Chương 446: Thắng thắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dáng không thèm để ý của Mặc Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba hơi cau mày. Sau khi tỉnh dây, nàng có cảm giác rằng người bên cạnh có chuyện gì gạt nàng, mới vừa rồi Mặc Lộc Hàm dọa Bạch phu nhân bỏ đi lại càng khiến nàng cảm thấy rõ hơn.

Ngẩng đầu lên, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thẳng mặt Mặc Lộc Hàm hình như có chút chột dạ, nhẹ giọng hỏi: "Lộc Hàm, chàng có chuyện gì gạt ta không?"

"Ách....Dĩ nhiên không có. Sao Nhiệt Ba lại hỏi vậy?" Mặc Lộc Hàm lại cười nói, dường như nụ cười trên mặt không còn vẻ nhẹ nhõm tự tại như ngày thường.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày cười mà như không cười nhìn hắn: "Chẳng lẽ Vương gia coi trọng cô nương nhà nào, vội vàng đón vào phủ cho Tiểu Bảo thêm một di nương?"

Sắc mặt Mặc Lộc Hàm biến hóa, khóa miệng kéo ra, một tay ôm Địch Lệ Nhiệt Ba vào trong lòng, rầu rĩ nói: "Nhiệt Ba nói bậy, Bổn Vương chỉ thích một mình Nhiệt Ba thôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười vỗ vỗ lưng hắn, hỏi: "Vậy rồi cuộc là chàng đang che che giấu giấu chuyện gì vậy? Mấy ngày nay ta không khỏe, chẳng lẽ đợi đến lúc tốt rồi, tự ta lại không đi hỏi à?"

Cho nên nói, Định Vương gia quân tâm quá hóa loạn, cũng sẽ làm ra không ít chuyện ngu ngốc. Nói ví dụ, hắn rõ ràng biết những chuyện này căn bản không giấu được, trừ phi hắn có thể diệt khẩu hết những người biết chuyện này. Nhưng mà bản năng hắn không muốn để cho Nhiệt Ba thấy một mặt này của mình.

Một lúc lâu, Mặc Lộc Hàm mới rầu rĩ nói: "Ta giết nữ nhi của Bạch Duẫn Thành rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi ngẩn ra, nhớ tới hôm đó thời điểm bị đâm Bạch Thanh Ninh còn đang ở bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: "Là bởi vì chuyện ám sát hôm đó sao?"

Mặc Lộc Hàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Không liên quan đến Nhiệt Ba, là Bổn Vương nhìn nàng ta không vừa mắt."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ cười một tiếng, nhẹ giọng thở dài nói: "Mặc dù Bạch Thanh Ninh tội không đáng chết, nhưng mà, chàng cũng không cần vì chuyện này mà gạt ta chứ?"

Mặc dù rất nhiều quan niệm thâm căn cố đế của kiếp trước khiến nàng không quen tùy tiện lấy tính mạng người ta, nhưng mà ít nhất trong lòng nàng thì Mặc Lộc Hàm quan trọng hơn Bạch Thanh Ninh gấp vạn lần.

Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, cho dù Địch Lệ Nhiệt Ba không quen cũng hiểu, có lúc chưa chắc là bởi vì ngươi đáng chết nên mới bị giết, người tội không đáng chết rất nhiều, nhưng mà người tội không đáng chết lại chết còn nhiều hơn người đáng chết. Bọn họ ở vị trí này, rất nhiều chuyện chính là thân bất do kỷ.

Mặc Lộc Hàm giương mắt lên nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu mới nói: "Ta còn giết rất nhiều quyền quý Tây Lăng."

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc một hồi, mới than nhẹ một tiếng hỏi: "Bao nhiêu người?"

"Ba thành." Mặc Lộc Hàm hờ hững nói.

Ba thành quyền quý trong Hoàng thành Tây Lăng bị hắn giết cả nhà, điều này khiến người đời chấn động tuyệt đối còn hơn cả giết ngàn vạn dân chúng bình thường.

Hồi lâu, Địch Lệ Nhiệt Ba mới lần nữa dựa về trong lòng Mặc Lộc Hàm, nhẹ giọng thở dài nói: "Chàng là vì chuyện này mới không cho bọn họ nói với ta à?"

Mặc Lộc Hàm cúi đầu nhẹ vuốt tóc của nàng, hơi buồn phiền nói: "Không phải Nhiệt Ba không thích ta giết người lung tung sao?"

Tâm tình vốn có chút ngưng trọng của Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi vui lên, ngẩng đầu lên tức giận nhìn hắn một cái. "Chàng cũng biết mà mình giết người lung tung hả? Ta cũng không phải bồ tát trong miếu, thời điểm cần đại khai sát giới cũng sẽ không nương tay. Chàng nhất thời tức giận hoặc là vì nguyên nhân gì giết đám quyền quý kia thì cũng thôi đi. Nhưng mà mấy nha hoàn tôi tớ không hiểu chuyện kia thì biết cái gì? Không đâu lại làm bẩn danh tiếng của chàng mà thôi."

Mặc Lộc Hàm yên lặng nhìn nàng, không phải là hắn nhất thời không khống chế được sao....

Nhìn bộ dáng này của hắn, sao Địch Lệ Nhiệt Ba có thể tiếp tục tức giận, giơ tay lên sờ nhẹ ấn đường đang nhăn thật chặt của hắn, dịu dàng nói: "Tuy rằng ta không tin nhân quả báo ứng, nhưng mà sát nghiệp quá nhiều dù sao cũng tổn hại đến thiên hòa, cũng khiến con người ta lạc mất tâm trí. Lộc Hàm, ta hi vọng chàng luôn tốt."

Ngay từ lúc ở Biện thành, Địch Lệ Nhiệt Ba đã phát hiện trong lòng Mặc Lộc Hàm tồn tại sát khí kinh người. Những năm này hắn khống chế vô cùng tốt, nhưng mà mấy lần mất khống chế đều mang đến ảnh hưởng rung động.

Truy cứu nguyên nhân, rất có thể là hậu di chứng sau khi hắn mạnh mẽ áp chế cừu hận Mặc gia quân cùng hai đời Định Vương năm đó để lại, Địch Lệ Nhiệt Ba không hy vọng những lần mất không chế như vậy trở thành trạng thái bình thường.

Nếu không kết quả cũng không sai biệt, một là hắn hoàn toàn phát tiết bạo khí trong lòng ra ngoài rồi từ từ bình tĩnh lại, một cái khác chính là trong chém giết vô tận cuối cùng đánh mất chính mình. Mà vô luận thế nào thì cũng cần vô số người phải giá sinh mạng.

"Nhiệt Ba..." Mặc Lộc Hàm kinh ngạc nhìn khuôn mặt lo lắng của thê tử trước mắt, có chút mệt mỏi rũ tròng mắt, dựa vào bả vai Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng nói: "Nhiệt Ba, ta mệt quá.....Đừng rời khỏi ta..."

Nhiệt Ba lo lắng điều gì, đương nhiên hắn hiểu, trên thực tế, chính hắn cũng hiểu. Ví dụ như lần này, rõ ràng hắn có biện pháp xử lý tốt hơn, nhưng lúc ấy trong lòng hắn không có ý tưởng nào, chỉ muốn giết sạch tất cả những cả những kẻ muốn tổn hại Nhiệt Ba. Trừ điều đó ra, hắn căn bản không nghĩ tới điều gì khác.

Kết quả như vậy, cho dù hiện tại hắn vẫn như cũ cảm thấy không xấu, nhưng cũng biết đã chôn xuống không ít hậu hoạn khôn lường.

Địch Lệ Nhiệt Ba vươn tay nắm chặt lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng vẫn còn phẳng của mình, mỉm cười nói: "Sao ta có thể rời chàng đi được? Chúng ta đã có Tiểu Bảo, hiện tại lại có thêm một bảo bảo nữa."

Bàn tay Mặc Lộc Hàm đặt trên bụng nàng có chút dừng lại, nhẹ giọng hỏi: "Nếu như không có con thì sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng nói: "Nếu như không có con, chỉ sợ là Vương gia sẽ coi trọng người khác đi?"

Mặc Lộc Hàm lắc đầu, khéo léo nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào hai mắt của mình, nghiêm mặt nói: "Bổn Vương không quan tâm con cái, cho dù không có con thì ta cũng chỉ cần một mình Nhiệt Ba thôi."

Ở thời cổ đại, đối với một cô gái mà nói thì đây chính là những lời thâm tình nhất rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ cười một tiếng, hài hước nhìn hắn nói: "Bây giờ Vương gia nói lời này đã muộn rồi."

Bọn họ đã có một đứa nhỏ, nay lại sắp có thêm một đứa khác, những lời tình cảm như vậy tự nhiên cũng giảm bớt nhiều.

Thấy Nhiệt Ba không tức giận, vui vẻ trong đáy mắt Mặc Lộc Hàm chầm chậm tràn ra.

Êm ái ôm nàng vào trong lòng cười nói: "Bổn Vương đều nói lời từ đáy lòng, nếu như không phải là con của Nhiệt Ba thì Bổn Vương đâu cần bọn chúng làm gì?"

"Đúng rồi, lúc này Bạch phu nhân đi cầu ta là có chuyện gì?" Tựa vào trong ngực Mặc Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi.

Mặc Lộc Hàm nhướng mày, không chút để ý nói: "Nhiều quyền quý bỏ mình như vậy mà mấy ngày nay Bổn Vương lại gạt Bạch gia sang một bên. Đoán chừng Bạch Duẫn Thành rất sốt ruột đi."

"Chàng tính vứt bỏ Bạch gia sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba có chút tò mò hỏi.

Bạch gia thân là thế gia đứng đầu Tây Lăng, vô luận về tình hay về lý thì Định Vương phủ cũng nên để cho Bạch gia mấy phần mặt mũi. Nhưng giờ Mặc Lộc Hàm không chút do dự giết chết đích nữ Bạch gia, tự nhiên là có ý định vứt bỏ Bạch gia.

Mặc Lộc Hàm gật đầu nói: "Chung quy Bạch gia cũng không có mấy người có thể sử dụng, huống hồ, lại là hạng gió chiều nào theo chiều nấy. Lúc Lôi Chấn Đình đắc thế liền ngả về phía Lôi Chấn Đình, hiện tại chúng ta vừa mới vào Hoàng thành đã đảo hướng về phía Định Vương phủ. Mặc dù có thời điểm cần phải thức thời, nhưng nếu làm quá mức...sẽ khiến cho người ta cảm thấy chướng mắt. Gia nghiệp Bạch gia lớn như vậy phải xử lí thế nào, nếu cất nhắc thì không khỏi khiến người khác cảm thấy bất công, nếu như để đó không dùng, Bạch Duẫn Thành sớm muộn cũng làm phản, còn không bằng giải quyết luôn một lần. Về phần hậu phi chi tộc gì đó, hừ! Bổn Vương không hy vọng sau này Tiểu Bảo sẽ cưới một nữ nhân họ Bạch."

Nói đến đây, Địch Lệ Nhiệt Ba liền cảm thấy thông suốt, một thế gia đại tộc có lịch sử hơn hai trăm năm trải qua biết bao biến động cư nhiên ngay cả một nhân tài cũng không bói ra được. Mà một gia tộc như vậy không chỉ phồn vinh hơn hai trăm năm mà thậm chí còn trở thành một trong những đệ nhất thế gia Tây Lăng, không thể không khiến người ta kinh ngạc.

Hoặc nói, Bạch gia không phải không có người xuất chúng, chẳng qua là những người này cho tới bây giờ cũng không đặt tâm tư vào nơi nên dùng. Thật lòng mà nói, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không hy vọng dưới trướng Định Vương phủ tồn tại một hậu phi chi tộc như vậy. Không nói, họ hàng gần thành thân có ảnh hưởng không tốt đến gen con cháu.

"Chàng định làm gì? Có cần ta đi gặp Bạch phu nhân một chuyến không?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Mặc Lộc Hàm lắc đầu nói. "Không cần, nàng cách Bạch thị xa một chút, nữ nhân kia có chút không đúng lắm."

"Hả?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày, mới vội vàng gặp bà ấy mấy lần, cũng không nhìn ra Bạch phu nhân có chỗ nào không đúng.

Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng, nói: "Bà ta bị Bổn Vương dọa cho sợ đến không dám nói lời nào nhưng lại có gan muốn Bổn Vương tránh đi? Nếu như đến là vì chuyện quan trọng liên quan đến hưng suy của gia tộc, thì cho dù bị dọa đến nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi bà ta vẫn sẽ nói ra. Đương gia chủ mẫu Bạch gia tuyệt đối sẽ không giống một dân phụ ngu ngốc mà quên đi chừng mực."

"Vậy bà ta định làm gì?"

Tựa vào trong ngực Mặc Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba có chút miễn cưỡng nói. Kể từ sau khi tỉnh lại, cả người tựa hồ lười biếng đi nhiều, ngay cả động não cũng lười làm.

Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt nói: "Hiện tại còn chưa biết, nhưng mà ta sẽ cho người coi chừng bà ta."

"Ừ, được...." Giọng nói Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo chút mệt mỏi, Mặc Lộc Hàm cũng không nói thêm gì, cúi đầu nhìn người trong lòng dần dần nhắm mắt rơi vào giấc ngủ, ánh mắt dịu dàng như nước.

"Vương...." Phượng Chi Dao vừa bước vào cửa, còn chưa kịp nói chuyện đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Lộc Hàm ngăn lại.

Ngẫu nhiên may mắc thấy được ánh mát Định Vương từ cực độ dịu dàng trong nháy mắt chuyển thành lạnh thấu xương, trong lòng Phượng Chi Dao không khỏi âm thầm mắng chửi. Đây cũng quá là trọng sắc khinh bạn, còn có nhân tính nữa không hả.

Dường như nhìn thầy Phượng Chi Dao oán thầm trong bụng, Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng ôm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba trở về phòng. Phượng Tam công tử có chuyện cần bẩm báo đành phải im lặng theo sau.

Đến đến khi Mặc Lộc Hàm thu xếp ổn thỏa cho Địch Lệ Nhiệt Ba mới xoay người ra cửa, nhìn lướt qua Phượng Chi Dao đang suy nghĩ viển vông hỏi: "Chuyện gì?"

Phượng Chi Dao ho nhẹ một tiếng, kéo lại dòng suy nghĩ không biết đang bay tới nơi nào, trả lời: "Đã phái người theo dõi Bạch thị, sau khi ra khỏi cửa thần sắc Bạch thị hình như hơi khác lạ, xem ra vừa rồi bị Vương gia dọa sợ không thể nói phân nửa là giả bộ."

Mặc Lộc Hàm cũng không ngoài ý muốn, hỏi: "Bà ta muốn gặp Nhiệt Ba làm gì?"

Phượng Chi Dao lắc đầu một cái, sờ cằm như có điều suy nghĩ nói: "Mấy ngày trước Vương gia mới giết nữ nhi của bà ta, liệu có phải bà ta...muốn thay nữ nhi báo thù hay không? Ách....chắc không phải đâu, bà ta đâu to gan đến vậy?"

"Báo thù? Không phải là nên đến tìm Bổn Vương sao?"

Vẻ mặt Phượng Chi Dao như gặp quỷ, nhìn hắn nói: "Vương gia, cho dù Bạch thị kia không có kiến thức thì cũng biết muốn động vào lão nhân gia người cho dù nàng ta đầu thai mười lần cũng không đủ đi? Huống hồ, không phải người ta vẫn có câu..... muốn cừu nhân của ngươi đau đến không muốn sống thì chỉ cần phá hủy người hắn để ý nhất sao?"

"Cái gì...." Mặc Lộc Hàm trầm mặc hồi lâu, gật đầu coi như thừa nhận suy đoán của Phượng Chi Dao. "Cho người coi chừng Bạch thị thật kỹ cho ta, một khi bà ta có dị động lập tức giết! Không....Hiện tại cho người đi giết bà ta."

Hiện tại Nhiệt Ba có thai, không tiện động thủ, mặc dù Mặc gia quân và thị vệ Kỳ Lân có thể tin nhưng mà trên đời này không có chuyện gì trăm phần trăm an toàn. An toàn nhất chính là...trước khi chuyện phát sinh lập tức bóp chết tất cả nguy cơ!

Phượng Chi Dao bất đắc dĩ vỗ trán, Vương gia, suy nghĩ của người không khỏi quá xa rồi đi, đây cũng chỉ là suy đoán của thuộc hạ mà thôi. Nhưng mà, Vương gia lớn nhất mọi chuyện đều do Vương gia định đoạt.

Phượng Chi Dao không chút trách nhiệm suy nghĩ, lập tức cho người đi thăm dò, nếu như Bạch thị thật sự có động có bất chính, thì trực tiếp giết đi. Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ một phần ba quyền quý còn dư lại trong Hoàng thành cũng không giữ được.

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Mặc Lộc Hàm hài lòng gật đầu, nhìn Phượng Chi Dao cất bước rời đi, Mặc Lộc Hàm đột nhiên mở miệng gọi hắn lại, chán nản nói: "Phượng Tam, Bổn Vương nhìn rất già sao?"

Dưới chân Phượng Chi Dao lảo đảo, trong lòng lặng lẽ kêu hỏng bét: Thật ra người mang thai không phải Vương phi mà là Vương gia lão nhân gia người đi, tính tình thay đổi không khỏi quá nhanh.

"Làm sao có thể? Vương gia rõ ràng là trẻ trung khỏe mạnh, đang lúc thanh xuân phơi phới phong nhã hào hoa mà." Có thể coi là như vậy đi? Nhìn người một đầu tóc bạc, mấy lời nịnh nọt đang muốn phun ra liền bị chặn trong họng.

Mặc Lộc Hàm gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro