Chương 4: Đang lúc phá bom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

X dùng bầu trời đạo đức và biển khơi nghị lực kiềm chế bàn tay của mình, dù sao mỹ nhân vẫn còn có chồng.

Tuy đã chết rồi.

Nghĩ đến đây, X lại cảm thấy vui một cách rất thiếu đạo đức.

Cách phát nổ còn 2 phút 15 giây

Đồng hồ đếm ngược đỏ choét rọi vào tròng mắt hai người.

Sở Phong ôm bom đúng tiêu chuẩn.

Tư thế phá bom hiện tại: chịu nằm dưới.

Gió mùa hạ ngoài cửa xe gió mùa hạ phả qua hai má như hơi nóng từ máy sấy tóc, Sở Phong hết sức khó chịu, giám thị trên người áp rất sát, gần như kề sát ngay dưới khuôn mặt y.

Tên này giữa ngày hè còn mặc áo khoác dài màu nâu sậm, đằng sau đeo súng bạc nòng dài cả người băng bó, tạo hình kỳ lạ như nhân vật trong truyện tranh, chỉ cần dựa vào đường viền là có thể nhận ra được.

Xe buýt kêu leng keng, leng keng tiến về phía trước, cây cối hai bên đường lùi về phía sau Bỗng nhiên, Lâm Lam ngồi dằng trước lái xe kêu to:

"Có người! Đằng trước có người cản em!"

Sở Phong ngước mắt nhìn lên, ven đường, một tài xế Tạ Thời Dục khác đang ra sức vung mũ, ra hiệu cho xe dừng lại!

—— đã lái tới bến cuối: công ty xe buýt. Tài xế phải đổi ca.

Giám thị: "Không cần để ý, cứ lái tiếp về phía trước."

". . . Vâng. . . vâng!"

Lâm Lam căng thẳng liếc mắt nhìn đồng hồ tốc độ xe, giữ nguyên tốc độ 55 an toàn lái tiếp về phía trước, may mà trên con đường không có chướng ngại vật nào, Lâm Lam thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặt trời mùa hè lên cao từng chút một, xe buýt dần dần chạy ra khỏi nội thành, Sở Phong liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường này là con đường dài nhất cả thành phố, nối liền hai nửa đông tây.

Lúc mới bắt đầu xây dựng thành phố, Sở Phong sợ Tiểu Tạ lớn sẽ đi bắt nạt Tiểu Tạ bé, liền tìm một dòng sông, chia cả tòa thành ra làm hai nửa đông tây. Phía đông thả Tạ Thời Dục cấp hai, cấp ba trở lên, phía Tây thả Tạ Thời Dục mầm non, tiểu học.

Quan sát một thời gian, Sở Phong phát hiện các Tạ Thời Dục tuy có cãi nhau, nhưng cũng không thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nhau, nên đã xây một con đường cái tăng cường giao thông hai phía đông tây, bớt cho lần nào y sang phía tây thăm Tiểu Thời Dục cũng đều phải ra sông đạp vịt.

Hai bên con đường cái này không có bóng cây như đường xá trong nội thành, ánh nắng chói chang rọi thẳng từ ngoài cửa sổ vào trong, Sở Phong nheo mắt lại, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Bom trên người kêu tít tít.

X liếc mắt, nhìn thấy thái dương mỹ nhân đổ mồ hôi.

Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, đọng lại dưới chóp cằm rồi lăn xuống phía dưới, dọc theo yết hầu nhô lên, xương quai xanh hơi mở ra, rồi chảy mãi xuống vùng cấm lấp ló...

Đều là đàn ông, X lại chuyển ánh mắt sang nơi khác. Hắn mở miệng động viên:

"Xin lỗi, phiền cậu nhẫn nại thêm một lúc nữa, đừng động đậy."

". . . Ừm."

Sở Phong mặt ngoài vẫn gật đầu nghe lời, lại len lén nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của giám thị. Mặt người này cũng bị bó kín bằng vải băng, ngũ quan đều bị che khuất. Mũi lại rất cao, vải băng cũng không chắn được độ cao lẫn chóp mũi vểnh lên, chỉ để lộ một con mắt, ánh mắt chăm chú quan sát vỏ bom cùng khe hở bên trong.

Bỗng nhiên, tay giám thị bất động:

"Quả bom này trước đó từng bị phá rồi à?"

Sở Phong thầm nhảy dựng.

Lâm Lam lái xe đằng trước giật nảy mình, xong đời rồi! Giám thị này cảnh giác quá!!

Bọn họ quả thực đã thử phá bom.

—— hai người bị hại bị kẻ cướp trói lại, sợ hãi tới mức phải khóc kêu cứu, làm sao có khả năng tự đi phá bom?

Lâm Lam căng thẳng nuốt nước miếng.

Cậu liếc mắt nhìn anh họ.

Hai người vội vã liếc mắt nhìn nhau qua gương chiếu hậu.

Im lặng lan ra trong buồng xe.

Vẻ mặt Sở Phong vẫn thản nhiên, y không phát ra tiếng động nào. Lâm Lam sợ gần chết, cậu cảm thấy mặt mình chắc chắn đã đỏ lên.

—— Giám thị đang chờ bọn họ giải thích.

Tiếp tục im lặng sẽ trở nên khả nghi .

Tay Lâm Lam cầm vô lăng bắt đầu đổ mồ hôi.

Nên nói gì đây? Nói là không biết? Hay chết không thừa nhận?

Chớp mắt tiếp theo, một giọng nói phá vỡ im lặng:

—— "em họ tôi đã phá."

Lâm Lam: ? ! !

Sở Phong giải thích:

"Nó học trường cảnh sát."

Lâm Lam: ...

Giám thị vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng câu nói này, hắn hỏi lại như có ý đồ khác:

"bom trong game không giống ngoài hiện thực lắm."

—— Mấy người căn cứ vào đâu để phá bom ?

Lúc này Lâm Lam nhanh trí: "Chỉ nam phá bom của đại thần X! Trong diễn đàn người chơi!" Cậu vội nói lảng sang chuyện khác: "Nhưng không biết tại sao, em phá theo chỉ nam của đại thần. . . mà cứ bị sai!"

Giám thị: "Sai từ bước nào?"

Lâm Lam ngượng ngùng gãi mũi: "Ừm... Bước đầu tiên."

Giám thị: "Vậy tại sao bộ không dừng lại báo cảnh sát ngay từ bước đầu tiên?"

"..."

Lâm Lam lại rén.

Sở Phong mở miệng cứu viện:

"Tôi bảo nó tiếp tục phá."

Mắt Sở Phong long lanh, cả người co rúm lại, lại gần phía giám thị rồi bổ sung một câu:

"Xin. . . xin lỗi anh, lúc đó tôi sợ quá, cảm thấy nó sẽ phá được... nên không nhớ ra. . . có thể gọi điện cho giám thị các anh."

X nhíu mày, nhìn mỹ nhân dưới người mình, không hỏi gì tiếp. Giọng dịu đi rất nhiều

"Lần sau nhớ gọi điện thoại cho tôi trước."

"Vâng." Sở Phong núp dưới vóc người hơn mét chín của giám thị như mèo con mắc mưa.

Bắt đầu phá bom.

Sở Phong nhìn thấy giám thị dung một tay nhấn lên vỏ bom, không dùng cả hai tay nhấc luôn vỏ giống Lâm Lam, mà dùng lực rất nhẹ

Lạch cạch!

Góc bên dưới vỏ bom bỗng nhiên nhếch lên một khe hở, Sở Phong nhìn thấy ngón tay khớp xương rõ ràng của giám thị miết dọc theo khe hở, tìm được một cái chốt nào đó không biết, bỗng nhiên hơi dùng sức, liền nhấc toàn bộ phần vỏ nhựa lên ——

Lộ ra kết cấu thực sự bên trong!

Quả bom này có hai lớp.

Lớp vỏ nhựa dễ gỡ lớp ngoài chỉ là vỏ giả, sau khi mở ra bất kể cắt sợi dây nào cũng là sai, chỉ khi gỡ được lớp vỏ trong cắt đúng dây mới là đúng.

"Chẳng trách! Sao em phá thế nào cũng sai!"

Lâm Lam làm mặt hóa ra là như vậy, nhủ thầm: "Em đã bảo kim chỉ nam của đại thần X không thể sai được mà."

Giám thị: "Cũng không thể mù quáng tin tưởng những người được gọi là đại thần, đều là kim chỉ nam do người làm, luôn có sai sót."

Lâm Lam chướng tai câu này, lòng thầm nghĩ ha ha, anh thì là cái thá gì, vụ án nổ tung liên hoàn trong【 Dream City 】 năm đó, bao nhiêu giám thị cũng đều phá bom thất bại, người chơi ai nấy cảm thấy bất an. Nếu không nhờ có kim chỉ nam phá bom của đại thần X, chẳng biết đã có bao nhiêu người chơi gặp nạn, hơn nữa kim chỉ nam của đại thần người ta đều là chia sẻ miễn phí, kết quả công ty game mấy người còn xóa thread của người ta, đúng là ăn dày.

Có điều, vị giám thị không biết tên này nói thế nào cũng là ân nhân phá bom cứu mạng, Lâm Lam không tiếp tục nói nữa, ngoan ngoãn lái xe.

Cách phát nổ còn 1 phút 51 giây

X lẳng lặng quan sát tầng kết cấu đường dây thực sự bên trong.

Tổng cộng có 13 sợi dây.

Bom trong【 Dream City 】sẽ có từ 3 đến 13 sợi dây, đây là loại phức tạp nhất, người mới người chơi căn bản không thể xử lý, đặc biệt là quả bom này còn giấu trang bị chất lỏng, đây là vấn đề nan giải đến chuyên phá bom cũng đều rất khó xử lý

Sở Phong nằm trên ghế cứng đơ, eo hơi đau, giám thị nói với y:

"Tiếp theo, phiền anh không được cử động, để tôi dỡ bỏ trang bị chất lỏng trong bom."

Sở Phong gật đầu nghe lời.

"Vãi đạn!" Lâm Lam sợ đến biến sắc: " . . Trang bị chất lỏng?! Không phải chứ..."

Sở Phong mặt vô cảm, không biết đó là gì.

Lâm Lam lén lút nuốt nước miếng, bom trang bị chất lỏng đáng sợ tới mức nào, người chơi thâm niên đều hiểu. 【 Dream City 】 nay thịnh hành toàn cầu, song đã từng có một quãng thời gian gần phá sản, trên Dream City khắp thế giới xuất hiện vụ nổ liên hoàn, người chơi liên tục bị thương, giám thị phái đi gần như bị diệt sạch, không ai biết tại sao.

Vì căn bản không ai phát hiện bên trong bom có thêm một vật.

Trang bị chất lỏng được tạo thành một trụ thủy ngân cùng một viên bi sắt nhỏ bé, khi dây bị cắt đứt, trang bị này sẽ khởi động, bi sắt rơi xuống bắn vào thủy ngân, bom tức thì phát nổ. Dù cắt đúng dây cũng vô dụng.

Tội phạm gài bom giấu thứ này trong đường dây, giám thị phá bom thất bại, cả người chơi cũng bị nổ chết.

Phá bom vốn đã có nguy hiểm, điều tra viên tới sau đó đều chỉ có thể quy kết thành chuyện ngoài ý muốn, hoặc năng lực của giám thị chưa đạt, mà không suy nghĩ tới vấn đề nằm ở quả bom.

Bom nổ xong cũng biến mất, không ai có thể phục hồi thông tin của quả bom lúc đó, lần sau gặp phải bom chất lỏng cũng vẫn sẽ bị nổ chết.

Mà người đầu tiên đưa ra suy đoán về chất lỏng chính là đại thần X.

Lâm Lam bởi vì là người chơi thâm niên, may mắn được xem thread của đại thần X trong diễn đàn, đầu tiên X dùng lý thuyết chứng minh rằng trong đường dây của bom tồn tại một thiết bị thừa, đồng thời suy luận về kết cấu của thiết bị này, còn vẽ tỉ mỉ sơ đồ phân tích kết cấu, cuối cùng tạm đánh giá 49 vị trí có khả năng trong thiết bị.

—— trâu bò không đỡ được.

Thread mới đăng lên mười phút, comment đã vọt tới năm vạn, cứ thế bị đẩy lên đỉnh cao.

Từ sau thread đó, trên 【 Dream City 】 khắp thế giới không còn xuất hiện sự kiện nổ tung bị thương nữa. Mà chính X cũng biến mất.

Thread bị xóa hết, acc cũng không tìm ra được. Trong diễn đàn có yêu sách nói là bởi vì suy đoán chất lỏng thực sự quá trâu bò, trực tiếp cứu 【 Dream City 】 khỏi kết cục phá sản, bị ban quản trị của game mời về làm.

Cách phát nổ còn 1 phút 35 giây

Lâm Lam vừa lái xe, vừa căng thẳng mà nhìn động tác của giám thị trong gương chiếu hậu.

Cậu vốn cho là mình chỉ gặp phải bom đơn giản, dùng kim chỉ nam phá bom của X là có thể tự phá được, không ngờ... anh rể không hổ là anh rể, gặp phải bom cũng là độ khó cấp địa ngục.

Bom, 13 sợi dây.

Sở Phong lẳng lặng nhìn, vị giám thị này quả thật có thực lực, hắn như có thể nhìn xuyên tường, ngón tay trỏ gẩy một cái, nắm vào vị trí hai phần ba trên sợi đỏ thứ 8, ngón tay cái xoay một cái, lột vỏ dây điện, vừa khéo để lộ trang bị chất lỏng bên trong, không sai lệch một li.

Bên trong dây, găm một cột thủy ngân cực nhỏ, bên trong có một viên bi sắt rất nhỏ, nhỏ đến mức Sở Phong cảm thấy nó phải được gọi là hạt cát, không xứng được gọi là viên bi.

Giám thị mò túi, rút ra một cây kim, quay đầu lại nói với Lâm Lam:

"Có thể lái xe vững thêm một chút không? Gỡ trang bị chất lỏng cần chỗ đứng ổn định để thao tác."

". . . Được! Không thành vấn đề, anh. . . cố lên!"

Xe buýt từ từ đi tới con sông vượt thành, gió mát cuốn theo hơi nước ẩm ướt. Lâm Lam liếc nhìn ra ngoài cửa xe, bên dưới con đường là mặt sông rộng thoáng, sóng nước lấp loáng phản chiếu trời xanh mây trắng, đằng trước đường cái thì lại không hề có bất kỳ chướng ngại vật nào, bên cạnh cũng không có những con xe khác, khiến cho Lâm Lam thấy yên tâm.

Giám thị: "Giờ tôi sẽ dùng kim lấy viên bi sắt này ra, mong hai người kiên nhẫn thêm một lúc."

Sở Phong hết sức phối hợp. Giám thị cúi đầu, ngón tay trỏ và ngón tay cái nắm kim, mũi kim chọc vào trang bị chất lỏng, đỡ lấy hạt cát sắt kia..

Sở Phong tức thì cảm nhận được độ khó của thao tác này, người phá bom cần phải từ từ đẩy hạt sắt nổi lên khỏi lớp màng ngăn bên ngoài thủy ngân, đồng thời không được để bất kỳ một giọt ngân nào rỉ ra ngoài. Mà trang bị chất lỏng lại quá nhỏ, lớp màng bên ngoài cột thủy ngân cũng cực mỏng, động tác hơi mạnh một chút, màng ngoài sẽ rách lúc lấy ra hạt sắt, thủy ngân văng tung toé, lập tức kích phát nổ.

Muốn hoàn thành thao tácnày, động tác trên tay nhất định phải nhẹ nhàng hết sức, tuyệt đối không được run tay.

Dưới ánh mặt trời, hạt sắt kia từ từ nổi lên khỏi cột thủy ngân, Sở Phong nhìn thấy lớp màng ngoài thủy ngân tức thì bị tách ra, hạt sắt sắp chui ra...

Cạch!

Xe buýt bỗng nhiên xóc mạnh! Bánh xe lăn qua hòn đá.

Cổ tay X bỗng nhiên dùng lực, dung lực tay rất mạnh tức thì ổn định cây kim trên đầu ngón tay,

Hạt sắt vững vàng kẹt vào khe hở màng ngoài, không một giọt thủy ngân nào rỉ ra.

"Làm sao vậy?" X ngước mắt hỏi.

Sở Phong cũng nhìn về phía Lâm Lam, vừa nãy tim y đập thình thịch, gần như đã nghĩ sẽ nổ tung.

"Đằng trước. . . đằng trước! Hết đường rồi! !" Lâm Lam hét toáng.

Sở Phong nhìn về phía trước, con đường kéo dài thẳng tắp, nhưng trước mặt lại xuất hiện một khe nứt.

Khe nứt trông phải đến 15 mét, cả xe buýt nhất định phải bay vọt qua, mới có thể lái tới con đường bên kia khe.

"Anh, đường này anh chưa sửa xong à!"

Lâm Lam đang lái xe sắp phát điên rồi, con đường này xây trên mặt sông, bên dưới chính là dòng sông cuồn cuộn chảy, hơn nữa bởi vì đường quá thẳng, chờ đến khi cậu nhìn thấy vị trí của khe hở thì đã không còn kịp nữa rồi!

"Không thể nào."

Sở Phong nghĩ thầm, dựa theo kỳ hạn công trình, các Tiểu Tạ đội xây dựng cần phải xây xong con đường này vào tháng trước rồi chứ.

"Keng keng —— "

Trong điện thoại hiện lên thông báo của tinh linh hệ thống:

【 bởi vì hiện giờ anh đang play thầy trò, đối tượng ở cạnh chủ yếu là Tiểu Tạ học sinh. Tiểu Tạ công nhân lâu ngày không được anh an ủi, tâm trạng không tốt, từ chối tăng ca, nên đường không được hoàn thành đúng kỳ hạn】

Sở Phong: ...

Xe buýt chạy 55 km/h đang nhanh chóng tới gần khe nứt từng giây, Lâm Lam sắp khóc:

"Làm sao bây giờ? ! Làm sao bây giờ đây anh! !"

Khe nứt to tớng vắt ngang trước mắt.

Không thể dừng xe, tốc độ xe thấp hơn 50, sẽ phát nổ.

"Em. . . Em..." Lâm Lam hoảng loạn đếnmức không biết làm sao: "Em có thể xông tới sao? !"

Vừa nói ra khỏi miệng, ba người đều im lặng.

Khe nứt 15 mét, xe buýt dài 10 mét, nếu như chạy hết tốc lực lẽ ra sẽ có thể xông qua, mà ——

Tốc độ xe cao hơn 60 cũng sẽ nổ tung.

Thời gian dự tính đến khe nứt còn: 10 giây

"Đừng tăng tốc, tiếp tục lái ở tốc độ 55." Giám thị nói, quay đầu hỏi:

"Anh có thể gọi chiếc xe khác tới không?"

Sở Phong giật mình, lập tức hiểu được ý của hắn.

Bom cần tốc độ xe buýt nhất định phải ở trong 50-60, nếu muốn vượt qua khe nứt, không thể dựa vào tự bọn họ tăng tốc.

Nhưng có thể thêm một lực đẩy vào sau xe.

Lâm Lam cũng lĩnh ngộ được ý của hắn, cậu dùng đuôi mắt tia xung quanh:

—— con đường vắng tanh, trước sau không người, tìm đâu ra lực đẩy?

Sở Phong: "Tôi có thể câu một người lái siêu xe tới."

... Câu?

Lâm Lam khiếp sợ: Nhân sĩ kết hôn lại bắt đầu định play? Dựa vào cảm ứng tinh thần là có thể câu anh rể tới đây?

Tiếp đó cậu nghe thấy:

【 Shopping mall hệ thống chúc mừng anh đã nạp tiền thành công, mua đạo cụ: Cần câu 】

Lâm Lam: ...

Thì ra là [ câu ] vật lý.

【 Cần câu 】 Chức năng:

Tùy ý câu một Tiểu Tạ trong phạm vi 500 mét đến bên cạnh anh.

【 Khuyết điểm 】 Tiểu Tạ bị câu tâm trạng -50, sau đó cần đến vận động kịch liệt để khôi phục bình thường.

(xin chú ý, giá trị tâm trạng nhân vật thấp hơn 0 sẽ tự sát chết, xin hãy tiến hành động viên kịp thời. )

Sở Phong ân ẩn đau thắt lưng, khởi động cần câu.

Vút —— vút——

Trong gương chiếu hậu bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Lamborghini! Lâm Lam vãi một tiếng, siêu xe đường nét mượt mà như lưỡi dao xé gió, động cơ khởi động, dung tốc độ 200kmh lao tới! Bánh xe Lamborghini ma sát mặt đường nhựa tạo thành âm thanh đủ khiến adrenaline trong người phái mạnh tăng vọt. Lâm Lam nghe mà cả người đều run rẩy .

Xe buýt lái tới khe nét, chiếc siêu xe này sẽ điên cuồng đâm vào, dung xung lượng từ tốc độ 200 đẩy bọn họ trợ lực cho xe bus bay qua khe nứt.

Sở Phong cùng giám thị liếc mắt nhìn nhau..

Rầm ——! !

Lamborghini đang lao nhanh bỗng nhiên đâm vào mặt sau xe buýt, choang - cửa kính sau xe vỡ vụn. Phần đầu xe buýt iến vào khe nứt, cả đầu xe tức thì lơ lửng giữa không trung

"A a a a ——! !"

Lâm Lam thét lên, cậu ngồi đằng trước nhất, trước ghế tài xế có nguyên một mặt kính thủy tinh, chiếu rõ con sông bên dưới khe nứt, ánh nắng trong trẻo chiếu rọi, độ cao đáng sợ. Lâm Lam cúi người gục xuống vô lăng, nhắm chặt hai mắt.

Xe buýt lơ lửng trên không, Sở Phong bị giám thị đè chặt xuống ghế. Lực tay tên này rất mạnh, lại không hề khiến y đau, chỉ cố định không cho y cử động.

Giây phút xông vọt lên, Sở Phong nhìn thấy mạch máu nổi lên trên mu bàn tay giám thị, bàn tay dùng mũi kim đỡ lấy hạt cát sắt vẫn vững vàng, toàn bộ trong quá trình tông xe bay đi, tay thậm chí còn không hề run một lần.

Sở Phong yên lặng. Người này có thể khống chế sức mạnh tinh vi đến mức độ kinh khủng. Hạt cát sắt kia cũng vừa hay bịt kín lớp màng ngoài cột thủy ngân không để một giọt thủy ngân nào chảy ra.

Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc nguy hiểm nhất.

Xe buýt bay vọt lên không trung, sau khi thành công, trọng lực sẽ khiến cả chiếc xe đập mạnh xuống đất, xung lượng lúc ấy... Sở Phong khó có thể tưởng tượng, giám thị có thể không run tay ở tình huống kia đó, nữa là có thể giữ trang bị chất lỏng vững vàng.

Tít tít. Bên tai vang lên tiếng đếm ngược, Sở Phong chậm rãi nhắm mắt đôi mắt.

Thực ra có bị nổ chết, y cũng không hề tiếc nuối, chưa biết chừng, lòng y vẫn luôn mong đợi chuyện như vậy, chết sớm một chút, là có thể sớm một chút gặp lại Tạ Thời Dục thực thụ.

Rầm ——! ! !

Xe buýt đập xuống đường sau khe nứt, cả chiếc xe tức thì dội ngược lên.

Bộp! ! —— bánh xe lại hạ xuống.

Đợi một hồi, không nghe thấy tiếng nổ mạnh.

Sở Phong mở mắt ra.

Hạt sắt kia vẫn không hề động đậy mà kẹt ở khe hở màng ngoài, chằng hề suy chuyển.

Giám thị trên người nhìn chằm chằm xuống y, miệng nhếch nhẹ như mỉm cười. Tròng mắt hơi nâu dưới ánh mặt trời biến thành một viên hổ phách đẹp đẽ. Lúc hắn chớp mắt, Sở Phong có thể nhìn thấy lông mi hắn hấp háy.

—— Lông mi dưới của người này dài hơn so với người bình thường, khá giống Tạ Thời Dục, khi nhìn chăm chú vào người khác tự nhiên sẽ toát ra vẻ thâm tình...

Sở Phong bỗng nhiên chuyển tầm mắt đi.

Y nghĩ bụng, Tạ Thời Dục thực sự đã đi quá lâu rồi, giờ nhìn một kẻ kỳ quái quấn vải băng mà y cũng cảm thấy giống Tạ Thời Dục.

Lâm Lam sợ hãi không thôi ngồi dậy:

"Thật sự. . . sang được rồi? !"

Trong gương chiếu hậu, chiếc xe Lamborghini vỡ tan bị chết máy, sếp Tạ bước xuống khỏi xe, mắt nhìn chòng chọc vào xe buýt chạy đi.

Sở Phong tức thì bắt đầu đau cả chân.

Lâm Lam không cảm nhận được ý tứ hàm xúc trong ánh mắt đó, cậu chỉ cảm thấy này anh rể này hơi đáng thương, xe mới vừa mua đã bị vỡ thành như vậy.

Phóng qua khe nứt, Lâm Lam thả lỏng cả người, thở dài nhẹ nhõm...

"Nhìn phía trước!"

Giám thị đằng sau lạnh lùng nói.

Lâm Lam trợn mắt nhìn:

Đằng trước toàn là đường đá! !

——Đội thi công Tiểu Tạ vẫn chưa trải nhựa đường.

xe buýt chạy tốc độ 55 lập tức lái lên đường đá, bánh xe không ngừng lăn lên cục đá, thành tiếng lộc cộc lạch cạch! Toàn bộ xe đều chấn động, đến cửa kính xe cũng rung!

Lâm Lam tuyệt vọng nhìn về phía giám thị.

Cách phát nổ còn 1 phút 03 giây

Không còn kịp nữa rồi. Đường đá nhìn không thấy cuối, chờ tới lúc lái được lên đường phẳng thì bom đã nổ.

Chỉ có thể lấy viên hạt sắt kia ra trên đường đá, dưới tình huống toàn bộ xe rung, đồng thời, không cho phép thủy ngân nhỏ xuống.

Sở Phong cũng nhìn về phía giám thị.

X nhíu mày, tay hắn đợi một hồi, như đang thích ứng với trạng thái rung này..

Bỗng nhiên!

Đầu ngón tay kéo một cái.

Rút kim ra.

Trên mủi kim dính một hạt cát nhỏ xíu.

Đồng thời, Sở Phong nhìn thấy lớp màng bên ngoài cột thủy ngân bị tách, thủy ngân bên trong sắp sửa chảy ra ——

Lớp màng bên ngoài bỗng nhiên vừa khéo co về, bao lấy thủy ngân

—— tác dụng co dãn.

Nếu muốn làm được việc này, nhất định phải khống chế lực tay rút hạt sắt kia, không thiếu không thừa một li, nhanh chóng tinh chuẩn, bảo đảm khoảnh khắc hạt sắt chui ra, lớp màng ở ngoài có thể vừa vặn co lại.

Nếu không phải đang lái xe, Lâm Lam thật muốn đứng lên vỗ tay cho vị giám thị này, người này thật sự mạnh đến biến thái, đứng trên xe buýt xóc lạch cạch, dĩ nhiên có thể hoàn thành việc tháo dữo trang bị chất lỏng vướng víu nhất. Lâm Lam bắt đầu lo lắng anh họ thật sự có thể thuận lợi dùng tên lửa tiễn khách bắn chiến thần đi sao?

Tít——!

Hệ thống phát ra tiếng vang chói tai:

【 cách phát nổ: 00 phút 59 giây! 】

Sở Phong rụt lại, cố ý lại gần người giám thị, vai khẽ run, như là rất sợ sệt.

"Đừng sợ, trang bị chất lỏng khó khăn nhát đã được tháo gỡ, cắt dây không mất nhiều thời gian.

X an ủi.

Mỹ nhân dưới người cắn chặt môi dưới, lông mi đen nhỏ nhắn khẽ lay động, như bươm bướm mắc mưa. Sợ sệt gật gật đầu, lại rụt về phía người hắn.

Cảm giác được mỹ nhân toàn tâm toàn ý tin tưởng dựa dẫm thật là thoải mái. X hơi động lòng..

Bên tai vang lên tiếng của【 hệ thống tham mưu 】:

【 người chơi thật đáng thương. Bọn cướp đó thật đáng chết! X, anh dỡ xong đạn nhất định phải cho bọn chúng đi bán muối hết! 】

【 chuẩn! Tử hình! Lập tức thi hành 】

X rất tán thành.

Hắn lấy từ trong túi ra một cây kéo nhỏ, ngón tay trỏ và ngón tay cái lần lượt vuốt qua 13 sợi dây, tiếp đó rút ra sợi dây thứ 6, lưỡi kéo sắt đặt ở vị trí ba phần tư.

Cách phát nổ còn: 0 phút 57 giây.

Rắc——!

Dây bị cắt đứt.

Tít——

Đèn tín hiệu chuyển thành màu xanh lá, đồng hồ đếm ngược tức thì dừng lại.

【 Yê——! Phá bom kết thúc! 】 bên tai vang lên tiếng reo của hệ thống tham mưu.

"Dừng... Dừng lại rồi à?"

Lâm Lam đang lái xe không còn nghe thấy tiếng tít tít chết người nữa, mừng rỡ như điên, cậu nhìn về phía gương chiếu hậu ——

Đồng hồ đếm ngược đã dừng! Giám thị gỡ quả bom bị quấn vào người anh họ ra, ném xuống đất.

"Kết thúc rồi ư? ... Kết thúc rồi hả? ! Tốt quá! !"

Lâm Lam đang mừng rỡ reo to! Trong gương chiếu hậu, anh họ chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu.

—— phá bom đã kết thúc, nhưng kế hoạch vẫn chưa kết thúc.

Còn bước cuối cùng: Tên lửa tiễn khách.

Hệ thống tham mưu: 【X! Giờ sẽ bắt đầu thi hành tử hình 】

X duỗi tay cầm lấy súng bạc sau lưng ——

Bỗng nhiên, ống tay áo bị giật.

Mỹ nhân ngồi trên ghế, duỗi tay kéo lấy tay áo hắn, ngẩng khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, vẫn chưa bình tĩnh khỏi lằn ranh tử vong, cả người còn đang bị nỗi sợ với quả bom hành hạ, đôi mắt đen kịt như đêm long lánh nước mắt, trong veo như hạt vải thủy tinh nhìn phía X:

"Bom thật sự. . . được phá rồi ư?"

"Đúng thế." X kiên nhẫn ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy tay y:

"Anh đã được an toàn."

Sở Phong dửng dưng rút tay mình về, ánh mắt vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, liếc mắt quả bom dưới đất:

"Vậy anh. . . có thể... ném nó đi được không..."

X cúi đầu, nhìn quả bom lặng yên nằm dưới đất, hắn đoán, chắc mỹ nhân sợ đồng hồ đếm ngược lại chạy lần nữa.

X đi tới, nhặt bom, lại trở về cạnh mỹ nhân. Hắn tiến lên một bước, quay lưng về phía mỹ nhân, mở cửa sổ xe:

Rầm——!

Bom đột ngột bị ném mạnh ra ngoài, nện lên đường cái, vỡ thành mấy mảnh, như món đồ chơi bằng nhựa không có lực sát thương gì.

"Anh xem, bom đã hoàn toàn được phá." X nói lần nữa.

—— "Vậy thì vất vả cho anh rồi."

X: ?

mỹ nhân đằng sau bỗng nhiên đứng lên, giọng nói như suối chảy qua khe, còn trộn lẫn cả chút ngọt.

Chớp mắt tiếp theo, nòng pháo lạnh băng cứng rắn đã chĩa vào lưng hắn..

Rầm! ——! ! !

【 Thông báo của hệ thống, phóng thành công tên lửa tiễn khách】

Tên lửa xanh lam vang ầm ầm! Tức khắc bắn nát tan cửa sổ xe nổ. Xe buýt thủng một lỗ to, gió sông ùa vào, giám thị X lập tức bay ra ngoài, bị bắn lên trời cao.

Vác ngân thương hệt như Chiến Thần bay thẳng lên chín vạn dặm, trở thành một ngôi sao mới ló trên nền trời xanh thẳm.

Sở Phong đứng trong gió, thổi nhẹ làn khói bốc lên từ nòng pháo, mỉm cười nhìn ngôi sao kia:

"Goodbye~ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung