Chương 3:Bị nhóc con tính kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Thành Hi đời này cũng chưa nghĩ tới chính mình sẽ xuyên đến thế giới khác, ngay lập tức được làm cha, mà hai đứa còn do chính mình sinh!

Chuyện này đối với hắn là đả kích quá lớn.

Giản Thành Hi lập tức nói: “Đàn ông như thế nào còn có thể sinh nhóc con?!”

Hệ thống nói: 【 Cậu hiện tại xuyên qua, thân thể này hoàn toàn không phải là nam nhân bình thường, hắn thuộc về tinh linh nhất tộc 】

Giản Thành Hi nghẹn lời .

Đúng vậy, hắn quên mất, nơi này không phải là trái đất.

Giản Thành Hi kìm nén kinh ngạc trong lòng, mở miệng dò hỏi: “Kia một người cha khác của hai nhóc là ai?”

Hệ thống tận chức tận trách trả lời: 【 nhập ngũ ba năm, hạm đội của hắn chống đỡ đại binh Trùng tộc xâm lấn bị hút vào hắc động không có tin tức 】

Giản Thành Hi nhịn không được trực tiếp mở miệng phun tào nói: “Ta đây chẳng phải là thành quả……quả phu sao?"

【 cũng không nhất định là đã chết, cần gì phải bi quan như thế .】

Giản Thành Hi cười nhạo một tiếng, căn bản không tin: “Vậy cậu nói vì cái gì không có tin tức, suốt ba năm sao có thể một cái tin tức cũng không có, này cùng đã chết có cái gì khác nhau đâu, nguyên chủ không chừng cũng tưởng như vậy đi, nếu không cũng không thể chuẩn bị chạy trốn cùng tình nhân, cả đứa nhỏ cũng muốn bỏ lại.”

Hệ thống trầm mặc.

Giản Thành Hi trong lòng cũng đủ tuyệt vọng, người khác trọng sinh mở bàn tay vàng, hắn trọng sinh thì chồng chết , còn phải nuôi hai đứa nhóc.

Đang suy nghĩ, trợ lí của bác sĩ cách đó không xa hô : “Người nhà của Lệ Toái Toái có ở đây không?”

Giản Thành Hi theo bản năng đáp lời: “Là ta.”

Trợ lý mang theo cô nhóc đi ra, trợ lý là cô gái có mái tóc dài, cô bước tới nói: “Cô nhóc trên người không có thương tích gì, chính là dính rất nhiều bùn, tôi đã giúp nhóc ấy rửa sạch qua, kiểm tra xong thân thể tôi phát hiện nhóc gặp tình huống thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng , hơn nữa đứa nhỏ này ta phát hiện nhóc ấy thuộc về Tinh Linh tộc, năm nay đã ba tuổi lại còn không có hóa hình, bước đầu phán đoán cô nhóc có khả năng khuyết tật bẩm sinh.”

Giản Thành Hi như sét đánh giữa trời quang, hắn có chút loạng choạng: “Cái gì tàn tật?”

Bác sĩ từ bàn mổ xuống dưới, phân phó trợ lý đem hai đứa nhỏ  đưa tới trong phòng bệnh nghỉ ngơi, sau mới hướng Giản Thành Hi nói: “Đến đây đi, chúng ta tâm sự.”

Phòng khám thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng sở hữu đầy đủ mọi thiết bị.

Bên ngoài chỉ có một cánh cửa, nhưng toàn thân cây như là mê cung, bên trong có không ít phòng bệnh cửa gỗ , dây leo quấn quanh khoá cửa, để vào lá cây tương ứng là có thể mở cửa.


Bác sĩ kêu Giản Thành Hi ngồi xuống sau nói: “Muốn uống cái gì?”


Giản Thành Hi không có tâm tình: “Tùy tiện, cái gì cũng tốt.”

Bác sĩ cho hắn đổ ly nước dừa nóng: “Không cần cảm ơn tôi, đây đều là xem giá trị của ngọc điệp , rốt cuộc vật kia nhìn còn giá trị không ít tiền.”

Giản Thành Hi ôm ly đồ uống, trực tiếp ngẩng đầu dò hỏi nói: “Trợ lý của cô vừa mới nói bẩm sinh tàn tật là có ý tứ gì.”

Bác sĩ ngồi ở trên bàn, cô thái độ thực bằng phẳng: “Chuyện này tôi cho rằng thân là Tinh Linh tộc cậu so với tôi hẳn là rõ ràng đi, bình thường tinh linh ba tuổi nên mọc ra tai tinh linh cùng cánh, mà trên người con gái cậu xương bướm cùng lỗ tai lại không có bất luận dấu hiệu gì, ngươi hiểu cái này đại biểu cho cái gì không?”

Giản Thành Hi ngây ngốc nói: “Đại biểu cái gì?”

Bác sĩ: “……”

Cô đang muốn nói chuyện, lại phát hiện ở phía sau cửa xuất hiện một cái thân ảnh nho nhỏ.

Đứa bé kia không biết như thế nào chạy ra, Lệ Toái Toái thân hình nho nhỏ giờ phút này liền đứng ở cửa như bóng ma, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn phía sau Giản Thành Hi, con của Tinh Linh tộc trời sinh thông minh, đại đa số tâm lí trưởng thành sớm vượt qua bạn cùng lứa tuổi, cái cô nhóc này xem ra cũng không đơn giản mặt ngoài.

“Này đại biểu là cô nhóc khả năng bởi vì bẩm sinh tàn khuyết, sẽ không thể hóa hình.” Bác sĩ thu hồi tầm mắt hướng Giản Thành Hi nói: “ Tinh Linh tộc không thể hóa hình, định sẵn là không thể tiến vào Thiên Không Thành.”

Giản Thành Hi chợt nhớ tới, tại đây tòa thôn trấn phía trên, treo không từng tòa cao lớn đảo nhỏ.

Nguyên lai nơi đó là Thiên Không Thành.

Bác sĩ nói rất rõ ràng minh bạch: “Tinh Linh tộc không thể hóa hình liền không có thần lực, định sẵn chỉ có thể làm người bình thường tại thành phố ngầm đến hết đời, khẳng định không có tương lai.”

Sau khi nói xong, cô có chút thương hại hướng ánh mắt nhìn về phía cửa.

Có một cái ba ba vô trách nhiệm như vậy, hiện tại lại biết được đứa nhỏ không thể hóa hình, về sau chỉ sợ sẽ càng thêm ghét bỏ.

Mà ở ngoài cửa Lệ Toái Toái quả nhiên cũng đã nghe hiểu.

Ánh mắt cô nhóc trở nên có chút âm trầm, thậm chí thân hình nho nhỏ có chút đứng không vững.

Vốn dĩ cô nhóc đã không được ba ba yêu thích, nghĩ đến hiện tại ba ba biết cô nhóc là một đứa nhóc vô dụng, sau này chỉ sợ sẽ càng chán ghét nhóc đi……

Lại không nghĩ ——

Âm thanh Giản Thành Hi ở trong nhà vang lên: “Tôi còn tưởng rằng cái gì, cái gọi là bẩm sinh tàn tật chỉ chính là cái này a.”

Bác sĩ sửng sốt: “Bằng không là cái gì?”

Giản Thành Hi nhẹ nhàng cười cười, hắn ngồi ở ghế trên tay cầm chén trà uống một ngụm: “Tôi cũng không trông cậy vào hai đứa nhỏ có thể đại phú đại quý, bản thân tôi vốn dĩ cũng là người thường a, con gái của tôi chỉ cần có thể khỏe mạnh, kia làm người thường cả đời cũng khá tốt.”

Lệ Toái Toái có chút khiếp sợ ngẩng đầu.

Bác sĩ cũng không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, có chút kinh ngạc: “Cậu, cậu thật sự nghĩ như vậy?”

Cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh“Kẽo kẹt”.

Giản Thành Hi chợt quay đầu lại, nhìn đến cô nhóc đứng ở cửa , hắn đứng dậy: “Toái Toái?”

Ngoài cửa cô nhóc nhỏ quần áo cũ nát, hốc mắt có chút đỏ nhìn hắn, thật cẩn thận hô một tiếng: “Ba ba……”

Giản Thành Hi lập tức chạy chậm lại đây, ôm lấy cô nhóc: “Con như thế nào chạy ra ngay cả giày cũng chưa mang a.”

Cô nhóc nhỏ đem mặt chôn trong lồng ngực Giản Thành Hi, nàng nhỏ giọng nói: “Con, con sợ hãi ba ba đi rồi, cho nên muốn tới tìm ba ba.”


Giản Thành Hi nháy mắt tâm đều tan chảy, đứa nhỏ này thật đáng thương a, vẫn luôn bị nguyên thân muốn vứt bỏ liền vứt bỏ , cho nên hiện tại mới không có cảm giác an toàn đi, liền duỗi tay vỗ vỗ lưng cô nhóc nói: “Không có việc gì, ba ba không đi, chỉ là cùng bác sĩ trò chuyện hai câu.”

Lệ Toái Toái nâng khuôn mặt gầy yếu lên: “Thật sự?”

Giản Thành Hi gật gật đầu: “Ân, thật sự.”

Lệ Toái Toái giống như lúc này mới yên tâm, cô nhóc đem đầu gục lên vai Giản Thành Hi, cả người đều là héo héo.

Giản Thành Hi quay đầu lại đối bác sĩ hỏi: “Phòng bệnh bên này ở nơi nào a, tôi mang bọn nhóc trở về nghỉ ngơi.”

Bác sĩ lấy được chìa khóa phòng, chỉ chỉ một phòng cách đó không xa: “Ngay ở kia, cậu nhóc bị thương ở chân kia của cậu cũng ở phòng bệnh đó.”

Giản Thành Hi ôm cô nhóc gật gật đầu, rất có lễ phép mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Bác sĩ nhìn bóng dáng hắn phải đi,  động tác ôn đứa nhỏ thực ôn nhu, trên mặt cũng không hề có tuỳ tiện cùng phóng đãng như xưa, không hiểu trong lòng giảm chút thành kiến với hắn: “Khoan đã.”

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại.

Bác sĩ nhẹ nhàng đẩy đẩy mắt kính, ho nhẹ một tiếng nói: “Ngọc điệp của cậu còn có giá trị không nhỏ, tôi này cũng không phải bệnh viện lòng dạ hiểm độc, một hồi cậu đi tầng hai lãnh dinh dưỡng dịch đi, cậu nhóc mới vừa phẫu thuật xong, đến ăn một chút gì.”

Giản Thành Hi có chút cảm kích, tuy rằng vị bác sĩ này đối hắn có ý kiến nhưng người đích xác không tồi, hắn gật đầu: “Đã biết, cảm ơn bác sĩ.”

Nho nhã lễ độ.

Bác sĩ có chút tò mò nhìn Giản Thành Hi nhiều hơn vài lần, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác quái dị, người này như thế nào mấy ngày không thấy, bỗng nhiên tính tình thay đổi?


……

Giản Thành Hi đương nhiên không biết người khác nghĩ như thế nào, hắn ôm cô nhóc về tới phòng, hắn đi đến một chiếc giường bệnh khác, thấy được cậu nhóc nằm ở trên giường, vết máu trên đùi nhóc ấy đã không có, đứa nhỏ nằm ở trên giường to như vậy có vẻ yếu ớt, mái tóc đen nhánh dán trên gò má trắng nõn, lông mi dài mảnh khẽ run, ngay trong lúc ngủ mơ cũng không an ổn, nhóc bất quá mới là đứa trẻ ba tuổi trên cánh tay là vết thương do té bị thương tím tím xanh xanh, cả người nhìn đến ghê người.

“Toái Toái, anh con là như thế nào té gãy chân?” Giản Thành Hi có chút không đành lòng mở miệng: “Là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn sao?”

Cô nhóc ở tong lòng ngực Giản Thành Hi cũng đỏ mắt nhìn cậu nhóc trên giường, cô nhóc đè thấp đầu nhẹ giọng nói: “Vì hái trái cây, trái cây dưới thấp đã bị hái không còn gì hết, chỉ có thể bò lên cao chút để hái."

Giản Thành Hi nhíu mày nói: “Quá cao không hái là được.”

Lệ Toái Toái xuống dưới, bổ nhào vào bên giường bằng đá, cô nhóc vương cánh tay gầy nhỏ có chút bất lực nắm góc áo anh trai, phảng phất đó là lần cuối cùng cô nhóc dựa vào: “Chính là, nếu không hái trái cây, liền…… Liền không có ăn.”

Giản Thành Hi sững sờ ở tại chỗ.

Hắn trước nay đều không có nghĩ hai đứa nhỏ lại thảm như vậy.

Rõ ràng có ba ba lại như không có.

Hai đứa nhỏ vì để có ăn phải hái trái cây thiếu chút nữa ngã chết, bọn họ bất quá mới hơn ba tuổi a, nguyên chủ chẳng những mặc kệ con mình chết sống, thậm chí ở trong nhà giấu ngọc điệp chuẩn bị cùng tình nhân bỏ trốn, quả thực không có nhân tính!

Giản Thành Hi nghĩ vậy chút đau lòng thâm hô một hơi, tay hắn đặt bên người bất giác nắm chặt, cuối cùng vẫn là đối hai đứa nhỏ đồng tình cùng thương hại chiếm thượng phong, cúi đầu nói: “Về sau nguy hiểm như vậy thì đừng đi, con cùng anh hai ở chỗ này đợi đi, bác sĩ cùng ba ba nói có thể lãnh dịch dinh dưỡng, ba ba qua nhìn xem.”

Lệ Toái Toái ngoan ngoãn gật đầu.

Giản Thành Hi vừa muốn xoay người đi, liền nghe được cô nhóc có chút do dự cùng âm thanh non nớt truyền đến: “Ba ba!”

“Làm sao vậy?”

Lệ Toái Toái đôi mắt mang theo bất an cùng do dự, cô nhóc giống như thực sợ hãi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Chúng ta chờ ba ba”

Giản Thành Hi lộ ra tươi cười trấn an, lập tức liền cảm thấy gánh nặng trên người càng trọng, hai đứa nhỏ như vậy hắn thế nào bỏ được , vội vàng đáp ứng nói: “Yên tâm đi, ba ba thực mau trở về tới!”

Cô nhóc lúc này mới gật gật đầu, ỷ lại nhìn hắn rời đi.

Cửa phòng bị mở ra lại đóng lại, trong nhà khôi phục một mảnh yên tĩnh, không còn người cùng âm thanh dư thừa

Cô nhóc vừa mới còn yếu ớt lại giống như bỗng nhiên bình tĩnh lại, cả người cũng không hề có gì là vâng vâng dạ dạ, cô nhóc cúi người nhìn về phía cậu nhóc trên giường, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, anh tỉnh rồi sao?”

Trên giường cậu nhóc nguyên bản nhắm mắt chậm rãi mở mắt.

Đáy mắt đen nhánh một mảnh, nơi nào có sự yếu ớt do bệnh nặng mới khỏi , ngược lại là một mảnh âm trầm không phù hợp cái tuổi này.

Cô nhóc sát vào một chút, thấp giọng đưa lỗ tai đến bên cạnh anh trai nói: “Chúng ta kế hoạch thành công.”

“Ba ba đã đem ngọc điệp bán đi.” Cô nhóc dựa vào anh trai mình , trên mặt nhẹ nhàng lộ ra cười nhạt, giống ma nữ thực hiện được chuyện xấu, cô nhóc nói: “Cái này nếu ba ba không có tiền, liền không thể ném xuống chúng ta cùng người khác chạy mất.”








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro