Chương 438: Có thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tứ......Tứ ca?"

Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc nhìn Từ Thanh Bách chắn trước người mình, một thanh trường kiếm đâm xuyên lưng hắn, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống vạt áo Địch Lệ Nhiệt Ba, nhỏ giọt lên dung nhan thanh lệ như ngọc của nàng.

"Lệ nhi..." Từ Thanh Bách có chút bất đắc dĩ cười khổ, cơn đau đớn truyền đến khiến thân người hắn không khỏi co quắp.

Tần Phong sau lưng rốt cuộc rút được ra ngoài, lại thấy một màn kinh hồn táng đảm trước mắt, tiện tay tránh thoát trường kiếm đánh tới bên người, trường kiếm trong tay đồng thời cũng chém tới người nọ.

Thích khách đang muốn rút kiếm bồi thêm một đao thì đã bị kiếm khí lẫm liệt của Tần Phong chém thành hai đoạn.

"Vương phi! Tứ công tử!" Thấy bên này gặp chuyện không may, những thị vệ khác cũng rốt rít lui lại bên này.

Thật ra thì đây cũng là sai lầm của bọn họ, dù sao mọi người đều biết thân thủ Vương phi không tệ, cho nên đại đa số người đều đặt sự chú ý lên người địch mà không nghĩ tới Vương phi lại gặp chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này những thị vệ áp sát tới đây, thu nhỏ vòng vây mặc dù không tiện chém giết những thích khách này nhưng những thích khách này muốn xông lên lần nữa cũng khó.

Tần Phong nhìn lướt qua xung quanh, mới tiến lên hỏi: "Vương phi, người..."

Địch Lệ Nhiệt Ba cắn nhẹ môi, trầm giọng nói: "Ta không sao, xem một chút Tứ ca thế nào?"

Tần Phong cũng nhìn ra thích khách kia không đả thương tới Vương phi, vết máu trên người Vương phi đa số đều là của Từ Thanh Bách. Mà Từ Thanh Bách cũng rơi vào trạng thái hôn mê.

Tần Phong lấy lại bình tĩnh, cẩn thận tra xét thương thế trên người Từ Thanh Bách, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, điểm mấy huyệt vị trên người Từ Thanh Bách nói: "Không đâm tới chỗ yếu hại, nhưng mà Tứ công tử mất máu quá nhiều, nếu không sớm băng bó cằm máu, chỉ sợ sẽ...." Nhưng giờ phút này bọn họ bị thích khách bao vây, căn bản là không có cách nào xông ra.

"Thuộc hạ đã thả tín hiệu, thị vệ trong thành sẽ nhanh chóng chạy tới." Nhìn sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba tái nhợt, Tần Phong thấp giọng nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái, cẩn thận đỡ Từ Thanh Bách để tránh vết thương bị kiếm đâm của hắn tiếp tục chảy máu.

Thị vệ Định Vương phủ trong thành còn chưa đến kịp nhưng, chốc lát sau có đại đội nhân mã chạy đến bên này. Người cầm đầu là Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong.

Từ Thanh Phong tiến vào vòng vây trùng trùng bên trong, thấy Từ Thanh Bách khắp người đầy máu nhất thời đỏ tròng mắt. "Tứ đệ! Lệ nhi...."

"Vương phi, Tứ công tử...." Phượng Chi Dao theo sát mà đến, trong lòng cũng căng thẳng, thấy Địch Lệ Nhiệt Ba bình an vô sự mới thoáng an tâm.

Vốn dĩ hắn và Từ Thanh Phong nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi nghỉ ngơi ở trạm dịch, lại không nghĩ rằng Tần Phong thả ra tín hiệu, vội vàng mang một đám người chạy tới hiện trường thì nơi này đã là một mảnh máu tanh hỗn loạn.

Trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên vẻ rét lạnh. "Giết! Lưu lại hai người sống là được."

Thấy Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen.

Một tay giữ lấy Từ Thanh Phong nói: "Tam ca, đưa Tứ ca đi y quán.... Nhanh đi!"

Từ Thanh Phong trầm mặc gật đầu một cái nói: "Huynh biết rồi."

Cúi người ôm lấy Từ Thanh Bách cẩn thận né tranh trường kiếm trên người, đứng dậy cùng mấy thị vệ rút lui ra ngoài.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng được Tần Phong và Phượng Chi Dao nâng dậy, nhưng thân thể cực kì khó chịu vừa buông lỏng nay lại càng thêm lạnh lẽo, trước mắt bỗng tối đen, té xuống dưới đất.

"Vương phi?"

"Nhiệt Ba!"

Một âm thanh lạnh lùng vang lên từ góc đường, trên đường phố một con tuấn mã nhanh chóng chạy tới. Lập tức một bóng trắng lướt trên không mang theo kiếm khí ngang trời xẹt qua, mấy thích khách gần Địch Lệ Nhiệt Ba toàn bộ bị kiếm khí gây thương tích, trên ngực rách ra một đạo vết máu ngã nhào trên mặt đất.

Mặc Lộc Hàm dừng trên mặt đất, sắc mặt âm trầm đón lấy Địch Lệ Nhiệt Ba từ trong tay Phượng Chi Dao, lo lắng nói: "Nhiệt Ba...Nhiệt Ba...."

Một tay đưa qua dò trên mạch Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng mà người từ xưa đến nay nắm thị huyết bảo kiếm trong tay cũng chưa từng run rẩy một lần, lúc này ngón tay khẽ run ngay cả mạch đập cũng sờ không tới.

Vì vậy, trên dung nhan tuấn mỹ không khỏi lộ ra một tia nóng nảy, giữa hai đầu lông mày mơ hồ có bạo khí.

Phương Chi Dao thấy có điểm bất thường, vội vàng nói: "Vương gia, Vương phi không bị thương. Chỉ là ngất đi thôi."

Thật ra thì không cần bắt mạch cũng nhìn ra được Địch Lệ Nhiệt Ba hô hấp vững vàng, chẳng qua là Mặc Lộc Hàm quan tâm quá hóa loạn, cho nên thế nào cũng nghĩ không thông.

Mặc Lộc Hàm dừng lại một chút, hình như đã tỉnh táo lại, đáy mắt thoáng qua một tia thanh minh. Lúc này mới một lần nữa bắt lấy cổ tay Địch Lệ Nhiệt Ba, mặc dù hắn không thông hiểu nhưng thân là người tập võ đối với chuyện này cũng có chút nền tảng.

Quả thật cảm giác được mạch tượng Địch Lệ Nhiệt Ba vững vàng không bị nội thương ngoại thương hay trúng độc gì cả...sắc mặt mới hòa hoãn một chút.

Phượng Chi Dao lại bồi thêm một câu, nói: "Thuộc hạ đã sai người mang đại phu tới, Vương gia không bằng trước an trí Vương phi thỏa đáng đã."

"Vương gia, trong Hoa uyển có chỗ nghỉ ngơi, không bằng tạm thời thu xếp đưa Vương phi vào trong." Tôn phu nhân đi tới, sắc mặt tái nhợt nói.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu Vương phi không có chuyện gì còn tốt, nếu có cái gì vạn nhất, bất kể có liên quan đến Tôn gia hay không thì cũng khó tránh khỏi tội trạng. Cho nên, dù bây giờ Tôn phu nhân vẫn còn bị dọa đến nhũn ra nhưng cũng không thể không tới đây nói chuyện.

Mặc Lộc Hàm ôm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba, nhàn nhạt nhìn Tôn phu nhân một cái, nhấc chân đi vào bên trong Hoa uyển.

Đại phu nhanh chóng đi tới, Mặc Lộc Hàm vừa ôm Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào một tiểu lâu được Tôn phu nhân an trí, thì Tần Phong và Phượng Chi Dao ngoài cửa mỗi người mang theo một đại phu đi vào.

Hai người này không phải là quân y trong Mặc gia quân mà là đại phu được gần đây Mặc Lộc Hàm ra lệnh mang từ y quán phụ cận tới. Hai người đột nhiên bị kèm hai bên đến đây, bị hù dọa không nhẹ.

Thấy bên giường Mặc Lộc Hàm một đầu tóc trắng sắc mặt âm trầm ngồi đó, không khỏi hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Tôn phu nhân vội vã kéo hai người lên nói: "Hai vị đại phu, mau mau chẩn mạch cho Vương phi."

Được nàng nhắc nhở, hai vị đại phu mới hồi phục tinh thần. Tay chân có chút nhũn ra, hướng mép giường đi tới, chẳng qua là thấy Mặc Lộc Hàm ngồi bên giường thế nào cũng không dám tới gần. Mặc Lộc Hàm khẽ hừ một tiếng, nhìn hai gã đại phu một lát mới đứng dậy tránh ra khỏi mép giường.

Hai đại phu này mặc dù không phải nhân vật khó lường gì nhưng xưa nay y quán loại người gì cũng có, tin tức cũng linh thông. Lúc này cũng đoán được cô gái nằng trên giường nơi đó là Vương phi, thấy Mặc Lộc Hàm nhìn chằm chằm không khỏi càng thêm cẩn thận.

Tiến lên thay phiên vì Địch Lệ Nhiệt Ba chẩn mạch, ánh mắt hai bên liếc nhau một cái, song phương trao đổi kết quả chuẩn bệnh.

Mặc Lộc Hàm đứng sau không có nhẫn nại như vậy, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc Nhiệt Ba thế nào?"

Một đại phu cau mày xem lại mạch, tựa hồ xác nhận xong mới cùng đồng bạn bên cạnh hướng về phía Mặc Lộc Hàm chắp tay nói: "Xin Vương gia yên tâm, Vương phi không có gì đáng ngại."

Sắc mặt Mặc Lộc Hàm cũng không khá hơn, trầm giọng hỏi: "Bổn Vương đang hỏi các ngươi vì sao Vương phi hôn mê bất tỉnh!"

Lão đại phu bị dọa sợ run lên vội vàng nói: "Khởi bẩm.... Khởi bẩm vương gia, Vương phi đã có thai ba tháng. Cho nên hôm mê bất tỉnh...Đại khái là vì mới vừa rồi tiểu Thế tử trong bụng bị kinh sợ...."

"Ngươi nói cái gì?" Mọi người đều sửng sốt, Mặc Lộc Hàm một tay bắt lấy vạt áo đại phu hỏi.

Đại phu kia bị dọa không nhẹ, nào nói được gì. Đại phu bên cạnh vội vàng nói: "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi đúng là có thai, những chỗ khác.... cũng không bị tổn thương gì...."

Trong phòng, Phượng Chi Dao, Tần Phong và Tôn phu nhân đều thở phào nhẹ nhõm, chợt trong lòng càng thêm mừng rỡ.

Phượng Chi Dao tiến lên giải cứu đại phu đáng thương bị Mặc Lộc Hàm bóp chặt, nói với Mặc Lộc Hàm: "Vương gia, chúc mừng Vương gia. Định Vương phủ lại sắp có thêm một tiểu Thế tử rồi."

Lúc này Mặc Lộc Hàm mới hồi phục tinh thần, đi tới ngồi xuống bên mép giường, kinh ngạc nhìn người đang ngủ mê man trên giường.

Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoay người trao đổi với đại phu. "Vương phi thật sự không có chuyện gì chứ? Lúc nào mới có thể tỉnh lại?"

Đại phu thấp giọng nói: "Vương phi bị kinh hãi không nhẹ, chủ yếu là bào thai tiểu Thế tử còn yếu, chỉ sợ là bị kinh sợ. Vương phi lâm vào ngủ say cũng là để bảo vệ tiểu Thế tử, thảo dân sẽ kê mấy đơn thuốc dưỡng thai cùng an thần cho Vương phi dùng. Nhiều nhất hai ba ngày Vương phi sẽ tỉnh lại."

Phượng Chi Dao trịnh trọng nhìn hai vị đại phu, hỏi: "Hai vị chắc chứ?"

Hai vị đại phu bất đắc dĩ vẻ mặt đau khổ gật đầu nói: "Thảo dân đảm bảo, Vương phi thật sự không sao. Lại nói thân thể Vương phi vô cùng tốt, nếu như gặp phải sự cố hôm nay, cô gái bình thường...chỉ sợ khó giữ được đứa bé. Lần này Vương phi chỉ bị động thai khí, cũng không có gì đáng ngại."

Lúc này Phượng Chi Dao mới hài lòng gật đầu một cái nói: "Vậy thì tốt, mấy ngày nay liền phiền hai vị đại phu ở lại Định Vương phủ chiếu cố Vương phi. Dĩ nhiên, Định Vương phủ sẽ cho hai vị tiền xem bệnh hài lòng."

Hai vị đại phu cũng biết mình không có cơ hội cự tuyệt, chỉ đành gật đầu đáp ứng, sau đó được Phượng Chi Dao phái người đưa đi kê thuốc.

Đợi đến khi Địch Lệ Nhiệt Ba uống xong thuốc, mặc dù vẫn còn ngủ say những sắc mặt rõ ràng đã tốt lên. Mặc Lộc Hàm mặt mũi âm u cũng thoáng tươi tỉnh lên.

Đến khi Phượng Chi Dao bẩm báo tất cả thích khách đã bị bắt lại, Mặc Lộc Hàm mới cẩn thận lôi kéo góc chăn cho Địch Lệ Nhiệt Ba rồi đứng dậy đi ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro