Chương 406: Đại loạn kéo đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp xếp Hoa Dĩnh và Hoàng Hậu xong, Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, rồi vẫn đi đến thư phòng.

Trong thư phòng, Mặc Lộc Hàm đang chui đầu vào một đống sổ con và tài liệu thật cao, hạ bút như nước chảy mây trôi, nhưng thần sắc trên mặt lại còn khó coi hơn bị giẫm phải phân.

Ngồi gần đó chính là Phượng Chi Dao bị Mặc Lộc Hàm kéo tới cùng chịu khổ chung. Sắc mặt Phượng Chi Dao xanh mét, lén liếc Mặc Lộc Hàm đang ngồi sau bàn một cái, rồi lại nhìn nhìn Từ Thanh Trần đang ngồi đọc một quyển du ký đầy thong dong nhàn nhã ở trước cửa sổ, lại bất đắc dĩ vùi đầu vào trong đống tài liệu.

Hai vị này, một vị so với một vị cũng không phải người mà hắn tội được, vẫn ngoan ngoãn cúi đầu làm việc thôi.

Từ Thanh Trần để sách xuống, ngẩng đầu nhìn ra cửa, mỉm cười nói: "Sao Lệ nhi không nghỉ ngơi cho khỏe? Lúc này tới đây làm gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bưng bình trà mới pha đi vào, nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của Mặc Lộc Hàm và nụ cười mỉm như có như không của Từ Thanh Trần một chút, rồi cười nói: "Ta mang chút trà bánh tới, mấy ngày nay, Đại ca đã cực khổ rồi. Còn rất nhiều việc sao?"

Từ Thanh Trần bưng một tách trà ngon mà Địch Lệ Nhiệt Ba mới châm lên, thở dài nói một cách đầy bất đắc dĩ: "Quả nhiên, nữ nhi gả đi như nước hắt ra ngoài mà......"

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ, rót cho Mặc Lộc Hàm và Phượng Chi Dao một tách trà.

Mặc Lộc Hàm nâng tách trà lên, uống một ngụm, mới thở phào nhẹ nhõm, oán giận: "Nhiệt Ba, Đại ca của nàng hành hạ ta... Từ khi ta về đến bây giờ, ngay cả một ngụm nước miếng cũng chưa được uống nữa. Huynh ấy còn muốn ta phải xem xong hết những thứ này trong hôm nay!"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn nhìn chồng sổ con còn cao hơn cả đầu của Mặc Lộc Hàm, nhưng chỉ có thể cho hắn một ánh mắt đồng tình.

Từ Thanh Trần phủi phủi vạt áo không dính chút tro bụi nào đầy nhàn nhã ung dung, cười lạnh nói: "Là ta hành hạ Vương gia ngài sao? Vậy thì ngài hành hạ những người làm trâu làm ngựa như chúng ta gọi là gì? Những thứ này đều là phân tích các chiến báo thu thập được ở biên cảnh và sổ sách quân chính dân vụ, bao gồm cả thu nhập tài chính của cả Tây Bắc trong thời gian Vương gia ngài không có ở đây. Những thứ này đều hao tốn công sức bận rộn của chúng ta trong hai tháng, chỉ làm phiền Vương gia ngài bỏ ra nửa ngày để xem qua mà thôi. Rất quá đáng sao?"

Ai dám muốn huynh làm trâu làm ngựa thì đúng là đã điên rồi! Mặc Lộc Hàm yên lặng oán thầm dưới đáy lòng.

Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình đã để cho Từ Thanh Trần làm trâu làm ngựa rồi, hắn chỉ biết cách dùng người mà thôi. Rõ ràng những thứ quỷ quái này, huynh chỉ cần nói mấy câu là đã có thể nói rõ ràng rồi, có cần thiết bắt ta phải tìm đáp án trong cái đống sổ con và tài liệu cao ngất này không?

Cho dù có cần thiết, thì huynh có cần thiết ngay cả miếng nước mà cũng không có uống không? Hạ nhân hầu hạ trong thư phòng đã xin phép nghỉ bệnh hết rồi? Cái lý do ngu ngốc này thật sự do Thanh Trần công tử huynh nghĩ ra sao?

"Thật sự không thể để đến ngày mai xem sao?" Mặc Lộc Hàm hỏi mà không ôm chút hy vọng nào.

Từ Thanh Trần cười thật chân thành, nói: "Đương nhiên có thể, dù sao bắt đầu từ ngày mai, những chuyện này cũng cần Vương gia ngài xử lý. Có điều... Tại hạ nhớ là, ngày mai, còn có một vài chuyện khác cũng cần Vương gia xem. Ngài có muốn chuẩn bị để tới ngày mai không? Trong những chuyện này còn liên quan đến một chút quân tình của Tây Lăng và Bắc Nhung, thật sự... có thể sao?"

Dĩ nhiên không thể! Mặc Lộc Hàm ôm hận cắn răng. Trước đây đồng ý để cho Từ Thanh Trần tổng quản lý tất cả sự vụ của Tây Bắc tuyệt đối là quyết định sai lầm.

Sao hắn lại cho rằng nhạc huynh này dễ đối phó hơn Đại cữu cữu chứ? Sao hắn lại cho rằng nhạc huynh này tốt hơn chứ? Sao hắn lại cho rằng nhi tử tương đối trẻ tuổi có thể để cho hắn sai sử nhiều thêm mấy năm chứ?

Ít nhất, Hồng Vũ tiên sinh tuyệt đối sẽ không ác liệt như nam nhân nhẹ nhàng như trích tiên trước mắt này!

Ngồi ở bên cạnh, Phượng Chi Dao nhìn Mặc Lộc Hàm đầy đồng tình. Vương gia, có một nhạc huynh như vậy, chính là báo ứng mà ngươi đã nô dịch đám thuộc hạ lương thiện chúng ta nhiều năm như vậy, đúng không?

"Phượng Tam công tử, tại hạ nghe nói ngươi đã gây nên một chuyện lớn kinh thiên động địa ở kinh thành, đúng không?"

Giải quyết Mặc Lộc Hàm xong, Từ Thanh Trần quay đầu mỉm cười nhìn Phượng Chi Dao đang hữu khí vô lực nằm dài trên bàn.

Sắc mặt Phượng Chi Dao cứng đờ, chỉ đành phải đau khổ cười làm lành. Nếu hắn chỉ có một mình, thì như vậy, hắn sẽ không cho rằng mình đã làm sai, nhưng lần này lại làm liên lụy đến cả Phượng gia, thậm chí còn có thể liên lụy đến cả Định Vương phủ nữa.

Từ Thanh Trần nhìn Phượng Chi Dao một chút, rồi nói một cách thản nhiên: "Làm rất tốt."

Vốn cho rằng sẽ bị Thanh Trần công tử khiển trách, suýt chút nữa, cái cằm của Phượng Chi Dao đã rớt xuống bàn, tận mắt hắn đã thấy Thanh Trần công tử đối xử với Vương gia như thế nào, nên đương nhiên cũng không dám hy vọng Thanh Trần công tử đang tức giận ngập trời sẽ thả cho mình một con ngựa.

Mặc Lộc Hàm lại càng bất mãn vạn phần. "Hắn ta làm tốt chỗ nào?"

Từ Thanh Trần lạnh nhạt nói: "Kết quả rất tốt."

Không chỉ khiến cho Tân hoàng Đại Sở mất đi sự phù trợ của Phượng gia, làm cho trên triều đình Đại Sở càng rối loạn hơn, mà còn mang về một Phượng Hoài Đình có thể tự mình đảm đương một phía trong lĩnh vực buôn bán nữa, quả nhiên, cái kết quả này rất tốt.

Mặc Lộc Hàm chán nản, chẳng lẽ cái kết quả rất tốt này không phải là Bổn Vương cố gắng mới có sao? Chỉ bằng một mình Phượng Tam có thể có kết quả như thế sao? Tại sao lần nào bị mắng luôn là hắn, mà cái kẻ gây tai họa Phượng Chi Dao lại còn được khen ngợi chứ? Công bằng ở đâu? Thiên lý ở đâu?

"Nhiệt Ba, Đại ca của nàng ức hiếp ta!" Mặc Lộc Hàm vươn tay ôm vòng eo của Địch Lệ Nhiệt Ba, ai oán.

Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ vai của hắn đầy thương hại, tỏ vẻ, Đại ca muốn ức hiếp chàng, ta cũng không có biện pháp gì. Ta cũng không dám đối nghịch với Đại ca a.

Từ Thanh Trần quay đầu liếc mắt nhìn cái người đang ôm Địch Lệ Nhiệt Ba làm nũng một cái. "Nếu Vương gia còn muốn ăn tối, thì tốt nhất đừng kéo dài thời gian nữa. Những công văn trên bàn này đều đang chờ chỉ thị của Vương gia đó."

Mặc Lộc Hàm oán niệm một tiếng, rồi buông Địch Lệ Nhiệt Ba ra, cầm lấy hồ sơ lật xem: Từ Thanh Trần, huynh bới móc Bổn Vương khắp nơi như vậy thật sự không phải vì không có thê tử để thương yêu, thân mật như Bổn Vương chứ?

Trong thư phòng yên tĩnh một lát, nhìn Mặc Lộc Hàm đang nhìn mình đầy tội nghiệp, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không khỏi mềm lòng, đành ngồi xuống phụ hắn xem chồng sổ con cao ngất kia.

"Gì? Rốt cuộc Lôi Chấn Đình muốn làm gì?" Phượng Chi Dao ngồi ở bên cạnh giơ sổ con trong tay lên, hỏi. "Mới trong vòng một tháng ngắn ngủn, mà lão ta đã tăng thêm mấy chục vạn binh mã đến biên cảnh, như vậy, binh mã ở biên cảnh Tây Lăng đã lên đến hơn sáu mươi vạn. Đừng nói lão ta muốn khai chiến với chúng ta đó?"

Mặc Lộc Hàm nghiêng đầu, sờ sờ cằm, nói: "Không phải, Lôi Chấn Đình không phải là người làm việc không có suy nghĩ như vậy. Huống chi, nếu khai chiến với Tây Bắc, thì lão ta cũng nên ra tay lúc Bổn Vương và Nhiệt Ba không có ở đây, mà không kéo dài tới hiện tại."

Phượng Chi Dao không hiểu: "Vậy lão ta muốn làm gì? Nhàn rỗi không có chuyện gì khiêu khích chúng ta một chút sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một lát, rồi nói: "Không muốn khai chiến với chúng ta thì chính là muốn khai chiến với người khác. Quân đội chính là chuyện lớn của một quốc gia. Lôi Chấn Đình sẽ không tùy tùy tiện tiện điều động mấy chục vạn binh mã chỉ vì muốn đùa giỡn chúng ta. Có điều... Lúc trước cho rằng lão ta sẽ tấn công Nam Chiếu, lại không nghĩ tới, lão ta lại rút về."

Từ Thanh Trần cũng hơi tiếc nuối, nhưng cũng hơi thoải mái, nói: "Lần này đúng là ta tính sai, Nam Cương an phận ở một góc. Vùng biên cảnh giáp với Tây Lăng lại càng hiểm trở, trong đa số trường hợp, thì Nam Chiếu đều không thể tạo thành lực uy hiếp có hiệu quả với Tây Lăng. Cũng như vậy, Tây Lăng muốn đoạt được Nam Chiếu thì cũng phải hao tốn rất nhiều khí lực. Lôi Chấn Đình luôn luôn kiêng kỵ chúng ta, nên chuyện tạm thời bỏ qua Nam Chiếu là rất dễ hiểu."

Mặc Lộc Hàm xoay người nhìn bản đồ treo trên tường, nói: "Hay lão ta đang muốn tấn công Đại Sở."

Phượng Chi Dao cười nói: "Điều này cũng có khả năng, dù sao, so với Tây Bắc bị xem là cằn cỗi của chúng ta, thì Giang Nam và Sở kinh của Đại Sở mới thật sự là vùng đất phồn thịnh. Hiện tại, Tân hoàng Đại Sở mới đăng cơ, lại đang phải giao chiến với Bắc Cảnh, ở phương Bắc còn có Bắc Nhung đang nhìn chằm chằm. Nếu lão ta không muốn chia một chén canh thì mới là lạ. Cho nên... Mấy chục vạn đại quân ở biên cảnh này chính là chuẩn bị đề phòng chúng ta xuất binh trợ giúp Đại Sở sao? Thật sự xem trọng Mặc gia quân quá mà, chỉ sợ, binh lực tấn công Đại Sở chân chính của lão ta cũng không nhiều như vậy đi?"

Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn Mặc Lộc Hàm. "Vương gia có kế hoạch gì không?"

Mặc Lộc Hàm nhướng mày, nhìn nam tử mặc áo trắng đang ngồi ung dung ở trước mặt đầy khó hiểu.

Từ Thanh Trần mỉm cười nói: "Một khi Tây Lăng tấn công Sở kinh, chắc chắn Bắc Nhung ở phía bắc cũng sẽ nhân cơ hội mà thừa cơ mà nhảy vào cháy nhà hôi của theo. Vương gia là tính ra tay cứu giúp hay bỏ mặc?"

Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Ra tay cứu giúp thì sao? Mà bỏ mặc thì sao?"

"Ra tay cứu giúp, thì liền chứng tỏ Vương gia thừa nhận ý chỉ trước khi lâm chung của Mặc Cảnh Kỳ. Mặc gia quân vẫn là thủ vệ của Đại Sở, Định Vương phủ vẫn là thần tử của Đại Sở, mà Tây Bắc vẫn là lãnh thổ của Đại Sở. Bỏ mặc, thì trong khoảng thời gian ngắn, Tây Bắc cũng sẽ không ai dám chủ động khiêu khích, nhưng một khi Đại Sở bị thâu tóm, thì Tây Bắc sẽ bị Tây Lăng và Bắc Nhung vây kín, đến lúc đó......"

Giọng nói của Từ Thanh Trần bình thản không có chút gợn sóng nào, giống như bây giờ hắn không phải đang nói đến chuyện lớn liên quan đến vận mệnh của Tây Bắc và Mặc gia quân, mà đang nói sáng mai ăn cái gì vậy.

Mặc Lộc Hàm chống đầu đánh giá Từ Thanh Trần một lúc lâu, mới quay đầu lại khẽ mỉm cười với Địch Lệ Nhiệt Ba, rồi mở miệng nói: "Cả hai phương án, Bổn Vương đều không chọn."

Từ Thanh Trần nhướng mày, Mặc Lộc Hàm cười một tiếng đầy lạnh lùng, bút lông trong tay bay ra. "Sưu" một tiếng, liền cắm thẳng vào trên bản đồ trên tường.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, bút lông cắm sâu vào tường khoảng hai phân, vị trí mà nó cắm vào chính là vị trí của Đô thành và Lộ thành Tây Lăng trên bản đồ.

Chỉ nghe Mặc Lộc Hàm nói một cách thản nhiên: "Bổn Vương chọn... Tấn công Tây Lăng!"

Ánh mắt Phượng Chi Dao sáng lên, ánh mắt nhìn vị trí dưới cái cán bút đang cắm chặt trên bản đồ chằm chằm, giống như cây bút lông sói nho nhỏ kia chính là một thanh lợi kiếm đang thật sự chẻ đôi Đô thành Tây Lăng.

"Tấn công... Tây Lăng? Vương gia nói thật sao?" Giọng nói của Phượng Chi Dao còn mang theo một chút rung động, nghe cũng biết là đã hưng phấn sắp điên lên rồi.

"Chẳng lẽ Bổn Vương còn có thể nói đùa sao?" Mặc Lộc Hàm cười nói.

Ánh mắt Phượng Chi Dao càng sáng hơn, Mặc gia quân đã ngủ đông nhiều năm, cuối cùng đã tới lúc lộ ra mũi nhọn rồi. Đội quân hùng mạnh, tinh nhuệ nhất Đại Sở này, thật ra, mục đích khi thành lập chính là để thống nhất thiên hạ.

Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân kéo đến dồn dập, mà từ xưa đến nay, nguyện vọng này vẫn không thể đạt thành. Đảo mắt đã đi qua gần hai trăm năm, mũi nhọn và vinh quang của Mặc gia quân đã bị mài gần hết. Hiện tại, rốt cuộc, bọn họ đã chờ được......

"Nếu đã như vậy..." Từ Thanh Trần cười khẽ một tiếng, tiếng cười réo rắt mà bình tĩnh. "Vương gia chuẩn bị xong chưa?"

"Nếu Bổn Vương chưa chuẩn bị xong, thì chẳng phải ba mươi vạn binh mã mà Thanh Trần công tử đưa đến biên cảnh kia sẽ uổng phí sao?" Mặc Lộc Hàm cười vang nói.

Bị Mặc Lộc Hàm nói rõ sự bố trí của mình ra, Từ Thanh Trần cũng không để ý, chỉ mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy, thì xin cung chúc Vương gia vừa mở đầu đã lấy được thắng lợi."

Trong thư phong vốn yên tĩnh, nhìn như đang tán gẫu, những thật sự chính là thế cục trong tương lai của cả thiên hạ.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi bên cạnh mỉm cười, thiên hạ... Đại loạn kéo tới.

Thân là một thê tử, nàng sẽ vĩnh viễn theo bên người hắn.

Thân là Định Vương phi, nàng sẽ đích thân tham dự vào trận chiến tranh giành thiên hạ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro