Chương 437: Có chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không lâu sau, Từ Thanh Bách được thị vệ vội vã dẫn đến. "Lệ nhi."

"Tứ ca, có chuyện gì xảy ra sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba lo lắng hỏi.

Từ Thanh Bách liếc mắt nhìn mấy nữ quyến bên cạnh, suy nghĩ một chút thấy đây cũng không phải bí mật gì liền trực tiếp nói: "Mẫu thân huynh tới Tây Lăng!"

"Cái gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba sửng sốt có chút không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại hỏi: "Đại cữu mẫu...sao Đại cữu mẫu lại chạy tới Tây Lăng?"

Từ Thanh Bách cười khổ, thấp giọng nói: "Đoạn thời gian trước mẫu thân ta không biết từ đâu biết chuyện ta ở Tây Lăng, mới vừa rồi nhận được tin của Đại ca, mẫu thân ta nửa tháng trước đã lên đường từ Lệ thành, đoán chừng sắp đến đây."

Địch Lệ Nhiệt Ba lấy lại bình tĩnh, mới nói: "Nếu Đại ca và cữu cữu đã biết thì chắc an nguy Đại cữu mẫu không có vấn đề gì. Muội sẽ cho người đi đón Đại cữu mẫu, Tứ ca không cần lo lắng."

Từ Thanh Bách cười có chút bất đắc dĩ, đem vấn đề Địch Lệ Nhiệt Ba còn nghi ngờ thản nhiên nói ra: "Huynh còn phải ở lại Tây Lăng thêm ít ngày, đến lúc đó sợ rằng bên phía mẫu thân.... Kính nhờ Lệ nhi thay huynh thuyết phục mẫu thân."

Lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba mới hiểu ra, trước đó nàng và Mặc Lộc Hàm đã thảo luận qua sau khi bọn họ rời Tây Lăng ai sẽ chịu trách nhiệm nơi này, xem ra Mặc Lộc Hàm đã quyết định.

Hơn nữa, Từ Thanh Bách từng có kinh nghiệm cai quản địa phương, hơn nữa thành tích hình như không tệ, mấy năm này ở Tây Bắc cũng xử lý địa phương cằn cỗi sỏi đá kia vô cùng tốt, giao cho huynh ấy xử lý đích thực thích hợp.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng hiểu tại sao Đại cữu mẫu không ngại hiểm trở vội vã chạy đến, Tứ ca ở Tây Lăng cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nói không chừng chính là ba năm năm năm. Hiện nay Tứ ca tuổi đã không nhỏ, nếu ba năm không về Lệ thành, còn không đem Đại cữu mẫu gấp chết.

Che miệng cười trộm một lúc, Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Tứ ca, muội biết rồi. Muội sẽ cố thuyết phục Đại cữu mẫu."

Từ Thanh Bách mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Vậy thì đa tạ Lệ nhi." Nói xong chính sự, Từ Thanh Bách cũng buông lỏng, hướng về phía Tôn phu nhân gật đầu nói: "Thanh Bách quấy rầy, kính xin phu nhân tha lỗi."

Tôn phu nhân cười nói: "Tứ công tử nói quá lời, Từ phu nhân ngàn dặm tới đây nếu như thiếp thân có giúp được gì, kính xin Tứ công tử và Vương phi cứ nói thẳng."

Từ Thanh Bách ngẫm nghĩ, quả thật cần Tôn phu nhân giúp một tay, lập tức không khách khí cười nói: "Gia mẫu có lẽ sẽ ở lại Tây Lăng vài ngày, nếu ở lại dịch quán cũng không quá thích hợp..."

Tôn phu nhân hiểu ý, cười nói: "Xem ra Tứ công tử còn phải ở lại Tây Lăng một thời gian, thật sự khiến nhóm thiên kim khuê các Tây Lăng.... Ha ha, mấy ngày nay trong thành có không ít nhà muốn bán của cải lấy tiền mặt, thiếp thân sẽ tự mình thay công tử lưu ý một chút."

Mặc dù có rất nhiều nhà quyền quý muốn đầu nhập vào Định vương phủ, nhưng đồng dạng cũng có không ít người muốn đi theo Tây Lăng hoàng xuôi nam, vì vậy trong hoàng thành có không ít tòa nhà đang treo bán.

Từ Thanh Bách chắp tay cười nói: "Như vậy, làm phiền Tôn phu nhân."

Mượn cớ Từ phu nhân sắp đến, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi thêm chốc lát liền đứng dậy cùng Từ Thanh Bách cáo từ. Vốn là thân phận nàng không cần xuất đầu suốt yến hội, lộ mặt cùng mấy quý phụ này hàn huyên mấy câu đã là tận phép.

Huống hồ nàng đứng trong gió chốc lát thân thể cũng có chút khó chịu, Tôn phu nhân cũng không dám giữ lâu, đứng dậy đưa bọn họ ra cửa, đưa tới cửa Địch Lệ Nhiệt Ba mới quay đầu lại nói: "Phu nhân, không cần tiễn nữa, xin dừng bước đi."

Tôn phu nhân cũng không khách khí, gật đầu cười nói: "Như vậy, Vương phi đi thong thả."

"Cáo từ." Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu xoay người đi tới xe ngựa.

"Vương phi cẩn thận!"

Dưới ánh mặt trời một đạo ngân quang xẹt qua, Địch Lệ Nhiệt Ba theo phản xạ tránh ra, một cơn mưa tên từ bên người nàng bắn qua ghim vào xe ngựa bên cạnh.

Thị vệ xung quanh lập tức che Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Bách ở chính giữa, một đám nam tử y phục khác nhau nhưng đều che mặt từ các nơi trên góc đường, nóc phòng nhảy xuống, lao thẳng tới Địch Lệ Nhiệt Ba đang đứng.

Thị vệ Định Vương phủ không hề khách khí tiến lên nghênh đón, song phương rất nhanh rơi vào chiến đấu. Địch Lệ Nhiệt Ba được người che ở chính giữa, thấy rõ, những người này mặc dù màu sắc trang phục khác nhau nhưng thân thủ đều không kém, rõ ràng đã trải qua huấn luyện.

Nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được trong Hoàng thành Tây Lăng trừ Tây Lăng Hoàng còn người nào có thể có được một đội tinh binh như vậy, hơn nữa muốn tới ám sát nàng.

"A?"

Những người này đột nhiên tới khiến cho mấy quý phụ đứng ở cửa chưa kịp đi vào gặp tai ương. Mặc dù không nhắm vào bọn họ nhưng mà trong loạn chiến khó tránh khỏi tai bay vạ gió.

Một nha đầu bị một kiếm đâm chết vừa đúng ngã trước mặt Tôn phu nhân, Tôn phu nhân bị dọa sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn ôm chặt nữ nhi bị dọa thét chói tai lui đến một góc.

Vừa cáu kỉnh quát: "Còn không mau bắt thích khách."

Yến hội này tụ tập nữ quyến quyền quý trong thành, tự nhiên không thể nào không có thị vệ bảo vệ. Chẳng qua là những thị vệ này rõ ràng không phải đối thủ của những thích khách này, vừa giao thủ đã chết thảm.

Một thị vệ bị một đao chém trúng mặt, đập tới bên cánh cửa. Vừa đúng rơi vào bên cạnh Bạch Thanh Ninh, Bạch Thanh Ninh trầm ổn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, sợ hãi thết âm lên, âm thanh kia còn to hơn cả Tôn Hiểu Phức.

Cách nàng không xa, một thích khách nghe được âm thanh của nàng, xoay người lại bắn ra một phi tiêu. Bạch Thanh Ninh trợn to hai mắt nhưng thân thể không thể nào di chuyển được đành phải nhắm mắt chờ chết.

Đinh—-Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, phi tiêu vốn nên ghim vào người nàng bị đánh rơi trên mặt đất. Bên cạnh còn có một chu sai bị cắt thành hai đoạn, Bạch Thanh Ninh nhớ rõ kia chính là chu sai trên đầu Định Vương phi.

Vội vàng nhìn về hướng Địch Lệ Nhiệt Ba, chỉ thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Bách được người che chở bên cạnh xe ngựa, mặc dù bốn phía loạn thành đoàn nhưng chung quanh hai người từ đầu đến cuối vẫn sạch sẽ.

Cũng không biết dũng khí từ đâu, Bạch Thanh Ninh chạy vọt về phía Địch Lệ Nhiệt Ba. Có lẽ vận khí nàng vẫn tốt, còn chưa tới tuyệt lộ, cho nên dễ dàng vọt tới trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Bách.

"Vương phi..."

Thấy nàng bị dọa không nhẹ, huống hồ người đã tới rồi cũng không thể đem nàng ném ra ngoài, Địch Lệ Nhiệt Ba ý bảo thị vệ đưa nàng tới đây.

Đi tới trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Bách, Bạch Thanh Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, có chút run rẩy nói: "Vương phi...Những người này......"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt nói: "Không cần sợ, rất nhanh sẽ không có chuyện gì."

Nhìn bộ dáng thong dong bình tĩnh của Địch Lệ Nhiệt Ba, mặc dù Bạch Thanh Ninh còn muốn nói gì đó nhưng cũng đành ngậm miệng. Chẳng qua sợ hãi nhìn cục diện trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Những thích khách này vô cùng hung hãn lại không sợ chết, không chút để ý tới người xung quanh mà chỉ liều mạng hướng về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, có xu hướng không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Thị vệ Định Vương phủ mặc dù không ít nhưng số lượng thích khách còn nhiều hơn, hiển nhiên những thích khách này biết bọn họ không có nhiều thời gian, cho nên công kích càng thêm liều mạng.

Thậm chí, có mấy người liều chết ngăn cản thị vệ Định vương phủ để đồng bọn xông lên. Nếu là lúc thường thì Địch Lệ Nhiệt Ba đã muốn khen ngợi những người này một tiếng dũng mãnh, nhưng mà tình hình lúc này đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.

Rốt cuộc, có người xông qua được hàng rào thị vệ đánh về phía Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba đẩy Từ Thanh Bách ra nói: "Tứ ca, đi mau."

Từ Thanh Bách cũng biết mình võ nghệ không thông, lưu lại cũng chỉ là gánh nặng cho Địch Lệ Nhiệt Ba, gật đầu nói: "Lệ nhi ngàn vạn lần cẩn thận."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, lắc mình tránh khỏi mũi kiếm thích khách đâm tới, trong tay áo lóe lên ngâng quang, một đạo huyết quang nhanh chóng hiện ra trên trường kiếm, cánh tay chậm rãi rơi xuống đất.

Mùi máu tươi gay mũi làm Địch Lệ Nhiệt Ba có chút khó chịu, cau lông mày lại, ra tay không chút lưu tình, chùy thủ nhanh chóng hướng về phía buồng tim thích khách, trong nháy mắt lấy đi mạng sống của hắn.

Một thị vệ nhanh chóng lôi kéo Từ Thanh Bách rút lui ra ngoài, Bạch Thanh Ninh bên cạnh vội vàng nhào tới. "Từ công tử! Từ công tử.... Mang ta cùng đi..."

Mới vừa rồi máu thích khách bị Địch Lệ Nhiệt Ba chặt tay một đao đâm chết vung hết lên người nàng, đã sớm khiến nàng cực kỳ kinh hãi, tâm thần khó có thể chịu đựng, thấy Từ Thanh Bách rời đi nàng vội vàng kéo hắn lại.

Từ Thanh Bách khẽ chau mày, chỉ đành kéo nàng theo. Nhưng mấy thích khách này hiển nhiên biết thân phận Từ Thanh Bách, rối rít vây quanh bọn họ ép dần về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

Thị vệ vừa phải bảo vệ Từ Thanh Bách vừa phải đối phó thích khách, dần dần có chút đỡ trái hở phải, liên tiếp gặp nạn. Từ Thanh Bách trầm giọng nói: "Sống chết có số, không cần lo cho ta. Các ngươi cứ chuyên tâm đối phó địch nhân đi."

Thị vệ bên cạnh cũng hiểu, nếu như mình chết thì Từ Thanh Bách không biết võ công cũng rơi vào tử lộ. Liền buông tay chuyên tâm đối phó địch, dần dần Từ Thanh Bách và Bạch Thanh Ninh bị thích khách bức về bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba vung tay đoạt trường kiếm trong tay thích khách, một kiếm đẩy hắn ra, cau mày nói: "Tại sao còn chưa đi? Tần Phong, mang Tứ ca đi trước đi."

Tần Phong đang bị mấy thích khách vây xung quanh, mặc dù nghe được mệnh lệnh của Địch Lệ Nhiệt Ba nhưng nhất thời nửa khắc cũng không có cách nào thoát ra được.

Từ Thanh Bách kéo Bạch Thanh Ninh đang giữ y phục mình không buông lui vào một bên, tận lực giữ khoảng cách với Địch Lệ Nhiệt Ba, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: "Lệ nhi, xem ra huynh đã liên hụy muội rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba vung trường kiếm như gió, cười nhạt nói: "Tứ ca nói ngốc gì đó, do muội liên hụy huynh mà."

Kiếm pháp Địch Lệ Nhiệt Ba chính là tự mình Mặc Lộc Hàm chỉ điểm, mặc dù không tính là lô hỏa thuần thanh nhưng cũng không tầm thường. Trong nhất thời thích khách cũng không làm gì được nàng. Chẳng qua là, dần dần Địch Lệ Nhiệt Ba hơi nhíu lại lông mày, bụng có chút mơ hồ đau, bên tai cũng dần dần toát ra tầng mồ hôi.

Vốn là sức khỏe nàng tuyệt đối sẽ không như vậy nhưng lúc này nàng cũng không rảnh đi quản nguyên nhân.

Thích khách phát hiện động tác Địch Lệ Nhiệt Ba dần dần chậm lại, dĩ nhiên là mừng rỡ. Mấy người cùng nhau nhào tới, ý đồ của bọn họ chính là mạng Địch Lệ Nhiệt Ba.

Chỉ cần có thể giết Địch Lệ Nhiệt Ba là có thể hủy diệt một nửa Định Vương phủ, thậm chí phá hủy Định Vương. Cho dù lần này bọn họ chỉ có tới mà không có về thì cũng coi là đáng giá.

Địch Lệ Nhiệt Ba lấy lại bình tĩnh, trường kiếm thoái mái lướt qua một mảnh huyết quang. Chẳng qua là bụng mơ hồ đau làm nàng cảm thấy thân thể vô cùng suy yếu, thậm chí có chút rét run.

"Vương phi!"

Tần Phong thoát khỏi đám thích khách đang dây dưa, cũng nhận ra Địch Lệ Nhiệt Ba đang khó chịu, vội vàng phi thân nhảy tới đưa tay vịn chặt Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba một tay nắm lấy bờ vai hắn nói: "Trước tiên mang Tứ ca đi ra ngoài."

Tần Phong cau mày, trầm giọng nói: "Không được, thuộc hạ mang Vương phi ra ngoài trước!"

Mặc dù không biết Vương phi bị thương ở đâu, nhưng cũng nhìn ra được lúc này Vương phi đang không được khỏe.

Cách đó không xa, Bạch Thanh Ninh kinh hoàng vọt tới, kêu lên: "Dẫn ta đi...Van cầu ngươi dẫn ta đi...."

Tần Phong không nhịn được giơ tay lên muốn cho nàng một chưởng, lại nghe bên tai kình phong phá không mà đến. "Địch Lệ Nhiệt Ba, nạp mạng đi!"

Ba thanh trường kiếm chói lói hướng về Địch Lệ Nhiệt Ba đâm tới. Tần Phong vung kiếm chặn lại hai thanh kiếm trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, một thanh kiếm khác không khỏi lệch đi nghiêng về phía Bạch Thanh Ninh, Bạch Thanh Ninh hét lên một tiếng đưa tay kéo người bên cạnh ra chắn, lại vừa đúng lúc bắt được vạt áo Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba vốn rất khó chịu, gần như đứng không vững, hoàn toàn dựa vào Tần Phong đỡ nàng, lôi kéo như vậy cả người liền hướng về dưới mũi kiếm.

"Vương phi!"

"Lệ nhi!"

Địch Lệ Nhiệt Ba nỗ lực giơ tay lên, chủy thủ trong tay đánh tan một kiếm này, nhưng cả người cũng rơi khỏi Tần Phong ngã xuống trên người Bạch Thanh Ninh. Thích khách kia một kiếm thất bại, kiếm thứ hai lập tức bổ lên.

"Vương phi?!"

Tần Phong bị người cuốn lấy, muốn cứu viện đã không kịp, chỉ đành đ ném trường kiếm trong tay về phía người nọ, nhưng cũng đã muộn. Trường kiếm người nọ đã đâm về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, sắc mặt Bạch Thanh Ninh trắng bệch vội vàng buông ra, chạy qua một bên, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm tới trên người Địch Lệ Nhiệt Ba, một bóng người ngọc sắc nhào tới chắn trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba.

Phốc tê một tiếng, dòng máu ấm áp rơi vào trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Nhiệt Ba trợn to hai mắt.

"Tứ...Tứ ca?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro