Chương 411: Đổi phu quân như ý?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất kể bên ngoài có bao nhiêu tinh phong huyết vũ thì dân chúng trong cảnh nội Tây Bắc yên ổn trải qua cuộc sống của mình.

Có Mặc gia quân ở đây, bọn họ giống như không cần lo lắng mình sẽ bị cuốn vào chiến hỏa. Chẳng qua là lưu dân từ Phi Hồng quan tràn vào Tây Bắc dần nhiều hơn, dù sao thì Tây Bắc so với Đại Sở cũng không lớn, dân số ở đây không tính là quá nhiều.

Cho dù mấy năm nay dân chúng không ngừng dời đến Tây Bắc thì vẫn không thể thay đổi thực tế là ruộng đất Tây Bắc cằn cỗi, dân cư thưa thớt. Nếu là lúc trước thì cho dù chạy nạn cũng sẽ không có người nào trốn đến đây.

Nhưng hiện nay, sau hai cuộc chiến tranh liên tiếp Tây Bắc đã đón nhận không ít lưu dân, mà bây giờ rõ ràng là chiến tranh mới bắt đầu, một ngày nào đó dân số Tây Bắc sẽ bành trướng đến mức đất đai Tây Bắc không có cách nào chịu nổi.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà Mặc gia quân cần cấp bách khuếch trương địa bàn.

"Hiện nay Tây Lăng và Đại Sở khai chiến chưa tới hai tháng nhưng dân chúng từ Phi Hồng quan tràn vào Tây Bắc đã lên đến ba mươi vạn người. Chiến tranh càng kéo dài thì dân chạy nạn càng nhiều. Dưới tình hình này thì nhiều nhất hai tháng chúng ta sẽ phải đóng cửa Phi Hồng quan. Tây Bắc không nuôi nổi nhiều người như vậy." Trong thư phòng rộng rãi, Chu Dục mặt nghiêm nghị, cung kính bẩm báo.

Cách đây mấy năm, lúc vừa đến Tây Bắc không lâu Chu Dục đã được Mặc Lộc Hàm ủy thác trách nhiệm nặng nề, đến nay trong đám quan viên Định vương phủ hắn đã trở thành người có thể một mình đảm đương một phía.

Sau khi thành Nhữ Dương đổi tên thành Lệ thành, Chu Dục vẫn tiếp tục làm Thái thú Lệ thành, mấy năm này Lệ thành yên ổn, dân chúng vui mừng an cư lạc nghiệp, thương nhân bên ngoài đến ngày càng nhiều đây đều là công lao Chu Dục cai quản có phương pháp.

Sắc mặt những người khác cũng có chút ngưng trọng, ngắn ngủi hơn một tháng thôi mà từ Phi Hồng quan đã tràn vào hơn ba mươi vạn người, càng không cần phải nói đến dân chúng chạy nạn từ nơi khác, tổng số nạn dân đến Tây Bắc chỉ sợ đã hơn năm mươi vạn.

Phải biết, vài chục vạn người không phải là tùy tiện kiếm chỗ đặt chân là được. Muốn ăn, muốn uống, may mắn là giờ không phải mùa đông nếu không còn phải lo đến vấn đề quần áo và phòng ở.

Cũng không thể để bọn họ bị chết đói chết bệnh, trước không nói đến vấn đề đạo nghĩa mà chỉ là nếu như nhiều người chết bệnh như vậy mà giờ lại đang là mùa hè thì rất có khả năng sẽ khiến cho ôn dịch bùng phát, thật sự làm cho người ta không thể không suy tính cẩn thận.

"Nếu như đóng cửa Quan mà nói thì vô cùng có khả năng khiến cho dân chúng chạy nạn phẫn nộ, đến lúc đó... " Từ Hồng Ngạn ngồi một bên cau mày nói.

Kể từ khi Đại Sở khai chiến, ông và Từ Hồng Vũ đang tiêu dao liền lập tức trở về. Mặc dù không ai nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Định Vương rất nhanh sẽ khởi binh xuất chinh.

Mặc Lộc Hàm tựa vào ghế, một tay chống trán, trầm mặc nghe những người phía dưới phát biểu ý kiến của mình.

Đợi đến khi bọn họ nói xong mới hỏi: "Tận lực an trí cho những người dân chạy nạn kia. Nhưng mà, Bổn Vương không muốn những kẻ hết ăn lại nằm chơi bời lêu lổng ở lại Tây Bắc. Còn có, những tên gián diệp và mật thám của mấy kẻ lòng dạ khó lường kia Bổn Vương cũng không muốn thấy. Chuyện này, Vệ Lận, Mặc Hoa, giao cho hai người làm."

Vệ Lận và Mặc Hoa cùng tiến lên nói: "Xin Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ sự tín nhiệm của Vương gia."

Mặc Lộc Hàm gật đầu nói: "Các ngươi làm việc thì Bổn Vương rất yên tâm, nhưng mà làm việc cẩn thận, đừng để sinh ra dân biến. Hồng Ngạn tiên sinh, chuyện này làm phiền người chỉ điểm bọn họ một chút."

Từ Hồng Ngạn gật đầu đáp ứng nói: "Đây là chuyện tại hạ phải làm, xin Vương gia cứ yên tâm."

Chu Dục khẽ cau mày, hỏi: "Vương gia, nếu như nạn dân vẫn không ngừng tràn vào cảnh nội Tây Bắc thì chỉ sợ lương thực dự trữ của chúng ta không chống đỡ đươc tới sang năm."

Huống hồ, Vương gia còn định xuất binh. Một khi đại quân xuất chinh thì lương thảo càng vạn vạn không thể thiếu. Nếu không phải đã sớm dự phòng thì chỉ sợ mùa đông năm nay Tây Bắc sẽ xuất hiện không ít tình cảnh dân chúng chết đói.

Địch Lệ Nhiệt Ba vốn chưa mở miệng, nhẹ giọng nói: "Nếu như sử dụng hợp lý thì chống đỡ đến năm sau không thành vấn đề. Mấy năm nay Từ Tứ công tử và Ngũ công tử ở phương Bắc thu hoạch cũng khá, hơn nữa chúng ta vẫn luôn chú ý dự trữ lương thực. Mặt khác, năm ngoái Từ Tứ công tử có gửi thư báo nói đã đưa khoai lang vào trồng ở Tây Nam. Sản lượng thu vào gấp ba lần đến năm lần so với bình thường, thích hợp để chống đói, hơn nữa lại không kén chọn thổ nhưỡng. Đầu xuân năm nay đã trồng thử một mùa, thu hoạch rất khá. Loại khoai lang này cũng không kén chọn đất trồng, nơi đất đai cằn cỗi thậm chí là đất cát cũng có thể sinh trưởng được. Ý của Từ Tứ công tử là thừa dịp bây giờ còn có thể mà khai khẩn một lượng lớn đất đai để trồng trọt một mùa. Để làm được điều này thì phải cần một lượng lớn nhân lực."

Chu Dục nghe vậy trên mặt liền vui mừng. Hắn cũng không phải người tâm địa sắt đá, nếu có thể thì tất nhiên nguyện ý thu nhận những nạn dân kia, cười nói: "Như vậy, ý của Vương phi là muốn những nạn dân này khai khẩn núi hoang?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, đồng thời còn nhắc nhở không được tùy tiện chặt cây rừng, vân vân.

Người ở thời đại này vốn không coi trọng những vấn đề này, cũng sẽ không gặp phải những vấn đề này. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu được, một khi vì đất đai mà tùy tiện chặt cây rừng thì sau này thành tựu Tây Bắc vốn không được coi là tốt sẽ càng ngày càng kém đi.

Phía dưới vẫn có người lo lắng hỏi: "Cho dù có qua được năm này thì sau này biết phải làm thế nào?"

Tây Bắc chỉ có vậy, mà trận chiến này thì không biết phải đánh bao nhiêu năm. Mà dân chạy nạn sẽ càng ngày càng nhiều, còn lương thực thu hoạch thì cũng có hạn.

Mặc Lộc Hàm nhướn mi, chống lại vẻ mặt cười mà như không cười của Từ Thanh Trần. Người quả thật sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng mà, lãnh thổ Tây Bắc cũng không vĩnh viễn chỉ có từng đó.

Huống hồ, đợi đến khi những nạn dân này phát hiện Tây Bắc không còn khả năng tiếp nhận họ nữa thì chính họ sẽ tự rời đi.

Sau khi thượng nghị xong, mọi người đều lui ra. Trong thư phòng chỉ còn lại bốn người Mặc Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Trần, Từ Hồng Vũ.

Từ Hồng Vũ nhìn Mặc Lộc Hàm một chút, trầm giọng hỏi: "Vương gia quyết định ngày xuất binh rồi?"

Mặc Lộc Hàm gật đầu, mặc dù Mặc gia quân đang âm thầm chuẩn bị nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu. Kéo dài quá lâu nếu như bị người ngoài phát hiện thì sẽ mất đi cơ hội cho đại quân Tây Lăng một kích.

"Tây Bắc liền phiền Đại ca và cữu cữu." Mặc Lộc Hàm trầm giọng nói.

Từ Hồng Vũ khẽ cau mày, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Lệ nhi cũng muốn đi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu mỉm cười nói: "Vâng, làm phiền cữu cữu."

Từ Hồng Vũ có chút không tán thành nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, mặc dù biết ngoại tôn nữ võ nghệ phi phàm nhưng rốt cuộc vẫn là đứa con duy nhất mà muội muội mình lưu lại, Từ Hồng Vũ đối với mấy đứa cháu trai đều không đổi sắc mặt, thậm chí đối với Từ Tri Duệ và Mặc Tiểu Bảo cũng có thể nói là nghiêm nghị, nhưng duy nhất đối với Địch Lệ Nhiệt Ba là không yên tâm.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Cữu cữu không cần lo lắng cho Lệ nhi, ngoại công cũng đồng ý với cháu rồi."

Nghe vậy, Từ Hồng Vũ có chút ngoài ý muốn. Phụ thân yêu thương Lệ nhi không hề kém mình, làm sao có thể đồng ý cho Lệ nhi chạy lên nơi nguy hiểm như chiến trường được.

Suy nghĩ một chút, mặc dù Từ Hồng Vũ không nghĩ ra nhưng ông cũng biết nếu phụ thân làm như vậy thì cũng có nguyên nhân của người, thầm nghĩ lúc trở về sẽ đi thư viện hỏi phụ thân cho rõ ràng.

Nhưng cũng không tiếp tục ngăn cản Địch Lệ Nhiệt Ba, nhẹ thở dài một cái nói: "Cũng được, cháu nhớ ngàn vạn lần cẩn thận."

"Lệ nhi biết rồi, cữu cữu cứ yên tâm." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói

Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu hỏi: "Binh mã Tây Bắc có không quá một trăm hai mươi vạn, trong đó ít nhất một nửa đóng tại Tây Bắc. Nói như vậy, ngươi nhiều nhất chỉ có thể mang sáu mươi vạn nhân mã xuất chinh. Mấy năm nay chúng ta cũng âm thầm dò xét, tổng binh mã Tây Lăng đã vượt qua ba trăm vạn. Lôi Chấn Đình ném vào Đại Sở gần một trăm vạn binh mã. Một khi ngươi xâm nhập Tây Lăng thì hắn sẽ trở về cứu viện, mười mặt bao vây, ngươi ít nhất sẽ bị hơn hai trăm vạn nhân mã bao vây, đến lúc đó ngươi định làm thế nào?"

Mặc Lộc Hàm lười biếng cười nói: "Ta đánh vào Tây Lăng cũng giống như Lôi Chấn Đình đánh vào Đại Sở vậy, muốn khải hoàn trở về cứu viện nào có dễ như vậy? Cho dù tướng sĩ Đại Sở có ngu ngốc thì cũng không thể mấy trăm vạn người đều ngu ngốc như vậy đi? Huống hồ, Bổn Vương tính chỉ mang bốn mươi vạn người xuất chinh, cảnh nội Tây Bắc cũng chỉ lưu lại bốn mươi vạn người. Còn bốn mươi vạn người thì sẽ lưu lại biên cảnh chờ Lôi Chấn Đình. Chờ đến lúc hắn đột phá vòng vây mà Bổn Vương còn chưa đánh hạ hoàng thành Tây Lăng thì đầu Bổn Vương sẽ lấy xuống cho hắn đá cầu!"

Nghe vậy, cho dù là Từ Thanh Trần cũng không khỏi hít một hơi. Chỉ lấy bốn mươi vạn binh mã mà muốn từ biên cảnh đánh tới hoàng thành Tây Lăng, cho dù Từ Thanh Trần không hiểu chiến sự thì cũng biết chuyện này khó chẳng khác nào lên trời.

Mặc Lộc Hàm làm như không thấy Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ lo lắng, cười tủm tỉm nói: "Lần này, chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Tây Bắc làm phiền Đại ca và cữu cữu trông nom."

Trong đầu Từ Tranh Trần chợt lóe linh quang, trầm giọng nói : "Ngươi nói rất có thể có người nhân cơ hội này tấn công Tây Bắc?"

"Ừ, quả thật rất có khả năng." Mặc Lộc Hàm cười nói: "Nếu trong khoảng thời gian ngắn Lôi Chấn Đình không thể phá được hàng rào phong tỏa thì rất có thể chuyển hướng công sang Tây Bắc. Mà Bổn Vương... rất có thể không kịp trở lại cứu viện. Cho nên... "

Sắc mặt Từ Thanh Trần phá lệ âm trầm. "Tại hạ cho rằng Vương gia đã biết, tại hạ tay trói gà không chặt."

Mặc Lộc Hàm phất tay một cái cười vui vẻ. "Văn nhân còn ngoan độc hơn người thường ba phần mà. Bổn Vương rất có lòng tin với Thanh Trần công tử. Thanh Trần công tử tuyệt đối có năng lực trù hoạch trong màn trướng nhưng lại quyết định đến thắng bại sau cùng. Bổn Vương phó thác tất cả của cải cho Đại ca, chẳng lẽ Đại ca muốn xem muội muội và muội phu ngươi thất bại thảm hại, tương lai lưu lạc thiên nhai không có nhà để về sao?"

"Mặc. Lộc. Hàm... "

Thanh Trần công tử xưa nay phong độ xuất trần lần nữa thu hồi nụ cười, thần sắc bĩnh tĩnh nhìn chằm chằm vào Mặc Lộc Hàm, nhưng dưới vẻ bình tĩnh kia mơ hồ thấy được sóng gió kinh người.

Mặc Lộc Hàm cũng không thật sự muốn chọc hắn nổi giận thật, nghiêm mặt nói: "Đại ca, không phải là Bổn Vương làm việc nguy hiểm mà là tình thế hôm nay không thể không như vậy. Kính xin Đại ca tha lỗi."

Từ Thanh Trần không vui hừ nhẹ một tiếng, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Lệ nhi, muội thật sự không có ý định đổi một phu quân như ý khác sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, ai cũng không giúp.

Mặc Lộc Hàm chặn ngang, nắm lấy tay Địch Lệ Nhiệt Ba, không vui quét mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái. "Thanh Trần công tử, thà hủy mười tòa miếu cũng không nên đi phá hư hôn nhân của người khác chứ. Bổn Vương và Nhiệt Ba kiêm điệp tình thâm, lời này của ngươi thật đánh mất phong độ quân tử."

Trong nháy mắt, ném mấy phần áy náy ra sau gáy, Mặc Lộc Hàm nhìn chằm chằm Thanh Trần công tử, trong lòng đột nhiên oán hận. Muốn cướp Nhiệt Ba của Bổn Vương, ta cho ngươi mệt chết.

Ngu ngốc, Bản công tử không thèm so đo với ngươi. Thanh Trần công tử cố nén cảm giác khinh bỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro