Chương 447: Bạch phu nhân chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch phu nhân trở lại trong phủ, còn chưa vào đại sảnh đã thấy Bạch Duẫn Thành vẻ mặt lo lắng ra đón: "Phu nhân, sao rồi?"

Ánh mắt Bạch phu nhân có chút cổ quái liếc nhìn trượng phu, cúi đầu. Trong lòng Bạch Duẫn Thành không khỏi giật mình, vội vàng lôi kéo Bạch phu nhân vào đại sảnh mới hỏi: "Phu nhân, Định Vương phi nói thế nào?"

Bạch phu nhân lắc đầu một cái không nói lời nào, Bạch Duẫn Thành vội muốn chết, luôn miệng nói: "Rốt cuộc Định Vương phi có ý gì, bà nói gì đi chứ."

Bạch phu nhân thấp giọng nói: "Định Vương vẫn canh giữ bên người Định Vương phi, ta căn bản không có cách nào nói riêng với Định Vương phi."

Bạch Duẫn Thành cau mày hỏi: "Cho dù như vậy thì bà cũng có thể dò xét ý của Định Vương một chút mà. Rốt cuộc có nhìn ra hai vị kia tính thế nào không?"

Bạch phu nhân ngẩng đầu lên nhìn Bạch Duẫn Thành, đột nhiên ha hả nở nụ cười.

Bạch Duẫn Thành kỳ quái nhìn bà ta có chút không hiểu hỏi: "Bà rốt cuộc sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?".

"Lão gia....Người còn nhớ Ninh nhi của chúng ta không?"

Bạch Duẫn Thành sửng sốt, đây là thế nào? Nữ nhi mới qua đời còn chưa hạ táng, sao ông có thể không nhớ rõ? Nếu như không phải tại nữ nhi này thì có lẽ Bạch gia cũng không lâm vào cục diện bị động như vậy, cho dù ông còn ý định gì thì cũng đều thành vô ích.

Hôm nay, ngoại trừ ngoan ngoãn đi theo Định Vương phủ, bọn họ căn bản không còn đường khác để đi, thế mà cố tình lúc này Bạch Thanh Ninh lại đắc tội lớn với Định Vương phủ.

Bạch Duẫn Thành tự cho rằng mình không lộ ra biểu tình gì, nhưng mà Bạch phu nhân vẫn nhìn ông ta chằm chằm trong nháy mắt lại thấy rõ nỗi oán hận trong đáy mắt.

Buông xuống ánh mắt, đè xuống doan tính và ngoan lệ, Bạch phu nhân đột nhiên cười một tiếng nói: "Lão gia, Định Vương phủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Bạch Duẫn Thành không hiểu, kéo Bạch phu nhân lại, cáu kỉnh hỏi: "Có ý gì? Bà làm cái gì rồi?"

Bạch phu nhân giơ tay vung cánh tay ông ta ra, căm hận nói: "Ta chẳng làm gì cả! Ta chỉ hận ta chẳng thể làm được gì!"

Không sai, hôm nay bà đi đúng là muốn thừa dịp đơn độc tấn kiến Địch Lệ Nhiệt Ba mà giết nàng ta báo thù cho con gái của mình. Cả đời bà chỉ có một nữ nhi là Thanh Ninh, trăm cưng ngàn chiều lớn lên, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cứ như vậy bị Định Vương giết đi.

Chỉ cần mỗi lần nhắm mắt lại, bà liền nghe được âm thanh thê thảm của nữ nhi vang vọng bên tai: "Mẫu thân...cứu mạng, con không muốn chết! Con là bị oan..." Tất cả cũng chỉ vì Địch Lệ Nhiệt Ba, nếu không phải vì nàng ta, làm sao Định Vương lại giận chó đánh mèo lên Thanh Ninh, nữ nhi của bà làm sao mà chết?

Quan trọng nhất là, Địch Lệ Nhiệt Ba còn là nữ nhân Định Vương yêu nhất, chỉ cần nàng ta chết, Bạch phu nhân gần như có thể tưởng tượng được Định Vương sẽ điên cuồng thống khổ như thế nào.

Chỉ tiếc....Mọi chuyện đều không tiến hành như dự tính của bà ta. Mới trải qua trận ám sát, Định Vương căn bản không cho bất cứ người lạ nào đến gần Định Vương phi. Mà nhất thời hốt hoảng lại khiến bà ta để lộ sơ hở, trên đường trở về bà cũng biết, sau lưng có người Định Vương phủ đi theo mình, mặc dù không biết rốt cuộc ở nơi nào, nhưng bà có thể cảm giác được có một đôi mắt không lúc nào không nhìn mình chằm chằm.

Bà biết...Bạch gia xong rồi, mà bà cũng đánh mất cơ hội duy nhất để báo thù cho nữ nhi. Nhưng mà, bà không cam lòng....

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bạch Duẫn Thành lo lắng hỏi, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Bạch gia, ông ta không thể không lo lắng.

Bạch phu nhân cười mà như không cười nhìn ông nói: "Không phải ông muốn biết hôm nay ta đi gặp Định Vương phi nói những gì sao? Ta không nói gì cả...Bởi vì, ta vốn là muốn đi giết Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng mà, nhưng mà Mặc Lộc Hàm vẫn luôn canh giữ bên người nàng, xung quanh đều là thị vệ võ công cao cường, ta không có cơ hội...."

"Bà điên rồi!" Bạch Duẫn Thành kinh hãi nhìn chằm chằm Bạch phu nhân nói: "Bà có biết bà đang làm gì không hả? Bà muốn phá hủy Bạch gia sao?"

Bạch phu nhân cười ha hả, ánh mắt mê ly. "Nữ nhi không còn, ta còn cần Bạch gia làm gì? Lão gia, Thanh Ninh là nữ nhi ruột của chúng ta, nàng cứ như vậy bị Mặc Lộc Hàm giết chết, ông một câu cũng không nói. Hơn nữa cả ngày chỉ biết nghĩ cách lấy lòng cừu nhân của mình, ông rốt cuộc có lương tâm không hả. Mỗi ngày ta....mỗi ngày ta đều nghe thấy nữ nhi khóc gọi bên tai, nói là nó bị oan, nói là nó không muốn chết.....Nó muốn ta thay nó báo thù...."

Bạch Duẫn Thành đẩy bà ta ra, lạnh lùng nói: "Ta chính là không có lương tâm vậy đấy, những năm qua Bạch gia cũng không chỉ chết một nữ nhi. Trước đó vài ngày Tiểu Thất, Tiểu Cửu, Thập Nhị bị Định Vương giết, sao không thấy bà đau lòng? Bọn chúng cũng là nữ nhi Bạch gia ta."

"Bọn chúng cũng chỉ là con vợ kế nô tỳ mà thôi, có gì đáng để đau lòng? Sao có thể đánh đồng cùng Ninh nhi của ta!" Bạch phu nhân khinh thường nói.

Những thứ nô tài kia cũng chỉ là con cái chi dưới cùng con của đám di nương mà thôi, làm sao có thể so vơi nữ nhi bảo bối quý báu của bà? Con gái bà vốn là có thể làm Hoàng Hậu hoàng phi, đều tại.... Đều tại Bạch Duẫn Thành! Nếu không phải ông ta muốn đem một nữ nhi đưa tới Định Vương phủ thì nữ nhi của bà sao phải chết?

"Ta không thèm nói với bà điên nhà ngươi nữa!" Bạch Duẫn Thành vung tay áo nói, ông chẳng thể nào ngờ tới người cản chân mình lúc này lại là chính thất phu nhân mình vẫn luôn hài lòng.

Bạch Duẫn Thành cũng không để ý tới Bạch phu nhân nữa, xoay người đi về phía thư phòng, ông phải tìm người thương lượng một chút xem sau này lên làm gì bây giờ. Chỉ mong nữ nhân kia không để lộ sơ hở gì khiến cho Định Vương nhìn ra, nếu không Bạch gia liền xong rồi.

Thấy Bạch Duẫn Thành không quay đầu lại liền xoay người rời đi, Bạch phu nhân cũng không thèm để ý, không chút để ý ánh mắt kinh ngạc cùng coi thường của đám hạ nhân, lảo đảo trở về sân viện của mình.

Trong phòng Bạch phu nhân tối đen, không giống gian phòng của đương gia chủ mẫu một thế gia đại tộc chút nào. Vào phòng, Bạch phu nhân vẫy vẫy tay ra hiệu nha đầu phía sau khép cửa phòng lại. Đến màn che buông xuống trong tận cùng gian phòng, vạch màn che ra lộ ra một bài vị đen như mực bên trong. Trên đó viết chính là "Ái nữ Bạch Thanh Ninh chi linh vị."

Bạch phu nhân trìu mến nhìn bài bị trên bàn thờ, nhẹ nhàng vuốt ve một cái, phảng phất đấy không phải một bài vị lạnh như băng mà là nữ nhi xinh đẹp ưu nhã lúc trước.

"Ninh nhi, thật xin lỗi, đều là mẫu thân vô dụng....Mẫu thân không cứu được con, hôm nay ngay cả báo thù cho con cũng không làm được. Trữ nhi ngoan, cha con căn bản không quan tâm con, nhưng mà mẫu thân sẽ luôn nhớ con, con cứ đi đầu thai đi, mẫu thân nhất định sẽ báo thù cho con mà. Con không cần tiếp tục đi vào giấc mộng của mẫu thân ...." Bạch phu nhân hướng về phía linh vị vui vẻ nói, dần dần biến thành nức nở.

Kể từ sau khi nữ nhi qua đời, Bạch phu nhân chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Mỗi lần nhắm mắt trong con ngươi liền hiện lên đủ mọi hình ảnh của nữ nhi. Trong đó, khiến cho người kinh hãi nhất là bộ dáng nữ nhi bị các loạt khốc hình hành hạ kêu rên, mỗi lần đều khiến Bạch phu nhân giật mình tỉnh dậy.

Kể từ sau khi Bạch Thanh Ninh chết, Bạch phu nhân vẫn không dám tới nhìn thi thể nàng. Mặc dù người niệm nói nhìn qua tiểu thư cũng không phải chịu đau đớn gì, nhưng mà Bạch phu nhân vẫn không cách nào an tâm. Thật ra thì trong lòng bà mơ hồ có chút áy náy cùng bất an, thời điểm Định Vương muốn giết Bạch Thanh Ninh, bà ta bị dọa, cho nên không tiến lên cầu tình cho nữ nhi mà cứ trơ mắt nhìn nàng bị kéo đi.

Có lúc bà thậm chí còn mơ thấy nữ nhi một thân đầy máu đến tìm nàng đòi mạng, dưới áp lực cùng các loại thống khổ, cừu hận của Bạch phu nhân đối với Định Vương phủ càng thêm kịch liệt. Chỉ cần giết Địch Lệ Nhiệt Ba...chỉ cần giết Địch Lệ Nhiệt Ba báo thù cho Thanh Ninh, thì hẳn là Thanh Ninh sẽ tha thứ cho bà đi?

Ngoài cửa, ẩn trong một góc, hai ám vệ đem những lời này nghe nhất thanh sở nhị, một người hướng về phía đồng bạn nháy mắt: Phượng Tam công tử phân phó, nếu Bạch phu nhân quả thật sinh lòng bất lợi đối với Vương phi, trực tiếp giết.

Người còn lại mặt không biếu tình gật đầu: Đương nhiên phải giết. Nếu thật sự để bà ta làm ra chuyện gì, Vương gia lại nổi điên lên cho mà xem. Bọn họ không muốn hứng chịu lửa giận của Vương gia đâu.

Hai thị vệ nhất tề rùng mình, ánh mắt đồng thời nhìn sang Bạch phu nhân vẫn còn lải nhải trong phòng.

Bạch phu nhân hướng về phía linh vị nữ nhi nói nửa ngày mới dừng lại, quay người lại lại thấy dưới bụng chợt lạnh, sau đó là một cơn đau đớn thấu xương. Kinh ngạc nhìn nam tử áo đen đột nhiên xuất hiện trước mắt cùng thanh chùy thủ đâm vào bụng mình, trong mắt Bạch phu nhân tràn đầy sợ hãi: Không, bà còn chưa muốn chết!

"An tâm đi đi, nữ nhi của bà đang đứng trên đường hoàng tuyền chờ bà đó." Ánh mắt ám vệ có chút thương xót nói, hạ thủ không chút lưu tình tiến về phía trước.

Mội dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trên miệng Bạch phu nhân nhỏ xuống tay hắn, hai mắt trừng to của Bạch phu nhân rốt cuộc dần dần mất đi ánh sáng.

Trong thư phòng Bạch phủ, Bạch Duẫn Thành đang thương lượng kế sách với huynh đệ bàng chi và phụ tá thì ngoài cửa quản sự vội vàng chạy tới bẩm báo.

"Lão gia, Phương tam công tử và Từ Tam công tử tới."

Trong lòng Bạch Duẫn Thành thầm than một tiếng, Phượng Chi Dao là tâm phúc của Mặc Lộc Hàm còn Từ Thanh Phong lại là Từ gia Tam công tử, đường huynh của Từ Thanh Bách đang bị thương, lúc này hai người kia đến thì có thể là chuyện tốt gì chứ?

"Phương Tam công tử có nói đến làm gì không?" Bạch Duẫn Thành hỏi.

Sắc mặt quản sự hơi trắng bệch nói: "Phượng Tam công tử nói phụng mệnh Vương gia đến gặp lão gia, cũng không nói gì thêm. Nhưng mà, có không ít thị vệ đi theo sau Từ Tam công tử, gần như.....đã bao vây toàn bộ nhà chúng ta rồi."

Nghe vậy, mọi người trong thư phòng đều cả kinh, sắc mặt càng thêm khó coi. Một lúc sau, Bạch Duẫn Thành mới thở dài một tiếng nói: "Thôi, để ta đi xem một chút."

Mang theo quản sự tới đại sảnh, quả nhiên thấy Phượng Chi Dao áo đỏ và Từ Thanh Phong áo đen một đứng một ngồi trong đại sảnh.

Thấy ông đến, Phượng Chi Dao đang ngồi uống trà mới đứng dậy chắp tay cười như gió xuân. "Bạch gia chủ, tại hạ quấy rầy rồi."

Từ Thanh Phong đứng một bên không biểu cảm, sắc mặt cũng không thể nói là đẹp mắt.

Nụ cười của Bạch Duẫn Thành có chút cứng ngắc, chắp tay đáp lễ nói: "Nào có, Phượng Tam công tử và Từ Tam công tử đại giá quang lâm, là vinh hạnh cho Bạch gia mới phải. Mời hai vị ngồi xuống dùng trà."

Từ Thanh Phong không chút cảm kích. "Không cần, bản công tử tới không phải để uống trà."

Bạch Duẫn Thành nghẹn họng, ông vốn nghĩ Từ Thanh Phong xuất thân Từ gia thì cho dù có tập võ cũng ôn hòa lễ độ giống như Từ Thanh Bách, không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, không nể mặt người ta chút nào.

Phượng Chi Dao cũng không để ý, cười không chút thành ý nói: "Bạch gia chủ không cần để ý, tâm trạng hắn không tốt cho lắm."

Bạch Duẫn Thành có chút cẩn thận hỏi: "Bạch gia ta chiêu đãi có chỗ nào không chu toàn sao?"

Từ Thanh Phong cười lạnh một tiếng nói: "Dù là người nào nghe nói có người muốn giết biểu muội cùng tiểu chất còn chưa ra đời của hắn thì cũng không vui nổi."

Bạch Duẫn Thành kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt cười lớn nói: "Tam công tử nói gì vậy, chuyện này...Vương phi phong nghi vạn thiên, kẻ nào lại dám đại nghịch bất đạo như vậy...."

Phượng Chi Dao không chút để ý phe phẩy quạt, có chút tiếc hận nhìn Bạch Duẫn Thành nói: "Bạch gia chủ, lời Từ huynh là thật đó. Nếu không, tại hạ cũng không cần phải đi chuyến này. Lần này tại hạ tới....là để điều tra chuyện này."

Nụ cười của Bạch Duẫn Thành đã sớm cứng ngắc, giống như đeo mặt nạ vậy, tơ máu trong mắt không thể che giấu mạnh mẽ đè xuống nỗi khiếp sợ. "Phượng Tam công tử....Đây là ý gì?"

Phượng Chi Dao cũng không nói vòng vo với lão ta, nghiêm mặt nói: "Tại hạ nhận được tin tức, nói tôn phu nhân nổi lên sát tâm với Vương phi, Vương gia rất tức giận. Nhưng mà....Dù sao Bạch gia cũng không giống với những người khác, Vương gia vẫn nguyện ý cho Bạch gia chủ mấy phần mặt mũi. Kính xin Bạch gia chủ mời tôn phu nhân ra ngoài cùng tại hạ đối chất một phen, nếu như không có chuyện này thì tại hạ cũng có thể trở về giao phó với Vương gia và Vương phi."

"Chuyện này..." Trong lòng Bạch Duẫn Thành âm thầm kêu khổ, mới vừa rồi thê tử thổ lộ ý định với mình, lúc này người của Định Vương phủ đã tìm tới cửa.

Bạch Duẫn Thành không nắm được rốt cuộc Phượng Chi Dao đã lấy được chứng cứ gì, hơn nữa không biết người Định Vương phủ trong phủ mình đã nghe được mấy phần câu chuyện.

Phượng Chi Dao giương mày kiếm, cười nhạt nói: "Đây cũng là cơ hội cho Bạch gia chủ chứng minh mình trong sạch, Bạch gia chủ do dự như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì khuất tất, Bạch gia ngoài mặt thuần phục Định Vương phủ nhưng trong tâm vẫn như cũ không phục sao?"

"Làm sao có thể?" Bạch Duẫn Thành vội vàng nói: "Như vậy, tại hạ mời phu nhân ra ngoài là được."

Dứt lời định cho người đi mời Bạch phu nhân đến đây, Phượng Chi Dao lại vung tay lên cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta tự đi một chuyến thì nhanh hơn."

"Chuyện này....Chỉ sợ hậu viện không...." Bạch Duẫn Thành có lòng cự tuyệt.

Phượng Chi Dao lạnh nhạt cười nói: "Người chúng ta mang tới đều tuân thủ quy củ, chỉ cần người của Bạch gia chủ kín miệng thì tất nhiên sẽ không có lời đồn nào truyền ra ngoài."

Nhìn Phượng Chi Dao cười mà như không cười, lại chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Từ Thanh Phong, Bạch Duẫn Thành chỉ có thể thối lui. "Như vậy, Phượng Tam công tử, Từ Tam công tử, xin mời."

Bạch Duẫn Thành mang hai người một đường đi thẳng về phía hậu viện của Bạch phu nhân, mời vừa đi tới cửa viện đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc thanh.

Trong lòng Bạch Duẫn Thành căng thẳng, cũng không đợi Phượng Chi Dao và Từ Thanh Bách, nhanh chóng đi vào. Vừa vào cửa liền thấy Bạch phu nhân nằm trên mặt đất, phía dưới tràn đầy vết máu đỏ sậm, bụng cắm một thanh chùy thủ nhỏ.

Nhìn dáng vẻ Bạch phu nhân một tay nắm chủy thủ, quả thật có mấy phần giống tự sát. Bạch Duẫn Thành cũng nhận ra, thanh chùy thủ kia chính là thanh chùy thủ lúc Bạch Thanh Ninh còn sống yêu thích nhất.

Thấy Bạch phu nhân chết, phản ứng đầu tiên của Bạch Duẫn Thành lại là thở phào nhẹ nhõm, rồi thuận theo đó mà nhàn nhạt bi thương khi thấy thê tử kết tóc chết đi.

Quay đầu lại, thấy hai người Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong sánh vai mà tới, Bạch Duẫn Thành cất tiếng buồn bã nói: "Phượng Tam công tử, Từ Tam công tử, phu nhân, bà ấy....." bị người hại chết.

Phượng Chi Dao không cho lão cơ hội, liếc mắt nhìn rồi cau mày nói: "Sao lại thế này? Tại sao Bạch phu nhân tự sát?"

Từ Thanh Phong khoanh tay, lạnh lùng cười một tiếng nói: "Đương nhiên là có tật giật mình. Vào nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao."

Đi vào bên trong vài bước, quả nhiên thấy được linh vị của Bạch Thanh Ninh, trước linh vị còn cắm một nén hương mới đốt.

Phượng Chi Dao xoay người nhìn Bạch Duẫn Thành, cười lạnh một tiếng nói: "Bạch gia chủ, chuyện này ông định giải thích thế nào?"

Bạch Duẫn Thành cố gắng trấn định nói: "Tại hạ không hiểu Phượng Tam công tử có ý gì? Linh vị tiểu nữ có vấn đề gì sao?"

Phương Chi Dao cười xuy một tiếng, nhàn nhạt nói: "Bạch gia chủ đây là đang dạy dỗ Phượng Tam không chịu đèn sách xuất thân vợ bé nhà nghèo sao? Nếu là cung phụng linh vị thì có người nào đem linh vị cung phụng trong phòng ngủ của mình không?"

Mặt mũi Bạch Duẫn Thành tái nhợt, nghiêm mặt nói: "Phu nhân từ nhỏ đã cực kì cưng chiều tiểu nữ, hôm nay chợt mất con gái, cho nên mới...."

"Cho nên mới mang lòng oán hận, muốn ám sát Định Vương phi để báo thù Định Vương phủ đúng không?" Phượng Chi Dao tiếp lời nói.

Bạch Duẫn Thành lạnh lùng nói: "Phượng Tam công tử, ngươi đây là vu oan người khác."

Phượng Chi Dao bình tĩnh nói: "Có phải vu oan hay không thì Bạch gia chủ cứ đến trước mặt Vương gia giải thích đi."

Bạch Duẫn Thành có chút hốt hoảng nhìn về phía cửa, bóng dáng một nhóm người áo đen khiến trong lòng ông sinh ra một tia tuyệt vọng. Dưới cái nhìn chằm chẳm của Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong rốt cuộc vẫn cúi đầu như đưa đám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro