Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưởng lão viện, hậu điện.

"Trưởng lão không tin ta?"

"Không, ta tin". Hoa trưởng lão thở dài một tiếng, trong một đêm dường như đã già hơn mười tuổi."Nhưng chính vì ta tin nên mới ngăn cản ngươi nói tiếp, Thượng Giác".

"Cho ta một lý do", Cung Thượng Giác bình tĩnh nhìn hắn, lần đầu tiên hắn đối mặt trưởng lão mà không dùng kính ngữ.

"Được", Hoa trưởng lão gật đầu, "Nhưng điều ta muốn nói tiếp, là bí mật lớn nhất của Cung Môn, vốn không nên để cho ngươi biết. Nhưng... cũng được, tính tình của ngươi ta đã rõ, đã quyết ý đi một bước này, nếu như không nói cho ngươi biết tình hình thực tế, ngươi nhất định sẽ không từ bỏ ý định của mình".

Nói đến đây cũng không cần phải giấu giếm nữa, Cung Thượng Giác nói thẳng: "Đúng, ta tuy rằng vẫn chướng mắt Cung Tử Vũ, nhưng nếu hắn đã trở thành Chấp Nhẫn ở Cung Môn, ta sẽ toàn tâm phụ tá hắn -- điều kiện tiên quyết là, hắn thật sự gánh vác được vị trí này".

"Đáng tiếc, hắn làm cho ta quá thất vọng".

"Tử Vũ không thành tài, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nếu như hắn không đảm đương được vị trí Chấp Nhẫn này, cũng chỉ có một con đường chết!". Hoa trưởng lão thanh âm sắc bén, sau đó lại thả lỏng chút, "Thượng Giác, ngươi thật sự cam tâm nhìn hắn chết sao?"

"Cái gì?", Cung Thượng Giác mặc dù vẫn bình tĩnh, cũng không khỏi ngạc nhiên thất thanh. Hắn không ngờ Hoa trưởng lão lại nói ra những lời như vậy.

"Ta biết trong lòng ngươi nhất định oán hận gia quy cũ cổ hủ, nhưng ngươi biết vì sao Cung Môn chưa bao giờ có tiền lệ thay đổi Chấp Nhẫn không?", Hoa trưởng lão chậm rãi nói: "Bởi vì nửa còn lại của Vô Lượng Lưu Hỏa được viết ở trên người Chấp Nhẫn". Tiếng nói dừng lại, hắn lại hỏi: "Thượng Giác, ngươi có dám thề, tất cả những điều ở chỗ này nghe được hôm nay tuyệt không tiết lộ nửa chữ ra ngoài, bao gồm Viễn Chủy?"

"Ta thề!", Cung Thượng Giác vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng chữ chậm rãi nói: "Nếu vi phạm lời thề này, đệ đệ rời bỏ, ta sẽ không có kết cục tốt đẹp".

Nghe qua tựa hồ không tính là gì, nhưng đối với Cung Thượng Giác mà nói, Cung Viễn Chủy là người quan trọng hơn tính mạng của hắn nhiều.

"Được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, Vô Lượng Lưu Hỏa ngoại trừ bản vẽ ra, còn có tâm quyết, mà tâm quyết này,được khắc ở trên người các đời Chấp Nhẫn. Đây chính là lí do vì sao Chấp Nhẫn vĩnh viễn không thể bước ra khỏi Cựu Trần Sơn Cốc, cũng là nguyên nhân tổ tiên định ra quy tắc "Kế thừa vắng mặt" -- Chấp Nhẫn mất đi trong vòng hai canh giờ, phải đem mật văn cảnh khắc ở trên người thiếu chủ kế nhiệm, nếu không mật văn tiêu tán, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

Hoa trưởng lão thở dài một hơi, cười khổ nói: "Hiện tại ngươi đã hiểu chưa. Tử Vũ đứa nhỏ này không thành tài, ta từ trước đã biết. Nhưng đêm Chấp Nhẫn cùng thiếu chủ bỏ mạng, trưởng lão viện nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể liên lạc với ngươi, cho nên, không thể không đem đại nhiệm giao cho Tử Vũ, ngóng trông hắn có thể thay đổi bộ dáng ngày xưa, nhanh chóng trưởng thành thành một Chấp Nhẫn chân chính, lại có ngươi ở bên cạnh hỗ trợ, nghĩ đến nhất định có thể dẫn dắt Cung Môn vượt qua nguy khốn lần này. Chỉ là không nghĩ tới...... haiz", Hoa trưởng lão bất lực lắc đầu, hiển nhiên đã cảm thấy hối hận. Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, không thể không đâm lao phải theo lao, "Tử Vũ từ trước nay đều lén chạy ra bên ngoài, khi đó ta mắt nhắm mắt mở cũng đành, nhưng bây giờ mật văn đã ở trên người hắn, với tính tình của hắn, nếu không có vị trí này trói buộc hắn lại, không có lão nhân như ta khuyên nhủ quản lí, hắn có thể ngoan ngoãn ở nhà sao?"

"Thượng Giác, nếu như ngươi nhất quyết muốn làm Chấp Nhẫn, ta sẽ không ngăn cản, thậm chí sẽ toàn lực ủng hộ. Nhưng ngày ngươi lên ngôi, chính là ngày chết của Tử Vũ". Thanh âm bỗng nhiên cao hơn, hai mắt Hoa trưởng lão cũng sáng lên, Cung Thượng Giác lần đầu tiên thấy ở trên người lão già luôn bảo thủ nghiêm túc, ăn nói thận trọng này lộ ra vài phần khí phách của thiếu niên. Ai từng không phải thiếu niên, thiếu niên nhà ai không từng ngông cuồng? Hắn bàng hoàng nghĩ, những trưởng lão bảo thủ nhất cũng sẽ có lúc không tuân theo quy củ. Hắn nghe thấy Hoa trưởng lão trầm giọng hỏi hắn: "Cung Môn không cho phép Chấp Nhẫn tiền nhiệm còn sống... Thượng Giác, ngươi có hiểu không?"

"Ta hiểu rồi". Cung Thượng Giác nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn khô khốc.

Cốt nhục thủ túc, huyết mạch gắn bó, hắn chung quy không thể tự tay lấy mạng, hủy đi sự sống của mình.
"Được, ta cho hắn một cơ hội cuối cùng".


Trong địa lao âm u ẩm ướt, mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi.

Đã có hai tân nương bị treo trên giá hình, và Vân Vi Sam chính là người thứ ba.

Bình thường cô sẽ phải chịu đựng tiên hình cùng giáp côn, sau đó mới có thể chờ Cung Thượng Giác đến tự mình thẩm vấn. Nhưng có lẽ là sợ đêm dài lắm mộng, hoặc là Cung Thượng Giác lúc này đã không yên tâm về ai ngoại trừ mình và Viễn Chủy đệ đệ. Tóm lại, ít nhất hiện tại Vân Vi Sam thoạt nhìn cả người vẫn sạch sẽ.

"Ngày tết Thượng Nguyên, vì sao ngươi tới Vạn Hoa lâu? Sau khi nhìn thấy Tử Y ngươi đã làm gì, nói những gì, hãy nói cho rõ ràng, nể mặt Cung Tử Vũ, ta không dụng hình. Nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất không nên nói dối, nếu không, độc dược của Viễn Chủy đệ đệ, ngươi chịu không nổi", Cung Thượng Giác nhẹ nhàng cười "Ta cam đoan như vậy".

"Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì".

"Không cần chống chế nữa, thân phận của ngươi, Nguyệt công tử đã khai rồi". Cung Thượng Giác nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất không nên khiêu khích sự kiên nhẫn của ta".

Vân Vi Sam biết, từ lúc thân phận bị bại lộ, nàng đã là một người chết. Huống chi, bây giờ Vô Phong mới là kẻ địch của nàng, trước khi chết còn có thể chịu ít khổ, cũng không tệ. Nhưng đáng tiếc, duy chỉ có vấn đề này cô không thể trả lời.

Nàng đã gây ra nhiều điều bất lợi cho Cung Tử Vũ, làm sao còn có thể đem nhược điểm của hắn đưa cho Cung Thượng Giác sớm đã như hổ dữ nhìn chằm chằm ở một bên?

Cung Môn gia quy nghiêm ngặt, Nguyệt trưởng lão chỉ là tự tiện tạo nên cái chết giả của Vân Tước, sẽ bị giam cầm cả đời. Như vậy Cung Tử Vũ...

Là Cung Tử Vũ cố ý dẫn nàng đi cùng tới thí luyện tam vực, mới để cho nàng có cơ hội tiếp cận hậu sơn vẽ ra bản đồ, cũng là hắn không chút hoài nghi tự tay đem bản đồ bố phòng trạm gác giao cho mình, thậm chí vào ngày tết Thượng Nguyên, không tiếc vi phạm tổ huấn tân nương từ bên ngoài không được tự ý rời đi, gạt trưởng lão viện đưa mình lén lút ra khỏi Cung Môn xem hoa đăng, mới để cho nàng có cơ hội đem bản đồ Cung Môn cùng bản vẽ kết cấu và mảnh vỡ ám khí độc môn của Cung Viễn Chủy đưa về Vô Phong đổi lấy giải dược.

Từng chuyện từng chuyện, đối với Cung Môn mà nói, đều là không thể tha thứ. Mà một Chấp Nhẫn bị mọi người oán hận, sẽ có kết cục gì?

Nàng không dám nghĩ.

Chắc chắn sẽ không dễ chịu hơn bị giam cầm. Nhưng mà... Vân Vi Sam không khỏi nghĩ, Cung Tử Vũ, một người hướng tới tự do như hắn, làm sao có thể sống hết quãng đời còn lại trong lồng giam tối tăm không ánh mặt trời đây?

Hắn sẽ chết.

"Ta vốn không phải đi gặp Tử Y", Vân Vi Sam chậm rãi mở miệng, "Thậm chí, đối tượng trong nhiệm vụ của ta cũng không phải Vũ công tử, mà là cố thiếu chủ, chỉ là đêm tân hôn thiếu chủ bị hại, Vũ công tử kế nhiệm Chấp Nhẫn, ta mới đổi mục tiêu thành hắn. Nhưng bất luận là ai, nhiệm vụ của ta cũng chỉ là lấy được hảo cảm và tín nhiệm của bọn họ, chỉ có hoàn thành bước này, ta mới có có thể biết được nhiệm vụ tiếp theo. Điều này cũng là vì phòng ngừa chúng ta sau khi bại lộ không chịu nổi cực hình, tiết lộ cơ mật. Cho nên ngày đó, ta vốn muốn đi tìm Hàn Nha của ta hỏi nhiệm vụ kế tiếp, gặp Tử Y cô nương chỉ là ngoài ý muốn."

"Vậy nhiệm vụ hiện tại của ngươi là gì?"

"Bản đồ Cung Môn", Vân Vi Sam đáp, "Chỉ là ta còn chưa kịp đưa ra ngoài".

Ba phần thật bảy phần giả dối, thường là những điều khó nhìn thấu nhất. Trực giác Cung Thượng Giác cho rằng nàng không nói thật, ít nhất không hoàn toàn là lời nói thật, nhưng với khả năng của hắn, nhất thời cũng không cách nào kết luận trong đó rốt cuộc có mấy phần thật giả.

Ánh mắt Cung Thượng Giác tối sầm. Xem ra, vẫn là tránh không được phải dùng độc.

Tác dụng của độc phát huy nhanh chóng.

Vân Vi Sam sau khi uống độc liền cảm thấy thống khổ trước đây chưa từng trải qua.

Giống như có một con dao nhỏ vô hình từng tấc từng tấc cạo xương của nàng, cắt xuống từng mảnh từng mảnh da thịt mỏng manh, sau đó bị một loại cổ trùng không biết tên nào đó, chậm rãi từng ngụm từng ngụm ăn mòn từng chút một. Thuốc nóng hổi tưới lên mặt, trên người, lục phủ ngũ tạng, xì xèo khói trắng, da thịt dần thối rữa, phế phủ bỏng rát, máu và xương trong cơ thể như bị liệt hỏa thiêu đốt, hóa thành tro bụi. Nhưng vẫn có thể cảm thấy cổ trùng nhúc nhích, gặm nhấm tứ chi xương xương cốt của mình.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương đến nỗi không còn giống tiếng người vang vọng thật lâu trong phòng giam, nhưng đây chưa phải là đáng sợ nhất.

Sở dĩ cực hình tra tấn trước khi dùng độc của Cung Viễn Chủy không đáng nhắc tới, không phải bởi vì nó không đủ tàn nhẫn, không đủ làm cho người ta đau đớn, mà là bởi vì nó tạo thành thương tổn không thể khắc phục, không để ý một chút thì mạng người cũng không còn.

Nhưng độc dược thì không. Nó tuy không chết người, nhưng sẽ làm cho người ta đau đớn không hồi kết.

Thời gian dường như cũng dừng lại ở hình thất nhỏ bé này, sống không được, chết không xong.

Có lẽ trên đời không còn gì tuyệt vọng hơn thế - bởi vì đau đớn sẽ không có điểm dừng nhưng ý chí của con người luôn có điểm kết thúc.


Mặt trời lặn ở phía tây, một ngày đã qua.

Những vết nứt đôi khi chỉ xảy ra trong chớp mắt.

"Vân đồ......", cuối cùng, Vân Vi Sam mấp máy môi, âm thanh nhỏ như muỗi nói ra chân tướng: "Tiết Thượng Nguyên, ta đưa ra ngoài, là Vân Đồ Cung Môn".

Mi tâm Cung Thượng Giác giật giật, lập tức hỏi: "Trên Vân đồ vẽ cái gì?"

"Bản đồ...... núi trước, còn có Tuyết Cung và....", ánh mắt cô mờ đi, lời nói mơ hồ,"...... Trạm gác phân bố".

Cung Thượng Giác siết chặt tay thành quyền, hắn thật không ngờ tình thế còn nguy cấp hơn hắn nghĩ.

Nhưng hắn vẫn trầm giọng hỏi: "Vô Danh là ai?"

Vân Vi Sam đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào bản năng đáp: "Là ...Vụ Cơ phu nhân".

Chắc chắn.

Cung Thượng Giác lại hỏi: "Thượng Quan Thiển có thân phận gì?

"Nàng...... Nàng là ma, ma của Vô Phong".

Đúng trong dự liệu. Nhưng sau khi nghe được chính miệng Vân Vi Sam khai ra, Cung Thượng Giác vẫn không hiểu sao trong lòng lại nhói lên, tự dưng nhớ tới túi ám khí bị mất của Cung Viễn Chủy và nhiệt độ cơ thể của Thượng Quan Thiển trước và sau tiết Thượng Nguyên rõ ràng không giống với người thường -- bây giờ nghĩ kỹ lại, bệnh trạng của nàng khi đó thật sự có vài phần tương tự với lúc Ruồi Bán Nguyệt phát tác.

"Vì sao cô ta phải trộm túi ám khí của Cung Viễn Chủy?"

"Cung Viễn Chủy....ám khí... tinh xảo.... mảnh vỡ, độc... giải dược". Câu không thành câu, âm không thành âm, tra tấn dài đến gần một ngày, Vân Vi Sam hiển nhiên là nỏ mạnh hết đà. Cung Thượng Giác cần phải dựa rất gần, cẩn thận phân biệt mới có thể miễn cưỡng đoán ra ý trong lời nói của nàng.

Nhưng trong trường hợp này, hiểu lầm thiếu sót cũng là điều khó tránh khỏi.

Vân Vi Sam chủ ý là muốn nói các nàng đều là vì đổi lấy giải dược của Ruồi Bán Nguyệt, nhưng Cung Thượng Giác không biết nội tình, theo bản năng cho rằng Vô Phong đã khám phá ra ám khí của Cung Viễn Chủy, nghiên cứu ra giải dược tương ứng, tâm thần không khỏi chấn động.

Ám khí và độc dược đều là tâm huyết của Cung Viễn Chủy. Lúc trước tiểu hài tử lần đầu tiên đề xuất đem ám khí cùng hỏa dược kết hợp với nhau còn bị trưởng lão viện khiển trách là ý nghĩ kỳ lạ, ai ngờ vô thanh vô tức mấy tháng trôi qua, cậu lại thật sự thành công, từ đó về sau ám khí của cậu đều là do Hoa cung dựa theo bản vẽ độc môn chuyên chế tạo. Độc thì càng không cần phải nói, cậu đã không biết bao nhiêu ngày đêm, thậm chí không tiếc nhiều lần lừa hắn để tự mình thử thuốc, chịu nhiều đau khổ, bỏ rất nhiều tâm huyết mới phối chế ra, ngay cả Nguyệt tộc ở núi sau cũng bó tay không có biện pháp giải độc, bao nhiêu năm vất vả cứ như vậy uổng phí. Quan trọng hơn là, Cung Viễn Chủy đã mất đi ám khí và độc dược, không khác gì sư tử con bị rút đi hàm răng và móng vuốt sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng.

Cung Tử Vũ! Hắn nghiến răng nghiến lợi như muốn nghiền nát ba chữ này, xem chuyện tốt mà ngươi đã làm đi!

Nhưng lúc này truy cứu sai lầm của Cung Tử Vũ đã không còn ý nghĩa gì, việc cấp bách là đảm bảo an toàn cho Cung Môn. Bản đồ đã rơi vào tay Vô Phong, sự tồn tại của hậu sơn bị bại lộ, cùng với bí mật về Vô Lượng Lưu Hỏa đã bị rò rỉ......

Nguy cơ lớn nhất của Cung Môn trăm năm qua đã xuất hiện.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có thị vệ đến báo: "Bẩm Giác công tử, Kim Lam nói phụng lệnh Chấp Nhẫn đưa chút canh gà cho Vân cô nương".

"Canh gà? Là canh gà Bách Thảo Tụy sao?", Cung Thượng Giác tâm tình không tốt, thái độ tự nhiên cũng càng lạnh nhạt. Mặt hắn lộ vẻ không kiên nhẫn phất tay, "Đi nói cho Kim Lam, bảo Cung Tử Vũ đừng phí tâm tư".

Hắn nhìn về phía Vân Vi Sam trên giá hình. Người đã hấp hối, thậm chí không còn sức mở miệng hay động đầu ngón tay, đau đớn khiến con người phát điên cũng chưa từng yếu đi đôi phần. Cung Thượng Giác rũ mày xuống, ngón tay thon dài lấy ra một cái bình nhỏ, bóp cổ Vân Vi Sam, ép nàng nuốt vào.

Hắn đã nghe được đáp án mình muốn, nhưng Vân Vi Sam vẫn còn có ích, vì vậy hắn không ngại để cô sống lâu thêm một chút.

Cả ngày, Cung Tử Vũ đứng lên ngồi xuống mấy trăm lần, cả người đêu nôn nóng không yên. Hắn nghe Kim Lam trả lời, vẫn có chút khó tin; "Đưa canh gà cũng không được sao?"

"Vâng", Kim Lam mặt lộ vẻ khó xử, hắn len lén liếc sắc mặt Cung Tử Vũ, nhỏ giọng nói: "Giác công tử đoán được trong canh gà có Bách Thảo Tụy".

Một cước kia của Cung Thượng Giác đá vỡ tâm mạch của Kim Phồn, người tuy có thể cứu trở về, một thân nội công cũng xem như đã phế, lúc này người còn ở trên giường nằm không thể xuống đất nổi, Tuyết trưởng lão làm chủ từ trong doanh thị vệ chọn một người có thân thủ tốt phái tới bên cạnh Cung Tử Vũ.

"Ngươi không nói với hắn là mệnh lệnh Chấp Nhẫn sao?"

"Có nói, nhưng Giác công tử nói, Chấp Nhẫn đang trong thời gian bị cấm túc tự suy xét, nên bình tâm suy nghĩ, không nên vì những việc vặt này hao tâm tổn trí".

Cung Tử Vũ buồn bực, phất phất tay khiến cho người bên cạnh cảm thấy mát mẻ đôi chút, trong lòng không khỏi càng thêm hoài niệm Kim Phồn. Nếu Kim Phồn ở đây, chắc chắn sẽ không giống tiểu thị vệ này không biết nói chuyện, không hiểu tâm tư của mình.

Bộ dáng nề nếp quy củ, thật sự khiến người ta chán ghét.

Hắn không biết rằng điều này cũng đúng với mong muốn của Kim Lam.

Tiểu thị vệ mới tới bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, trong lòng nghĩ: vừa hay, ta cũng không muốn hầu hạ ngươi. Nếu không phải là mệnh lệnh Tuyết trưởng lão không thể cãi lại, hắn còn lâu mới muốn đến đây.
Chấp Nhẫn cái gì? Tiểu thị vệ khịt mũi một tiếng, là Chấp Nhẫn của Vô Phong.


Cung Tử Thương kinh hoảng chạy tới Vũ cung, hôm qua nàng lại bị phụ thân gọi đi răn dạy một phen, phạt quỳ một đêm, vất vả mãi mới trở về ngủ bù, vừa tỉnh lại liền thấy thị nữ thần sắc khẩn trương đứng ở trước giường, báo cho nàng tin tức Kim Phồn bị thương nặng.

Kim Phồn vẫn đang ngủ, thật ra đêm qua hắn vốn đã được y quan cứu tỉnh lại, chỉ là sau khi hắn tỉnh tâm trạng hung bạo, nhất thời khuyên không được, Cung Tử Vũ bất đắc dĩ ra hạ sách đánh ngất hắn để tránh Kim Phồn lại mất khống chế cảm xúc làm ra hành động tự tổn thương mình.

Lúc CungTử Thương đến, Cung Tử Vũ đang canh giữ ở bên cạnh.

"Ta muốn giết hắn", Cung Tử Thương khóc lóc thảm thiết, lớn tiếng hét lên: "Cung Tử Vũ ngươi buông ta ra, ta muốn giết hắn!"

"Tỷ bình tĩnh một chút!", CungTử Vũ cao giọng,"Tỷ giết hắn như thế nào? Tỷ giết được hắn sao?"

Cung Tử Thương lập tức im lặng.

"Tỷ nghe ta nói, người ở y quán chữa không tốt cho Kim Phồn, ta có biện pháp, nhưng cần tỷ trợ giúp", Cung Tử Vũ nắm lấy bả vai Cung Tử Thương, nhìn thẳng vào mắt nàng nói lớn.

Cung Tử Thương thất thần lẩm bẩm, "Đừng lừa ta, ngươi không am hiểu y thuật, có thể có biện pháp gì?"
"Xuất Vân Trọng Liên!", Cung Tử Vũ nói chắc như đinh đóng cột: "Đêm qua chính tai ta nghe được Cung Viễn Chủy nói với Cung Thượng Giác rằng Xuất Vân Trọng Liên hắn trồng sắp nở rồi!"

Ánh mắt Cung Tử Thương sáng lên, nhưng lập tức lại ảm đạm xuống: "Tính tình Cung Viễn Chủy ngươi cũng không phải không rõ, Xuất Vân Trọng Liên kia là bảo bối cỡ nào, ngươi hỏi xin hắn, hắn có thể cho sao?"

"Hắn không cho cũng phải cho", Cung Tử Vũ hừ nói:" Chỉ cần ta còn là Chấp Nhẫn, hắn nhất định phải đưa".

Cùng lúc đó, Cung Thượng Giác rời khỏi địa lao, vội vàng đi tới trưởng lão viện.

Hắn nắm giữ tin tức quá mức quan trọng, phải lập tức bẩm báo trưởng lão để thương nghị phương pháp ứng đối. Nhưng hắn đã nhận ra thái độ bất thường của Tuyết trưởng lão, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn liền cố ý tránh đi, đi thẳng tìm Hoa trưởng lão.

Hoa trưởng lão tròng mắt đều như muốn rơi ra, dường như cột sống của ông đột nhiên bị gãy đôi, thân hình cường tráng luôn đứng thẳng cũng sụp đổ.
"Đúng vậy", Cung Thượng Giác trầm giọng nói: "Phân bố trạm canh gác núi trước ta đã điều chỉnh lại trước khi đến đây, nhưng cơ quan ám bảo tháo dỡ trùng tu còn cần một thời gian nhất định, vả lại việc này từ trước đến nay do Thương cung lo liệu...."

Không đợi hắn nói xong, Hoa trưởng lão lập tức nói: "Việc gấp cứ theo quyền, ta lập tức lấy danh nghĩa trưởng lão viện hạ lệnh, để Hoa Cung phối hợp với Thương cung chọn một hầm trú ẩn khác sửa chữa trùng tu!"

Cung Thượng Giác gật đầu, "Vô Phong làm việc cẩn thận, bình thường trước khi nắm chắc toàn vẹn sẽ không hành động, huống chi bọn họ ngấp nghé Cung Môn đã lâu, có lẽ trước khi bọn họ lấy được bản đồ hoàn chỉnh sẽ không động thủ nhanh như vậy, cho nên ta không lo lắng tiền sơn, thế nhưng...". Tiếng nói dừng lại, Cung Thượng Giác hít một hơi thật sâu, lại ngước mắt lên, thanh âm đã trầm thấp khó nhằn: "Hậu sơn, nhất là Tuyết cung đã bại lộ, có nghĩa là bí mật các đời Chấp Nhẫn Cung Môn và trưởng lão bảo mật trăm năm qua đã không còn là cơ mật, Vô Phong nhất định sẽ gia tăng theo dõi đối với Cung Môn. Thậm chí, nếu như bọn họ phát hiện tân nương bại lộ, Vân đồ còn lại không thể lấy được, như vậy khó bảo đảm bọn chúng sẽ không mạo hiểm chạy trước tiền sơn trước khi chúng ta kịp trung tu hoàn toàn ở núi trước".

Tuy nói Vô Phong từ trước đến nay cẩn thận, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua bọn họ thành công có được tình báo quan trọng bên trong Cung Môn, bỏ qua cơ hội tốt lần này, tiếp theo còn không biết phải đợi bao lâu. Huống hồ Cung Môn sau chuyện này chắc chắn càng thêm cẩn thận, muốn dò hỏi cái gì, nhất định là khó càng thêm khó.

Còn có Vô Lượng Lưu Hỏa -- tuyệt mật hàng đầu mà Cung Môn thề tuyệt không thể rơi vào Vô Phong chi thủ.

"Thượng Giác, ngươi đối phó với Vô Phong nhiều nhất, ngươi có ý kiến gì không?"

" Sự tồn tại của hậu sơn và Vô Lượng Lưu Hỏa luôn là một thanh kiếm sắc bén treo ở đỉnh đầu Cung Môn. Vô Phong chưa diệt, Cung Môn vĩnh viễn không có ngày yên ổn.

Hoa trưởng lão thở dài một tiếng, nói không sai.
Nhưng, tiêu diệt Vô Phong, nói dễ vậy sao?

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng cười: "Ta có một kế, trưởng lão có muốn nghe không?"

-Kết thúc-

Ghi chú (qt):
Thiên này nguyên bản chính là một thiên oán niệm chi tác, không nghĩ tới càng cấu tứ máng điểm càng nhiều, cuối cùng dĩ nhiên viết dài như vậy, kỳ thật đã rất vượt qua mong muốn của ta. Dù sao ta cảm thấy kết cục mọi người hẳn là đều kém không nhiều lắm có thể đoán ra, cho nên bộ phận Giác ca thiết kế sẽ không ở chính văn tỉ mỉ viết, nơi này đơn giản nói hai câu đi. Tứ phương chi võng đoàn diệt, Giác ca trước tiên bắt tử y, dẫn vạn hầu ai tới cứu, sau khi hắn tiến vào hình thất từ bên ngoài đem thuốc nổ đã chôn sẵn nổ tung, Cung Tử Vũ kiếp lao quấy rầy kế hoạch của Giác ca, nhưng Giác ca lập tức tương kế tựu kế giả ý thả mây làm áo đi, kì thực phái người đem nàng chặn lại bí mật quan áp, cũng cùng Hoa trưởng lão thiết kế, giả ý tại đại điển kế nhiệm Cung Tử Vũ mang theo vô lượng lưu hỏa cùng Cung Viễn hơi làm phản, đem đám người Bi Húc, Hàn Nha Thất dẫn tới chỗ Chương Húc trúng độc nhiều nhất, đem toàn bộ tùy thị bên người đổi thành hồng ngọc ngụy trang thành lục ngọc, mượn địa lợi giết Bi Húc Trọng thương hàn nha thất, Thượng Quan Thiển, chính mình cũng làm bộ như (hoặc là thật) thương nặng không địch lại, chỉ có thể tùy ý Thượng Quan Thiển kéo Hàn nha thất còn thừa nửa hơi thở cướp đi giả vô lượng lưu hỏa chạy trốn. Nhưng trên thực tế là Giác ca đã sớm ngả bài với Thượng Quan Thiển, cho nàng ăn độc dược độc môn do đệ đệ chế tạo, dùng cái này khống chế Thượng Quan Thiển, để cho nàng đem hộp chứa vô lượng lưu hỏa giả đưa về Vô Phong, lợi dụng cơ quan trong hộp độc sát điểm trúc. Cuối cùng, Cung Tử Vũ chết trong tay Vô Phong (dù sao lý do thoái thác cũng là lý do thoái thác như vậy) Giác ca kế nhiệm, hạnh phúc
Có thể không hợp với ý của một số đồng bọn, nhưng bởi vì bản thân tôi là người tương đối trọng tình thân, tôi càng hy vọng Giác ca và em trai trả giá là đáng giá, là có đáp lại. Giang hồ không chỉ có khí phách, cũng có đao quang kiếm ảnh, ta vẫn hy vọng bọn họ có một gia đình có thể an tâm nghỉ ngơi, có thể ở nơi bọn họ yêu cũng được người yêu vui vẻ sinh hoạt.

Bởi vì mục đích của tôi là châm chọc, cho nên những thứ trên sẽ không cẩn thận viết nữa, có lẽ sẽ lấy hình thức đoạn ngắn đặt ở bên ngoài phiên ngoại. Được rồi, cám ơn tất cả các bạn nhỏ kiên trì nhìn thấy nơi này, yêu các bạn. Kết thúc rải hoa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giacchuy