Chương 410: Không nhất định phải nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm tin tức kia truyền khắp thiên hạ, đám quyền quý các nước đồng thời vỗ tay, xắn tay áo, nhìn chằm chằm về đế quốc to lớn đang lảo đảo sắp ngã cách đó không xa, mà vô số thần tử cùng dân chúng Đại Sở chỉ có thể khóc thảm thiết.

Tại phương Nam, Toái Tuyết quan.

Mộ Dung Thận sau khi nghe được tin tức thuộc hạ bẩm báo chỉ có thể thở dài một tiếng, phất tay cho người lui ra.

Đứng trên cổng thành Toái Tuyết quan nhìn về phương Bắc, một đại danh tướng gần như có thể thấy Đại Sở lấy tốc độ có thể thấy mà từ từ sụp đổ.

Vậy mà bọn họ lại không thể ra sức, những người có năng lực cứu vớt Đại Sở nhiều năm trước đã bị quân vương ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng đuổi ra khỏi Đại Sở.

Đại Sở đã chối bỏ bọn họ cho nên khi Đại Sở gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không bao giờ toàn lực giúp đỡ.

Sở Kinh, phủ Hoa Quốc công.

Hoa Quốc công tóc trắng xóa nhìn Mặc Cảnh Du vẻ mặt mệt mỏi xoay người rời đi. Trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra một tia bi ai cùng bất đắc dĩ, lại thêm mấy phần kiên định cùng dứt khoát.

"Người đâu, ta muốn vào cung." Hồi lâu, Hoa Quốc công trầm giọng nói.

Đứa cháu ruột hầu hạ bên cạnh có chút lo lắng hỏi. "Tổ phụ, lúc này người vào cung làm gì?"

Hoa Quốc công trầm giọng nói: "Xin chiến. Biên cảnh Bắc Nhung không có người nào có thể thủ. Lão phu mặc dù lớn tuổi nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhúc nhích được."

Thân tôn Hoa gia ánh mắt đỏ lên. "Như vậy sao được? Tổ phụ đã lớn tuổi rồi, nên an hưởng tuổi già mới phải. Tôn nhi sẽ vào cung xin chỉ, Tôn nhi nguyện thay Tổ phụ ngăn chặn đại quân Bắc Nhung."

Nghĩ đến đây, không khỏi thầm hận mình mềm yếu. Hoa gia vốn là tướng môn, nhưng bởi quân vương kiêng kị cho nên từ tổ phụ trở xuống đều học văn. Cho dù mình muốn ra chiến trường, thì lấy cái gì ra mà chống đỡ?

"Tổ phụ. Cô cô và tỷ tỷ đều ở Tây Bắc, vì sao không nhờ các nàng... "

"Hồ nháo!" Hoa Quốc công lạnh lùng nói: "Các nàng đều là nữ nhi, không nên cuốn vào những chuyện như thế này. Huống hồ... Định Vương phủ có con đường mà Định Vương phủ phải đi, còn Hoa gia cũng có con đường mà Hoa gia phải đi."

"Vâng, Tôn nhi biết sai rồi."

"Thôi, chuẩn bị vào cung đi."

Phía Bắc Tử Kinh quan.

Trong quan nội Tử Kinh quan, phủ tướng quân, Lãnh Hoài nhìn chiến báo vừa mới đưa đến trên bàn thở dài thật sâu.

Thủ hạ của hắn Lãnh Kình Vũ và Mộc Dương rốt rít nhìn sang, Lãnh Kình Vũ cau mày hỏi: "Phụ thân, thế nào?"

Lãnh Hoài khép mắt, trầm giọng nói: "Định Vương cự tuyệt xuất binh tương trợ Đại Sở, hơn nữa đồng ý với thỉnh cầu của Tây Lăng. Sẽ không nhúng tay vào chuyện của Đại Sở."

Mặc dù Lãnh gia và Định Vương phủ không cùng một đường, nhưng bản thân Lãnh Hoài đối với Định Vương phủ cũng không có ác ý. Chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi.

Nhưng không thể không nói, tất cả con dân Đại Sở cũng giống như Lãnh Hoài vẫn hi vọng một phần vào Tây Bắc. Chẳng qua là hôm nay tất cả mọi người không thể không đối mặt với thực tế. Mặc gia quân, thật sự đã không còn là đội quân tinh nhuệ bảo vệ Đại Sở nữa rồi.

Lãnh Kình Vũ cau mày nói: "Sao Định Vương có thể làm như vậy! Chẳng lẽ hắn không sợ bị dân chúng Đại Sở nói xấu sau lưng sao?"

Lãnh Hạo Vũ vốn đang thì thầm với Mộ Dung Duẫn Nhi bên cạnh, nghe được lời này liền nhướn mi, cười nhạo nói: "Tại sao Định Vương không thể làm vậy? Ngay từ mấy năm trước Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn dây dưa. Tại sao Đại ca lại cho rằng Định Vương phủ nhất định phải xuất binh trợ giúp Đại Sở? Trăm năm qua Định Vương phủ bảo vệ Đại Sở thì không ai cảm kích, vào lúc này có chuyện người ta không chịu hỗ trợ thì lại là tội ác tày trời sao?"

Lãnh Kình Vũ cau mày, không vui nhìn Lãnh Hạo Vũ nói: "Bất luận thế nào thì Mặc gia quân vẫn là thần tử của Đại Sở, con cháu Mặc gia quân đều là dân chúng Đại Sở. Lúc này Mặc Lộc Hàm khoanh tay đứng nhìn thì có khác gì với bỏ đá xuống giếng? Huống hồ, Tiên hoàng đã hạ chiếu thỉnh tội đồng thời khôi phục toàn bộ vinh quanh cho Định Vương phủ. Định Vương phủ tất nhiên vẫn là thần tử Đại Sở."

Lãnh Hạo Vũ khinh thường cười lạnh một tiếng nói: "Có ai quy định tiên hoàng hạ chỉ thì Định Vương nhất định phải tiếp nhận sao? Có người quy định nói lời xin lỗi thì nhất định phải tha thứ hả? Đại ca, nếu lúc nào đấy đệ đệ không cẩn thận chém huynh một đao thì nói vậy huynh cũng nhất định tha thứ cho đệ đệ, đúng không?"

Nhìn sắc mặt Lãnh Kình Vũ lập tức xanh mét, Lãnh Hạo Vũ nhún nhún vai buông tay nói: "Huynh xem, chúng ta là huynh đệ ruột thịt mà Đại ca cũng không thể tha thứ cho đệ, huống chi Định Vương và Tiên Hoàng cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ."

"Đủ rồi, bây giờ là lúc để cãi vã hả?" Lãnh Hoài nhức đầu nhìn lướt qua hai huynh đệ vĩnh viễn không hợp nhau này, nói với Lãnh Kình Vũ: "Nhị đệ con nói không sai, những lời vừa rồi sau này đừng bao giờ nhắc lại nữa."

Sắc mặt Lãnh Kình Vũ vốn không tốt, giờ nhìn vào càng thêm âm trầm. Phụ thân nói đỡ cho Lãnh Hạo Vũ khiến hắn rất không quen.

Kể từ lần Lãnh Hạo Vũ mang theo Mộ Dung Duẫn Nhi xuất hiện trên chiến trường, hơn nữa lại cứu Lãnh Hoài khỏi bị loạn tiễn ngộ thương thì hình như phụ thân đối xử tốt với người đệ đệ này hơn trước.

Thật ra thì Lãnh Hoài nói lời này một phần là vì đồng ý với quan điểm của Lãnh Hạo Vũ nhưng phần lớn là muốn bảo hộ trưởng tử. Dù sao thì năng lực ám vệ Định Vương phủ hắn đã lĩnh giáo qua, đồng thời phát hiện khi tiên hoàng không còn thì bọn họ và Định Vương phủ cũng không coi là lập trường đối lập hoàn toàn.

Vậy thì không cần thiết đi đắc tội Định Vương làm gì. Về phần tiểu nhi tử mình luôn luôn không liếc mắt tới... Lãnh Hoài có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn về phía Lãnh Hạo Vũ đang ngồi tựa trên ghế nói cười với thê tử, trong mắt lóe lên một tia trầm tư.

Thật ra Lãnh Hoài không tính là không quan tâm đến con thiếp thất, ít nhất thì so với Phượng Hoài Đình chẳng đoái hoài đến Phượng Tam thì ông vẫn còn chịu đi quản giáo Lãnh Hạo Vũ.

Chẳng qua là Lãnh Hạo Vũ càng lớn thì tính tình càng bất hảo, ăn uống chơi gái đánh bạc không việc xấu nào không làm, khiến ông dần dần thất vọng. Về phần sau này Lãnh Hạo Vũ đột nhiên nói muốn ra ngoài làm ăn, mặc dù ông mất hứng khi thấy nhi tử làm thương nhân nhưng cũng không ngăn cản.

Ít nhất so với việc làm một đứa con nhà giàu sống phóng túng thì thương nhân, mặc dù thân phận thấp nhưng rốt cuộc vẫn coi như là làm chính sự.

Hơn nữa, Lãnh Hạo Vũ là con thiếp thất, ngay từ đầu đã không thể có được tước vị, ngay cả chức quan cũng không dễ lấy. Nếu như đi buôn bán thì ít nhất sẽ không thiếu cơm áo, hơn nữa có Tướng quân phủ làm hậu thuẫn thì sẽ không có ai dám khi dễ hắn.

Mãi cho đến lần này Lãnh Hoài mới phát hiện, ngay cả mình cũng nhìn nhầm đứa nhi tử này. Lãnh Hoài còn nhớ rõ thành chiến hôm đó, thế công của Đại quân Bắc Cảnh dữ dội chưa từng có, đầu tường thành gần như bị mưa tên bao phủ.

Lãnh Hoài đứng trên tường thành trơ mắt nhìn mấy mũi tên bắn về phía mình. Cũng là đứa con thứ này đột nhiên xuất hiện trên thành, trong tay cầm một thanh trường kiếm múa một đạo, ngăn cản toàn bộ mưa tên kia.

Khi hắn hồi phục tinh thần thì đã bị Mộ Dung Duẫn Nhi ở phía sau kéo xuống dưỡi hố. Chỉ nhìn tiểu nhi tử thoải mái rút kiếm chém cơ hồ gió thổi cũng không lọt, Lãnh Hoài liền biết thân thủ hắn tuyệt đối hơn đứa trưởng tử mà mình vẫn kiêu ngạo.

Lại nghĩ đến tin tức về Phượng gia truyền từ kinh thành đến tháng trước, Phượng Tam là tâm phúc của Định Vương, chuyện này Lãnh Hoài vẫn biết. Mà từ trước đến nay con thứ của mình lại luôn thân cận với Phượng Tam.

Lãnh Hạo Vũ tự nhiên nhận ra phụ thân đang quan sát mình, nhưng cũng không thèm để ý, vứt cho Lãnh Hoài một nụ cười có chút vô lại, quay đầu tiếp tục nói giỡn với Mộ Dung Duẫn Nhi.

Mộc Dương nhìn phụ tử một nhà ba người này mà có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn vốn là nhi tử độc nhất của Mộc Dương Hầu phủ, cũng không có thứ đệ hay thứ muội nào nên tất nhiên không thể hiểu được những lục đục trong này. Mặc dù bởi vì vấn đề thân phận nên hắn có chút thân cận hơn với Lãnh Kình Vũ, nhưng mà quan hệ với Lãnh Hạo Vũ cũng không tệ, lúc này tự nhiên không tiện nói thêm điều gì.

Chỉ hỏi: "Lãnh tướng quân, trong triều có ý chỉ gì không?"

Lãnh Hoài lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Chúng ta chỉ cần phòng thủ Tử Kinh quan không cho người Bắc Cảnh bước qua Tử Kinh quan một bước là được, cần gì ý chỉ nào nữa?"

Hai người trẻ tuổi nghiêm nghị. "Tướng quân nói phải."

"Phụ thân nói rất đúng."

Ở nơi không ai nhìn thấy, Lãnh Hạo Vũ khinh thường bĩu môi, phòng thủ Tử Kinh quan... Vậy thì nơi hậu phương, triều đình cũng phải kiên trì mới được. Nếu không, một khi quân nhu bị chặt đứt thì tướng sĩ đang liều mạng tại Tử Kinh quan cũng chỉ còn một con đường chết.

Phía trên chủ vị, chân mày Lãnh Hoài hơi nhíu lại, đáy mắt thoáng qua một tia lo lắng không dễ phát giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro