Chương 452: Cách ba thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sân đã sớm có người làm và nha hoàn chuẩn bị trà bánh nước ấm. Những năm này mấy nha đầu bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba đều đã lập gia đình, có chốn trở về, chỉ còn một mình Thanh Sương không lập gia đình vẫn đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba, mặt khác, hai ma ma cũng theo hầu bên cạnh. Chẳng qua là, lúc Địch Lệ Nhiệt Ba không có ở Lệ thành thì họ sẽ đi chăm sóc cho Mặc Tiểu Bảo.

Vừa vào cửa, Thanh Sương đã dẫn đám nha hoàn tiến lên đón từ xa, hôm nay Thanh Sương hai mươi tuổi đã sớm không còn là tiểu nha đầu hoạt bát ngây ngô lúc trước. Nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba, nàng không khỏi nở nụ cười.

"Thanh Sương ra mắt Vương gia, Vương phi, chúc mừng Vương phi lại có tiểu Thế tử."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhẹ với Thanh Sương, nàng đối với tiểu nha đầu được mình mua về từ nhỏ luôn có mấy phần thân cận hơn những người khác, cười nhạt nói: "Một năm này ta luôn không có ở đây, cực khổ cho ngươi rồi."

Thanh Sương cười nói: "Những chuyện này đều là việc nô tỳ phải làm, nào có cực khổ. Không biết nô tỳ đã tu luyện bao lâu mới được phúc phận đi theo Vương phi nữa. Nô tỳ đã cho người chuẩn bị nước ấm, mời Vương gia và Vương phi rửa mặt sau đó dùng chút cháo nóng, chắc mấy ngày nay người đã phải chịu cực nhiều rồi."

Lời này của Thanh Sương cũng là lời thật lòng. Nàng từ một cô nhi lưu lạc đầu đường trở thành một trong những thị nữ bên người được Định Quốc Vương phi tín nhiệm nhất, Thanh Sương cảm thấy không gì may mắn hơn. Huống hồ, nàng không giống Thanh Ngọc, Thanh Loan, các nàng ấy chung quy vẫn có cha mẹ và người nhà, còn nàng chỉ là một cô nhi, ngay cả cha mẹ là ai cũng đã quên mất từ lâu.

Vương phi vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, tuy nói là nha hoàn bên người Định Vương phi nhưng mà so với một số thiên kim nhà giàu trong Lệ thành còn có thể diện hơn một chút.

Thanh Sương chỉ cảm thấy cho dù cả đời không lập gia đình mà hầu hạ bên người Vương phi cũng rất đáng. Cho nên mấy năm này, Thanh Loan, Thanh Ngọc thậm chí là Thanh Hà cũng lần lượt xuất giá, Thanh Sương cũng có không ít người đến cầu hôn, nhưng nàng vẫn toàn tâm toàn ý hầu hạ Địch Lệ Nhiệt Ba. Nàng là người đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba sớm nhất, cũng là người đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba lâu nhất.

Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm rửa mặt rồi thay y phục một phen, lúc ra ngoài quả nhiên Thanh Sương đã chuẩn bị xong cháo nóng bổ dưỡng mà hai người thích. Mấy năm này, tuổi tác của Thanh Sương dần lớn lên, cách làm việc cùng dần dần trầm ổn chu đáo theo, không còn là nha đầu bộp chộp thỉnh thoảng lại quá phận lúc trước nữa. Vẫy tay cho mọi người lui, Địch Lệ Nhiệt Ba vừa dùng bữa vừa rơi vào trầm tư.

Mặc Lộc Hàm nhìn nàng nhíu mày hỏi: "Nhiệt Ba đang suy nghĩ chuyện gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Không có gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến, chỉ chớp mắt thôi mà Thanh Sương đã hơn hai mươi rồi." Đã nhiều năm như vậy, là nàng làm trễ nải hôn sự của Thanh Sương.

Mặc Lộc Hàm nói: "Nếu Nhiệt Ba muốn chỉ hôn cho nàng ấy thì đợt một thời gian sau hãy nói đi."

Nha hoàn sau khi thành hôn thì không thể ở bên người hầu hạ nữa. Không phải Mặc Lộc Hàm không nỡ bỏ Thanh Sương, mà là mấy năm nay Thanh Sương hầu hạ Nhiệt Ba hết sức chu đáo, Nhiệt Ba vừa dùng quen, vừa tin tưởng được.

Hôm nay Nhiệt Ba có thai, là lúc phải cực kỳ cẩn thận, vẫn là đợi đến lúc hài tử ra đời rồi mới nói cũng không muộn.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Chung quy cũng phải hỏi ý tứ Thanh Sương một chút. Lúc trước Thanh Ngọc và Thanh Loan vẫn chỉ hôn cho người nhà Đại cữu mẫu, cũng coi như để các nàng đoàn viên với người trong nhà. Vốn là họ vì ta nên mới từ Vân Châu rời đến Sở kinh, hôm nay cuộc sống của Thanh Hà cũng coi như không tệ. Chỉ là, Thanh Sương từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đi theo ta, cho nên khó tránh khỏi phí tâm hơn một chút."

Mặc Lộc Hàm suy nghĩ một chút, nói: "Đã như vậy, sau khi nàng ấy lập gia đình vẫn để lại bên người nàng đi. Nàng thấy A Cẩn thế nào?"

"A Cẩn?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra.

Mặc dù A Cẩn từ nhỏ đã đi theo Mặc Lộc Hàm, nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự chưa chung đụng với hắn. Sau khi lập gia đình với Mặc Lộc Hàm không lâu, A Cẩn liền được Mặc Lộc Hàm đưa ra ngoài làm việc, bình thường đều ở bên ngoài rất hiếm khi trở về.

Hơn nữa, A Cẩn không giống Phượng Chi Dao hay Lãnh Hạo Vũ, cần nói thì mới nói, trầm mặc như vậy khiến người khác không khỏi cho rằng hắn là người câm, cho nên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không quen thuộc hắn cho lắm.

Mặc Lộc Hàm gật đầu nói: "A Cẩn là cháu của Mặc thúc, chỉ là tính tình của hắn không giống Mặc thúc chút nào. Người nhà của Mặc thúc và cha mẹ A Cẩn đều là vì Định Vương phủ mà chết, những năm này ta đưa hắn ra ngoài lịch lãm, cũng là hy vọng hắn có thể một mình đảm đương công việc, để Mặc thúc được yên long. Mặc dù không được như Phượng Tam, Lãnh Nhị nhưng cũng không coi là ủy khuất nha đầu kia."

Địch Lệ Nhiệt Ba tự nhiên hiểu, mặc dù không quen A Cẩn nhưng mà Mặc thúc là hạng người gì Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn là biết, huống hồ, A Cẩn còn lớn lên từ nhỏ bên cạnh Mặc Lộc Hàm.

Hơn nữa, lấy tính tình Mặc Lộc Hàm, chịu nói nhiều lời trong chuyện của Thanh Sương như vậy đã là cực kỳ khó có, nàng hơi cau mày nói: "Lúc trở lại ta sẽ hỏi Thanh Sương một chút, chẳng qua là A Cẩn quanh năm suốt tháng không ở Vương phủ, chưa hẳn Thanh Sương đã có tình ý với hắn...."

"Đợi khi con sinh ra thì chắc Sở kinh đã thu vào tay. Đến lúc đó, Nhiệt Ba đi Sở kinh, còn ta đồng thời sẽ gọi A Cẩn trở về. Trước tiên ta sẽ nói chuyện này với Mặc thúc đã." Mặc Lộc Hàm chuyên chú nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, trầm giọng nói.

Nói đến đây, cánh tay đang dùng bữa của Địch Lệ Nhiệt Ba liền ngừng lại.Mấy ngày nữa, Mặc Lộc Hàm sẽ tiếp tục lên đường đến Hồng Nhạn quan.

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút bất đắc dĩ khẽ vuốt vùng bụng phía dưới, cười khổ nói: "Bảo bảo quả thực tới có chút không đúng lúc."

Trong mấy năm thái bình thì không thấy bảo bảo đến, hôm nay vừa náo loạn chưa tới nửa năm nàng đã mang thai.

Mặc Lộc Hàm cũng có mấy phần bất mãn, ngẩng đầu đặt tay lên bụng nàng, trầm giọng nói: "Ầm ĩ giống hệt Mặc Tiểu Bảo!"

Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cười một tiến, không đúng sao? Giống hệt Mặc Tiểu Bảo, đều là nhân lúc náo nhiệt vội vã ra ngoài, thật hành hạ người ta mà.

"Ta sắp phải đi rồi, Nhiệt Ba không luyến tiếc chút nào sao?" Mặc Lộc Hàm có chút oán khí nói.

Đáng tiếc Nhiệt Ba mang thai, nếu không nhất định hắn sẽ mang Nhiệt Ba cùng đi Hồng Nhạn quan, mặc dù hắn vẫn muốn ở lại phụng bồi Nhiệt Ba hơn.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn hắn hỏi: "Ta không nỡ thì Vương gia sẽ không đi sao?"

Vài chục vạn tính mạng Mặc gia quân, trên trăm vạn tính mạng dân chúng và quân phòng thủ Sở kinh cùng mấy năm Mặc Lộc Hàm khổ tâm bài bố cùng tiến hành, nhiều chuyện như vậy, há lại chỉ vì một câu không nỡ mà có thể thay đổi. Huống hồ....

Địch Lệ Nhiệt Ba cười mà như không cười nhìn Mặc Lộc Hàm nói: "Chẳng lẽ Vương gia không cảm thấy chúng ta đã sống cùng nhau quá lâu rồi sao?"

Từ lúc nàng mang thai Mặc Tiểu Bảo trở lại Tây Bắc, mấy năm này thời gian hai người bọn họ xa nhau lâu nhất chính là mấy ngày ở Biện thành nàng một mình rời doanh trại đi tính kế Chu Lăng.

"Chẳng lẽ Nhiệt Ba đã bắt đầu ghét bỏ vi phu rồi sao?" Mặc Lộc Hàm cả kinh thất sắc nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba lại cười nói: "Ghét bỏ thì không phải, chẳng qua là vẫn có câu nói....khoảng cách sinh ra mỹ, còn có tiểu biệt thắng tân hôn đó sao....Thỉnh thoảng tách ra cũng không phải chuyện gì xấu."

Mặc Lộc Hàm nhìn nàng nói: "Nhưng người ta cũng có câu, một ngày không thấy như cách ba thu đó sao. Còn chưa rời đi mà ta đã bắt đầu nhớ Nhiệt Ba rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Vậy thì chàng nhanh trở lại đi, hoặc là, ta sinh con xong rồi sẽ tới tìm chàng?"

Mặc Lộc Hàm suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Bổn Vương nhất định sẽ nhanh chóng trở lại trước khi Nhiệt Ba sinh bảo bảo."

"Được, ta chờ chàng." Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói.

Mặc Lộc Hàm vươn tay ôm nàng vào trong long, thấp giọng nói:" Nhiệt Ba, xin lỗi."

Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình, nhẹ giọng cười nói: "Đây là thế nào?"

Mặc Lộc Hàm thở dài nói: "Nàng có thai nhưng Bổn Vương lại không thể ở bên cạnh nàng được."

Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt cười nói: "Đây là chuyện gì chứ? Không phải là vì chính sự sao, cũng không phải chàng nhàn rỗi nên chạy loạn khắp nơi?" Rời khỏi ngực Mặc Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn hắn nghiêm mặt nói: "Ta mang thai, tất nhiên là hy vọng chàng có thể ở bên cạnh ta đến khi sinh hài tử ra. Nhưng mà, đã ngồi ở vị trí kia thì phải có nhiệm vụ mưu chính, nếu như chàng vì ta mà bỏ lại vài chục vạn đại quân, bỏ lại quân phòng thủ và dân chúng Sở kinh đang chờ chàng tới cứu, vậy thì chàng vẫn còn là Mặc Lộc Hàm mà ta yêu sao?"

Nghe được lời này, ánh mắt Mặc Lộc Hàm không khỏi sáng lên. "Nhiệt Ba..."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt ý vị do tẫn của người nào đó, nàng quả thật không phải người luôn treo mấy lời yêu đương trên miệng, nhưng mà cũng không đến mức để hắn lộ ra bộ dáng vui mừng như vậy chứ? Điều này không khỏi khiến Địch Lệ Nhiệt Ba thầm tự kiểm điểm, chẳng lẽ ngày thường mình thật sự lơ là hắn sao?

"Sớm trở lại nhé, ta và Tiểu Bảo sẽ rất nhớ chàng." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.

Mặc Lộc Hàm hài lòng múc thêm cho mình một chén cháo.

Sau khi trở về, Mặc Lộc Hàm chỉ nghỉ ngơi ba ngày sau đó chuẩn bị lên đường đến Hồng Nhạn quan. Lần này trở về, ngoại trừ mấy người trong Định Vương phủ ra thì đại đa số mọi người đều không biết tin tức Định Vương và Vương phi đã trở lại. Dĩ nhiên, cũng không có người nào biết tin tức Địch Lệ Nhiệt Ba mang thai.

Bên ngoài Lệ thành, Mặc Lộc Hàm chỉ dẫn theo hai người Phượng Chi Diêu và Vân Đình, ba người quần áo nhẹ nhàng tiến về phía Hồng Nhạn Quan.

Mặc dù Mặc Lộc Hàm không đồng ý nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn theo Từ Thanh Trạch đi tiễn bọn họ, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba khoác áo choàng thật dày bước từ trên xe xuống, Mặc Lộc Hàm không khỏi nhíu mày tiến lên giúp nàng khép chặt áo choàng một chút, nhẹ giọng nói: "Đã bảo nàng không phải ra tiễn rồi mà, hôm nay thời tiết lạnh lắm. Nhanh nhanh trở về đi thôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái, cười yếu ớt nói: "Ta biết rồi, đợi mọi người đi thì ta lập tức trở về. Trên chiến trường chàng hãy tự mình cẩn thận một chút."

Nàng đương nhiên biết Mặc Lộc Hàm thấy mình tới tiễn hắn thật ra trong lòng vô cùng vui vẻ, chẳng qua là lo lắng mình bị cảm lạnh mà thôi. Thân thể của nàng khỏe mạnh, cho dù mang thai nhưng cũng không bị giày vò chút nào.

Mặc Lộc Hàm gật đầu, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba không thôi, sau đó xoay người nói với Từ Thanh Trạch: "Lệ thành và Nhiệt Ba đều làm phiền mọi người."

Vẻ mặt Từ Thanh Trạch lãnh đạm, trước sau như một, gật đầu một cái bày tỏ đồng ý. Mặc dù Từ Thanh Trạch ít nói nhưng xưa nay chững trạc, chuyện hắn đã đáp ứng thì luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành, Mặc Lộc Hàm cũng yên tâm một chút.

Mặc dù biết dưới sự bảo vệ của người nhà và Định Vương phủ, Địch Lệ Nhiệt Ba còn an toàn hơn mình ở trên chiến trường nhiều, nhưng mà không đặt nàng trong tầm nhìn, thì hắn luôn là có chút bất an trong lòng.

Cuối cùng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, Mặc Lộc Hàm cũng không dây dưa thêm nữa, lưu loát xoay người lên ngựa, thúc ngựa hướng chạy về nơi xa.

Nhìn thân ảnh của bọn họ biến mất trong tầm mắt, Thanh Sương nhẹ giọng nói: "Vương phi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta sớm trở về đi thôi, tránh để cho Vương gia lo lắng."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói: "Chúng ta trở về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro