Chương 2: Là do chính mình sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tiền bị hắn lấy đi mua tín vật định tình với tình nhân rồi]

Cằm của Giản Thành Hi thiếu chút nữa thì rớt ra, hắn không dám tin tưởng:"Cái, cái gì? Tình nhân?"

[Chồng của chủ thân xác này đã rời nhà nhập ngũ vào 3 năm trước, thời điểm đi còn để lại một chút tiền của cho thân chủ, ít nhất có thể đảm bảo không cần lo chuyện sinh hoạt của hắn mấy chục năm, nhưng hắn tiêu xài phung phí, hôm qua vì có thể cùng tình nhân bỏ trốn, đã đem số tiền cuối cùng mua trang sức, chuẩn bị trốn]

Giản Thành Hi theo bản năng mắng ra tiếng:"Hắn quả thực không phải là người nữa, hắn bỏ trốn rồi con của hắn làm sao bây giờ?"

Hệ thống không nói.

Giản Thành Hi nhìn bé trai nằm ở trên giường cách đó không xa, bé trai nho nhỏ thân hình lại gầy yếu giống như bị gió thổi một cái liền bị thổi bay, cách đó không xa một cô bé đang tuổi nên được người trong nhà cưng chiều sủng ái hiện giờ trên người lại bẩn thỉu lầy lội, con cái đều đã thành cái dạng này mà chủ thân xác này lại nghĩ đến chuyện cùng tình nhân bỏ trốn!

Giản Thành Hi nói với hệ thống:"Cậu biết hắn đem trang sức để chỗ nào không?"

[Thực xin lỗi, hệ thống không có quyền hạn nói chuyện đó]

Giản Thành Hi một lần nữa nghẹn họng, trong lòng hắn như có ngọn lửa thiêu đốt không chỉ tức giận với người kia mà còn là tức giận với chính bản thân mình, hung hăng mà đạp tủ một cái.

"Loảng xoảng"

Một đạo âm thanh thanh thúy vang lên

Giản Thành Hi sửng sốt, đi vòng qua mặt sau cái tủ, quả nhiên liền thấy mặt sau cái tủ rơi xuống trang sức được dùng một cái bao bọc lại, thật là tốn công đi tìm tới lúc tìm được lại chẳng tốn sức!

Từ đằng sau truyền đến âm thanh yếu ớt của một bé gái:" Ba ba?"

Giản Thành Hi đột ngột đứng dậy nói:"Ba ba tìm được tiền rồi, đi, chúng ta đưa anh con đi bệnh viện!"

Cô bé kia đôi mắt sáng lên, lộ ra tia hy vọng, thì ra ba ba thật sự không có lừa mình.

Giản Thành Hi đi đến bên giường bằng đá thượng, đem bé trai cõng lên:"Toái Toái, con dẫn đường cho ba được không?"
Bé gái gật đầu nói:"Dạ!"

Từ cửa lớn ngôi nhà đi ra ngoài, Giản Thành Hi mới càng có thể thấy rõ ràng thế giới này, nơi bọn họ ở cư nhiên là ,phòng ở bên ngoài thế giới này đều là phòng nhỏ, phòng ở san sát nhau như là nấm, con đường hai bên đại đa số đều phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nếu là buổi tối phỏng chừng sẽ có điểm dọa người.

Rốt cuộc, sau khi đi xong một cái phố bọn họ dừng lại trước một phòng khám.

Cửa đã đóng.

Thân hình nho nhỏ của Toái Toái nhào tới trước cửa khóc kêu:"Bác sĩ, bác sĩ mở mở cửa"
Trong phòng không có động tĩnh.

Giản Thành Hi âm thanh ôn hòa nói:"Toái Toái, con đứng qua bên cạnh một chút"

Lệ Toái Toái không rõ vì sao, nhưng là ba ba nói, bé vẫn là ngoan ngoãn thối lui sang một bên.

Giản Thành Hi thầm hít một hơi, đột nhiên lớn giọng kêu:"Bác sĩ có ở đây không, mạng người quan trọng, phiền mở cửa ra!"

..........

Trong phòng yên lặng một lát.

Rốt cuộc, cửa được mở ra, từ bên trong một cô gái mặc đồ trắng bước ra, trong tay còn cầm côn:"Giản Thành Hi, cậu muốn chết à? Tôi nói tôi ở đây không nợ gì hết, cậu còn dám tới?"

Giản Thành Hi không cho cô một cơ hội phản ứng nào, trực tiếp từ kẹt cửa lách mình đi vào:"Con tôi bị ngã gãy chân, nhanh khám cho nó hộ tôi đi!"

Bác sĩ ngẩn người.

Cô cư nhiên thấy được Giản Thành Hi quan tâm con cái của mình?

Thiệt hay giả, cô chắc là đang nằm mơ đi?!

Giản Thành Hi vào phòng khám, thật cẩn thận đem con trai đặt ở trên giường, đi tới đem ngọc điệp đưa cho bác sĩ nói:"Đây có đủ cho tiền thuốc men không?"

Bác sĩ nhận lấy ngọc điệp trong tay hắn nhìn nhìn, dưới ánh mặt trời lại quay cuồng xác định là chính phẩm rồi nói:"Đủ thì đủ, bất quá cậu xác định không, đừng tới lúc đó lại la lối khóc lóc đòi phải đi về a!"

Giản Thành Hi nhìn về bé gái nước mắt nước mũi ngoài cửa, gật gật đầu nói:"Xác định"

Bác sĩ lập tức nhận lấy ngọc điệp:"Thành giao"

Thu đồ vật rồi thì chuyện liền dễ làm, bác sĩ cũng không đuổi người đi, đem bảng khám bệnh treo ngoài cửa rồi đi tới giường bệnh, bắt đầu kiểm tra vết thương, một bên xé rách quần thằng bé, nghiêng về một phía hít một hơi.

Giản Thành Hi xoa xoa đầu bé:"Có sao không?"

Bác sĩ có chút bất đắc dĩ thở dài:"Tôi nói này, miệng vết thương này lại kéo dài thêm hai ngày, chân này liền phế đi"

Giản Thành Hi nhìn con trai trên giường, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, vội vàng hỏi:"Hiện tại còn cứu kịp không?"

"Tôi cố gắng hết sức thôi" Bác sĩ xoay người bắt đầu nhanh nhẹn xử lí miệng vết thương, lại nói:"Trên người con gái nhỏ nhà cậu ta thấy vết thương cũng không nhẹ đâu, cậu đưa con bé xuống nhà sau, ta kêu trợ lí kiểm tra cho nó một chút."

Giản Thành Hi lập tức kéo tay Toái Toái qua nói:"Kia...làm phiền rồi"

Bác sĩ vẻ mặt như gặp quỷ.

Giản Thành Hi lại nói với con gái:"Toái Toái, đi theo bác sĩ kiểm tra sức khỏe."

Tiểu Toái Toái khóc đến cơ hồ sưng mắt, quần áo rách nát trên người bé tất cả đều là nước bùn, non nớt kéo tay Giản Thành Hi nhỏ giọng nói:"Con không đi"

Giản Thành Hi sửng sốt:"Tại sao?"

Chẳng lẽ đây là định phản nghịch tùy hứng sao?

Hắn trước nay đều không có kinh nghiệm nuôi con, đang nghĩ ngợi coi có nên nói một chút điều tốt hay không.

Lệ Toái Toái thanh âm mang theo nức nở:"Con sợ khám xong đi ra, liền, liền không thấy được ba ba nữa"

Tâm Giản Thành Hi đau xót, vội vàng ôm bé lên an ủi:"Sẽ không, làm sao có thể như vậy, ba ba làm sao có thể làm
chuyện như vậy?"

Bác sĩ ở phía sau cười lạnh một chút.

Giản Thành Hi nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô.

"Lần trước cậu dẫn hai đứa nhỏ đi mua đồ ăn, kết quả mang tiền không đủ, cậu nói đi suy nghĩ biện pháp lấy tiền, nhưng là một buổi trưa cũng chưa trở về" Bác sĩ một bên cầm dao xử lí miệng vết thương, một bên chậm rì rì nói:"Toàn thị trấn ai cũng biết."

"......"

Nguyên chủ, ngươi vẫn còn là người sao?

Giản Thành Hi mím môi, an ủi con gái, nhẹ giọng nói:"Ba ba đảm bảo với con, nhất định ở lại chờ con, nếu con không tin, có thể tùy thời kêu ba"

Lệ Toái Toái nước mắt lúc này mới dừng lại, nhỏ giọng hỏi:"Thật không?"

Giản Thành Hi nhìn ánh mắt tín nhiệm của bé, lộ ra một nụ cười, chính mình cũng không nhận thấy thanh âm bất giác ôn nhu:"Thật."

Trợ lí lúc này mới đem Toái Toái vào bên trong kiểm tra.

Giản Thành Hi nhìn bóng dáng bé gái lúc này mới yên tâm một chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bác sĩ ở phía sau thấp giọng nói:"Nếu cậu chuẩn bị nói muốn trốn, tôi cũng sẽ không giúp cậu lừa gạt một đứa bé đâu."

Giản Thành Hi xoay người, có chút ngoài ý muốn ngẩn người, tiếp theo cười khẽ một chút nói:"Ai nói tôi muốn trốn, tôi cũng không chuẩn bị trốn"

Bác sĩ ghé mắt liếc hắn một cái, nhìn đến người đứng giữa phòng, ngày thường bọn họ nhìn thấy Giản Thành Hi đều là ăn mặc tinh tế xinh đẹp, không quan tâm con cái của mình mặc loại quần áo rách rưới hắn cũng nhất định phải ăn mặc xinh đẹp tỉ mỉ, giống như sợ không được khoe khoang bề ngoài, hôm nay có thể bởi vì hắn cõng con trai quá sốt ruột, vẻ ngoài lại khó có được vài phần chật vật.
-----------------------------
Chồng của chính mình không ở đây, con cái cũng bỏ mặc, hàng xóm láng giềng kỳ thực cũng ngầm xem thường hắn.

Chính vì vài phần chật vật này, lại giống như liền thoát ly khỏi khí chất son phấn, tự nhiên khiến cho người xem thuận mắt hơn nhiều.
Bác sĩ nói:"Bên kia có nước, cậu tự mình qua đó uống đi"

Giản Thành Hi lúc này mới phản ứng lại chính mình đích thực có chút khát, nhưng hắn vẫn là trước một bước đi lại nhìn con trai nói: "Chân thằng bé thế nào, có thể giữ được không?"

Bác sĩ đứng ở bậc vô khuẩn, có màn đem cô cùng giường bệnh bao phủ ở bên trong, cô đem miệng vết thương xử lý sạch sẽ, đem tay đặt ở trên đùi bé trai, quang minh thánh khiết ấm quang từ tay nàng phát sáng lên, là thánh quang chữa lành, Giản Thành Hi trợn mắt há hốc mồm đứng xem.

Thế giới này so với hắn tưởng tượng còn muốn phức tạp rất nhiều a.

Đã hoàn toàn cách biệt với địa cầu.

Bác sĩ trán ra một tầng mồ hôi mỏng nói: "Cậu muốn nghe lời nói thật sao?"

Giản Thành Hi gật đầu: "Cô nói đi."

"Miệng vết thương của thằng bé kỳ thật không nghiêm trọng, nhưng là nó quá nhỏ, nhỏ tuổi là lúc thời điểm thân thể vốn dĩ dùng chân quá độ liền sẽ bị thương, thằng bé mới bất quá ba tuổi, luôn là đi nhặt rác rưởi nhặt đồ cúng, ôm những cái vật nặng đó, đối với chân liền có lực ép, hiện tại lại quăng ngã chặt đứt, tôi cũng không dám bảo đảm nhất định không có việc gì, khả năng về sau cũng sẽ tàn tật, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi thôi!"

Giản Thành Hi tâm trầm xuống.

Bác sĩ ghé mắt liếc hắn một cái, mở miệng nói: "Tôi biết cậu một người nuôi hai đứa nhỏ không dễ dàng, nhưng là đã sinh bọn chúng ra, làm cha mẹ, cũng nên có lương tâm trách nhiệm, nói cách khác,tính luật pháp không chế tài, cậu cũng bất quá nên vậy đi."

Giản Thành Hi nói trong tâm cũng không phải là vậy sao?

Nguyên thân táng tận lương tâm đã chịu trừng phạt, bằng không chính mình đâu xảy ra chuyện này.

Giản Thành Hi nhìn con trai mình nằm trên giường bệnh , thấp giọng mở miệng nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm."

Bác sĩ có chút ngoài ý muốn liếc hắn một cái, không biết vị này hôm nay là uống lộn thuốc, hay là có âm mưu mới nào khác, bất quá có thể nhìn thấy hắn đối con mình hơi có chút để bụng một chút cũng coi như là chuyện tốt.

Giản Thành Hi chủ động đi đến một bên dò hỏi nói: "Có cần ta giúp gì không?"

Bác sĩ không đem hắn một người không học vấn không nghề nghiệp để vào mắt, xua xua tay: "Cậu có thể giúp được cái gì, ở bên cạnh nghỉ ngơi đi."

Giản Thành Hi trước kia là làm bác sĩ, tuy rằng sau này bởi vì một chút sự cố mà không làm nữa, nhưng là sẽ theo bản năng hỗ trợ, nghe được một tiếng nói như vậy liền cũng chỉ chủ động từ bỏ đến một bên chờ.

Trong phòng truyền đến âm thanh non nớt yếu ớt của bé gái mang theo không xác định: "Ba ba?"

Giản Thành Hi lập tức mở miệng nói: "Ba đây."

Bé gái giống như lúc này mới yên tâm, xác định không có bị bỏ rơi tiếp tục kiểm tra thân thể.

Giản Thành Hi nhìn hai em bé đáng thương âm thầm thở dài một hơi.

【 ký chủ xem ra cậu thích ứng nhân vật rất nhanh 】

Vẫn luôn im lặng lâu như vậy hệ thống bỗng nhiên toát ra một câu, Giản Thành Hi bất đắc dĩ nói: "Loại chuyện này vui được làm ba này cũng không có cái gì đáng giá cao hứng sao?"

【 Đâu biết được là họa hay phúc đâu ký chủ 】

Giản Thành Hi vẫn là tương đối cá mặn: "Tai nạn xe cộ không chết nhặt về một cái mạng tôi cũng biết đủ, bất quá vừa mới chuyện quá khẩn cấp, tôi còn chưa kịp hỏi rõ ràng, hai đứa bé này sao giống như là gia đình đơn thân vậy, mẹ bọn chúng đâu?"

Yên tĩnh giống như chết...

Giản Thành Hi có điểm không chịu nổi: "Nói chuyện đi chứ!"

【 hai người bọn họ không có mẹ 】

Giản Thành Hi nhíu mày:"Đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ hai đứa đó là từ cục đá nhảy ra?"

Hệ thống trầm mặc một lát.
Liền lúc Giản Thành Hi còn đắm chìm trong suy nghĩ ở thế giới này chẳng lẽ thật sự có thời điểm kỳ diệu như vậy, hắn liền nghe được hệ thống thanh âm rõ ràng từ trong đầu truyền đến, làm hắn muốn xem nhẹ cũng khó:

【 hai người bọn họ là cậu mang thai mười tháng sinh ra 】

"......"

Giản Thành Hi ngồi ở ghế trên, trong tay cái ly lạch cạch một chút rơi xuống liền vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro