Chương 46: Làm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ấy nói, em có muốn thử không? Với những lời dụ dỗ như vậy, Đường Tiểu Duy cảm thấy mềm nhũn, đầu óc như chết lặng.

"Thử... thử cái gì?" Học sinh Đường trở nên căng thẳng, đầu óc cùng miệng đều cứng đơ.

"Chính là cái chiếu trên TV kia." Đầu lưỡi của Khổng Địch lướt trên môi cô trằn trọc liếm mút, sau đó ngậm lấy vành tai cô. Hơi thở hỗn độn đặc biệt truyền đến bên tai rất rõ ràng, "Hử?" Anh nóng lòng muốn nghe câu trả lời của cô.

Đường Tiểu Duy lỗ tai tê dại "Ừm" một tiếng vừa gợi cảm lại quyến rũ.

"A...Không được, cô ấy đã nói là rất lớn, em sợ đau." Đường Tiểu Duy híp mắt, hai má đỏ bừng, nhìn như là đã say nhưng lý trí vẫn còn.

"Nếu em không muốn, anh sẽ đau." Khổng Địch áp lên môi cô, nhẹ nhàng mút vào, lúc nói chuyện hơi thở nam tính của anh xông vào mũi Đường Tiểu Duy, có cảm giác thỏa mãn.

"Tại sao anh lại đau?" Học sinh Đường nghĩ rằng Khổng Địch đang nói dối.

"Tiểu Khổng Địch đau." Khổng Địch mà tỏ vẻ dễ thương thì có thể giết chết mọi thứ trong vài giây.

Ai sẽ cứu cô đây! Khổng Địch dâm đãng quá, muốn chống cự cũng không được?

"... Em, em nghĩ là em vẫn muốn xem TV." Đường Tiểu Duy ánh mắt đáng thương nhìn Khổng Địch, thập phần chờ mong anh sẽ từ trên ngưởi cô ngồi dậy.

Khổng Địch nhìn chằm chằm Đường Hiểu Văn một hồi, sau đó cười nhẹ, "Em muốn học họ sao? Cũng có thể, dù sao giáo dục giới tính của thiếu niên trong nước cũng quá bảo thủ."

Khổng Địch từ trên người cô ngồi dậy, Đường Tiểu Duy nhanh chóng đứng lên sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống, cô nghĩ thầm, trong ổ cứng của Đường Lâm có lưu 1TB * A và V, cô đã xem đến chán rồi, giáo dục giới tính của Đường Lâm có thể bảo thủ sao?

(*) 1TB= 1000GB

Khổng Địch bật TV lên, vẫn là kênh vừa rồi. Hai người kia đang trần truồng nằm trên sàn, Đường Tiểu Duy biết tư thế kia của bọn họ, thường được gọi là 69, người phụ nữ khoả thân nằm trên người người đàn ông rên rỉ, bạn học Đường nháy mắt nghĩ đến cô ở trên người Khổng Địch cũng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, dùng tay vỗ vỗ anh, "Đổi kênh đi!" không được, da thật sự không đủ dày.

"Em muốn xem gì?" Khổng Địch nhướng mày.

"... Doraemon đi."

"Đường Tiểu Duy, em nghĩ bây giờ anh có tâm trạng xem Doraemon với em không?" Khổng Địch cau mày, vẻ mặt như muốn nói, "Em đang đùa anh à? ".

"Không ... nếu không, Ultraman hoặc nhóc Maruko." Đường Tiểu Duy nói tiếp, "Cậu bé bút chì cũng được, hơn nữa Cậu bé Shin cũng khoe tiểu Shin, nhìn nó cũng giống như người xem đàn ông này... " Giọng nói của Đường Tiểu Duy nhỏ dần, cô đang nói cái gì vậy?

Cô muốn khóc quá, đừng mang những thứ này bắt nạt người ta chứ.

"Nhìn anh thì tốt hơn." Khổng Địch nhìn bộ dạng vừa bực mình vừa ngại ngùng cô,liền ngứa ngáy khó chịu, anh trực tiếp tắt TV, xoay người lại đè Đường Tiểu Duy xuống dưới thân, tay không tự chủ kéo dây thắt lưng của cô ra.

Thời điểm quần áo bị lột hết thì Đường Tiểu Duy mới kịp phản ứng, cô khẩn trương kêu vài tiếng a a a thì miệng đã bị Khổng Địch chặn lại, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn trơn bóng mềm mại của cô, hai tay anh không thành thật cách một lớp áo len xoa bóp khuôn ngực đầy đặn cô, không phải là vẻ nhẹ nhàng thường ngày, tay kia chui vào trong áo cô làm toàn bộ cúc áo trên áo sơ mi đều bị cởi ra vô cùng điêu luyện, anh cởi áo sơmi và áo khoác ngoài ném sang một bên.

Anh vươn tay kéo Đường Tiểu Duy để cô ngồi dậy, làm cho cô quỳ đối diện với anh, "Giúp anh cởi."

Anh muốn nhờ cô cởi thắt lưng, cô duỗi chân ngồi giữa hai chân anh, tinh thần đấu tranh, anh giống như không thể chờ được nữa, cầm tay cô đặt lên thắt lưng mình, nhìn cô đang ở dưới, nhẹ nhàng dỗ dành " Bảo bối ngoan, cởi nó ra."

Không biết có phải là ánh mắt quá trìu mến hay giọng nói của anh dễ nghe, Đường Tiểu Duy cuối cùng vẫn đưa tay ra, mở khóa thắt lưng, lại theo anh dẫn dắt khéo khoá quần xuống, xong rồi anh nói cái gì cũng không làm. Chỉ ngồi vỗ vỗ gương mặt cho bớt nóng, khi ngẩng đầu nhìn anh lần nữa, anh vừa mới cởi áo sơ mi của mình ra, trên người chỉ còn một chiếc quần lót, tư thế ngồi của cô phải nói là rất tốt, khuôn mặt gần ngay với cái kia của anh, thậm chí hình dạng bên trong đều nhìn thấy rất rõ ràng. Cô kinh ngạc cảm thán một tiếng, liền nằm xuống tránh ra xa, bộ dạng giống như một con mèo nhỏ sợ hãi, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nổi lên thú tính.

Sau lưng chợt có cảm giác lạnh, tay anh đưa đến sau lưng cô cởi chiếc áo ngực một cách thuần thụ, kéo áo ngực xuống, hai tay anh chống xuống giường, đè lên người cô, "Em như thế này quả thật rất hấp dẫn."

Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi chui vào khoang miệng cô, bàn tay vuốt ve mọi chỗ trên người cô, một bên ngực bị anh nắm trong tay ra sức nhào nặn, môi anh chuyển qua ngậm hai bên tai, hôn xuống cổ, xương quai xanh, tay trượt từ ngực xuống eo, bụng dưới, dần dần ngón tay chạm xuống dưới quần lót, xuyên qua khu rừng rậm rạp đến nơi bí ẩn nhất, Đường Tiểu Duy sợ hãi ôm chặt lấy anh, "Khổng Địch, tay anh ... tay anh .. . "

"Tay anh làm sao?" Anh hỏi với một nụ cười xấu xa và đầy ẩn ý.

"Sao...sờ... Anh sờ ở đâu vậy?" Lời nói của cô không được hoàn chỉnh, nghe giọng rên rỉ như sắp khóc.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng từng chuyển động nhỏ của ngón tay anh.

"Ở dưới!" Câu trả lời rất đơn giản và ngắn gọn, anh đang sờ ở phía dưới, "Bé cưng... ướt rồi." Anh nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của cô, lời nói dịu dàng ái muội mang theo hơi nóng truyền vào trong lỗ tai cô, khiến từ đầu ngón chân lên đến đại não đều tê liệt.

Hai chữ mang ý nghĩa cấm kỵ này thực sự sẽ khiến hai người lần đầu ăn trái cấm phát điên, Đường Tiểu Duy khẽ rên một tiếng, kìn nén hơi thở, chỉ sợ rằng không cẩn thận sẽ kêu lớn tiếng.

Môi và lưỡi của Khổng Địch chậm rãi di chuyển dần xuống, cuối cùng chạm đến ngực cô, gặm cắn, âm thanh mút vào mơ hồ vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, khi môi và lưỡi của anh bận rộn như vậy thì đôi tay ờ phía dưới cũng không hề rời khỏi nơi đó. Dạo chơi tới lui ở xung quanh, nhẹ nhàng vuốt ve, cọ xát, nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được mà cho tay vào.

"Khổng Địch, em chịu không nổi, đừng mà ..." Đường Tiểu Duy lắc đầu, chỉ cảm thấy có một luồng điện xẹt qua toàn thân, không biết là ở đâu không chịu nổi, chỉ biết rên rỉ liên tục.

Khổng Địch cũng không làm cô thất vọng, ngẩng ​​đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, rút tay ra đưa tới trước mặt hai người, đôi mắt tà ác xoay tròn, Khổng Địch như vậy quả thật rất quyến rũ.

Đường Tiểu Duy nhìn ngón tay thon dài của anh có ánh nước, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng, Khổng Địch nhìn ngón tay của mình, khẽ cong khoé mắt nhẹ nhàng hỏi: "Hửm...em có muốn hay không...?"

"Không, không." Đường Tiểu Duy gần như là ngay lập tức hét lên.

"Được rồi." Vừa nói, anh lại luồn tay xuống bụng dưới của cô, không chút do dự cởi quần lót, đứng dậy tự lột quần áo của mình, cúi người ôm lấy Đường Tiểu Duy, "Vốn dĩ muốn hỏi em là có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Trong mắt anh đều là ý cười.

"Cái gì?" Đường Tiểu Duy lập tức trợn mắt, lập tức có cảm giác mình đã bị lừa một cách đáng thương.

"Nếu không thì em nghĩ là cái gì?"

Cô tưởng rằng anh muốn nói em muốn thử hay không, trên phim hay tiểu thuyết đều nói như vậy. Đương nhiên loại lời nói này có chết cô cũng sẽ không nói cho anh.

"A....."

Đột nhiên cô nhịn không được mà khẽ kêu một tiếng, bởi vì cô nhận thấy rằng hai người họ đã trần truồng, hơn nữa là nơi nào đó của anh đang đang để ở chính nơi đoa của cô, vừa cứng vừa nóng, gần như là muốn đốt cháy cô vậy.

"Anh nhanh mang nó ra chỗ khác, Khổng Địch, nhanh đi, em sợ chết lắm..." Đường Tiểu Duy che mặt lại nhẹ giọng hét lên, giọng nói kia nghe rất giống như là đang làm nũng.

Khổng Địch cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, ý nghĩ xấu xa xẹt qua, vốn dĩ muốn nói với cô rằng không sao, nhưng hành động thật sự là đùa với lửa, khiến cả hai người đều không thể chịu đựng được, anh thở hổn hển đè cô dưới người mình rồi từ từ ngồi dậy, nắm lấy cổ chân cô, mở hai chân cô ra, ánh mắt nhất thời sáng lên, anh nín thở nói: "Thật sự là điên mất..."

Anh như người mất hồn, đưa tay chạm vào bộ phận nhạy cảm nhất của cô, cô kêu lên định đóng chân lại, nhưng bị tay anh chặn lại, "Anh không thể không nói, em cực kỳ xinh đẹp!"

Anh cẩn thận quan sát cô, nhìn đôi tay mình đang lang thang ở nơi đó, nhìn cô vì anh mà động tình ...

"Kong Di, Kong Di, anh chính là bắt nạt em lúc em uống say..." Đường Tiểu Duy rơm rớm nước mắt nhìn anh.

"Hôm nay em có uống say hay không, anh đều sẽ không bỏ qua." Khổng Địch chen vào giữa hai chân cô, một tay chống ở bên sườn hai tay cô, tay còn lại với lấy quần áo ở gần rồi tìm cái gì đó.

"Ồ, còn năm phút nữa ..." Anh nhìn điện thoại, giọng nói có vẻ rất khó chịu, "Bé cưng, anh không chịu được nữa, em an ủi anh một chút trước nha..."

"Cái... cái gì?" Cô không hiểu anh nói gì.

Bàn tay bị anh kéo đến giữa đũng quần, thật lớn, thật nóng, trên tay truyền đến cảm giác trơn nhẵn làm cô có chút sợ hãi, dù có bao nhiêu kiến ​​thức lý thuyết thì đây cũng là lần đầu tiên thực hành, dẫu sao thì cô gái nhỏ cũng chỉ là cô gái nhỏ mà thôi. Nhưng bàn tay bị anh nắm chặt không kéo lại được, cô nhìn thấy hai  mắt anh nheo lại chân mày nhíu chặt cảm giác vừa khó chịu nhưng cũng rất hưởng thụ, anh thở hổn hển cười, "Bé cưng, em không phải là người rụt rè, cũng đừng lại có cái gì mà chướng ngại tâm lý. Anh là Khổng Địch! Em có muốn làm với anh không?"

Đường Tiểu Duy luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, tới lúc này rồi mà anh còn nói như vậy, cô làm sao kháng cự được dụ dỗ từ anh, vốn dĩ cô cũng là người tò mò về tình dục đã lâu, thêm vào đó còn có rượu xúi giục khiến cô càng kích động hơn.

Cô thạn trọng nhìn nhìn xuống, cảnh tượng khiến cô hoa cả mắt, Khổng Địch thấy cô đã thả lỏng, chỉ có đôi tay mềm mại nhỏ nhắn trắng nõn đang nắm nơi đó có chút run rẩy, khẽ cử động, khiến tiếng thở dốc của anh lớn hơn rất nhiều.

"Nhanh chút ..." anh rên rỉ.

Học sinh Đường cắn chặt môi, cử động lên xuống vài cái, đây đã là giới hạn lớn nhất rồi, cảm giác trong tay không thể nào mà diễn tả được, Khổng Địch nhắm chặt mắt thở hổn hển, đương nhiên là sẽ có sự thay đổi, điều này đối với Đường Tiểu Duy mà nói thì quá xa lạ. Cô nhìn nhìn thứ trong tay với vẻ xấu hổ, "Khổng  Địch, em thật sự rất sợ, nó ... nó quá ..." Cái này thì muốn cô mở miệng nói như thế nào?

Anh cười tủm tỉm nhìn xuống cô, "Quá lớn sao?"

Vừa dứt lời thì chương điện thoại vang lên, Đường Tiểu Duy biết đó tiếng chuông đồng hồ báo thức của anh, cô còn đang nghĩ tại sao anh lại đặt báo thức giờ này.

Anh ta đưa tay tắt điện thoại, nhìn Đường Tiểu Duy trong mắt như có tia sáng xẹt qua, nở nụ cười rất dịu dàng, trong đó có một tia cảm xúc kiểu "Rốt cuộc cũng tới".H

"Chúc mừng sinh nhật, em yêu!" Anh cúi người xuống hôn môi cô và nói một cách trìu mến.

Hóa ra là đã 12 giờ đêm rồi, cũng là sinh nhật cô.

Đường Tiểu Duy nghĩ thầm, chắc chắn không có ai giống như cô, toàn thân trần trụi còn bị đàn ông đè dưới thân, hai đùi mở rộng để nhận lời chúc sinh nhật từ khác.

Anh hôn cô vài cái rồi đứng lên, cầm chính mình và đặt ngay nơi đó của cô, "Đây là món quà mừng em trưởng thành mà anh tặng cho em. Có thể là rất đau nhưng vui sướng nhất định cũng rất nhiều..."

"Khổng Địch, không ..." Không đúng, không đúng chỗ nào vậy nhỉ?

Học sinh Đường đã không thể nói nên lời, cảm giác xé rách của một vật cứng đang chen vào trong cơ thể, cô hét lên một tiếng, cơ thể thẳng đứng, không dám thả lỏng chút nào, dùng tay ôm chặt lấy cánh tay anh, không đúng, nhầm rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro