Chương 412: Họa từ miệng mà ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương phi, hai vị Từ phu nhân và Từ thiếu phu nhân cầu kiến."

Trong thư phòng, bốn người đang thương lượng những việc cần chuẩn bị trước khi xuất binh lại nghe Tần Phong ngoài cửa bẩm báo nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra. "Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu?"

Hai vị Từ phu nhân cũng biết Địch Lệ Nhiệt Ba không giống những phụ nhân chỉ biết coi chừng hậu viện và khuê phòng như các nàng, bình thường đều bận việc lớn, cho nên bình thường cũng ít khi tìm đến Địch Lệ Nhiệt Ba.

Nếu tới Định Vương phủ thì các bà liền đi thăm Hoa Hoàng Hậu và Hoa Dĩnh hoặc thỉnh thoảng tìm Từ Thanh Trần mãi không chịu về nhà, cho nên bình thường chỉ cần bảo thị vệ trực tiếp đưa vào là được. Hôm nay lại trịnh trọng cầu kiến như vậy chắc có chuyện quan trọng.

Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt mấy cái, nhìn Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ một chút.

Từ Hồng Vũ cười nhạt nói: "Không phải chuyện gì lớn cả, Lệ nhi đi gặp các nàng là hiểu."

Địch Lệ Nhiệt Ba nghi ngờ nhướng mày, nhìn về phía Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần thong dong tự tại, chống lại ánh mắt ép hỏi của Địch Lệ Nhiệt Ba ho nhẹ một cái, thấp giọng nói: "Là chuyện của Tam ca muội."

Tam ca? Địch Lệ Nhiệt Ba mở trừng hai mắt, lúc này mới hiểu hiểu. Lần này Từ Thanh Phong muốn cùng bọn họ xuất chinh, cho nên lần này hai vị phu nhân vì Từ Thanh Phong mà tìm đến nàng rốt cuộc là vì cái gì dĩ nhiên không cần nói cũng biết.

Có chút dở khóc dở cười lắc đầu. Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Mấy ngày nay Tam ca không có việc gì mà? Huynh ấy không về nhà sao?"

Từ Thanh Trần cười nói: "Hôm kia có về, nhưng vừa lộ mặt ra cái rồi không rõ tung tích. Nghe nói sáng sớm hôm nay đã trở lại Định Vương phủ."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn về phía Tần Phong, Tần Phong cúi đầu ho nhẹ một tiếng cười nói: "Quả thật sáng nay Từ Tam công tử có tới Vương phủ, đang luyện võ so tài trong sảnh, sau đó đi về phòng một lát, vẫn chưa ra ngoài."

Lại nói mấy vị công tử Từ gia vì tránh chuyện này mà làm ra toàn mấy chuyện điên rồ. Không nói Tam công tử cả ngày lẫn đêm cuộn mình trong quân doanh không ra ngoài, còn có Tứ công tử và Ngũ công tử chạy đến phương Bắc quanh năm suốt tháng không về được một hai lần, ngay cả phong nhã xuất trần Thanh Trần công tử một tháng cũng có hơn phân nửa thời gian tình nguyện ở lại thư phòng trong vương phủ cũng không chịu về phủ.

Điều này khiến cho Tần Phong độc thân vốn luôn mơ ước thê nhi vạn phần khó hiểu. Từ Nhị công tử người ta không phải sớm lập gia đình, ngày tháng trôi qua mỹ mãn hạnh phúc sao? Tại sao mấy người này ai cũng chạy táo tác cả vậy?

Thật đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, điều này làm cho nhóm lão quan công không tìm được vợ trong Mặc gia quân làm sao chịu nổi?

Bất đắc dĩ lắc đầu, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng lên nói: "Ta đi gặp hai cữu mẫu chút. Tần Phong, đi mời Tam công tử cùng đi."

"Thuộc hạ tuân lệnh." Tần Phong cất cao giọng nói, trong đáy mắt xẹt qua một tia sáng xem kịch vui.

Nghe nói, hai năm qua Từ Tam công tử ngày càng khó bắt, ít nhất thì người của Từ gia không ai bắt được hắn. Nhưng mà đối với Tần Phong mà nói thì đây không phải chuyện khó khăn gì, Từ Tam công tử không phải là do hắn dạy dỗ sao.

Trên mặt hồ xây một thủy các, nước hồ màu xanh lục bích khiến cho không khí giữa hè tháng sáu thêm mấy phần mát mẻ và thư thái.

Sắc mặt Từ Nhị phu nhân khó coi ngồi bên giường, bên cạnh là Từ Đại phu nhân và Tần Mịch đang nhỏ giọng an ủi.

Chẳng qua là Từ Nhị phu nhân bị nhi tử chọc tức cũng không dễ dàng trấn an xuống như vậy, mặc dù không phát hỏa với chị dâu và con dâu nhưng sắc mặt vẫn như cũ âm trầm.

"Nhị cữu mẫu, sao thế ại? Ai chọc cữu mẫu tức giận vậy?" Địch Lệ Nhiệt Ba chậm rãi đi vào, nhẹ giọng cười nói

"Còn có thể là ai, hôm nay người có thể làm ta tức giận như vậy ngoại trừ đứa con bất hiếu đó thì còn ai nữa!" Từ Nhị phu nhân túm khăn tay, tức giận nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới bên người nàng, lại cười nói: "Nhị cữu mẫu nói Tam ca à? Hôm nay huynh ấy đang ở trong phủ của cháu, để cháu gái cho người bắt huynh ấy lại, hung hăng thu thập một phen cho Nhị cữu mẫu hả giận nhé!"

Từ Nhị phu nhân thở dài một tiếng, lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống nói: "Thu thập hắn thì có ích gì? Tiểu tử kia... Cha hắn không biết đã thu thập hắn bao nhiêu lần rồi, còn không phải là ngày ngày chọc ta! Lệ nhi, cháu nói xem... ta chỉ là muốn hắn đi gặp cô nương người ta một chút thôi mà, nhân gia người ta cũng có ăn hắn đâu?"

Nghe Từ Nhị phu nhân nói, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi nhớ đến lí do thoát thác của mấy đứa con của Từ Đại phu nhân năm ngoái.

Từ gia ngũ vị công tử siêu quần bạt tụy tất nhiên không phải là giả, nhưng trừ Nhị ca thì không mội người nào, không một ai khiến người khác bớt lo.

Từ Đại phu nhân mỉm cười vỗ vỗ tay em dâu cười nói: "Muội vẫn còn tốt chán, Thanh Trạch vốn nghe lời mà Duệ nhi cũng thông minh khả ái. Nếu như nhà muội cũng giống như ba người nhà ta thì không phải là làm muội tức chết sao?"

Từ Nhị phu nhân nghe lời này của Đại phu nhân, lại nhìn Tần Mịch nhã nhặn lịch sự dịu dàng ngồi bên cạnh, quả thực cảm thấy an ủi rất nhiều. Dù gì nàng cũng còn một nhi tử nghe lời, một cô con dâu hiền huệ đoan trang, một đứa cháu trai thông minh lanh lợi. Nghĩ một chút về ba người nhà tẩu tẩu, đúng là đáng buồn mà.

"Đại tẩu, tẩu không gấp sao?"

Từ Đại phu nhân cười khổ. "Ta gấp đến mức tóc cũng bạc rồi đây. Thanh Trần coi như xong, giờ ta cũng không thèm quản hắn khỉ gió gì nữa. Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ dứt khoát hàng năm ở bên ngoài không chịu về nhà, bây giờ ta nào còn có thể sống chết cầu xin bọn chúng lập gia đình nữa, bọn chúng có thể thường xuyên về thăm lão thái bà ta một chút là ta đã hài lòng rồi."

"Đại cữu mẫu, Tứ ca và Ngũ đệ còn trẻ mà. Chừng hai năm nữa sẽ thay đổi, như vậy đi... Nếu qua hai năm nữa mà Tứ ca và Ngũ đệ còn học theo Đại ca thì Lệ nhi sẽ giúp người lo liệu một Bách hoa yến, chúng ta tự mình chọn một người vợ cho hai người đó là được." Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói.

Từ Đại phu nhân cười nói: "Thôi, ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình bọn chúng còn trẻ thôi."

Từ Đại phu nhân cũng bị trưởng tử làm cho tức giận không nhẹ. Đáng tiếc, ngay cả lão gia và Lão thái gia nhà mình cũng không thể nói gì, bà cũng không còn ý nghĩ làm mai cho Từ Thanh Trần nữa.

Nhưng hai tiểu nhi tử thì nhất định phải giám sát thật kỹ, nếu như qua hai mươi bốn hai mươi lăm mà bọn chúng còn không có ý trung nhân thì bà sẽ tự tay trói chúng nó lại thành thân. Nếu không, bà thật không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Từ gia nữa.

Vốn là ba người ngươi một lời ta một tiếng một lúc thì tức giận trong lòng Từ Nhị phu nhân cũng dần biến mất, không ngờ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy bên ngoài Thủy các Từ Thanh Phong đang bị Tần Phong dẫn tới.

Từ Thanh Phong thấy mấy người đang ngồi bên trong, sắc mặt liền đại biến, hét to một tiếng. "Tần Phong, ngươi bán đứng bằng hữu!" Xoay người nhảy ra ngoài.

Nỗi tức giận trong lòng Từ Nhị phu nhân lại dâng lên. "Nghịch tử! Con đứng lại đó cho ta." Ta là mẫu thân con hay là cừu nhân kiếp trước của con vậy hả.

Nhi tử vừa thấy mình liền trốn khiến cho cơn tức giận của Từ Nhị phu nhân bộc phát.

Ngoài cửa, Tần Phong nhàn nhã nhìn Từ Thanh Phong bên cạnh vọt ra ngoài. Khoát tay lấy ra một cây roi trong tay áo, vung lên quấy lấy một chân Từ Thanh Phong, kéo người lại.

Từ Thanh Phong vội vàng lật người trên không trung, vững vàng rơi xuống đất, vừa mới đứng lại đã quét một cước hướng Tần Phong. Tần Phong nhíu mày, rất hào hứng bắt đầu so chiêu với hắn.

Hai người ở bên ngoài đánh càng cao hứng, bên trong Từ Nhị phu nhân lại tức đến nỗi ánh mắt đều đỏ.

Đứng dậy ra khỏi Thủy các, hướng về Từ Thanh Phong đang đánh nhau quát: "Từ Thanh Phong! Con mau dừng tay cho ta!"

Từ Thanh Phong hơi sững sờ, chính là lúc này Tần Phong liền bắt được cánh tay phải của hắn, bẻ ra sau, một tay khác khóa chặt đầu vai trái của hắn, cười híp mắt nói. "Tam công tử, chơi hai năm cũng đủ lâu rồi chứ?"

"Hèn hạ!" Từ Thanh Phong không cam lòng nói.

"Đây gọi là nắm chắc thời cơ, ngươi ở trong Kỳ Lân mấy năm mà còn chưa hiểu sao? Kỳ Lân chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!" Tần Phong cười như thường trả lời.

Từ Thanh Phong im lăng, ông đây chỉ không nghĩ tới ngươi đối với người mình cũng bất chấp thủ đoạn thôi!

Địch Lệ Nhiệt Ba đi theo ra ngoài, nhìn hai người một lúc, khẽ lắc đầu một cái, tính tình Tam ca thật ra thì không thích hợp với Kỳ Lân.

Mặc dù mấy năm nay hắn đều cố gắng, thậm chí mọi tố chất chưa bao giờ kém hơn bất cứ Kỳ Lân nào. Nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn thấy hắn nên chính thức tham gia chiến trường thì mới có thể phát huy tài năng của mình.

Nhưng mà... Có ai mà chưa từng trải qua tuổi trẻ? Giống như kiếp trước, bất cứ người quân nhân nào cũng mong ước được trở thành bộ đội đặc chủng vậy, mà kiếp này, mỗi người Mặc gia quân không ai không muốn tiến vào Kỳ Lân.

Không phải bởi Kỳ Lân có chức vụ hay quân lương cao, mà là, Kỳ Lân đại biểu cho lực lượng tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân.

"Mẫu thân... " Nhìn vẻ mặt mẫu thân nộ khí đằng đằng, Từ Thanh Phong lập tức ỉu xìu. Nhấc chân đá đá Tần Phong, thấp giọng lầu bầu nói: "Buông ra, buông ra. Ta không chạy đâu... "

Tần Phong cười mà như không liếc hắn một cái, buông bàn tay đang kiềm chế hắn ra. Ngươi chạy trốn được chắc?

Từ Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng nói: "Con còn biết ta là mẫu thân ngươi?"

"Mẫu thân... " Từ Thanh Phong biết mình đuối lý liền cúi đầu.

Hắn không có bản lãnh như Đại ca, bất kể chuyện có vô lý cỡ nào thì huynh ấy cũng có thể lấy vẻ mặt tiêu sái biện luận thao thao không ngừng, hắn cũng không giống như Nhị ca đầu gỗ, vĩnh viễn đều là một vẻ mặt.

Nhìn bộ dáng ỉu xìu của nhi tử, Từ Nhị phu nhân rốt cuộc vứt bỏ những giáo dưỡng danh môn khuê tú mấy chục năm qua, tiến lên níu lấy lỗ tai hắn một phen, giận giữ hét: "Mẫu thân con sẽ hại con chắc? Bắt con cưới vợ mà khó đến thế sao? Nhà chúng ta cũng cởi mở, mẫu thân con cũng cho con cơ hội lựa chọn gặp người ta một chút, con thấy có mấy nhà lại cho gặp mặt trước khi thành thân không hả? Ta thấy con chính là ở trong phúc mà không biết phúc!"

"Mẫu thân, mẫu thân... " Bị mẫu thân nhéo tai trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù hắn không đau nhưng hết sức mất mặt. "Mẫu thân à, nhi tử biết sai rồi!"

"Biết sai rồi?" Từ Nhị phu nhân thiêu mi. "Vậy thì cùng mẫu thân đi gặp Dương cô nương."

"Dương cô nương? Dương cô nương nào?" Từ Thanh Phong mờ mịt.

Từ Nhị phu nhân khóe mắt nhướng lên. "Con nói gì cơ?" Vậy công sức bà càm ràm bên tai hắn cả đêm qua đều là vô ích rồi?

"Chưa gặp bao giờ! Ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua! Ai biết nàng từ đâu ra, không dưng lại ném cho con? Cho dù không bằng biểu muội thì ít nhất cũng phải không kém Nhị tẩu bao nhiêu chứ. Dương cô nương? Ở Lệ thành có người này hả? Không phải là mẫu thân người bụng đói ăn quàng tùy tiện chọn một nữ nhi nhà giàu mới nổi nhét cho con đấy chứ?"

"Bụng đói ăn quàng? Ta thấy con mới là bụng đói ăn quàng thì có!" Từ Nhị phu nhân đập mạnh một phát vào gáy Từ Thanh Phong. "Hồi nhỏ bảo con học thì con không học, cho con bảo ta bụng đói ăn quàng này!"

"Mẫu thân... con sai rồi!" Từ Thanh Phong chạy trối chết. "Con không có ý này, tóm lại... tóm lại con không muốn Dương cô nương, Lý cô nương gì hết. Ý của con là nếu có cưới thì cũng phải cưới một cô nương sắc nước hương trời, mấy người dung chi tục phấn con không... "

Bốp! Lời còn chưa nói hết, có cái gì đó đạp mạnh lên gáy hắn. Từ Thanh Phong mờ mịt nhìn quyển sách không biết từ đâu bay tới chụp lên gáy mình, quay đầu lại thấy Hoa Dĩnh bình tĩnh đứng cách đó không xa, nhất thời có chút quẫn bách.

"Chuyện này, Hoa cô nương, tại sao nàng... "

Hoa Dĩnh nhàn nhạt nói: "Ta đi ngang qua, lại nghe nói Mịch nhi ở chỗ này liền tới xem một chút, vậy cáo từ trước!"

Nhìn bóng lưng Hoa Dĩnh rời đi, Từ Thanh Phong quay đầu mờ mịt hỏi: "Chuyện này... Tại sao Hoa cô nương lại lấy sách đập ta?"

Trong mắt Địch Lệ Nhiệt Ba lóe lên một tia sáng, cười tươi mà nói: "Bởi vì, nàng chính là người dung chi tục phấn, nữ nhi nhà giàu mới nổi mà Tam ca vừa nói...Dương cô nương!"

Nhất thời, sắc mặt Từ Thanh Phong trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro