Chương 445: Cảm ơn chàng, Lộc Hàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ tới chuyện Từ Đại phu nhân, liền vội vàng hỏi: "Đại cữu mẫu có cùng bọn muội trở về không?"

Từ Thanh Bách bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu nói: "Mẫu thân biết ta muốn ở lại Tây Lăng, chỉ sợ là sẽ ở lại chỗ này một thời gian ngắn."

Trên thực tế, nguyên câu Từ Đại phu nhân nói là. "Đại ca con ta không quản được, đệ đệ thì lại nhỏ hơn con một chút! Không thấy con thành thân ta sống chết cũng không trở về Từ gia!"

Hôm nay tiêu chuẩn đối với con dâu của Từ Đại phu nhân từ xuất thân thư hương môn đệ Đại Sở đã hạ thấp thành bất kể thế nào chỉ cần gia thế trong sạch, tình tính tốt là được rồi.

Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Từ Thanh Bách, Địch Lệ Nhiệt Ba có thể tưởng tượng Từ Đại phu nhân rốt cuộc đã nói gì.

Trầm ngâm một chút, liền tán thành cười nói: "Một khi đã vậy, chắc là cậu cả không yên lòng Tứ ca, ở lại Tây Lăng một thời gian ngắn cũng không sao. Đến lúc Đại cữu mẫu nhớ chúng ta thì phái người tới đón là được."

Mặc Lộc Hàm cũng không có ý kiến, gật đầu nói: "Như vậy rất tốt, nửa tháng nữa ta và Nhiệt Ba sẽ trở về Lệ thành. Bên này toàn bộ đều giao cho huynh."

Từ Thanh Bách do dự một chút, vẫn đem lo lắng của mình nói ra. "Trước giờ ta cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ sợ.... ."

Mặc Lộc Hàm nhíu lông mày, cũng hiểu lo lắng trong lòng Từ Thanh Bách. Năm nay Từ Thanh Bách cũng chỉ mới hai bốn hai lăm, nếu phải trông coi một phần ba lãnh thổ Tây lăng mà nói thì chính là thống soái một phương.

Trong thời gian ngắn khó có thể khiến người bên dưới phục tùng, mặc dù hắn tin tưởng năng lực của Từ Thanh Bách nhưng mà năng lực cũng cần thời gian mới có thể triển hiện. Sau khi bọn họ rời Hoàng thành, chỉ sợ cuộc sống của Từ Thanh Bách cũng sẽ không trôi qua tốt như vậy.

Lúc trước hắn chỉ suy tính về vấn đề năng lực, hơn nữa Định Vương phủ cũng không đủ người dùng, ngược lại lại quên nghĩ đến tuổi Từ Thanh Bách.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu đôi lông mày, lại cười nói: "Bản thân muội có một chủ ý, chỉ là không biết Tứ ca cảm thấy thế nào?"

Từ Thanh Bách mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. "Lệ nhi luôn nghĩ ra ý kiến hay, mau nói cho Tứ ca nghe một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Tứ ca không ngại thử một chút, xem có thể mời được vị Tú Đình tiên sinh bên Biện thành qua bên này không. Môn sinh của Tú Đình tiên sinh trải rộng khắp Tây Lăng, nếu như ông ấy có thể rời núi tương trợ Tứ ca, như vậy thì sự vụ của Tứ ca ở Tây Lăng sẽ thuận hơn rất nhiều."

Mặc dù Tú Đình tiên sinh đã ngỏ ý quy thuận Định Vương phủ, nhưng mà văn nhân, đặc biết là những văn nhân có thành tựu phi phàm luôn luôn có chút tỳ khí.

Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm mở miệng mời, tất nhiên hắn sẽ trở lại, nhưng chỉ sợ khó tránh khỏi có chút khúc mắc cùng khinh thị với Từ Thanh Bách, ngược lại lại bất lợi cho Từ Thanh Bách.

Từ Thanh Bách xuất thân là con cháu Từ gia, đối với văn nhân đại nho kiệt xuất trong thiên hạ tự nhiên là có hiểu biết, huống hồ, Tú Đình tiên sinh hay tổ phụ, phụ thân thúc phụ nhà mình đều là những nhân vật cực kỳ được sùng bái.

Suy tư chốc lát liền gật đầu cười nói: "Lệ nhi quả nhiên không khiến Tứ ca thất vọng, Tứ ca biết nên làm thế nào rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Là chúng ta khổ cực Tứ ca mới phải, như vậy, Lệ nhi không quấy rầy Tứ ca nghỉ ngơi nữa, những ngày này Tứ ca nên dưỡng thương cho tốt đi."

Mặc Lộc Hàm đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: "Trở về ta sẽ cho Phượng Hoài Đình tới đây giúp huynh xử trí chuyện phú thương ở Tây Lăng."

Từ Thanh Bách ngẩn ra, cười một tiếng nói: "Đa tạ Vương gia."

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Từ Thanh Bách suy nghĩ một chút, vẫn là cho người lấy giấy viết một phong thư, lời nói khẩn thiết, cho người đưa tới Biện thành. Vừa tự đánh giá nếu có thời gian liệu có nên tự mình đến Biện thành một chuyến hay không, chỉ tiếc hiện nay có thương tích trong người, đợi đến lúc đám người Mặc Lộc Hàm rời đi thì càng thêm bận bịu.

Sau khi ra khỏi tiểu viện của Từ Thanh Bách, Địch Lệ Nhiệt Ba mới xoay người nhìn Mặc Lộc Hàm mỉm cười nói: "Lộc Hàm, cám ơn chàng."

Mặc Lộc Hàm ngẩn ra, cúi đầu dịu dàng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. "Cám ơn ta cái gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Cám ơn những chuyện chàng đã làm cho Tứ ca."

Vô luận là đưa Trầm Dương hay Phượng Hoài Đình điều đến Tây Lăng đều không phải chuyện trong kế hoạch của Mặc Lộc Hàm. Đặc biệt là Phượng Hoài ĐÌnh, lúc này Phượng Hoài Đình ở Tây Bắc chỉnh lý sản nghiệp Định Vương phủ cùng buôn bán ở Tây Bắc vô cùng bận rộn.

Mặc Lộc Hàm cúi đầu áp trán của mình vào trán Địch Lệ Nhiệt Ba, chà chà nhẹ giọng nói: "Từ Thanh Bách không phải là Tứ ca của nàng sao, hơn nữa huynh ấy còn cứu nàng, cứu con của chúng ta. Chung quy ta cũng nên đối với huynh ấy tốt một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Chàng luôn luôn rất tốt với bọn họ, ta biết."

Mặc dù Mặc Lộc Hàm nơi nơi chèn ép bóc lột Đại ca, nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở một mình Đại ca mà thôi. Đối với mấy biểu ca khác đúng là tương đối khá. Tựa như lần này, trước khi tấn công Tây Lăng, Mặc Lộc Hàm cũng đã có ý định để Từ Thanh Bách ở lại Tây Lăng, điều này cũng xem như là vì tương lai của Từ Thanh Bách mà lót đường.

Từ Thanh Bách còn quá trẻ, hơn nữa hay ở bên ngoài, ít khi tham gia vào chuyện trọng yếu trong Định vương phủ. Chuyện ở Tây Lăng, nếu huynh ấy có thể xử lý thỏa đáng, tiền đồ trong tương lai tất nhiên sẽ không thua kém bất cứ tâm phúc trọng yếu nào trong Định vương phủ.

"Nhiệt Ba thích, tất nhiên ta muốn đối tốt với họ." Mặc Lộc Hàm cười nói, cúi đầu nhè nhẹ cắn một cái lên đôi môi đỏ hồng của nàng.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Vậy chàng có thể đối với Đại ca tốt một chút không?" Ta thật sự không muốn làm pháo hôi kẹp giữa hai người.

Mặc Lộc Hàm cười trầm. "Chuyện này hả.... . Nhiệt Ba thế nào lại làm khó vi phu như vậy? Vi phu khổ sở biết bao."

Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt. "Đây mà là làm khó gì? Chàng không nên đối chọi gay gắt với Đại ca như vậy."

"Chuyện này .... . ai bảo bộ dáng huynh ấy khiến người ta ghét bỏ. Nàng xem.... bây giờ còn chưa tìm được thê tử, không phải là chứng cớ tốt nhất sao?" Mặc Lộc Hàm chà chà mái tóc phiếm hương của nàng, lười biếng nói.

".... ." Cho nên, chàng đang ghen tỵ Đại ca dáng dấp đẹp hơn chàng à.

"Vương gia, Vương phi...."

Rời khỏi tiểu viện của Từ Thanh Bách, hai người định về phòng thì Địch Lệ Nhiệt Ba mới nhớ ra còn có một vị Bạch phu nhân đang chờ cầu kiến. Vì vậy Mặc Lộc Hàm đành phải đầy bụng oán khí theo chân Địch Lệ Nhiệt Ba đi gặp người.

Vừa bước vào khách sảnh, vốn là Bạch phu nhân đang muốn tiến lên chào đón, thân thể lập tức cứng đờ, sắc mặt trắng bệch nhìn Mặc Lộc Hàm đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào, ngay cả đi lên hành lễ cũng quên mất.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mi, cũng không quá để tâm chuyện Bạch phu nhân thất lễ, cười nhạt nói: "Bạch phu nhân cầu kiến Bổn phi là có chuyện cần nói sao?"

"Thiếp thân.... thiếp thân.... ." Bạch phu nhân nhìn Mặc Lộc Hàm, tứ chi cứng ngắc giống như bị đóng băng vậy, bên tai giống như vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết còn có thanh âm kêu khóc thể thảm của nữ nhi khi bị kéo xuống hôm đó, sắc mặt càng thêm khó coi, cả người lao đảo run rẩy giống như muốn ngã.

"Bạch phu nhân?" Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày hỏi: "Phu nhân có chỗ nào không thoải mái sao?"

Bạch phu nhân sợ hết hồn, ngược lại dù sao cũng hồi thần lại, vội vàng nói: "Thiếp thân.... thiếp thân không có, đa tạ Vương phi quan tâm, thiếp thân...không sao..."

Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt không nói gì, dáng vẻ của Bạch phu nhân cũng không giống như là không có chuyện gì.

"Bạch phu nhân tới gặp Bổn phi là có chuyện gì muốn nói sao?"

Sắc mặt Bạch phu nhân trắng bệch, trong lòng thầm kêu khổ, đứng trước mặt Định Vương, đừng nói là nàng muốn cầu xin tha thứ, mà ngay cả lời thỉnh an bình thường cũng không thể nói ra.

Thấy thế, Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng người nhìn về phía Mặc Lộc Hàm. Lại thấy sắc mặt Mặc Lộc Hàm bình thản, có thể nói là ôn hòa, hiển nhiên tâm trạng không tệ, cũng không hù dọa người mới đúng.

"Lộc Hàm?" Suy nghĩ một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba quyết định nhanh chóng đuổi Lộc Hàm đi. "Xem ra Bạch phu nhân có lời muốn nói riêng với ta, hay là chàng về trước đi được không?"

Mặc Lộc Hàm một tay nắm lấy tay Địch Lệ Nhiệt Ba, nói: "Đương nhiên không được, có lời gì cứ nói, nếu như không mở miệng hiển nhiên là không có lời muốn nói. Đúng không, Bạch – phu – nhân?"

Người Bạch phu nhân run lên, vội vàng gật đầu nói: "Vương gia nói phải, thiếp thân nhất thời hồ đồ quấy rầy Vương phi! Thiếp thân...Thiếp thân xin phép cáo lui!" Nói xong, cũng không đợi Địch Lệ Nhiệt Ba trả lời, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghi hoặc nhìn Mặc Lộc Hàm. "Chuyện này là sao đây?"

Mặc Lộc Hàm nhún vai. "Ai biết được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro