định Vương phủ mà tranh thủ mấy năm bình yên. Nếu không, lúc ấy hai huynh đệ Mặc Tu Văn và Mặc Lộc Hàm còn nhỏ mà rơi vào tay tiên hoàng cay độc thì Định Vương phủ hôm nay còn tồn tại hay không, không ai nói trước được.

"Nói như vậy... " Tô Triết trầm ngâm nói.

Thanh Vân tiên sinh trầm giọng nói: "Mấy năm nay Định Vương luôn kiềm chế hoặc nói là trong lòng hắn luôn lấy đại cục làm trọng. Cho nên hắn mới có thể nhịn mối thù với Mặc Cảnh Kỳ với hoàng thất Đại Sở. Thậm chí là mối thù với Bắc Nhung và Tây Lăng. Cho dù những năm này hắn nhìn giống như không chút cố kỵ nhưng trên thực tế vẫn như cũ nhẫn nại. Hắn cần có thời gian để bày bố mà cục hiện nay... hiển nhiên đã hoàn thành. Mà chiến trường thường là nơi dễ dàng khơi ra những cảm xúc chân thật nhất trong lòng. Những năm nhẫn nhịn này một khi bộc phát thì... cõi đời này trừ Lệ nhi ra ai cũng không khuyên được hắn."

Chuyện năm đó của Định Vương phủ không chỉ có Mặc Cảnh Kỳ mà Bắc Nhung và Tây Lăng cũng ít nhiều có tham dự. Huống chi Mặc gia quân là trực tiếp chết thảm dưới thiết kỵ Bắc Nhung.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần nghĩ đến Mặc Lộc Hàm đối với sứ giả Bắc Nhung đều là tâm bình khí hòa thì trong lòng Thanh Vân tiên sinh không khỏi run sợ.

"Thì ra là như vậy." Tô Triết thở dài nói, trên mặt nhiều hơn một phần áy náy.

Nếu không phải năm đó Tô Kiều Hân lén trộm bản đồ bố phòng của Mặc gia quân thì chuyện tình năm đó căn bản sẽ không phát sinh. Cho dù có thương xót đứa cháu gái duy nhất thì so với anh linh mấy vạn Mặc gia quân thì Tô Triết liền cảm thấy mình ngay cả tư cách thương xót cũng không có.

Những tướng sĩ vì nước chinh chiến nhưng lại chết không minh bạch kia, ai sẽ thương xót cho bọn họ? Tất cả những chuyện này đều là do ông dạy dỗ không ra gì.

Thấy vẻ mặt Tô Triết, Thanh Vân tiên sinh liền hiểu ông đang nghĩ tới chuyện gì. Giơ tay vỗ vỗ tay lão nói: "Những chuyện kia... đã qua rồi thì cần gì suy nghĩ nhiều?"

Tô Triết lắc đầu một cái, đành thở dài nhìn trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro