Chương 444: Tây Lăng Hoàng rời đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, đám đông ngoài Hoàng thành Tây Lăng cũng bắt đầu xuất động. Trong không khí lành lạnh, tướng sĩ Mặc gia quân áo đen đã thay thế dần đám quân phòng thủ Tây Lăng trên cổng thành. Điều này chính là dấu hiệu, từ nay hoàng thành Tây Lăng hoàn toàn thuộc vệ Mặc gia quân.

Ngoài cửa thành, tinh kỳ thêu long văn màu vàng sáng tung bay trong gió. Từng dãy xe ngựa đủ loại xếp hàng bên ngoài quan đạo bên cạnh, chờ đợi thời điểm lên đường.

Hôm nay chính là lúc Tây Lăng hoàng chính thức bắt đầu di giá rời Hoàng thành tới An thành, trong đó không thiếu quyền quý cùng đại thần Tây Lăng cùng rời đi.

Về phần dân chúng bình thường, mặc dù cũng có người đi theo Tây Lăng hoàng nhưng không nhiều. Đối với dân chúng bình thường mà nói, trung quân ái quốc thật ra thì cách bọn họ rất xa, huống hồ hoàng thành Tây Lăng cũng không phải là bị Mặc gia quân mạnh mẽ đánh hạ mà là bị Tây Lăng Hoàng chắp tay nhượng lại.

Như vậy, dân chúng chịu đi theo Tây Lăng hoàng tự nhiên cũng ít đi. Danh tiếng Mặc gia quân xưa nay không tệ, thay vì đi theo Tây Lăng hoàng vứt bỏ nơi nhiều thế hệ nhà mình kinh doanh sinh sống nhiều năm chạy về nơi còn chưa biết thế nào kia, còn không bằng ở lại dưới tay Định Vương phủ an phận sống qua ngày.

Cho nên, bên ngoài thành, trong đám người chen lấn đến nước chảy không lọt, người đến đưa tiễn hoặc xem náo nhiệt ngược lại còn nhiều hơn số người muốn đi.

Điều này không khỏi khiến Tây Lăng hoàng cảm thấy mấy phần thê lương, nhưng mà trên đời này nhiều nhất chính là dân chúng bình thường, Tây Lăng hoàng tự nhiên không thể để họ vào trong lòng.

"Định Vương, Vương phi tới."

Tây Lăng Hoàng sắp đi, Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba dĩ nhiên không thể không tới đưa tiễn. Cũng may Địch Lệ Nhiệt Ba tu dưỡng mấy ngày đã sớm tốt hơn nhiều, còn Từ Thanh Bách đến nay vẫn còn nằm trên giường không thể động đậy.

Mặc Lộc Hàm một tay ôm thắt lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, che nàng trong ngực, không chút để ý ánh mắt mọi người xung quanh. Nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kinh ngạc phát hiện, mấy người xung quanh, đặc biệt là nhiều đại thần quyền quý, vẻ mặt của bọn họ không phải là cung kính xu nịnh như thường ngày mà tràn đầy cực độ sợ hãi.

Lại nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt sợ hãi của những người này không phải nhìn mình mà là hướng về người bên cạnh, không khỏi nghi ngờ nhìn Mặc Lộc Hàm một cái.

Bởi vì Địch Lệ Nhiệt Ba mang thai, hơn nữa Mặc Lộc Hàm mơ hồ phát hiện Địch Lệ Nhiệt Ba không thích mình sát phạt không kiêng nể, hoặc trong lòng Mặc Lộc Hàm không thích để cho Địch Lệ Nhiệt Ba biết đây mới là tính tình của mình.

Mấy ngày sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba tỉnh lại, người chung quanh cũng không nói chuyện xảy ra trong lúc nàng hôn mê cho nàng biết. Đương nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba không biết tại sao những người này lại sợ hãi như vậy.

"Bệ hạ, chúc bệ hạ thuận buồm xuôi gió." Khó có thời điểm, Mặc Lộc Hàm hướng về phía Tây Lăng hoàng chắp tay cười vang nói.

Tây Lăng hoàng không khỏi ngẩn người, có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp lễ nói: "Đa tạ Định Vương cát ngôn, Trẫm cũng chúc mừng Định Vương và Vương phi sắp có quý tử."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu cười yếu ớt nói: "Đa tạ bệ hạ, bệ hạ bảo trọng."

Mặc dù đối mặt với mấy người đoạt đi thổ địa cùng hoàng thành của mình còn phải mỉm cười chống đỡ, cảm giác hết sức đắng nghẽn, nhưng nghĩ tới lập tức có thể rời đi nơi này hoàn toàn khỏi tên sát thần Mặc Lộc Hàm, nụ cười của Tây Lăng hoàng cũng nhiều hơn mấy phần chân thật, cười nói: "Đa tạ Vương phi, vậy trẫm cáo từ."

Mặc Lộc Hàm cười nhạt nói: "Không tiễn."

Long niễn của Tây lăng hoàng dừng tại chính giữa quan đạo cách đó không xa, chung quanh bố trí đầy thị vệ, nội thị và cung nữ trong cung. Phía sau long niễn là tọa giá của tần phi Công chúa cùng với đám tôn thất, thấy Tây Lăng hoàng được người dìu lên long niễn, những người khác cũng lần lượt lên xe chuận bị lên đường.

Đợi đến khi long niễn tiến về phía trước, Mặc Lộc Hàm liền phất tay nói với đám người đến đưa tiễn sau lưng: "Được rồi, tất cả giải tán đi."

Sau đó liền đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người chuẩn bị hồi thành. Đám người sau lưng không khỏi im lặng, Vương gia người diễn trò tốt xấu gì cũng phải làm giống một chút đi chứ. Không nói phải đợi đến khi tất cả đi xa, nhưng ít nhất cũng không thể thấy Long niễn Tây lăng hoàng mới đi được một bước mà đã vội vã xoay người rời đi a.

Nhưng mà tướng lãnh Mặc gia quân tự nhiên không có ý kiến gì, mà đám quyền quý Tây Lăng cũng vô tâm ở trước mặt chủ tử mới bày tỏ tôn kính với chủ tử cũ, lặng yên trong chốc lát rồi cũng lần lượt giải tán.

"Định Vương phi.... thiếp thân cầu kiến Định Vương phi..."

Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đang định vào thành thì nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng kêu chói tai. Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người, chỉ thấy Bạch phu nhân lo lắng chạy về hướng mình.

Đáng tiếc, sau khi chuyện thích khách xảy ra, toàn bộ thị vệ trước mắt đã đổi thành Kỳ Lân. Mặc dù Địch Lệ Nhiệt Ba không muốn, nhưng cũng biết chuyện lần này đã hù không ít người, nên cũng không lên tiếng phản đối, chỉ nghĩ là để người quan tâm mình an tâm thôi.

Thời điểm Bạch phu nhân vừa lên tiếng kêu Định Vương phi liền bị thị vệ Định Vương phủ ngăn lại, khoảng cách còn cách Địch Lệ Nhiệt Ba mười mấy bước.

Mắt thấy Địch Lệ Nhiệt Ba sắp bị Mặc Lộc Hàm đỡ vào thành, Bạch phu nhân không cam lòng liền lên tiếng kêu lên. "Vương phi...Thiếp thân có chuyện cầu kiến Vương phi..."

Mọi người ở đây đều im lặng không tiếng động, bọn họ dĩ nhiên biết chuyện của Bạch gia. Ngày đó thiên kim Bạch gia bị Định vương giết, rất nhiều người thầm đoán trong lòng lúc nào thì Định Vương phủ định động tới Bạch gia.

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi cau mày, suy nghĩ một chút nói: "Mời Bạch phu nhân tới dịch quán trước đi." Thị vệ sau lưng đáp một tiếng, xách Bạch phu nhân lên nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Tây Lăng hoàng rời đi lưu lại một hoàng cung trống rỗng. Diện tích hoàng cung Tây Lăng so với hoàng cung Đại Sở và cố cung tiền triều Đại sở lưu lại phía Nam thì nhỏ hơn một chút, nhưng dù nhỏ hơn thì cũng là một tòa hoàng cung. Mặc Mặc Lộc Hàm rõ ràng không có ý định chuyển về Tây Lăng, như vậy hoàng cung phải xử trí như thế nào cũng là một vấn đề.

Cố cung tiền triều nếu như không phải làm cung điện cho tân triều thì cũng trở thành hành cung, hoặc là khiến nó hoang phế lâu ngày dần dần hủy diệt.

Nhưng mà đây cũng không phù hợp với cách làm việc của Định vương phủ, cuối cùng Mặc Lộc Hàm suy nghĩ một chút liền định ra, nửa đầu hoàng cung hoang phế cùng nơi chuyên dụng của Hoàng đế sẽ làm chủ sự nha môn của hoàng thành Tây Lăng trong tương lai. Nửa phần sau, cũng chính là hậu cung thì tạm thời niêm phong, về sau lại tính tiếp.

Bởi vì rất nhanh sẽ phải rời Tây Lăng, cho nên Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có ý định chuyển vào trong hoàng cung, ở lại trong cung điện của Hoàng đế.... Suy nghĩ này cũng thật quá nhàm chán đi. Sau khi đưa tiễn Tây Lăng hoàng, hai người vẫn trở về dịch quán ở tạm như cũ. Sau khi trở lại dịch quán, chuyện đầu tiên cần làm chính là đi thăm Từ Thanh Bách vẫn còn đang dưỡng thương.

Mặc dù Từ Thanh Bách không bị thương đến chỗ yếu hại nhưng mà rốt cuộc cũng bị thương nặng. Sau vài ngày tu dưỡng cũng chỉ có thể ngồi trên giường dựa vào gối đầu đệm cao nói chuyện với bọn họ.

Thời điểm Địch Lệ Nhiệt Ba tiến vào, Từ Đại phu nhân đang uy Từ Thanh Bách uống thuốc, điều này làm cho Từ Thanh Bách không khỏi có chút không tự nhiên. Hắn cũng đã lớn như vậy rồi, hơn nữa cũng không phải bị thương ở tay, nên mẫu thân tự mình mớm thuốc khiến hắn có mấy phần không được tự nhiên.

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đi vào, ánh mắt không khỏi sáng lên, phảng phất thấy được cứu tinh. Từ Đại phu nhân sao có thể không biết hắn đang nghĩ gì, không vui khẽ hừ một tiếng nói: "Mặc kệ là ai tới, con cũng phải uống xong thuốc rồi mới nói!"

Từ Thanh Bách bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân, người đưa chén cho con, tự con uống cũng được."

Hắn bưng chén còn có thể một hơi uống hết, chứ uống từng ngụm từng ngụm như vậy.... phải biết mùi vị chén thuốc cho tới giờ cũng chưa khá hơn.

Từ Đại phu nhân cười mà như không cười nhìn hắn nói: "Cũng biết thuốc đắng hả? Vậy sao còn không cố dưỡng thương ? Con đừng tưởng ta không biết tối hôm qua con lại lén xem tài liệu."

Lời này thật khiến Địch Lệ Nhiệt Ba hơi áy náy, nếu không phải bọn họ vội vã rời Tây Lăng thì Tứ ca sao có thể ngay cả dưỡng thương cũng không yên.

Cuối cùng, Từ Đại phu nhân nhìn đủ bộ dáng gương mặt tuấn tú của con trai biến thành khổ qua, đem chén thuốc đưa cho hắn. Từ Thanh Bách vội vàng nhận lấy, hơi ngửa đầu đem phân nửa chén thuốc trực tiếp rót vào trong miệng, bị đắng đến cau mày.

Từ Đại phu nhân tức giận nhét vào trong miệng hắn một viên mứt quả, rồi cầm lấy chén không đi ra ngoài.

Bị biểu muội và biểu muội phu nhìn thấy bộ dáng khốn cùng của mình, Từ Tứ công tử mạnh vì gạo, bạo vì tiền cũng có chút ngượng ngùng, hướng về phía hai người cười cười nói: "Tây Lăng hoàng đi rồi à?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, ngồi xuống bên giường nhìn sắc mặt Từ Thanh Bách một chút, thấy sắc mặt so với hôm qua tốt hơn một chút mới nói: "Mời vừa đi, Tứ ca vội đi xem mấy thứ đó làm gì? Bị thương còn chưa khỏe thì phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì không phải còn có Lộc Hàm và đám người Phượng Tam ở đó sao?"

Từ Thanh Bách cười nói: "Ở trên giường nhiều ngày như vậy, cái gì cũng không thể làm thì rất nhàm chán, tùy tiện xem một chút thôi." Liếc mắt nhìn Mặc Lộc Hàm lạnh như băng ngồi một bên, Từ Thanh Bách hỏi: "Hai người tính toán lúc nào thì trở về?"

Hôm nay Đại Sở loạn thành đoàn, vốn là thời điểm tốt để bọn họ thâu tóm Tây Lăng. Nhưng mà lãnh thổ Tây Lăng rộng lớn, lần này Hoàng thành Tây Lăng dễ dàng lấy vào tay như vậy quả thật có mấy phần may mắn bên trong.

Nếu như thật sự muốn đoạt lấy toàn bộ lãnh thổ Tây Lăng thì ba năm rưỡi cũng không coi là nhiều. Đến lúc đó, nếu để Bắc Nhung, Bắc Cảnh và Lôi Chấn Đình đứng vững gót chân ở Đại Sở thì đó mới là mất nhiều hơn được. Dù sao thì Tây Lăng cho dù có lớn hơn nữa cũng không bằng Đại Sở thổ địa phong phú.

Mặc Lộc Hàm nghiêm mặt nói: "Nửa tháng sau. Nhiệt Ba mang thai, trên đường phải chậm một chút, cho nên không thể ở lâu."

Từ Thanh Bách gật đầu một cái, trù tính một chút nói: "Nửa tháng cũng đủ rồi, đến lúc đó ta cũng có thể xuống giường."

Mặc Lộc Hàm nói: "Ta đã truyền tin cho Trầm Dương, trước khi chúng ta đi chắc ông ấy đã đến đây."

Từ Thanh Bách sửng sốt, lắc đầu cười nói: "Không cần như vậy, Trầm tiên sinh còn phải chiếu cố Lệ nhi mà."

Địch Lệ Nhiệt Ba đè hắn xuống, cau mày nói: "Sao lại không cần, muội cũng chỉ là mang thai, cũng không phải bị thương đổ bệnh gì cả. Sanh con thì cần bà đỡ chứ không cần đại phu, huống hồ trong Lệ thành còn thiếu đại phu sao? Lần này nếu huynh không điều dưỡng thật tốt nhỡ lưu lại bệnh căn gì thì Đại cữu mẫu sẽ rất đau lòng."

Từ Thanh Bách còn muốn nói tiếp cái gì, Địch Lệ Nhiệt Ba trừng mắt nhìn hắn kiên định nói: "Không cho phản đối! Trầm tiên sinh cũng sớm nói, mấy năm này bị vây tại Lệ thành có chút phiền, có thể ra ngoài đi một chút cũng là chuyện tốt. Huống hồ, Tây Lăng cũng là nơi chúng ta mới đoạt đến tay, có câu nói cường long không áp địa đầu xà, có một đại phu y thuật cao mình ở đây thì bọn muội cũng yên tâm một chút."

Từ Thanh Bách biết nói không lại Địch Lệ Nhiệt Ba, chỉ đành bất đắc dĩ cười coi như là đáp ứng.

Mặc Lộc Hàm tiếp tục nói: "Ngoài ra ba mươi vạn đại quân sẽ ở lại Tây Lăng bên này, thống soái là Trương Khởi Lan. Trương Khởi Lan tính tình hào sảng nhưng cũng không bảo thủ, hai người các huynh một văn một võ chắc cũng không có vấn đề gì, huynh xem như vậy có được không?"

Từ Thanh Bách tất nhiên không có ý kiến, mặc dù hôm nay Mặc gia quân đoạt được phần lớn lãnh thổ Tây Lăng, nhưng mà Từ Thanh Bách cũng không cho rằng như vậy là thái bình vô sự. Trương Khởi Lan là lão tướng Mặc gia quân, kinh nghiệm lãnh binh phong phú có hắn mang ba mươi vạn đại quân lưu lại, Từ Thanh Bách tự nhiên yên tâm hơn nhiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro