Chương 451: Trở về Lệ thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc đường Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cứ chậm rãi mà đi, không chỉ là bận tâm đứa bé trong bụng Địch Lệ Nhiệt Ba mà còn muốn nhìn một chút dân sinh các nơi trong Tây Lăng đang bị Mặc gia quân chiếm đóng, lộ trình nguyên bản chỉ cần ra roi thúc ngựa mười mấy ngày nay lại kéo dài đến tận tháng mười một.

Tháng mười một không chỉ Tây Lăng mà cả phương Bắc đều cực kỳ lạnh giá. Lệ thành ở Tây Bắc giờ đã có hai thư viện lớn. Nhờ có Từ Hồng Vũ biết cách cai quản cùng các quan viên Tây Bắc ra sức cho nên mặc dù bên ngoài vẫn đánh long trời nở đất như cũ thì cuộc sống dân chúng Tây Bắc vẫn trôi qua hết sức yên ổn ai vui.

Đoàn người trở lại Lệ thành, cũng không thông báo cho người đi nghênh đón, đến khi người trong Định Vương phủ nhận được tin tức thì xe ngựa đã tới cửa Định Vương phủ.

Vẫy tay cho lui đám thị vệ vì vương gia đột nhiên trở về mà bị dọa sợ hết hồn, Mặc Lộc Hàm đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba đi vào bên trong phủ, những chuyện khác tự nhiên giao cho đám người Phượng Chi Diêu, Tần Phong, Trác Tĩnh phía sau xử lý.

"Mẫu thân!" Nơi xa xa, tiếng kêu của Mặc Tiểu Bảo xuyên qua hoa uyển có chút vắng lặng truyền ra.

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa đứng lại đã thấy Mặc Tiểu Bảo một thân cẩm y màu đen thêu long văn màu bạc nhanh chóng chạy vội tới bên này. Nhưng mà, mới mấy tháng không gặp, hình như Mặc Tiểu Bảo cao hơn nhiều.

Mắt thấy Mặc Tiểu Bảo sắp vọt tới trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba định bụng ôm mẫu thân một cái. Mặc Lộc Hàm bên cạnh nhẹ nhàng nhấc tay túm cổ áo của hắn.

Mặc Tiểu Bảo không có cách nào tiến về phía trước không cam lòng vặn vẹo uấn éo thân thể, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của phụ vương hắn, không thể làm gì khác hơn là mím cái miệng nhỏ nhắn giương mắt mong chờ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Mẫu thân...."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng, Mặc Lộc Hàm xách Mặc Tiểu Bảo đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống hắn nói: "Mẫu thân con đang mang thai..."

Mặc Tiểu Bảo sửng sốt một chút, đôi mắt đen tròn mở lớn thật lâu mới có phản ứng được "mang thai" nghĩa là gì.

Trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống nhìn vùng bụng đã nổi lên của Địch Lệ Nhiệt Ba, lắp ba lắp bắp nói: "Mẫu thân....Tiểu Bảo....Tiểu Bảo sắp có đệ đệ muội muội à?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, sờ sờ đầu nhỏ của con trai hỏi: "Đúng vậy, Tiểu Bảo thích đệ đệ hay là muội muội?"

Mặc Tiểu Bảo có chút rối rắm nhíu mày, một lúc lâu mới nghiêm túc gật đầu nói: "Đệ đệ hay muội muội con đều thích."

Nó đương nhiên là thích muội muội hơn một chút, nhưng mà nếu như là đệ đệ thì cũng không tồi. Nó có thể dạy đệ đệ thật tốt, đệ đệ của hắn nhất định thông minh hơn Lãnh tiểu ngốc kia nhiều. Đến lúc đó, có thể cùng nhau đối phó phụ vương, đoạt mẫu thân lại! Ừ! Đại cữu cữu không phải đã nói rồi sao, huynh đệ đồng tâm, càng thêm có lợi! Nếu tiểu đệ đệ không giành mẫu thân với nó thì càng tốt. Dĩ nhiên, thân là huynh trưởng nó vẫn rất độ lượng, nó sẽ chia mẫu thân cho đệ đệ một ít.

Địch Lệ Nhiệt Ba buồn cười nhìn vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo biến ảo không ngừng, một lúc lại gật đầu cười trộm bộ dáng cổ quái. Cũng không biết nghĩ tới điều gì mà đứng đến xuất thần, Mặc Lộc Hàm bên cạnh nhìn trên mặt nhi tử không chút che giấu ý cười xấu xa, bên mép dâng lên một tia cười lạnh.

Không cần đoán cũng biết tiểu tử này đang suy nghĩ lung tung cái gì. Giơ tay búng một cái lên trán Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tiểu Bảo ngao một tiếng, đôi mắt đẫm lệ lưng tròng che trán của mình, ánh mắt lên án nhìn chằm chằm Mặc Lộc Hàm.

Mặc Lộc Hàm nhướng mày, thản nhiên nhìn nó: Ta búng con đấy, thì sao hả?

Ô ô....Mẫu thân, phụ vương bắt nạt Tiểu Bảo.

Còn nhỏ nên bị người bắt nạt, Mặc Tiểu Bảo buồn bã không thôi.

"Được rồi, để mẫu thân nhìn một chút xem có đau không?" Nhìn bộ dáng tội nghiệp của con trai, Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Mặc Lộc Hàm một cái.

Cúi người thay Mặc Tiểu Bảo vuốt vuốt cái trán căn bản không nhìn thấy chút đau đớn nói: "Tiểu Bảo ngoan, không khóc nha."

Thật ra thì Mặc Lộc Hàm căn bản không sử dụng sức lực gì, Mặc Tiểu Bảo cũng không thấy đau mấy, nhưng bị thương chính là lòng tự ái của nó. Cảm giác thất bại khi rõ ràng yếu hơn đối thủ nên chỉ có thể bị tùy ý khi phụ sỉ nhục, không có lực đáp trả lại một lần nữa đả kích lòng tự ái của Mặc Tiểu Bảo.

"Ngự Thần ca ca..." Đôi chân ngắn của Lãnh Tiểu Ngốc rốt cuộc cũng nện những bước nhỏ mà theo tới, thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đã lâu không gặp ngược lại sửng sốt một chút, có chút xấu hổ hướng về phía Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng. "Dì Vương phi ..."

Đứa bé từ từ chạy đến sau lưng Mặc Tiểu Bảo nắm một vạt áo của Mặc Tiểu Bảo không buông. Cảm giác của trẻ con luôn đặc biệt nhạy bén, bất luận là Lãnh Quân Hàm bốn tuổi hay Từ Tri Duệ đã sớm năm tuổi luôn tung hoành trong Lệ thành cũng rất sợ Mặc Lộc Hàm.

Mặc Tiểu Bảo đứng trước mặt đệ đệ hiển nhiên không thể tiếp tục giả bộc đáng thương tổn hại hình thượng của mình, chỉ có thể ấm ức thu hồi vẻ mặt đang giả khóc, oán hận vụng trộm trợn mắt nhìn Mặc Lộc Hàm một cái.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ một tay dắt Mặc Tiểu Bảo một tay dắt Lãnh Quân Hàm đi về phía đại sảnh, mời vừa đến ngoài đại sảnh đã thấy đám người Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn, Từ Thanh Trạch vừa nhận được tin tức liền vội vã chạy ra từ thư phòng.

Hai cữu cữu quan sát Địch Lệ Nhiệt Ba một phen, thấy nàng không gầy đi, sắc mặt cũng rất tốt mới thờ phào nhẹ nhòm sắc mặt hòa hoãn lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Đại cữu, Nhị cữu, Lệ nhi trở lại rồi."

Từ Hồng Vũ gật đầu, trầm giọng nói: "Trở lại là tốt rồi."

Vừa ngồi xuống trong đại sảnh, Từ Hồng Vũ mới hỏi: "Các cháu đi đường không gặp chuyện gì chứ? Bây giờ Lệ nhi....."

Tin tức Địch Lệ Nhiệt Ba mang thai tuy giấu bên ngoài nhưng mà người của Từ gia đều đã nhận được tin từ trước, kể từ sau khi sinh Mặc Tiểu Bảo, Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn không có động tĩnh gì.

Mặc dù Trầm Dương và Lâm đại phu đều nói tất cả đều bình thường chỉ cần thuận theo tự nhiên, Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm cũng không có chấp niệm gì đối với trẻ con, nhưng người ngoài đều cảm thấy đường đường là Định Vương phủ lại chỉ có một đứa bé, không khỏi có chút đơn bạc. Bây giờ Địch Lệ Nhiệt Ba mang thai, mặc dù có chút không đúng lúc nhưng chung quy vẫn là tin tức tốt.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Lệ nhi đều khỏe, để cậu phải lo lắng rồi."

Lại nói một chút chuyện tình ở Tây Lăng còn có thương thế của Từ Thanh Bách một chút để mọi người yên tâm.

Từ Hồng Vũ nhìn sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba có chút mệt mỏi, đang định cho nàng về nghỉ ngơi trước, hôm khác lại ôn chuyện thì nghe bên ngoài có người hành lễ: "Ra mắt lão thái gia."

Hóa ra là Thanh Vân tiên sinh biết Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm trở lại cũng vội vã chạy tới.

Tất cả mọi người vội vàng đứng dậy chào đón, Từ Thanh Trạch tiến đến đỡ Thanh Vân tiên sinh đi vào.

Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới có chút yêu kiều:" Ngoại công, Lệ nhi đã trở lại rồi".

Thanh Vân tiên sinh đỡ tay nàng thật chặt, nụ cười hiền từ: "Để ý thân thể một chút, sao cháu lại không cẩn thận như vậy. Những quy củ lễ tiết gì đó đều cho qua hết đi, người một nhà cần gì để ý tới mấy thứ đó ?"

Hiểu được tấm lòng của tổ phụ, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thuận thế đứng lên tươi cười nói: "Ngoại công cũng quá cẩn thận rồi, Lệ nhi nào có yếu ớt như vậy?"

Thanh Vân tiên sinh nhìn sắc khí của nàng, gật đầu nói:" Ừ, ... xem ra cũng không tệ lắm, nhưng mà vẫn phải dưỡng cho tốt. Lần trước cháu mang thai Ngự Thần đã rất nguy hiểm, lần này nhất định phải bình an"

Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ Thanh Trạch mỗi người một bên đỡ Thanh Vân tiên sinh đến ngồi trên thủ vị. Thanh Vân tiên sinh không chỉ đức cao vọng trọng mà bối phận cũng cực cao. Chuyện này cũng vô cùng hợp lý, như lần này ở tư phủ, Mặc Lộc Hàm cũng là lấy thân phận cháu rể mà tiếp đón.

"Lệ nhi đang nghĩ lát nữa sẽ tới thỉnh an ngoại công, nhưng sao ngoại công lại tự mình tới rồi ạ?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống, cười hỏi.

Thanh Vân tiên sinh khoát tay nói: "Thân thể ta bây giờ khỏe mạnh, đi nhiều một chút cũng tốt. Ta tới thăm cháu một lát cũng yên lòng, ngồi thêm một chút rồi các cháu hãy về trước nghỉ ngơi đi. Những chuyện đón gió tẩy trần thì mấy ngày nữa hãy nói. Dù sao người ở bên ngoài cũng chưa biết các cháu đã trở lại."

An bài như vậy, dĩ nhiên là Thanh Vân tiên sinh lo ngại chái gái ngoại mệt nhọc. Định Vương cùng Vương phi hồi thành, chuyện cần lo liệu nhiều không kể xiết, giờ Địch Lệ Nhiệt Ba đã có thai năm tháng, thật sự là không thể vất vả như vậy.

Từ Hồng Vũ cau mày nói: "Yến tiệc tẩy trần tạm thời lùi lại sao, bây giờ Vương gia phải nhanh chóng tới Đại sở mới phải."

Mặc Lộc Hàm hỏi: "Tiền phương không phải đã có Từ huynh trấn giữ sao? Nghe nói vẫn rất suôn sẻ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Từ Hồng Vũ từ lấy từ trong tay áo ra một phong thư nói: "Đây là thư Lãnh Hạo Vũ phái người phi ngựa đưa tới, Vương gia xem một chút đi. Thanh Trần nói cho cùng cũng không giỏi chiến sự, trấn giữ tiền phương cũng không giúp được gì. Tài dùng binh của Nam Hầu mặc dù không giảm, sau một thời gian giằng co đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng đã có dấu hiệu rút quân nhưng cũng chỉ đủ để bảo vệ Hồng Nhạn quan thôi, nếu muốn trong vòng một tháng mang binh đánh tới Sở kinh, thì là tuyệt đối không thể. Huống hồ.. Quân phòng thủ ở Sở kinh có chống chọi được nửa tháng hay không cũng không thể đoán đước."

Mặc Lộc Hàm hứng thú nhìn phong thư Lãnh Hạo Vũ gửi, cười nói: "Lãnh Hạo Vũ cũng không hổ nhiều năm đi học buôn bán như vậy."

Hắn định tính toán sau khi trở về tây bắc thì sẽ dẫn quân đi về phía Đông, cứu viện Sở kinh, đương nhiên là nhân tiện thu vào tay. Mà bây giờ có phong thư này của Lãnh Hạo Vũ thì càng thêm danh chính ngôn thuận. Nhưng mà bây giờ Nhiệt Ba lại có bầu... Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở bên cạnh một chút, Mặc Lộc Hàm khẽ cau mày.

Địch Lệ Nhiệt Ba rút phong thư trong tay Mặc Lộc Hàm chăm chú nhìn một chút, cười yếu ớt nói: "Nói không sai, lần này Lãnh Hạo Vũ ngược lại nắm lấy cơ hội làm một cuộc buôn bán không tồi. Nếu như có thể bảo trụ Sở kinh thì sau này cho dù là Mặc Cảnh Lê bên kia cũng không thể nói gì. Nếu như vậy,sau khi nghỉ ngơi hai ngày vương gia hãy đi Hồng Nhạn quan thế chỗ cho Đại ca đi."

Mặc Lộc Hàm cau mày, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà Nhiệt Ba...." Địch Lệ Nhiệt Ba cười một tiếng nói: "Ta ở Lệ thành, chẳng lẽ còn nguy hiểm hơn ra chiến trường ư ? Dù sao cũng ở chỗ này khoảng bốn năm tháng thôi."

Trong lòng Mặc Lộc Hàm buồn buồn không vui, tiện tay rút phong thư về rồi đặt lại trên bàn nói: "Cũng được, Bổn Vương hơi mệt chút, nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy nói. Dù sao một hai ngày thì Sở kinh bên kia cũng không gấp đến vậy đâu."

Mọi người đang ngồi không hẹn cùng nhìn về phía hắn, cái gì gọi là Sở kinh không vội một hai ngày? Sở kinh hiện tại rõ ràng là sớm tối nguy hiểm, cho dù tới sớm một khắc đồng hồ cũng là tốt a. Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu ý của Mặc Lộc Hàm, cũng chỉ cười nhạt.

Trò chuyện một lúc, đám người Thanh Vân tiên sinh liền thúc giục Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm trở về nghỉ ngơi, ngay cả hai tiểu bao tử là Mặc Tiểu Bảo và Lãnh Quân Hàm cũng bị Thanh Vân tiên sinh xách đến thư phòng dạy học.

Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm cũng không khách sáo, từ biệt mọi người sau đó trở về sân viện của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro